Nữ Vương Dã Man Của Tổng Giám Đốc

Chương 8




“Chẳng hiểu tại sao hạnh phúc gần gũi đến vậy, song cô vẫn có cảm giác như nó có một đôi cánh, càng lúc càng bay xa tầm với của cô.”

Hân Vũ có cảm giác mình đã trải qua một giấc ngủ thật dài.

Trong khoảng thời gian này, ý thức của cô hầu như liên tục chập chờn giữa hiện thực và hư ảnh. Có lúc, cô mơ hồ cảm thấy mình bị nhét vào một chiếc hộp đen bịt kín ánh sáng, từ đó hầu như không hề có mối liên kết nào với thế giới bên ngoài. Có lúc lại mờ mịt nhận ra một vài âm thanh quen thuộc, những đoạn đối thoại ngắn, rồi cảm giác xốc nảy đầy khó chịu. Mà điều kỳ lạ là cô ý thức rất rõ cơ thể mình đã thanh tỉnh, song lại không cách nào thoát khỏi khoảng không ma mị kì quái này. Mọi thứ cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng, dần dần bào mòn ý thức kháng cự của cô, đến khi bản thân cô cũng nản lòng, bỏ mặc mình chìm đắm trong những cơn mộng ảo thì lại đột ngột bị thứ ánh sáng vồ dập như thác lũ đánh thức.

Hân Vũ nheo mắt, việc tỉnh lại quá mức đột ngột này khiến bản thân cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được. Cách đó không lâu cô cũng vừa trải qua việc hôn mê kéo dài đến nửa năm, thế nhưng cảm xúc khi đó hoàn toàn khác hẳn thế này. Nửa năm đó với cô mà nói, chẳng khác nào giấc ngủ là mấy, khi tỉnh lại cũng chỉ nghĩ là mình vừa thiếp đi ít lâu mà thôi. Thế nhưng cảm giác kỳ ảo này ngược lại khiến cô tưởng như mình đã bị giam giữ cả mấy đời.

Hân Vũ giương tay che chắn tấm màn ánh sáng dày đặc thậm chí khiến cô chẳng nhìn rõ mọi thứ phía trước. Bên cạnh cô dường như có một người nữa, lúc này nhận thấy cử chỉ của cô, người nọ mới vội vàng kéo tất cả rèm che lại. Hắn ta làm mọi thứ cực nhanh, lúc quay lại nhìn cô cũng chỉ cười rạng rỡ, cánh môi giương lên đẹp tựa như vầng thái dương: “Vợ à, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”

Nhận ra ánh mắt ngập tràn lo lắng của Kỳ Phong, thứ xúc cảm kỳ quặc trong lòng Hân Vũ mới tạm lắng xuống.

Cô gượng ngồi dậy, tay ôm lấy đầu, trong thoáng chốc lại cố gắng nhớ lại những chi tiết trước khi mình ngất đi. Kỳ Phong trước mặt lại tựa như đi guốc trong bụng, vội níu tay cô răn đe: “Em chỉ vừa tỉnh dậy, có chuyện gì cũng không cần suy nghĩ nữa. Khi nào sức khỏe hồi phục rồi nói sau.”

Tuy hắn nói vậy, song Hân Vũ cũng không dễ qua mặt. Cô quan sát hết thảy một lượt căn phòng đang ở, nhìn thế nào cũng giống gian điện trong hoàng cung hơn là doanh trại đóng quân, liền không khỏi lo lắng: “Em đã ngủ bao lâu?”

Kỳ Phong vẫn nhìn cô, chậm rãi xoa bóp lòng bàn tay cô, cử chỉ tuy dịu dàng đến thế, ngược lại khiến cô cảm thấy sống lưng lạnh toát: “Em mệt rồi, nên nghỉ ngơi thôi. Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.” Giọng nói của hắn ôn hòa, tựa như suối vang róc rách giữa núi rừng. Âm thanh này khiến lòng Hân Vũ chộn rộn, song cô vẫn kiên quyết lặp lại câu nói ban nãy: “Em hỏi em đã ngủ bao lâu rồi?”,

Tuy cảm thấy thái độ của Kỳ Phong là lạ, song chính sự vẫn quan trọng hơn hết. Cô giằng tay khỏi cái vuốt ve huyễn hoặc của hắn, trừng mắt chờ đợi câu trả lời.

Kỳ Phong nhận thấy cơn giận của cô vẫn không bớt nhàn nhã. Hắn nhún vai mỉm cười, tròng mắt tựa như phát ra thứ ánh sáng lấp lánh: “Năm ngày. Chỉ mới năm ngày thôi.”

Hân Vũ sững sờ. Cô không ngờ thiếp đi một chút lại tiêu tốn nhiều thời giờ đến vậy, bèn nhìn quanh phòng một lần nữa, biết mà còn cố hỏi: “Chúng ta vẫn ở doanh trại bên sông Thương Thủy à?”

Kỳ Phong không vội trả lời câu hỏi của cô mà chỉ gượng đứng dậy. Tư thế này khiến hắn cao hơn cô rất nhiều. Hắn khoanh tay, tựa vai vào thành tường, nụ cười thoảng như mây bay: “Không, em bị thương nặng, anh lo lắng nên đã bảo người mang em về hoàng cung ngay lập tức. Đây là tẩm điện của anh.”

Môi Hân Vũ cứng đờ, muốn nói bao nhiêu lời nhất thời đều không thốt ra được. Chẳng trách cô cảm thấy nơi này quen thuộc đến thế, chẳng qua đó chỉ là phòng cũ của hoàng đế cha cô sửa sang lại mà thôi. Nghĩ đến nhóm người của Từ Cảnh, cô lại không nén được khó chịu trong lòng. Năm ngày, cứ thế mà cô đã ngủ đến mức bỏ qua cái hẹn với tất cả bọn họ.

Thấy cô vén chăn định ngồi dậy, Kỳ Phong vội lấy một đôi giày phủ lông dày cộm ra. Hắn cúi xuống, dịu dàng mang giày vào từng chân cho cô. Hành động này khiến Hân Vũ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Mãi đến lúc đã mang xong, hắn mới véo má cô, cưng chiều nói: “Trời bên ngoài vẫn còn lạnh, em cứ mặc phong phanh thế này ra ngoài không tốt. Anh mặc thêm áo khoác lông cho em.”

“…”, Hân Vũ hoàn toàn đờ đẫn.

Tuy không quen với thái độ này, song Hân Vũ cũng nhân lúc hắn sửa soạn y phục giúp mình mà moi ra không ít tin tức. Ngay sau trận đánh tiêu diệt toàn quân quỷ tộc, hắn đã mang cô trở lại kinh thành. Bọn người Từ Cảnh lại được Kiến Phi sắp xếp thu dọn tàn cuộc, đêm hôm trước họ cũng vừa về đến. Phần sông Thương Thủy vẫn có Đình Nguyên ở lại trong nom, trận đánh này khiến quỷ tộc thương vong rất lớn, trong thời gian ngắn có lẽ không cần lo lắng nữa.

Kỳ Phong vừa kể xong mọi thứ vừa thắt dây áo choàng lại giúp cô. Hân Vũ vẫn nhớ thời gian này chưa vào đông, bên ngoài hẳn vẫn không lạnh lắm, song thấy dáng vẻ chú tâm của hắn cô lại cảm thấy ấm áp trong lòng, thoáng chốc mọi nghi ngờ gì cũng quẳng ra sau đầu. Đợi đến lúc hắn quay lưng, cô đột nhiên lại nảy ra ý nghĩ tinh nghịch, bước đến ôm hắn từ phía sau.

Bóng lưng Kỳ Phong khẽ cứng đờ.

Hân Vũ áp mặt vào chiếc lưng rộng của hắn, đột nhiên cảm xúc ấm áp dâng tràn trong lòng. Biết bao lâu rồi, cô mới được ôm hắn như thế? Nửa năm không gặp, phải trải qua những biến cố thế nào mới khiến Kỳ Phong của cô trở nên thay đổi đến như vậy? Nếu như cô hồi tỉnh trễ một chút, trở về trễ một chút, có phải chút xúc cảm quen thuộc này cũng chẳng còn giữ được không? Hân Vũ tựa vào vai hắn thật lâu mới có thể hít hơi, cất giọng khàn khàn nói: “Xin lỗi Phong, xin lỗi vì đã để anh chờ lâu đến vậy.”

Cánh tay đột nhiên lại bị Kỳ Phong nắm lấy. Hắn quay người, đôi mắt màu hổ phách thấp thoáng vẻ hoang mang. Hân Vũ chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ hắn nghiêm trọng như vậy, bước chân cũng bất giác lùi lại. Không rõ tại sao, Kỳ Phong trước mặt khiến cô có một cảm giác bị áp bức mà trước giờ chưa từng có. Phong vốn ngang tàng, nông nổi, song cô vẫn luôn cảm thấy con người hắn rất dễ nhìn thấu. Vì sao lần này trở về, mọi thứ đều không giống như xưa nữa?

Một tay Phong vẫn xiết chặt tay cô, tay còn lại giương lên, nhẹ nhàng vuốt ve từ thái dương, gò má xuống tận cằm. Thế rồi giống như cảm giác tê dại của một con mồi vừa bị săn trúng, cô chỉ kịp nhìn thấy làn môi mỏng của hắn lướt qua bờ mi mình.

Lẽ ra còn rất nhiều ngờ vực và nghi kỵ, nhưng khi cảm giác ấm nóng của da thịt khẽ chạm vào mi, Hân Vũ hầu như đánh rơi cả ý thức. Tầm mắt cô mông lưng, lơ đãng cảm nhận thứ xúc cảm mềm mại kia dần lướt từ mi đến dái tai, sau đó chậm rãi lướt qua cổ, cuối cùng nuốt trọn cánh môi cô trong một nụ hôn kịch liệt.

Hô hấp của Hân Vũ hầu như rối loạn. Cô muốn tránh đi song một tay hắn đã siết chặt bờ eo nhỏ nhắn, không cho cô có cơ hội thoát thân nào. Cảm giác bị áp bức xa lạ khiến cô càng muốn vùng vẫy, song nửa linh hồn còn lại lại bị giam cầm trong hơi thở ấm nóng và xúc cảm cuồng dại quen thuộc, đẩy cô lên bờ đá ngọn sóng, rồi lại nhấn chìm cô dưới lòng biển hoang vu vô tận.

Mãi cho đến khi những cơn sóng kia đã lùi xa, Hân Vũ mới có thể lấy lại được hơi thở dồn dập. Hàng mi cô mông lung mở ra, đờ đẫn nhìn vào hình bóng của mình trong đôi mắt Kỳ Phong. Cánh tay giữ chặt lấy cằm cô cũng nhẹ nhàng lơi lỏng, người thanh niên trước mặt ôm siết lấy cô, cất giọng:

“Anh không cần biết em đã làm sai điều gì, chỉ mong sau này em sẽ không bao giờ nói dối anh nữa.”

Cả người Hân Vũ giống như bị rút hết sức lực, chỉ có thể tựa vào lồng ngực hắn, hầu như có thể nghe rõ ràng âm thanh nhịp tim hắn vang lên từng hồi rộn rã. Chẳng hiểu tại sao hạnh phúc gần gũi đến vậy, song cô vẫn có cảm giác như nó có một đôi cánh, càng lúc càng bay xa tầm với của cô.

Hân Vũ tỉnh lại vào khoảng giờ chiều, bụng vẫn còn lưng lửng vì mấy ngày chưa ăn gì đàng hoàng, Kỳ Phong cũng không cho cô ra ngoài. Hắn gọi cung nhân vào nấu cháo, sau đó ép cô ăn từng muỗng từng muỗng một mới thôi. Ban đầu Hân Vũ còn cảm thấy ngượng, song hắn cứ cương quyết phải làm vậy, xét quan hệ hai người, cô cũng không tìm được lý do để từ chối.

Đợi cô và Kỳ Phong thu xếp xong mọi thứ thì cũng đã sụp tối. Kỳ Phong lại nói đêm nay trong cung tổ chức yến tiệc mừng thắng lợi, có sự tham gia của rất nhiều quý tộc trong thành, mà đây lại là lần đầu tiên cô trở về sau khi hắn lên ngôi, càng không thể qua loa được. Hắn bảo cung nhân mang đến mấy bộ lễ phục bắt cô chọn. Trong đời Hân Vũ ghét nhất là các loại trang phục quý tộc này, thường ngày nếu không ai ép thì cũng nhất quyết không mặc. Ban đầu cô còn giở giọng làm nũng, thế nhưng làm cách nào cũng không thể khiến Kỳ Phong thay đổi quyết định. Náo động một hồi, nhận thấy ánh mắt hắn không giống bình thường, cô đành phải nhân nhượng, chọn bừa một bộ áo dạ hội cổ điển màu xanh biển có đuôi váy xòe phồng lên phía sau rồi nhờ cung nhân giúp mình mặc.

Kỳ Phong đứng đợi bên ngoài thật lâu, đoán chừng cũng đủ thời gian để người bình thường thay tám mười cái đầm rồi mà vẫn thấy Hân Vũ bước ra thì có hơi sốt ruột. Bước chân hắn đảo qua lại một lúc, sau cùng quyết định đẩy cửa vào. Bên trong gian phòng được thắp lên bằng thứ ánh sáng của lông chim lửa, Hân Vũ vẫn đang đứng trước guong xoay tới xoay lui, môi cô hơi nâng lên, cau có nhìn cô gái cung nhân vẫn đang cúi đầu phía sau: “Áo này có phải hở hang lắm không?”

Cô cung nhân bị cô hỏi, không biết phải đáp thế nào bèn giữ yên tứ thế cúi đầu xuống đất. Chiếc áo này là cách đây mấy ngày, Kỳ Phong vừa về từ chiến trận đã sai người làm cùng lúc. So với thời trang của Nhân quốc thì chiếc áo có vẻ không kín đáo thật, nhưng ý của hoàng đế, ai dám phản đối đây? Hân Vũ vẫn còn đang nhăn mặt, chưa biết giải quyết thế nào thì vùng cổ hở chợt có cảm giác lành lạnh, Kỳ Phong đã đứng phía sau từ lúc nào. Hắn choàng lên cổ cô một chiếc vòng cổ nạm đầy kim cương, cài xong chốt khóa lại xoay vai cô lại, hài lòng ngắm nghía thành quả của mình: “Hở gì mà hở? Thế này là đẹp lắm rồi.”

Hân Vũ liếc sang nữ cung nhân, thấy cô ta hơi lùi lại, đầu thậm chí còn cúi thấp hơn thì biết không trông mong được gì. Kỳ Phong cũng không để cô thảnh thơi lâu, lại kéo cô đến trước gương soi, ép cô quan sát chiếc bóng phản chiếu của mình trong gương. Kỳ Phong lúc này đã thay một bộ lễ phục màu mận đỏ của hoàng đế, vai khoác áo choàng vàng kim, trên đỉnh đầu thậm chí còn đính một chiếc vương miệng nhỏ, biểu thị vị trí cao quý nhất của hoàng gia. Thân hình hắn cao lớn uy nghiêm, tóc lòa xoà phủ mắt trông lại thêm mấy phần thâm trầm. Trong gương hắn hầu như đã ôm trọn cô vào lòng, lại tựa cằm vào cổ cô, mỉm cười nhợt nhạt: “Em thấy chúng ta thế nào? Có xứng đôi không?”

Hân Vũ đã quen với dáng vẻ mọi khi của hắn, nghe giọng điệu đó thì càng cảm thấy xa lạ. Thế nhưng chớp mắt khi nhìn rõ hình dạng chuỗi hạt mà hắn vừa đeo trên cổ mình, cô lại gạt bỏ tất cả suy nghĩ khác ra sau lưng, tay nâng niu chuỗi hạt như thể không tin được: “Thứ này… sao lại mang cho em?”

Tuy cô chẳng hề hiểu biết về trang sức, nhưng món đồ này đã từng nhìn thấy hoàng hậu mang rất nhiều lần, sao cô lại không nhận ra cho được? Cũng như vương miệng của hoàng đế, chuỗi ngọc tượng trưng cho quyền lực tối cao của hoàng hậu. Hơn nữa mẹ cô trước đây còn kiêm nhiệm vai trò quốc sư, thế nên sự quan trọng của món trang sức này không cần nói ra cũng hiểu. Khóe môi Kỳ Phong giương lên, lại nắm lấy tay cô: “Một lát anh sẽ công bố với mọi người, chúng ta chọn ngày kết hôn. Anh đã làm hoàng đế, nếu người bên cạnh không phải là em, anh không an tâm.”

Giọng điệu hắn tuy nhẹ nhàng, nhưng Hân Vũ hiểu được hắn chỉ đơn giản truyền tải lại quyết định của mình, cơ bản cũng không hỏi cô có đồng ý hay không. Nghĩ tới nửa năm đằng đẵng này, đến giọng nói ưu thương của hắn trên đảo Rùa, những lời muốn nói đành nghẹn lại sau cổ. Cô biết, đi đến bước đường này, có lẽ mình cũng đã không còn tư cách để từ chối.

Khi hai người đến đại sảnh đường trong cung thì mọi người đã đến đông đủ. Dường như việc Hân Vũ trở về mấy ngày trước đều đã được thông báo nên chẳng ai bất ngờ trước sự xuất hiện của cô, ngược lại chuỗi ngọc đính trên cổ lại gây chú ý cho không biết bao nhiêu người. Vợ chồng Hạ Dương đã đến từ rất sớm, vừa nhìn thấy cô đã đứng hẳn dậy, nếu không phải Hạ Dương nhanh tay thì Vân Tình đã lao về phía cô rồi. Hân Vũ nhận ra được ánh mắt đầy sương mù của em gái, lúc bước ngang qua thảm, vội vàng chạm tay Vân Tình trấn an. Lúc này Vân Tình mới hiểu ý mà kiềm chế được cơn xúc động, đợi đến khi Kỳ Phong vẫy tay thì cùng mọi người ngồi xuống.

Hầu hết quần thần và quý tộc có mặt đều là người quen của Hân Vũ, có người còn nhìn thấy Hân Vũ trưởng thành, xem cô như con cháu, với những việc xảy ra trong một năm qua họ cũng biết ít nhiều nhưng vì ở xa không về thăm được, lúc này thấy cô bình an đều thở dài nhẹ nhõm. Hân Vũ đưa mắt quan sát mọi người, có một số viên quan cô thậm chí chưa từng gặp mặt, Từ Cảnh lại ngồi trong một góc khuất, không hề mặc lễ phục, nhìn thấy cô vội cúi đầu chào.

Cô hiểu tâm ý của Từ Cảnh, song lúc này lại không tiện ra mặt, đành phải đợi Kỳ Phong thực hiện xong lễ khai tiệc, ban thưởng cho một số công thần sau trận đánh. Tuy việc công bố làm lễ sắc phong cho Hân Vũ khá bất ngờ, nhưng xét mối quan hệ của hai người này, mọi người đều không quá ngạc nhiên, thậm chí cho đến khi Kỳ Phong thông báo xong vẫn không một ai dám đưa ra ý kiến. Kỳ Phong lại như chẳng hề để ý đến họ, gõ gõ chiếc muỗng vào ly thủy tinh, nói như phán quyết: “Vậy cứ quyết định vậy nhé. Tôi đã gửi đề nghị đến núi Tiên Tri rồi, việc chọn ngày cứ để họ giúp đỡ vậy.”

Từ công chúa bước lên ngai vị hoàng hậu, chuyện này trong lịch sử phải nói là lần đầu tiên. Hân Vũ đã nghĩ đến, những người khác tuy không dám nói ra song hiển nhiên đều có cùng ý nghĩ. Cô càng suy ngẫm càng mất tự nhiên, đành quyết định níu áo Kỳ Phong, viện cớ không khỏe đòi về sớm. Kỳ Phong đã đạt được mục đích, song trong triều vẫn còn việc riêng phải giải quyết nên không muốn cô về. Sau cùng cô đành phải mượn Vân Tình mang mình ra khỏi sảnh đường.

Vân Tình vốn đứng ngồi không yên suốt buổi tiệc, được lệnh hộ tống Hân Vũ về thì vui mừng chẳng kịp. Vừa bước ra khỏi đại sảnh, cô đã lập tức nắm tay Hân Vũ hỏi: “Chị, Kiến Phi nói chị đã tìm được Điệp Y, có thật không vậy?”

Hân Vũ gật đầu, cũng không tiện nói nhiều mà lại kéo Vân Tình vào một mái đình nhỏ. Đợi cho cung nhân lui ra ngoài hết, cô mới hạ giọng hỏi em gái: “Điệp Y không sao, có lẽ sẽ sớm tỉnh lại thôi, bên cạnh nó lại có Diệp Anh bảo vệ hẳn sẽ an toàn. Ngược lại chị muốn hỏi em Kiến Phi đâu rồi? Vì sao khải hoàn trở về, Kỳ Phong ban thưởng cho nhiều người vậy lại không hề nhắc đến Kiến Phi?”

Sau khi sinh con, Vân Tình lấy thân phận phu nhân của Hạ Dương đã lùi hẳn ra sau màn chính trị, những vấn đề này cô cũng không rõ lắm, mấy ngày nay lại chỉ lo lắng chuyện Điệp Y, giờ nghe Hân Vũ hỏi mới thấy hoài nghi. Hân Vũ quan sát sắc mặt cô nàng liền biết không tìm hiểu được gì, đành mím môi nói: “Em trở về nhắn với Hạ Dương, mười hai giờ đêm nay anh ấy cùng với Kiến Phi đến gặp cung điện cũ của chị. Căn dặn cả Từ Cảnh đi cùng nữa.”

“Chị vừa tỉnh dậy, đợi sức khỏe ổn một chút rồi hẵng giải quyết cũng được mà.” Vân Tình vẫn quan tâm đến sức khỏe Hân Vũ trước tiên, thấy sắc mặt Hân Vũ hơi tái bèn thật lòng nói: “Thật ra năng lực của Kỳ Phong cũng rất tốt. Một năm nay mọi thứ trong triều đều do một tay ngài ấy lo liệu, quần thần cũng thuận theo. Khó khăn lắm chị mới có thể được thư thái như bây giờ. Em nghĩ chị vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đợi đến lễ phong hậu, khi đó lại có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh giúp đỡ Kỳ Phong. Chị biết đấy, từ lúc hắn lên ngôi thì tâm tình không tốt như xưa nữa, chị cứ thế này, em lại sợ…”

Mấy tiếng cuối Vân Tình không nói ra hết song Hân Vũ cũng hiểu phần nào. Thái độ Vân Tình bấy giờ cứ như chim sợ cành cong, Hân Vũ không muốn tiết lộ nhiều với em gái, chỉ gật đầu trấn an: “Chị có vài việc nhờ bọn Hạ Dương thôi. Em đừng lo lắng quá. Cũng trễ lắm rồi, tranh thủ về sớm một tí trông nom Hạ An đi.”

Nhắc đến con trai, sắc mặt Vân Tình mới thoáng hồng hào. Hân Vũ không hiểu vì sao một thời gian không gặp, chẳng những Kỳ Phong mà cả em gái mình cũng có sự thay đổi lớn đến thế. Cô cũng không dám nghĩ nhiều, trở về cung của Kỳ Phong rồi liền dặn Vân Tình đi về cẩn thận. Đợi Vân Tình đi xa rồi mới thở hắt ra, vội ngồi xuống bàn hí hoáy viết một lá thư, sau đó thay quần áo đợi Kỳ Phong về.

Trái với dự tính ban đầu của cô, mãi đến khi trăng gần lên cao thì Kỳ Phong mới trở về, trên người lại nồng nặc mùi rượu. Hắn thậm chí chẳng phân biệt rõ các gian phòng, chân nọ lọ xọ chân kia, phải nhờ đến hai cung nhân dìu thì mới có thể lê bước nổi. Hân Vũ ra hiệu cho cung nhân lui ra ngoài, lại tự mình vắt khăn lau người cho hắn. Phong dường như uống rất say, môi liên tục lẩm bẩm gì đó, lúc lại nắm tay cô đặt lên ngực mình. Hân Vũ ban đầu còn không mấy chú ý, sau đó lại tò mò hơi cúi người xuống, chưa nghe hết cô đã ngồi thẳng dậy, gò má hơi ửng hồng.

Hóa ra, câu mà hắn không ngừng lẩm bẩm là: “Hân Vũ, đừng bỏ anh lại một mình nữa.”

Tâm trạng lúc này của Hân Vũ rất phức tạp. Cô thay trang phục cho hắn xong vẫn ngồi thừ một mình bên ánh đèn ngẫm nghĩ, mãi đến khi nhẩm tính đã đến giờ hẹn mới khoác vội áo choàng lên người, đoạn bước đến bên giường xem xét. Kỳ Phong vẫn mê man không tỉnh, Hân Vũ mím môi, sau cùng bỏ qua ý định tặng hắn một lá bùa ngủ. Dù sao loại bùa này dùng cũng không tốt cho thân thể.

Sau khi cô trở về vẫn nán lại trong điện của Kỳ Phong, tức cung điện chính của hoàng đế trước kia, cung điện cô vẫn ở lại nằm ở nơi sâu nhất trong hoàng cung, một bên giáp núi rừng. Sau khi cô đi nơi này vẫn để trống. Hân Vũ men theo ánh sáng ngọn đèn trong tay, đến được khuôn viên khu vườn trong điện thì cả Hạ Dương, Kiến Phi lẫn Từ Cảnh đều đã có mặt. Ba người ngồi trên bàn đá thấy Hân Vũ đến thì Hạ Dương và Từ Cảnh đã vội đứng dậy, trong khi đó Kiến Phi lại tắc lưỡi: “Công chúa đến rồi kìa, đúng là công chúa có khác nha, đến hẹn cũng phải đi trễ như vậy nữa.”

Ánh trăng khổng lồ lúc này đã lên cao, soi sáng cả khu vườn nên chẳng mấy khó khăn mới nhận ra Hạ Dương đang trừng mắt. Kiến Phi lại như thể chẳng chút sợ hãi nào, bình thản ngắt một cành hoa ló ra gần đó, chậm rãi ngắt từng cánh một: “Có gì thì nói nhanh đi, tôi còn bị đau lắm, thân đau ốm mà công chúa gọi là phải lết xác ra hứng sương đêm nữa.”

Đến lúc này thì Hạ Dương cũng không nhịn nổi, thuận tay véo anh chàng một phát. Kiến Phi vẫn chưa thôi oán giận, không thèm nhìn Hân Vũ nữa. Hân Vũ quen tính giận lẫy của anh chàng, biết không hỏi được gì bèn quay sang Từ Cảnh, hắng giọng: “Sau khi tôi rời khỏi đó xảy ra chuyện gì? Vì sao tôi lại bất tỉnh đến mấy ngày như vậy? Chuyện ở sông Thương Thủy rốt cuộc là thế nào?”

Ban đầu Hân Vũ đã tính toán kỹ lưỡng cho chiến dịch sông Thương Thủy. Ngay khi được pháp sư Tần phân tích tình hình, cô lập tức nghĩ ngay đến nhóm người Từ Cảnh. Khả năng thủy chiến của Kỳ Phong không cao, cho dù đã nghe qua loại vũ khí thần kỳ mà Khải Kiệt phát minh ra, thế nhưng binh lực loài người vẫn khiến cô vẫn cảm thấy không khả quan. Trong những trường hợp thế này, dùng kẻ biến thể chống lại quỷ tộc mới là kế sách vẹn toàn nhất. Thế là cô cưỡi ngựa ngày đêm quyết định quay lại kinh thành, thăm vợ chồng Hạ Dương chỉ là thứ yếu, mục đích chính vẫn là có thể thành công thương nghị với những kẻ biến thể trong pháo đài Chết.

Ngay cả Hạ Dương cũng không rõ Hân Vũ đã đưa ra cái giá thế nào để đổi lại sự trung thành của Từ Cảnh cùng với đội binh kẻ biến thể này. Anh chỉ biết tất cả họ đều đồng ý chịu một câu thần chú kiểm soát của Hân Vũ. Hai ngày sau đó, Hân Vũ lại dùng lệnh bài của anh để mang gần một trăm đứa trẻ biến thể ra khỏi pháo đài, cô nhờ anh thu xếp cho bọn trẻ này trong một khu nhà khác ở ngoại ô thành phố. Phải đến tận lúc này, Hạ Dương mới biết Hân Vũ có sản nghiệp riêng bên ngoài, nhưng cô không muốn nói, anh cũng không tiện hỏi, chỉ thuận theo yêu cầu của cô cung cấp người làm và thức ăn để nuôi sống bọn trẻ như những người bình thường.

Phần vì sao bọn trẻ đều là kẻ biến thể, lại được nuôi sống bằng thức ăn của loài người, điều này anh thật sự không đoán được tâm tư của Hân Vũ.

Từ Cảnh trở thành lãnh đạo nhóm quân này, song để có thể chuẩn bị đầy đủ quân trang để ra trận lại không phải chuyện một sớm một chiều. Trong thời gian đợi Hạ Dương tiếp tế quân lương đầy đủ cho bọn họ, Hân Vũ lại di chuyển xuôi về phía nam. Lần này cô không vội đến sông Thương Thủy mà lại la cà ở vài thị trấn nhỏ trước khi tình cờ gặp Điệp Y cùng bọn Kiến Phi.

Từ Cảnh thật sự cũng không biết nhiều hơn Hân Vũ. Sau thất bại ở sông Thương Thủy, phần lớn quân quỷ tộc đã tháo chạy về phương nam, việc truy đuổi đã không còn là trách nhiệm của anh ta nữa. Anh ta thuận theo lời Hân Vũ, chịu sự sắp xếp của Kiến Phi, song Kiến Phi cũng chỉ cho anh ta cùng đội quân biến thể một chỗ nương nhờ chứ không điều động họ làm nhiệm vụ khác. Một ngày trước bọn họ mới trở lại được kinh thành.

Hân Vũ nghe Từ Cảnh bẩm báo xong thì có hơi thất vọng, lại đưa mắt sang nhìn Hạ Dương. Hạ Dương nhún vai: “Anh cũng chẳng biết gì cả, hai ngày trước Kỳ Phong đưa em về đến cổng thành anh mới được tin thôi. Anh có vào cung mấy lần nhưng Kỳ Phong, à không, bệ hạ vẫn không cho anh gặp em, cả Vân Tình náo loạn một hồi cũng không khá hơn gì. Bọn anh cũng rất sốt ruột, hôm nay nhìn thấy em mới an lòng phần nào đấy.” Dứt lời, Hạ Dương lại cảm thấy sự việc cũng không ổn như mình nghĩ, vội hạ giọng: “Sao em lại đột nhiên hỏi vậy? Không lẽ có gì bất thường sao?”

Hân Vũ khẽ thở dài. Cô không tiện nói ra suy đoán trong lòng, Hạ Dương và Từ Cảnh lại không giúp được, không còn cách nào khác đành lay lay vai áo Kiến Phi. Kiến Phi bị cô lay đến bực mình, quay mặt lại thấy ánh mắt cô mở to vô tội nhìn mình, cơn giận trong lòng chẳng mấy chốc xẹp như bong bóng xì hơi, ấy vậy mà vẫn khoanh chân ngồi ngay ngắn trên ghế đá, cố chấp nói: “Không biết, không biết gì cả.”

Làm sao Hân Vũ lại buông tha anh dễ dàng đến thế? Cô lay mãi, Kiến Phi cũng không chịu được, sau cùng đứng bật dậy quát lên: “Cái gì cũng là anh cả, bị đánh cũng là anh, giơ đầu chịu báng cũng là anh. Vết thương của anh bây giờ vẫn còn đau đây này. Kỳ Phong hỏi anh hết mấy lần, kế hoạch của em là gì? Cậu ta cứ nghĩ anh chỉ nghe lời em, chỉ giấu cho em, thật sự là chút gì anh cũng không biết. Sau cùng em xem anh là gì? Thế thân cho em sao? Xem đấy, xong việc rồi lại quẳng anh chàng biến thể này cho anh, cũng chẳng nói một lời nào. Em muốn anh phải làm thế nào thì em mới vừa lòng đây hả?”

Từ lúc quen biết nhau đến giờ, Kiến Phi không chiều chuộng Hân Vũ hết mực thì thôi, nào đã có chuyện quát mắng cô như thế. Thái độ của anh khiến cả Hạ Dương lẫn Từ Cảnh đều sững sờ. Chỉ có Hân Vũ như hiểu ý, nghe anh mắng cũng chỉ mỉm cười vô hại: “Anh trút giận xong rồi chứ?”

Có câu trời đánh tránh người mặt cười. Vẻ mặt này của Hân Vũ thật sự khiến Kiến Phi tức giận lại không bộc phát được. Anh thở hồng hộc, lại ngồi xuống ghế đá, uất ức vì mình nói được mà chẳng làm được, con nhóc chỉ mới nói mấy câu như thế mà anh đã chẳng còn giận dỗi nổi nữa.

Hân Vũ không ép buộc anh nữa mà lại thở dài, tỏ vẻ đáng thương: “Là lỗi của em hết, được chưa? Lẽ ra em định sẽ giải thích với anh ngay ở doanh trại, thế nhưng lúc tranh chấp lại bất cẩn bị thương. Em không nghĩ vết thương nặng như vậy, vừa tỉnh lại đã nằm trong hoàng cung này rồi. Em muốn liên lạc với anh, với Từ Cảnh cũng chẳng có cơ hội.”

Những điều cô nói hoàn toàn là sự thật, Kiến Phi cũng biết vậy nhưng lại không biết trút giận vào đâu, vội quay người không nhìn mặt cô.

Hân Vũ bắt đầu nhắc đến vấn đề chính: “Chuyện này không chỉ có vậy. Cả ba người đứng ở đây đều là những người em tin tưởng nhất, thế nên em chẳng có gì phải giấu giếm mọi người cả. Kiến Phi, em biết trong lòng anh rất khó chịu vì em làm mọi việc mà không hề tiết lộ với anh, nhưng tình thế lúc đó càng nhiều người biết thì càng nguy hiểm. Hơn nữa em cũng không chắc chắn phần thắng trong tay. Lúc muốn kể với anh thì lại bị thương đến hôn mê mất rồi. Thật ra trong hai ngày anh chuẩn bị đá, em biến mất là vì đi tìm Vĩnh Hi.”

Rất lâu rồi, cái tên VĨnh Hi dường như đã trở thành từ cấm kị trong hoàng cung này, bấy giờ Hân Vũ nhẹ nhàng thốt ra hiển nhiên khiến cả Kiến Phi lẫn Hạ Dương đều sửng sốt. Hiểu được cái nhìn của họ, Hân Vũ lại ho nhẹ, từ tốn giải thích: “Các anh cũng biết đấy, với khả năng của một mình em thì không dễ dàng gì biết được thời điểm kẻ địch tấn công, cũng không chắc họ sẽ dùng biện pháp như thế. Có thể thành công giành lại giới tuyến sông Thương Thủy, chuyện này phải nói đến công trạng của Vĩnh Hi.”

“Dĩ nhiên đây hoàn toàn là một cuộc giao dịch. Vĩnh Hi giúp chúng ta lần này, đổi lại chúng ta đẩy lùi được hoàn toàn thế lực của viên tể tướng quỷ tộc. Giờ thì toàn bộ quỷ tộc hầu như đã nằm trong tay Vĩnh Hi rồi, đó là cái lợi mà anh ta sẽ đạt được. Tuy nhiên bọn em vẫn còn chút vướng mắc, lẽ ra em và anh ấy sẽ giải quyết sau ba ngày. Nhưng tình trạng của em bây giờ các anh đều biết rồi. Nói nhẹ nhàng thì em đã an toàn trở về hoàng cung, nhưng thực tế chẳng khác nào bị giam lỏng. Trong thời gian ngắn, Kỳ Phong nhất định sẽ không để em rời khỏi đây.”

Lời Hân Vũ nói rất nhẹ nhàng, song từng câu từng chữ đều đề cập ngay đến vấn đề chính. Chuyện Kỳ Phong giam lỏng Hân Vũ đã không còn là chuyện mới lạ gì, Kiến Phi hay Hạ Dương dùng mắt thường cũng có thể nhận thấy được, cuộc gặp này không có người nghe lén, chẳng qua vì Kỳ Phong muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng cho Hân Vũ mà thôi.

Thấy Kiến Phi không còn thái độ cố chấp như ban đầu nữa, bấy giờ Hân Vũ mới hạ giọng: “Bây giờ Kỳ Phong mới là hoàng đế, mọi chuyện em làm, có thể nếu anh ấy thất thường một chút đều sẽ cảm thấy là em lộng quyền. Nhưng nếu không làm, em lại cảm thấy không an tâm. Xem như em xin mọi người giúp đỡ cũng được, niệm tình chúng ta lớn lên cùng nhau, mọi người có thể giúp em thêm lần này nữa không?”

Không khí loáng thoáng tiếng thở dài của Hạ Dương. Song anh chưa kịp lên tiếng thì Từ Cảnh đã cung kinh cúi người: “Công chúa, cô đã cứu mạng Tranh và bọn trẻ, cho dù bắt Cảnh tôi đánh đổi bằng tín mạng mình, tôi cũng không màng. Đội quân biến thể chúng tôi là do cô cứu. Cho dù cô có thể thực hiện được ước hẹn hay không, cũng chỉ có cô là chủ nhân chúng tôi chứ không phải vị hoàng đế trên ngôi cao kia.”

Hạ Dương cũng khe khẽ lên tiếng: “Đã là người một nhà, sao còn phải chấp nhất những chuyện này chứ?”

Sau cùng vẫn là mặt mũi Kiến Phi cao nhất, anh chàng gác chân lên ghế, quay mặt đi, thậm chí chẳng cần ngó ngàng gì đến Hân Vũ. Lúc này thì dù cô có bình thản đến mấy cũng khó kiềm được. Mềm mỏng không xong, Hân Vũ lại khoanh tay đứng thẳng, vờ như vô ý nói với Hạ Dương: “Nghe nói… có người cầu hôn Diệp Anh hơn mười lần vẫn không được người ta đồng ý?”

Hàng mày Hạ Dương khẽ giật giật, còn Kiến Phi bấy giờ đã uất ức quay đầu, đăm chiêu nhìn Hân Vũ đầy suy tư. Trông mặt con nhóc này thì biết là chẳng có gì tốt lành rồi. Quả nhiên Hân Vũ tủm tỉm cười, lại mơ hồ cúi xuống chỉnh trang lại vạt áo mình. Mỗi lần cô làm tư thế này, da đầu Kiến Phi lại tự giác tê rần rần.

“Nếu em nói, nếu anh giúp em, em sẽ có cách ngoan ngoãn khiến Diệp Anh đồng ý kết hôn với anh thì sao?”

Giọng nói Hân Vũ nhẹ nhàng lại có chút đắc thắng. Vẻ tự mãn này của cô khiến Kiến Phi dao động. Anh nghĩ ngợi một lúc, vẫn cảm thấy Hân Vũ chỉ trêu chọc mình bèn khịt mũi: “Ảo tưởng sức mạnh.”

Hân Vũ vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, thậm chí chẳng quan tâm đến thái độ châm chọc của anh, hờ hững tiếp: “Nhớ năm đó anh thích Diệp Anh nhưng cô ấy sống chết cũng không thừa nhận thích loại người vô lại như anh, là ai đã nghĩ ra cách giúp anh nhỉ?”

Đoạn quá khứ này thật sự là trôi qua rất lâu rồi, đến mức nếu Hân Vũ không nhắc thì Kiến Phi cũng quên khuấy đi mất. Nhưng năm đó người gây chuyện cũng là cô, giờ cô có tư cách gì kẻ cả như đã giúp đỡ anh vậy chứ? Vừa thấy anh tỏ vẻ bất mãn, Hân Vũ đã lập tức chặn ngang: “Thật ra cũng là chuyện nhỏ thôi. Em không chắc là có giúp anh kết hôn thành công được hay không, nhưng hôm nay anh không đồng ý với em, sợ là ngày mai cả thành này đều biết tướng quân Kiến Phi, người tình trong mộng của bao nhiêu thiếu nữ kinh thành lại không theo đuổi được con gái, thậm chí cầu hôn cả mười lần đều thất bại đó nhé.”

Đến nước này thì Kiến Phi đã tức giận đến tai ửng đỏ, khói mơ hồ lan ra đến bên ngoài, mà uất ức nhất là con nhóc này vốn uy hiếp anh, sao lại có thể trưng ra vẻ mặt vô tội như thế cơ chứ?

Thấy mắt Phi đã không còn giữ được sự bình thản nữa, Hân Vũ nhếch môi, bảo Hạ Dương: “Ấy mà anh không thích thì thôi vậy, em cũng không muốn ép. Dương này, em và anh vào trong nói chuyện nhé, cứ để anh ấy về trước đi thôi.”

Dứt lời cô lại vờ làm động tác kéo Hạ Dương đi. Kiến Phi đời nào chịu bỏ qua như vậy. Hân Vũ chưa kịp bước đầu tiên thì tay đã bị níu lại, Phi nhìn cô, đấu tranh một hồi mới cam tâm nói: “Em nói thật chứ?”

Hân Vũ lại vờ như không hiểu: “Chuyện gì? Anh bảo em nói gì nhỉ?”

Cơn giận của Kiến Phi vẫn chưa dịu bớt, song nghĩ đến vẫn còn phải nhờ vả con nhóc này thì lại nghiến răng nuốt mấy câu mắng chửi vào bụng, cuối cùng vẫn cười như mếu mà cầu hòa: “Hân Vũ, tình nghĩa anh em bao nhiêu năm, anh uất ức giận một hồi rồi lại thôi ấy mà. Em đã lên tiếng, dù là lên núi đao, xuống chảo dầu, bảo anh làm sao mà không đồng ý chứ? Sau cùng em muốn nhờ anh làm gì nào?”

Khóe môi Hạ Dương giật giật, lúc này mới hoàn toàn hiểu được tình hình. Hân Vũ lại nở nụ cười vô hại nhìn anh. Trong thoáng chốc, cả anh cũng cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu hết cô gái này.

Mọi chuyện cứ vậy được định đoạt. Hân Vũ nhờ Kiến Phi giao một lá thư cho Vĩnh Hi, còn dặn dò anh phải thực hiện trong bí mật. Sau khi xong việc anh có thể trực tiếp trở về thị trấn nhỏ kia đón Diệp Anh và Điệp Y trở về, cô sẽ thuyết phục Kỳ Phong ban hôn cho cả hai người. Thấy cô nói vậy thì sắc mặt Kiến Phi đã hòa hoãn phần nào, hí hửng nhét thư vào áo, bảo đảm sẽ giao tận tay Vĩnh Hi.

Trái với Kiến Phi, nhiệm vụ của Hạ Dương lại không đơn giản như vậy.

“Em muốn anh điều tra tất cả những người này sao?”, Hạ Dương cầm trong tay tập danh sách Hân Vũ đưa, bước chân anh thấp thỏm qua lại dưới ngọn đèn tây dương cổ, tận dụng ánh sáng của đèn để nhìn. Anh biết Hân Vũ muốn tìm cho ra kẻ trà trộn vào hoàng cung, thế nhưng phải điều tra cả danh sách thế này thật sự là phạm vi quá lớn. Anh lật lật một lượt mấy mẩu giấy da, còn nhìn thấy cả tên một số lương y đi theo quân trong trận chiến mới rồi thì cứ như bất ngờ sau nối tiếp bất ngờ trước, ngỡ ngàng nhìn Hân Vũ. Nên biết rằng cô chỉ mới tỉnh lại mà thôi, anh không nghĩ trong thời gian ngắn cô có thể chuẩn bị mọi thứ chu đáo đến như vậy.

“Em biết việc này rất khó, nhưng thà giết lầm còn hơn bỏ sót, bất cứ quan viên nào từng phục vụ dưới triều của cha, sau đó lại tiếp xúc thân mật với Kỳ Phong đều phải tra kỹ.” Thấy ánh mắt Hạ Dương lộ vẻ hoài nghi, Hân Vũ đành thú thật: “Con người đều có thể thay đổi, nhưng Kỳ Phong bây giờ thật khác với trước đây. Anh ấy làm em… sợ hãi.”

Cho dù đứng trước mấy ngàn kẻ địch, đối mặt sinh tử, Hạ Dương vẫn chưa từng cảm thấy bóng dáng cô gái trước mặt lộ ra dáng vẻ yếu đuối như vậy. Anh lại nghĩ về Kỳ Phong, cảm thấy nửa năm nay hắn thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ đơn thuần là trưởng thành và chững chạc hơn. Phải trở thành quân vương, nắm trong tay quyền sinh sát, anh không cảm thấy hắn thay đổi thì có gì không tốt. Song nghe Hân Vũ nói, anh lại có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.

Gió đêm thổi qua rét lạnh, bóng dáng Hân Vũ đang ôm lấy bả vai lúc này chẳng biết sao lại khiến anh cảm thấy cô tịch lây lan trong lòng. Cô đứng dưới bóng trăng khổng lồ, dưới góc nhìn của anh mà nói chẳng khác nào như đang cõng cả thiên hạ trên vai. Bao nhiêu năm rồi, vậy mà đến lúc này anh mới chợt muốn hỏi cô: “Có từng cảm thấy nặng không?”

Hạ Dương trước đây đều không phải kiểu người thấu hiểu lòng người khác. Anh đơn giản, bốc đồng, nhưng thẳng thắn, lúc này chỉ có thể nhìn mấy mẩu giấy da trong tay, buông ra một tiếng thở dài hờ hững: “Có thể là em nghĩ nhiều quá rồi.”

Trong lòng anh thật sự rất mong là vậy, mong rằng tất cả cũng chỉ là vì cô và pháp sư Tần nghĩ quá nhiều mà thôi. Từng người từng người trong mảnh giấy da này anh đều biết, thậm chí còn có người thân thiết như anh em một nhà, cùng trải qua sinh tử bao năm, đừng nói là nghi ngờ họ, cho dù giao cả tính mạng cho họ anh cũng chẳng màng. Bảo anh phải điều tra từng người trong họ, làm sao có thể? Ấy vậy mà Hân Vũ cũng chỉ mỉm cười nhạt: “Anh không hiểu Kỳ Phong bằng em. Con người có thể thay đổi, nhưng bản chất của họ không thể nào lay chuyển được. Từ trước đến nay, Kỳ Phong có thể làm hại người khác, song dù là phần nhỏ nhặt nhất, anh ấy cũng chưa từng làm tổn thương em.”

Thấy Hạ Dương có ý dò hỏi, Hân Vũ lại mỉm cười, không muốn nói tiếp. Hạ Dương đắn đo một lúc cũng bằng lòng giúp đỡ cô, mang theo tờ danh sách rời khỏi đình viện.

Cả khuôn viên đình viện lúc này chỉ còn mỗi mình Hân Vũ và Từ Cảnh. Hân Vũ bấy giờ cũng không còn giữ lại nét mặt điềm tĩnh như vừa nãy nữa, cô quay sang nhìn Từ Cảnh vẫn luôn cúi đầu, nhẹ giọng: “Trước mặt tôi anh không cần phải khúm núm như vậy. Từ đầu tôi đã nói tôi cũng không phải chủ nhân của anh. Anh không hề mắc nợ tôi.”

Lúc này Cảnh mới ngẩng đầu nhìn cô gái ngồi bên bàn đá. Tuy chân tay anh ta ngắn ngủn, song vóc dáng lại không quá lùn, người gầy còm nhom, vì cúi khom người nên vừa nhìn thẳng liền có thể bắt gặp được ánh mắt Hân Vũ. Dưới ánh trăng rực rỡ, đôi mắt cô càng gợi lên vẻ xanh xao kiều diễm, lúc này mái tóc xõa xuống còn khiến cô mang thêm vài phần mỹ lệ. Cảnh không dám nhìn lâu, vội cúi đầu, chậm rãi nói: “Hôm qua Hạ Dương tướng quân đã đưa tôi đến trang viên đó. Có thể giúp Tranh và bọn trẻ an toàn trở về cuộc sống bình thường như vậy, cả đời tôi cũng biết ơn cô. Làm sao có thể chỉ là quan hệ lợi ích? Đời tôi chẳng có gì phải lưu luyến cả, chỉ cần công chúa nói một câu, cho dù hi sinh tính mạng còm cõi này, tôi cũng nhất định ở bên cô đến cùng.”

Biết không lay chuyển được suy nghĩ trong lòng anh ta, Hân Vũ lại thở dài, khom người đỡ anh đứng dậy. Trăng đã qua đến bên kia con sào, thời gian cũng chẳng còn sớm, cô mím môi, hồi lâu mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Tình hình của tôi bây giờ không tốt lắm, trong thời gian ngắn tôi không thể mất quá nhiều máu. Nhưng chuyện tôi đã hứa, nhất định tôi sẽ làm cho đến cùng. Việc quản lý đội quân đó tạm thời vẫn phải nhờ đến anh vậy.”

“Lần đó cô trực tiếp dùng máu mình để cứu bọn trẻ, suýt chút nữa đã mất mạng. Chúng tôi làm sao có thể ép cô tiếp tục giao máu ra chứ, đó là chưa kể đến chúng tôi có hàng ngàn người, dù muốn dù không cũng chẳng thể gấp gáp như vậy được.” Cảnh nhận thấy Hân Vũ không vui, bèn lên tiếng trấn an: “Tôi sẽ ổn định mọi người, thế nhưng công chúa, bản thân cô cũng phải giữ gìn sức khỏe. Bây giờ không giống như xưa. Cô là niềm hi vọng của tất cả kẻ biến thể. Có thể thay đổi số phận hay không, chúng tôi còn phải trông chờ vào cô nữa.”

Cảnh vừa dứt lời đã nhận thấy Hân Vũ khẽ cười. Anh ta ngơ ngẩn, thoáng chốc lại trở về với vẻ vụng về thường thấy. Hân Vũ dường như không nhận thấy vẻ ngượng ngùng của anh, nhẹ nhàng dùng tay hất mấy sợi tóc lòa xòa trên mái ra sau, đôi mắt cô dợm nhìn về hướng cổng hoàng cung, vô tình lại bị Cảnh bắt gặp. Không hiểu vì sao, đột nhiên anh ta cảm thấy thê lương.

Anh ta từng gắn bó với người con gái này trong một khoảng thời gian, cũng đã chứng kiến tường tận nghị lực của cô, óc phán đoán và thiên phú pháp thuật hơn người. Có lúc Cảnh cảm thấy nếu cô là một người đàn ông, với những đức tính như vậy, chí ít cũng sẽ hùng bá một phương. Thế nhưng càng tiếp xúc anh lại càng cảm thấy Hân Vũ không đơn giản như vẻ ngoài mà người ta nhìn thấy. Ngay cả trong những thời điểm khó khăn nhất, phải đi bên bờ vực của cái chết trong pháo đài, cô cũng chưa từng khóc, mà bấy giờ tuy anh có thể nhìn thấy cô cười rạng rỡ, song dường như cũng chẳng đỡ hiu hắt hơn tiếng khóc bao nhiêu.

Thật lâu, Hân Vũ đột nhiên quay người nhìn Cảnh, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Anh biết đấy, ở đây chỉ còn lại hai chúng ta thôi. Nếu anh muốn… tôi có thể…”

Cảnh hầu như quỳ sụp xuống mặt đất: “Công chúa, tôi không dám.”

Hành động của anh ta khiến cô ngây người, mái đầu lại hơi nghiêng nghiêng: “Vì sao? Anh đồng ý giúp tôi, chẳng phải cũng chỉ vì phần thưởng này sao? Anh đã hoàn thành thỏa thuận rồi, phần còn lại vốn là tôi nợ các anh.”

Hân Vũ đợi rất lâu, song Cảnh vẫn không đứng dậy, mãi đến khi cô cũng không nhịn được nữa, định kéo anh ta dậy thì anh mới ngẩng đầu, trầm mặc thú nhận: “Không phải tôi không muốn, nhưng mấy ngàn kẻ biến thể trong pháo đài, chẳng phải nói quản là quản được. Nếu tôi trở thành một người bình thường, thể chất ốm yếu, làm sao còn có thể trấn áp bọn họ. Đến khi đó tôi sợ… chẳng biết bọn họ sẽ làm ra hành động gì quá khích, làm nguy hại đến cô. Như thế này cũng tốt mà. Tôi biết công chúa là người giữ lời. Chắc chắn cô sẽ hoàn thành những gì đã hứa.”

Đó là lần đầu tiên Hân Vũ mới nghe được Cảnh tâm sự về những khó khăn của mình. Nụ cười trên môi cô mỉm ra ôn hòa. Hân Vũ nghĩ đến lần đầu tiên mình và anh ta gặp nhau, lại nhìn những đường gân xanh xao ẩn hiện dưới da cổ tay mình, đột nhiên nói như cảm thán: “Mang dòng máu quỷ tộc trong người thật ra cũng có rất nhiều lợi ích đúng không?”

Cảnh không nhận ra ưu tư của cô, thật lòng tán đồng: “Đó là đương nhiên. Chẳng phải vô duyên vô cớ lại có nhiều người chủ động đầu quân về phía quỷ tộc như thế. Vừa bất tử, lại có sức mạnh hơn người, có ai mà không muốn đây?”

“Nếu làm kẻ biến thể tốt như vậy, vì sao anh lại muốn trở lại làm người?”

Cảnh nhìn cô, hệt như nghĩ cô đang đùa: “Kẻ biến thể mạnh mẽ thật, nhưng làm người vẫn là tốt nhất mà, có thể yếu đuối, nhưng ít ra không ti tiện.”

Anh ta không hề biết rằng, những lời này đã ám ảnh Hân Vũ thật lâu.

Cô nhìn xuyên qua màn đêm, tựa như có thể nhìn thấy mặt trời ở bên kia bán cầu dần dần nhú lên, có thể quan sát cả những hộ dân vừa giật mình choàng tỉnh, lại bắt đầu hòa mình vào một ngày làm việc mới khó nhọc. Mỗi người mỗi người trên thế gian này đều như vậy, lao động và sinh tồn gắn bó chặt chẽ như một lẽ hiển nhiên, chúng cùng nhau quyện vào cuộn len dài đằng đẵng mang tên cuộc sống.

Trước đây, cô cố gắng làm mọi thứ cũng chẳng qua chỉ vì hai tiếng kỳ vọng, ngay cả bản thân cô cũng chưa thật sự nghĩ đến mặt tốt của những gì mình đang làm. Thế nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, chứng kiến bao cuộc sinh li tử biệt, đột nhiên cô lại hiểu được những việc đó vốn có ý nghĩa như thế nào.

Có thể vươn vai đứng giữa đất trời, được ăn thứ thức ăn mình thích nhất, được phấn đấu vì những lý tưởng của bản thân mình, được trải nghiệm và hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh. Đó chính là hạnh phúc. Chẳng có hạnh phúc nào sánh cho được cảm giác khi được sống cuộc đời của một con người. Và cũng chẳng có thứ kiêu hãnh nào lớn lao hơn việc có thể dùng năng lực của mình, mang hạnh phúc đến cho hàng vạn con người như thế.

Trở về đến cung điện của hoàng đế thì trời vẫn chưa sáng hẳn, Hân Vũ rẽ sang xem xét tình hình Kỳ Phong, thấy hắn vẫn ngủ ngon lành, chân lại vắt vẻo trên thành giường, bèn lắc đầu kéo chăn lại cho hắn. Cô nhẩm tính giờ, cảm thấy không lâu nữa cung nhân sẽ gõ cửa bèn nhân lúc này mở ra một lối đi phụ dẫn đến thư phòng của hoàng đế.

Hân Vũ không hề biết rằng bóng lưng mình vừa quay đi, đôi mắt của người nằm trên giường đã chậm rãi hé ra, còn sáng trong hơn cả những ngôi sao đang dần lịm tắt bên kia cửa sổ.

Thư phòng vốn là nơi rất an tĩnh, Kỳ Phong cũng chẳng phải người thích đọc sách viết chữ gì nên mọi thứ hầu như vẫn nguyên vẹn như lúc hoàng đế cũ còn tại vị. Hân Vũ cầm theo một cuộn băng trắng, chọn cho mình một chỗ trên ghế tựa, lúc này mới cẩn trọng lột bỏ từng lớp từng lớp áo ngoài ra. Vị trí vết thương mấy ngày trước bị quỷ tộc đâm trúng lúc này lại nứt toác ra, máu thấm qua cả mấy lớp băng gạc. Hân Vũ nén đau, mất vài ba bận mới thay hết mấy lớp băng. Xong đâu vào đó, cô nhặt mấy mảnh băng gạc cũ đã khô máu lên, đột nhiên lại nhớ đến những lời Cảnh từng nói, khóe môi nở ra một nụ cười.

Hóa ra cảm giác làm một con người vẫn là tốt nhất. Con người có thể yếu đuối, có thể đau, thậm chí có thể phải chết đi, nhưng mà cô nghĩ, người không chết thì khác nào là chưa từng sống đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.