Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Quyển 2 - Chương 16: Quà sinh nhật




"Lạc đại nhân, Lạc đại nhân!" Bên ngoài truyền đến tiếng gọi ầm ỉ vội vội vàng vàng.

Lạc Đại lão gia nhô đầu từ trong nhà ra, chỉ thấy một quan sai chạy tới. Hắn lui về phía sau nhìn một chút, không thấy bóng dáng Tương Nghi, hơi bận tâm: "Thế nào? Nữ nhi của ta không được thả sao ?"

"Lạc đại nhân, ta tới nói cho ngươi biết chuyện này!" Quan sai kia kề miệng tới bên lỗ tai Lạc Đại lão gia, nhỏ giọng nói chuyện trên công đường hôm nay một lần: "Chuyện này càng ngày càng hỗn loạn rồi, giờ đã dính líu tới trên người Lạc lão phu nhân! Ngày mai Chu đại nhân sẽ phát thẻ xuống mời lão phu nhân quý phủ đi công đường đối chất!"

"Muốn mẫu thân của ta đi công đường đối chất?" Lạc Đại lão gia trố mắt nghẹn họng: "Tuổi tác mẫu thân của ta lớn như vậy, còn bị làm nhục như vậy hay sao? Đại nhân cũng thiệt là, sao lại cung kính với kia hai hài tử chưa đủ long đủ cánh như vậy!"

"Đại nhân, còn không phải là xuất thân của người ta tốt!" Quan sai kia than thở: "Ta chẳng qua chỉ là thường ngày có giao hảo với đại nhân, mới tới báo tin, đại nhân nghĩ phương pháp ứng đối, chớ để lão phu nhân đi công đường chịu khổ."

"Đa tạ đa tạ!" Lạc Đại lão gia mau chóng đưa một đĩnh bạc cho quan sai kia, đưa hắn ra cửa sân: "Tang sự tiện nội còn phải xử lý, không thể tiễn ngươi ra đại môn."

Quan sai kia cầm bạc cười một tiếng: "Lạc đại nhân, ngươi đi làm việc trước, làm xong trận này, qua mấy tháng, khi cưới mới thì mời chúng ta tới uống rượu mừng!" Đều nói nam nhân ba chuyện vui, muốn thăng quan phát tài thì phải bỏ vợ, Lạc Đại lão gia này mệnh thật là tốt, nghe nói giống như sắp ra bên ngoài đảm nhiệm, bên trên đã tới thư khảo sát, bây giờ vợ lại qua đời —— lập tức lại có thể lấy vợ rồi! Người này vận khí tốt, dù thế nào cũng không đỡ nổi! Quan sai gật gù đắc ý đi, trong lòng ganh tỵ không dứt.

Chờ kia bóng dàng người không thấy, Lạc Đại lão gia nhanh chóng đi tìm Lạc lão phu nhân, nói chuyện này một lần, nghi ngờ nhìn Lạc lão phu nhân ngồi ở chỗ đó: "Mẹ, vợ ta đến tột cùng là chết thế nào?"

Lạc lão phu nhân liếc mắt nhìn hắn, mặt đầy không vui: "Vợ của ngươi chết thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết? Nếu nói cô con gái kia của ngươi nổi lên ý muốn hại nàng, có lẽ cũng có thể, nhưng ta thì đi hại nàng thế nào? Người trong viện ta, làm sao đến viện vợ của ngươi?"

Lạc Đại lão gia nghe, cảm thấy rất có đạo lý, nhưng vừa nghĩ tới ngày mai phải lên công đường đã cảm thấy hơi không dễ làm: "Bây giờ nha đầu kia có Dương Bảo Trụ và Dung gia thiếu gia che chở, ý tứ Chu tri phủ, giống như càng hoài nghi mẹ..."

Lạc lão phu nhân liếc hắn một cái: "Chu tri phủ các ngươi thích gì nhất, chẳng lẽ ngươi còn không biết?"

Vẻ mặt Lạc Đại lão gia đưa đám: "Ta lại bất kể sổ sách, trong tay sao có bạc dư thừa?"

Lạc lão phu nhân phân phó Quá ma ma lấy bốn ngàn lượng bạc ra: "Ngươi cầm bạc này đưa cho Chu tri phủ, để hắn không cần để ý đến Bảo Trụ và thiếu gia Dung gia kia, hai người đó chẳng qua chỉ là hài tử mấy tuổi, làm sao có thể thay cho Dương gia và Dung gia? Chu tri phủ cũng quá nhát gan! Lại nói, chẳng lẽ hắn không biết Dương gia có quan hệ thông gia với Lạc gia chúng ta sao?"

"Dạ, vậy ta phải đi."

Trong lòng Lạc Đại lão gia vui vẻ, đi ra cửa, cầm bốn tờ ngân phiếu một ngàn lượng bạc kia trong bàn tay sờ lại sờ, rút ra một tấm thả vào trong túi tiền của mình, sau đó lại rút ra một tấm, cuối cùng nhìn hai tấm ngân phiếu kia, mới hạ quyết tâm đưa hai tấm ngân phiếu vào trong tay Chu tri phủ.

"Chu đại nhân, mẫu thân của ta là bị oan uổng." Lạc Đại lão gia tỉnh rụi đẩy ngân phiếu kia tới trước mặt của Chu tri phủ: "Bây giờ mẫu thân của ta tuổi tác đã cao, nào có lúc này còn để cho nàng bên trên công đường đạo lý?"

Chu tri phủ mở năm ngón tay ra, đầu ngón tay mập phì giống như bìa quạt hương bồ phủ lên ngân phiếu kia, kéo tới trước mặt nhìn một cái, mặt mày hớn hở: "Lạc lão phu nhân trạch tâm nhân hậu, chắc chắn không phải hạng người hung ác kia. Chẳng qua hôm qua Dương Tam thiếu gia và Dung Đại thiếu gia một mực che chở Lạc đại tiểu thư, ta cũng không có cách nào háp..."

Lạc Đại lão gia cắn răng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nỡ phun ra bạc đã nuốt xuống, hắn thật vất vả mới có hai ngàn lượng bạc, tại sao lại tùy tiện buông tay?

"Mẫu thân của ta đến công đường tới một chuyến cũng không có chuyện gì, dù sao chuyện này không phải bà làm, tự nhiên nên đường đường chính chính, chỉ là sợ hai vị tiểu thiếu gia Dương gia và Dung gia càn quấy, Chu đại nhân xin đừng chỉ để ý tới một bên! Không nên bị hai hài tử lông mọc chưa đủ dài này làm xoay quanh." Lạc Đại lão gia đưa tay lau mồ hôi: " Lạc gia chúng ta và Dương gia là quan hệ thông gia, có lẽ Dương thiếu gia là cảm thấy nên bảo vệ Lạc gia mới tới ồn ào."

Chu tri phủ cười phá lệ sảng khoái: "Ta dĩ nhiên là bên nào chiếm lý đứng bên đó."

Cao lão phu nhân cho 2 nghìn lượng, Lạc gia cũng cho 2 nghìn lượng, có bạc dễ nói chuyện, Lạc đại tiểu thư nhất định phải là hung thủ mới được. Hơn nữa, Lạc Đại lão gia là thuộc hạ của hắn, ngày lễ ngày tết đưa quà tặng cũng không ít, bình thường vẫn thích nịnh nọt làm hắn thấy thoải mái, thế nào cũng nên cho hắn mặt mũi.

"Đa tạ Đại nhân!" Lạc Đại lão gia đứng dậy thi lễ một cái: "Thuộc hạ cảm kích khôn cùng!"

"Cũng không nhất định cám ơn ta, cõi đời này vạn sự vạn vật đều có một người quản, cho dù lui mười ngàn bước, là mẹ của ngươi động tay chân, cháu gái này thay tổ mẫu gánh tội, cũng là tận hiếu mà?" Chu tri phủ ngoài cười nhưng trong không cười: "Trăm sự hiếu làm đầu, nào có nhìn tổ mẫu tuổi tác đã cao đi ngồi tù hoặc là nhận lấy cái chết?"

Lạc Đại lão gia gật đầu liên tục: "Sao có thể không phải như vậy?"

Đi ra khỏi nhà Chu tri phủ, đêm gió thổi một cái, Lạc Đại lão gia rùng mình một cái: "Khí trời tháng bảy sao lại rét lạnh như vậy?" Hắn ngơ ngác đứng bên kia tường viện suy nghĩ một chút, mấy chữ cuối cùng của Chu tri phủ nhắc tới "Nhận lấy cái chết", chẳng lẽ... Con gái lớn của mình vì chuyện này mà chết sao?

Lạc Đại lão gia có chút không nỡ bỏ.

Hắn cũng không phải yêu quý gì trưởng nữ này, chẳng qua là cảm thấy nàng xinh đẹp, bây giờ đọc sách lại hơi có tài danh, đến lúc đó nhất định có thể gả cho người tốt. Mình vốn còn một Lạc Tương Ngọc, bây giờ bị bắt cóc rồi, tìm về tới chỉ sợ không còn dùng được, đến lúc đó dựa vào nhà con rể có trợ lực cũng chỉ có một mình trưởng nữ.

Mà mẹ mình Lạc lão phu nhân, những năm gần đây một mực thiên vị Tam đệ, mặc dù xử lý việc bên ngoài có vẻ công bằng, trên thực tế trong tối bù vào không ít. Tam đệ đang đọc sách, văn phòng tứ bảo kia đều dùng đồ tốt nhất, hắn vui vẻ thì mua, lần trước một cái nghiên mực Đoan Khê thượng hạng xài ba trăm lạng bạc ròng, hắn tình cờ nghe chủ quán văn phòng tứ bảo nói chuyện này mới biết.

Một số lớn đồ cưới của vợ mình toàn bộ giữ trong tay mẫu thân, không thấy nhìn phòng lớn bằng con mắt khác, lại chỉ xem lão Tam như bảo bối mà cưng chiều, Lạc Đại lão gia nghĩ đến chuyện này thì cảm thấy không thoải mái, nếu có thể phân gia thì tốt, phòng lớn sống dễ chịu, không cần đi quản hai người em trai kia.

Phân gia... Lạc Đại lão gia lắc đầu, tổ huấn Lạc gia, nếu muốn phân gia, là sau khi phụ mẫu đều mất, bây giờ mẹ còn sống cho thật tốt, làm sao có thể phân gia! Hắn chợt nhớ tới hai chữ "Nhận lấy cái chết" Chu tri phủ nói, không khỏi toàn thân run run, quay đầu nhìn tường rào Chu phủ, chạy như bay về.

Mới vừa vào cửa, Trần di nương ưỡn bụng đón: "Lão gia, chuyện gì mà hoang mang rối loạn như vậy?"

Mặc dù giờ phút này nàng mới có bầu bốn tháng, nhưng nàng chung quy thích dùng tay chống nạnh, cố gắng hiện ra dáng vẻ bụng tròn trịa, bây giờ thấy dáng vẻ Lạc Đại lão gia như vậy, ôn nhu cầm khan tay lau mồ hôi cho hắn: "Lão gia, không phải nói đi nhà Chu tri phủ? Vì sao có dáng vẻ như vậy? Bị Chu tri phủ khiển trách hả?"

Lạc Đại lão gia đặt mông ngồi xuống, cầm một ly trà nguội trên bàn uống hai ngụm, lúc này mới đè ép tâm hỏa xuống, ngẩng đầu nhìn Trần di nương, thấy nàng dung nhan quyến rũ, đôi mắt ân cần nhìn mình, trong lòng hơi rung động, đưa tay cầm tay nàng: "Mấy ngày nay làm tang sự, phải khổ cực nàng rồi."

"Lão gia nói gì thế, phu nhân qua đời, lão phu nhân thân thể không tốt, chỉ phái mấy ma ma tới quản lý, vậy làm sao có thể ? Tỳ thiếp giúp làm chút chuyện, không phải nên sao?"

"Tiền gia Hoa Dương quả nhiên là môn phong tốt, ngay cả nha hoàn cũng biết rõ đạo lý như vậy!" Lạc Đại lão gia nắm tay của Trần di nương chơi một chút: "Ai, nếu ngươi không phải xuất thân như vậy, ta phù chính ngươi cũng không phải không thể."

Trần di nương uốn éo người ngồi xuống bên người Lạc Đại lão gia, nũng nịu nói: "Chỉ cần lão gia ghi ta ở trong lòng là được, những thứ hư danh này ta cũng không muốn. Lão gia, tỳ thiếp yêu cầu ngươi một chuyện, sau này ngươi cưới tân phu nhân, xin ghi hài tử của tỳ thiếp dưới danh nghĩa phu nhân, để nuôi dưới danh nghĩa đích tử đích nữ."

Xuất thân của mình chỉ là một nha hoàn, leo lên giường mới làm di nương, dù thế nào cũng không thể làm đương gia chủ mẫu được, Trần di nương rất sáng suốt, không bằng tìm chỗ tốt hơn thay con trai hoặc là trong con gái bụng mình, đến lúc đó mình già rồi cũng có thể dựa vào.

Lạc Đại lão gia cười một tiếng, nhéo tay của Trần di nương một cái: "Đích tử đích nữ này há có thể giả mạo? Thúy Ngọc ngươi cũng muốn quá đơn giản!"

Trần di nương bĩu môi: "Lão gia, lại không phải là không có việc như thế, tỳ thiếp thấy qua trong không ít cao môn đại hộ đều có loại thiếu gia tiểu thư này, mẫu thân là di nương, lại nuôi dưỡng dưới danh nghĩa phu nhân, tiền tiêu hàng tháng thường ngày đưa thêm, sau khi lớn lên xuất giá hoặc là đón dâu, mặc dù so ra kém đích tử đích nữ chân chính, nhưng lại mạnh hơn thứ tử thứ nữ bình thường không biết bao nhiêu."

"Lão phu nhân chắc chắn sẽ không đồng ý." Lạc Đại lão gia lắc đầu một cái: "Mẫu thân của ta ngươi cũng không phải không biết, hết sức cố chấp."

Mày Trần di nương nhíu lại một nơi, rất là không vui: "Nếu không cần lão phu nhân làm chủ thì tốt." Nàng hờn dỗi nắm tay Lạc Đại lão gia lắc lắc: "Lão gia, ngươi nghĩ cách thay tỳ thiếp, tỳ thiếp biết phương pháp của lão gia nhiều..."

Lạc Đại lão gia chợt quay mặt lại: "Thúy ngọc, ngươi có dám đi công đường không?" Đèn đuốc lấp lánh chiếu xuống, sắc mặt Lạc Đại lão gia âm tình bất định, ánh mắt kia phá lệ mơ hồ.

"Đi công đường?" Trần di nương lấy làm kinh hãi: "Lão gia, ngươi muốn tỳ thiếp đi công đường làm chi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.