Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 456: Tâm nguyện của phong thư




Một môn công pháp thượng thừa như thế này sao lại đặt ở hạ viện Tàng Kinh các?

Lục Vũ cảm thấy kỳ quặc, nhưng sau khi nhìn kỹ bản Thốn Tâm Vạn Kình này thì liền hiểu rõ nguyên nhân trong đó.

Cái gọi là Thốn Tâm Vạn Kình, thốn đại biểu cho ý tứ nhỏ bé, thốn tâm là chỉ chỗ sâu trong tâm linh, vị trí yếu đuối nhất.

Vạn kình đại biểu cho sự cường đại, dùng chỗ yếu đuối nhất ở sâu trong tâm linh đi khống chế sức lực mạnh nhất thế gian, điều này quả thực là một kỳ tích.

Thốn thảo tâm, kình vô cực!

Mặc dù cỏ nhỏ không đáng để ý nhưng nó lại có nghị lực hết sức kinh người.

Lục Vũ có được thảo hồn, kiếp trước hắn cũng nhờ nghị lực kinh người mới trở nên nổi bật, chính hợp ý của Thốn Tâm Vạn Kình này.

Khép lại bản Thốn Tâm Vạn Kình, Lục Vũ đi tới một bên khác, bắt đầu chọn lựa võ kỹ.

Đa phần võ kỹ chỉ thích hợp với thú võ hồn, trong đó có một số võ kỹ nếu như tĩnh võ hồn gượng ép cũng có thể tu luyện được nhưng sẽ tốn rất nhiều công phí, được không bù nổi mất.

Dạo qua một vòng, Lục Vũ chọn một bản Đạn Chỉ Phi Hoa, đây là một loại chỉ công, tụ khí tại một điểm, uy lực bất phàm.

Lúc trưởng lão Tàng Kinh các thấy Lục Vũ chọn Thốn Tâm Vạn Kình thì nhắc nhở: “Hay ngươi đổi môn khác đi, Thốn Tâm Vạn Kình này từ khi Thanh Sơn tông lập phái đến giờ chưa có ai luyện thành.”

Lục Vũ hiếu kỳ hỏi: “Quyển công pháp này do ai lưu lại?”

Trưởng lão nói: “Đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước, một vị trưởng lão Thanh Sơn tông mang từ bên ngoài về, không ai biết nó xuất xứ từ đâu cả.”

“Đa tạ trưởng lão đã nhắc nhở, ta vẫn muốn thử một lần.”

Nghe thấy Lục Vũ nói thế, trưởng lão cũng không nói thêm gì nữa.

Rời khỏi Tàng Kinh các, Lục Vũ phát hiện rất nhiều đệ tử đang chỉ trỏ mình, ánh mắt có phần không thân thiện.

Lục Vũ khá ngạc nhiên, mình mới tới đây ngày đầu tiên đã đắc tội ai đâu?

Lục Vũ mới bước được hai bước đã có người đứng ra ngăn cản.

“Ngươi chính là Lục Vũ?”

Lục Vũ không vui nói: “Làm gì?”

“Nghe nói ngươi là một tên phế vật, còn khiến cho nữ thần của chúng ta mất hứng, cho nên ta không chào đón ngươi.”

Một thiếu niên cao lớn vênh váo đắc ý, xem thường dáng vẻ của Lục Vũ.

“Chỉ các ngươi?”

Lục Vũ cười lạnh.

“Các ngươi tính là thứ gì, không muốn bị đánh thì cút hết sang một bên cho ta.”

Thiếu niên cao lớn sắc mặt ngẩn ngơ, lập tức giận dữ.

“Ngươi dám nói ta cút? Ngươi ngứa da đúng không?”

Một đệ tử đứng cạnh nói: “Đánh hắn đi Lô sư huynh! Cho hắn biết dám đắc tội với nữ thần thì nửa bước cũng khó đi.”

Thiếu niên cao lớn cười gằn nói: “Ngươi nghe rõ chưa Lục Vũ? Đây là nội môn, ngươi muốn giương oai ở đây thì còn non lắm. Không muốn mất mặt thì mau quỳ xuống nhận sai cho ta, ta đại nhân đại lượng sẽ bỏ qua cho ngươi một lần, bằng không... hắc hắc...”

Lục Vũ cười lạnh nói: “Ta mới tới hôm nay nên không muốn đánh người. Nếu ngươi thành tâm tìm tai vạ thì ta sẽ phụng bồi tới cùng!”

Thiếu niên cao lớn khẽ nói: “Không biết điều, ta sẽ đánh đến khi ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ mới thôi.”

Chân trái nhích tới trước, tay phải đấm ra một quyền, quyền phong lăng lệ, lực đạo không kém gì một vạn năm ngàn cân.

Lục Vũ nghiên người né tránh, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi thật muốn gây sự?”

Thiếu niên cao lớn lớn lối nói: “Ta muốn ức hiếp ngươi đấy, giỏi cắn ta xem.”

Lục Vũ lạnh lùng nói: “Vậy thì ngươi không nên hối hận.”

Xoay người lùi ra xa một chút, Lục Vũ bình tĩnh đứng đó.

Thiếu niên cao lớn khẽ nói: “Chỉ giỏi hoa lá cành, ngươi tưởng mình là ai, coi ta đánh bẹp ngươi đây.”

Mũi chân điểm một cái, cả người bắn lên, thiếu niên cao lớn đáp xuống đất, nắm đấm phải phát ra kình phong cương mãnh, thế tới lăng lệ.

“Ngươi lập tức sẽ biết ta là ai.”

Lục Vũ ánh mắt lăng lệ, trực tiếp đánh ra một quyền.

Phụ cận, vài chục vị đệ tử quan chiến.

“Lô sư huynh là tôi thể nhị trọng cảnh giới, tiểu tử này mới tới lại dám khiêu chiến Lô sư huynh, thật quá ngu xuẩn.”

“Hắn là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.”

“Đắc tội nữ thần của chúng ta, tên tiểu tử Lục Vũ này đừng mong sống khá giả.”

Những ngôn ngữ trào phúng, hắt hủi nhằm tới Lục Vũ.

Ngay khi mọi người sôi nổi bàn luận, nắm đấm của thiếu niên cao lớn chạm tới nắm đấm của Lục Vũ.

Nhưng nghe rắc một tiếng, một tiếng kêu thảm thê lương như tiếng heo bị mổ giết.

Cánh tay phải của thiếu niên cao lớn bị bẻ gãy, nấm đấm vỡ vụn, thân thể nghiêng bay ra ngoài, ngũ quan vặn vẹo.

Lục Vũ văn phong bất động, chân trái nhích tới trước, thân thể thuận thế xoay một cái, như một con quay bắn nhanh như điện lao tới chỗ thiếu niên cao lớn sắp rơi xuống, chân phải quét ngang đá lên cổ chân thiếu niên kia khiến đối phương tiếp đất bằng hai đầu gối thay vì hai chân.

“A...”

Đầu gối vỡ vụn đau đớn khiến thiếu niên kia tê tâm liệt phế gào lên, Lục Vũ bắt lấy tay trái của hắn đảo ngược ra sau khiến cho hắn ngửa người ra sau, mặt mũi ngập tràn thống khổ quỳ ổ đó, xanh mặt khóc rống lên.

“Chuyện này... chuyện này... tại sao lại như thế được, ta bị hoa mắt à?”

“Quá ngoài dự liệu của mọi người, hắn thật mới chỉ tới nội môn có một ngày thôi sao?”

“Lực lượng thật kinh khủng, vậy mà đánh nát nắm đấm của Lô sư huynh.”

Đệ tử quan chiến thất kinh, không thể tiếp thu được hiện thực này.

Lục Vũ đưa lưng về phía thiếu niên cao lớn, lãnh đạm nói: “Hiện tại biết ta là ai chưa?”

Thiếu niên cao lớn mướt mồ hôi ra mặt, tay phải lẫn hai chân bị phế khiến hắn hối hận hết mức nhưng cũng rất oán hận.

“A! Lục Vũ, ta sẽ không tha cho ngươi! Mấy tên ngu xuẩn các ngươi còn không mau tới cứu ta!”

Những đệ tử quan chiến kia nghe thế thì bừng tỉnh, lập tức có tám tên đệ tử phóng xuống chỗ Lục Vũ.

“Mau thả Lô sư huynh!”

“Ngươi dám đả thương người! Hôm nay chúng ta không tha cho ngươi!”

“Xuất thủ phế hắn đi!”

Tám tên đệ tử nội môn ỷ đông thế mạnh kêu gào muốn phế Lục Vũ.

Lục Vũ rất tức tối, những tên đệ tử này khinh người quá đáng, hắn có thể nhẫn nhưng không thể nhịn nhục!

Quay người tung một cước đá bay thiếu niên cao lớn, sau đó Lục Vũ thác thân lượn vòng tránh hai tên đệ tử nội môn đánh lén.

“Các ngươi cũng muốn giống như hắn hả?”

Lục Vũ đang cảnh cáo những tên đệ tử này, đáng tiếc là không ai để ý đến.

“Ngươi dám hành hung, hôm nay nhất định phải để ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, đánh gãy tứ chi, trục ra khỏi cửa!”

Tám người & thiếu niên cao lớn kia đều là huynh đệ cùng một tổ, thường ngày vật họp theo bầy, đều không phải là hạng người lương thiện.

Lục Vũ không muốn gây chuyện nhưng hắn cũng không sợ gây chuyện, nếu những người này không muốn hòa bình thì sẽ là địch nhân của hắn.

Đối với địch nhân, Lục Vũ tuyệt không hạ thủ lưu tình!

Mảng đất trống bên ngoài hạ viện Tàng Kinh các, tám tên đệ tử nội môn đang vây công Lục Vũ.

Những tên đệ tử này đều là tôi thể nhị trọng cảnh giới, nếu đơn đả độc đấu thì cũng không xuất sắc mấy, nhưng liên thủ lại thì uy lực không thể coi thường được.

“Nhật lạc thu phong túy!”

Lục Vũ bắn ra hàn quang trong mắt, cả người bắn lên thi triển ra chiêu mạnh nhất.

Lao xuống, rơi xuống đất, xoay ngược lại, tụ lực, đấm ra một quyền, mặt đất đầy bụi

Từng tiếng kêu thảm thương vang lên theo từng bóng người bị đánh bay ra ngoài, huyết hoa nhuộm khắp trời.

Những người quan chiến chung quanh đột nhiên kinh hô.

Ai cũng không ngờ được Lục Vũ một địch tám lại có thể đánh bay tất cả chỉ bằng một quyền, chuyện này quả thực nghe rợn cả người!

Tám tên đệ tử theo thứ tự rơi xuống đất, từng tên rên đau thảm thiết, thảm trạng để người ta nhìn thấy mà giật mình.

Lạc Nhật quyền mà Lục Vũ thi triển đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, người quan chiến chỉ cảm thấy cuồng phong thổi qua sẽ không chịu ảnh hưởng gì lớn, nhưng địch nhân ở trong hoàn cảnh đó thì sẽ không may mắn như thế.

Tám tên đệ tử tứ chi đứt đoạn, kinh mạch bị hao tổn, đây là trong tình huống Lục Vũ lưu tình không muốn huyên náo quá mức đấy, dù sao hắn cũng mới tới nội môn ngày đầu tiên.

Nếu không thì hạ tràng của những người này còn thê thảm hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.