Nữ Vương x Nữ Vương

Chương 4: Hái dẻ (2)




Editor: ChieuNinh

"Chuyện gì?" Dạ Thất Thất nhìn Dạ Vi, nghiêng đầu tiếp tục xem tỷ thí trên đài, thái độ lạnh nhạt thậm chí ngay cả người không quen biết cũng không bằng.

Biểu hiện trên mặt Dạ Vi khẽ cứng đờ, đáy mắt thoáng lóe qua sự tức giận: "Hiện tại Đường tỷ gây thù hằn ở trong học viện nhiều như vậy, sau này nên ít xuất hiện ở trước mặt mọi người mới tốt, để tránh rước lấy tai bay vạ gió."

"A, ta nghe thấy được." Là ta nghe thấy được, mà không phải ta biết rõ, hoặc là lời nói khác bày tỏ lòng biết ơn.

Dạ Thất Thất lạnh nhạt, làm cho Dạ Vi có loại cảm giác bị nhục nhã, nếu không phải vì hoàn thành dặn dò của phụ thân, sao nàng lại, há có thể mặc cho nàng ta nhục nhã như thế?

"Đường tỷ, đảo mắt ngươi đã tới học viện nửa tháng, Đại bá phụ có truyền đến tin tức gì không? Lúc lần đầu tiên ta rời nhà, phụ thân rất lo lắng, ba ngày năm ngày liền truyền đến tin tức nhắc nhở ta một mình bên ngoài, phải chú ý thân thể nhiều hơn. Có lẽ Đại bá mẫu nhất định cũng sẽ lo lắng Đường tỷ." Dáng tươi cười trên mặt Dạ Vi, trong ánh mắt lộ ra vài phần hoài niệm, đôi mắt sáng ngời lộ ra sự chân thành.

Trong mắt Dạ Thất Thất thoáng lóe qua sự nghi hoặc, thầm nghĩ, nàng ta đang có chủ ý gì?

Nếu như nàng nhớ không lầm, Dạ Vi hận nàng tận xương, không lý do gì sẽ chủ động tới tìm nàng? Trong chuyện này, tất nhiên có lừa gạt!

Thấy Dạ Thất Thất nhìn mình chằm chằm không lên tiếng, trong tươi cười của Dạ Vi có thêm vài phần bất đắc dĩ, tiếp tục nói: "Đường tỷ, còn nhớ mới trước đây, chúng ta quan hệ rất tốt, quả thực so với tỷ muội ruột còn thân hơn, vì sao hiện tại chúng ta lại biến thành cái dạng này? Thất Thất tỷ, ta thật sự thật hoài niệm trước kia..."

Dạ Vi đứng ở đối diện Dạ Thất Thất, nhìn xem nàng, bắt đầu hồi tưởng trước kia, từng chuyện lý thú một từ trong miệng nàng nói ra, trở nên rất sống động, hết sức sinh động.

Một lúc lâu sau, Dạ Thất Thất sâu kín toát ra một câu: "Nói xong rồi hả?"

Dạ Vi sững sờ, trong mắt thoáng hiện lên kinh ngạc, gật đầu.

"Nói xong ngươi có thể đi." Nói xong, Dạ Thất Thất phất phất tay như đuổi ruồi, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh: "Dạ Vi, đừng coi người khác ai cũng thành kẻ ngốc, cái gì tỷ muội tình thâm, ngươi thật sự quan tâm sao? Nếu như trong lòng ngươi thực sự có Đường tỷ ta đây, còn có thể lại nhiều lần nghĩ phương nghĩ cách đưa ta vào chỗ chết? Không nói đến chuyện ngươi làm ta mất đi ý thức rồi giao cho Lăng Vân Tiêu, chuyện cấm tháp, La Bình khiêu chiến, hết thảy những chuyện này ngươi dám nói một chút quan hệ với ngươi cũng không có?"

Nói xong, cũng mặc kệ biểu hiện trên mặt Dạ Vi có bao nhiêu khó coi, cười lạnh một tiếng, trực tiếp quay đầu rời đi.

...

Trong huyệt động ngầm âm u không thấy mặt trời, bản thân bị trọng thương nên sắc mặt Dạ Quân Nham tái nhợt như tờ giấy. Ngắn ngủi hai ngày, thân thể của hắn thật giống như bị tháo nước như vậy, khô gầy như củi, trước trán nhiều thêm hai sợi tóc trắng như tuyết.

Khoanh chân ngồi ở trên cự thạch, Dạ Quân Nham mở mắt ra, vốn là đôi mắt sáng ngời lại bị một tầng sương mù âm u che kín, hắn kết bí quyết, niệm khẩu quyết triệu hoán: "Thiên Địa Tinh Linh, truyền chỉ thị của ta, tụ!"

Khẩu quyết mới vừa rơi, linh khí trong không khí phát sinh một trận xôn xao, một đám Tinh Linh cỡ quả đấm màu lửa đỏ từ linh khí trong thiên địa hội tụ mà thành.

"Chủ nhân... Bái kiến chủ nhân!"

Chừng mười Tinh Linh xoay quanh ở không trung, rối rít khom lưng hành lễ.

"Tinh Linh Tâm, dung hợp!" Một đoàn hào quang màu lửa đỏ từ trong tay Dạ Quân Nham đánh ra, những Tinh Linh kia từ từ tiêu tán. Sau đó tất cả linh khí đều vây quanh đoàn hồng quang Dạ Quân Nham đánh ra kia, từ từ hình thành một hình thể người khác.

"Bái kiến chủ nhân!" Đoàn linh khí kia cuối cùng hình thành một nam tử sắp ba mươi tuổi, bộ dáng có sáu phần giống nhau với Dạ Quân Nham.

Dạ Quân Nham chậm rãi đứng dậy, nhìn bức họa tổ tiên duy nhất trên tường kia, trầm mặc, thật lâu không nói gì, cũng không nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu, trên mặt Dạ Quân Nham rơi đầy nước mắt, một tiếng rên rỉ gầm nhẹ truyền đến.

"Liệt tổ liệt tông Dạ thị gia tộc, Dạ Quân Nham ta là tội nhân của gia tộc, ta phụ sự nhắc nhở của gia tộc. Hiện tại Dạ thị gia tộc rơi xuống trong tay Nhị đệ, ngắn ngủi hai ngày, chết hơn phân nửa, nếu chuyện này tiếp tục, diệt tộc là chuyện sớm muộn! Phụ thân, ta có lỗi với người, thực xin lỗi Dạ thị gia tộc..." Dạ Quân Nham quỳ thật mạnh trên mặt đất, hướng về bức tranh duy nhất trên tường kia dập đầu thật mạnh.

Nước mắt làm ướt mặt đất, hắn trùng trùng điệp điệp gõ đầu trên mặt đất, hoàn toàn không cảm giác được đau đớn.

Dạ thị gia tộc, gần như hoàn toàn hủy ở trên tay hắn! Hắn thẹn trong lòng!

"Chủ nhân..." Nam tử được Tinh linh dung hợp mà thành thấp giọng hô.

Hồi lâu sau, thần tình trên mặt Dạ Quân Nham khôi phục lại bình tĩnh, lòng bàn tay xuất hiện một vòng tay màu đen nhánh, mặt ngoài vòng tay có mấy ký hiệu hoa văn quỷ dị, lộ ra khí thế làm tâm người ta sợ hãi: "Giao nó cho Thất Thất. Nói cho nàng biết, Dạ thị gia tộc, còn có nàng, thì không tính là bị diệt tộc!" Những lời này, tràn đầy một nỗi bi thương tuyệt vọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.