Nữ Tôn Chi Y Nữ Sủng Phu

Chương 41: Một Công Ba Việc




Hoa khôi xinh đẹp suýt nữa bị Vương Thanh làm cho tức chết, lập tức đặt đũa xuống bàn tỏ vẻ không vui. Phùng Kiến Vũ lấy đầu gối huých nhẹ Vương Thanh, ý bảo hắn phải để ý tâm tư người ta một chút. Vậy mà Vương Thanh lại không hiểu ý Phùng Kiến Vũ, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã mở miệng hỏi:

"Sao cậu huých tôi?".

Đối diện với một tên bản tính trẻ con lại còn ngu si, Phùng Kiến Vũ thật sự hết cách. Thôi bỏ đi, hai người yêu đương thế nào cũng không liên quan tôi.

Lý Bình ăn cơm xong lúc thu dọn thấy bốn người ngồi chung một bàn ăn, hết sức kinh ngạc liền lôi Trương Viễn đến chỉ chỉ cho hắn: "Cậu xem có lạ không, Đông cung và Tây cung của Thanh ca lại ngồi cùng một chỗ mà ăn cơm".

"Đều không phải, cậu xem xem... Vương Thanh ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho người ta, từ đầu đến cuối toàn bộ đều nhìn chằm chằm Đại Vũ. Hay là hắn cãi nhau với bạn gái?".

"Vương Thanh đâu phải bây giờ mới nhìn chằm chằm đại Vũ, anh ta chính là đi học nhìn tan học cũng nhìn. Hoặc biết đâu... Vương Thanh là xấu hổ không dám nhìn bạn gái”.

"Có lý. Hehe.... bạn gái của anh ta thật sự là quá đẹp, đến tôi cũng không dám nhìn chằm chằm nữa là".

Tan học chiều thứ sáu, lần này Phùng Kiến Vũ không hỏi Vương Thanh, chỉ tự đi về phòng thu dọn chăn gối. Không ngờ lúc ra đến cổng trường lại nhìn thấy Vương Thanh đang bị bảo vệ mắng vì tội đứng dựa làm nghiêng hàng rào sắt.

"Sao anh còn chưa về?".

"Đợi cậu á!!!".

Phùng Kiến Vũ vừa rồi trước khi về không hỏi Vương Thanh là vì sợ sẽ không nhận được câu trả lời như lần trước, nên càng không nghĩ tới cái kẻ ngốc nghếch này tan học sẽ đứng ở cổng chờ cậu.

Hai người một đường lên xe buýt, Vương Thanh đưa một bên tai nghe cho Phùng Kiến Vũ: "Nghe nhạc không, maroon 5".

Phùng Kiến Vũ nhận lấy, nhanh chóng hòa mình vào giai điệu bài hát, cậu rất ít khi nghe bài hát tiếng anh, nhưng ca khúc Vương Thanh đề cử quả là không tệ.

"Đúng rồi, tôi còn chưa có số điện thoại của cậu".

Vương Thanh hỏi, thế nhưng Phùng Kiến Vũ vì đeo tai nghe nên không nghe rõ, cậu liền ghé sát mặt hắn hỏi: "Chuyện gì?".

Phùng Kiến Vũ tự nhiên áp sát hắn, miệng khẽ nhếch, môi cong lên, trong đáy mắt đều phản chiếu vẻ mặt ngây ngốc của Vương Thanh. Phùng Kiến Vũ nháy nháy mắt nhìn hắn, cứ mỗi một cái chớp mắt của cậu đều như gãi nhẹ vào tim hắn.

Vương Thanh vội nhích người, chân tay luống cuống gãi gãi đầu: "Tôi nói... số điện thoại của cậu là bao nhiêu?".

"Tôi không có điện thoại, mẹ tôi không cho dùng".

"À!!! Vậy cậu tự mua đi, không lẽ cậu thật sự không cần dùng đến?".

"Người cần liên lạc thì đều là bạn học, lại ở chung cả tuần. Còn bạn học cũ thì cuối tuần mới liên lạc”.

"Cuộc sống thật tẻ nhạt".

"Tôi thấy vui, anh quản được sao!!".

...

Trời tối dần, hai người ngồi trên xe vui vẻ trò chuyện, lúc Vương Thanh gần xuống xe Phùng Kiến Vũ đột nhiên trầm mặc.

Cậu chỉ là muốn hỏi Vương Thanh ngày mai có muốn cùng đi tập nhảy không, nhưng không biết làm sao mở miệng, cứ ngồi do dự mãi. Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ cụp mắt xuống còn tưởng cậu bị say xe, liền lấy một viên kẹo bạc hà ra cho cậu ngậm. Lúc ra cửa xuống xe, Vương Thanh quay đầu nhìn Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ cũng nhìn lại hắn.

"Thanh nhi" Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên mở miệng, Vương Thanh sửng sốt một chút, trên xe huyên náo, hắn còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

"Ngày mai đi tập nhảy không??".

Vương Thanh lập tức cười tươi, hướng phía Phùng Kiến Vũ mà trả lời: "Đi chứ!!!".

Sáng thứ bảy Phùng Kiến Vũ lên phòng tập sớm, tập được nửa buổi mà vẫn không thấy Vương Thanh đâu. Cậu bắt đầu có chút thất vọng, ngẫm lại lần trước cũng bị cho leo cây, hình như... cậu sắp tập thành thói quen rồi.

Trong lúc nghỉ giữa giờ, Vương Thanh xuất hiện đặc biệt khốc, mặt không chút đổi sắc ném cho Phùng Kiến Vũ một cái bánh mì kẹp thịt: "Tranh thủ ăn đi".

Phùng Kiến Vũ không nhịn được nở nụ cười: "Thanh ca à, ăn xong cái này rồi thì làm sao tập nhảy được??".

Vương Thanh lúc này mới ý thức được sau khi ăn xong phải tránh vận động mạnh, gương mặt bắt đầu hiện lên vẻ ngây ngốc nhìn Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ cười cười cho hắn một cái tát: "Không sao, đợi lát nữa rồi ăn".

Vương Thanh đi ghi danh theo học khóa đầu tiên, Phùng Kiến Vũ ngồi bên cạnh nhìn hắn. Cậu quả nhiên đoán không sai mà, Vương Thanh chân dài như vậy, thực hiện các động tác nhảy vô cùng đẹp, từng bước từng bước lưu loát mà sinh động, còn thấy... thật gợi cảm á~~.

Trong đầu vừa xuất hiện từ này, Phùng Kiến Vũ liền nhịn không được rùng mình một cái "Nhất định là suy nghĩ nhiều rồi" cậu tự trấn an bản thân.

Hết giờ học, hai người ngồi ở khu nghỉ ngơi ăn cái bánh mì đã nguội ngắt, Phùng Kiến Vũ vẫn ấm ức chuyện quên không lấy bánh mì lần trước, ngồi ăn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc mà hết một chiếc.

Vương Thanh thì chậm rãi từ tốn mà ăn, nên vẫn chưa ăn xong. Hắn vừa ăn vừa liếc mắt qua đã bắt gặp ánh mắt chăm chăm mà thèm thuồng của Phùng Kiến Vũ, hắn nói: "Tôi còn một nửa".

"Vậy tôi không khách khí á!!" Phùng Kiến Vũ đoạt lấy miếng bánh mì trên tay Vương Thanh, cắn từng miếng từng miếng.

Vương Thanh bất đắc dĩ đứng lên: "Đợi tôi một lát".

Phùng Kiến Vũ chậm rãi ăn nửa cái bánh mì của Vương Thanh, ăn xong vẫn là thấy chưa no. Cậu định lên tầng trên tìm món gì khác để ăn nhưng lại sợ hắn trở về không tìm được, đang phân vân thì đã thấy Vương Thanh từ xa đi trở về, trên tay còn cầm theo hai cái bánh mì kẹp thịt.

"Tôi không tin cậu ăn hết chỗ này mà vẫn không no".

Phùng Kiến Vũ cầm lấy hai chiếc bánh mì Vương Thanh mới mua về một mạch ăn hết, ăn xong lại nháy nháy mắt mà hỏi hắn.

"Anh có muốn ăn lẩu cay không??".

Tuy ngạc nhiên đến mức miệng chữ A mồm chữ O, nhưng Vương Thanh vẫn cùng Phùng Kiến Vũ đi ăn thêm một phần lẩu cay.

"Bình thường không thấy cậu ăn nhiều như vậy", Vương Thanh vừa ăn vừa hỏi: "Ai ngờ hôm nay còn ăn nhiều hơn cả tôi".

Phùng Kiến Vũ đang cắm cúi ăn, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Đồ ăn canteen khó nuốt lắm".

"May mà cậu là con trai, chứ cậu mà là con gái, ăn nhiều như vậy thì ai dám lấy" Vương Thanh cảm thấy mình nói thật có lý.

Phùng Kiến Vũ trừng mắt liếc hắn: "Tôi sau này còn muốn tìm một người vợ ăn nhiều, như vậy mỗi ngày tan sở đều có thể cùng nhau đi ăn ở khắp các phố lớn ngõ nhỏ".

Vương Thanh hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường: "Cậu nếu như khi gặp được người con gái như vậy, còn quyết tâm dám lấy làm vợ, tôi liền gọi cậu là papa".

Phùng Kiến Vũ kích động vỗ bàn một cái: "Cứ quyết định vậy đi".

(Thật ra VũVũ à, sau này tuy anh có một người vợ là nam lại không có sở thích ăn nhiều do sợ mập, nhưng người ta vẫn chịu bồi anh đi khắp nơi ăn uống.. như vậy cũng coi như đạt thành tâm nguyện rồi)

Hai người trên đường từ chợ đi ra bến xe bus để về nhà nhìn thấy có một quầy bán mì lạnh, Phùng Kiến Vũ lập tức hướng phía sạp hàng mà đi qua, cơ mà chưa được mấy bước đã bị Vương Thanh một tay ôm lấy cổ lôi về: "Không được ăn".

Vương Thanh cho tới bây giờ chưa từng thấy Phùng Kiến Vũ ăn nhiều như vậy, lo lắng buổi tối cậu bị đầy bụng, lúc đi ngang qua tiệm thuốc còn tốt bụng tranh thủ vào mua một hộp thuốc tiêu hóa, rồi lẳng lặng bỏ vào cặp cho cậu.

Vẫn chưa tới giờ cao điểm, trên xe bus không có bao nhiêu khách, hai người ngồi cạnh nhau ở hàng cuối cùng. Phùng Kiến Vũ từ trong túi móc ra một chiếc tai nghe được quấn cẩn thận, đưa cho Vương Thanh một bên tai nghe.

Trong tay Phùng Kiến Vũ là chiếc ipod, âm thanh cũng không tệ lắm, bên trong là một bài hát giai điệu nhẹ nhàng, Phùng Kiến Vũ nói: "Tôi đặc biệt thích bài hát này, dạo gần đây đều chỉ nghe một bài".

Vương Thanh ngồi bên cạnh cậu, vai kề vai, bỗng nhiên nghĩ đến giấc mơ kia, chỉ khác là hôm nay hắn lại rất bình tĩnh. Xe bus đi được một đoạn, Phùng Kiến Vũ đã ngủ mất, Vương Thanh giơ tay lên nhẹ nhàng ôm đầu để cậu dựa vào vai mình.

Vương Thanh quay đầu nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập bên ngoài, phía xa xa từng đám mây trôi lơ lửng, bầu trời còn phảng phất chút nắng chiều, mặt trời chậm rãi lặn về phía cuối thành phố. Trên vai hắn có một người dựa vào, bên tai liên tục vang lên một ca khúc.

Đã bao lâu rồi không gặp anh, cứ tưởng anh ở nơi nào.

Nào ngờ anh ở ngay trong đáy tim, hòa cùng với hơi thở em.

Khoảng cách là bao xa?

Cứ nghĩ không nghe thấy hơi thở của anh.

Nào ngờ hình bóng anh dài đến thế, chỉ cần quay đầu là nhìn thấy.

Đã qua đi thì để cho qua, không còn kịp để yêu anh lại từ đầu.

Mây trắng vây quanh trời xanh.

Nếu như không thể mãi mãi bên nhau, ít nhất cũng cho nhau dũng khí để hoài niệm.

Và được quyền ôm lấy nhau, để anh có thể thấu hiểu dấu vết rung động nơi tim em.

.......

Luôn cứ muốn gặp lại anh.

Còn thử hỏi han tin tức của anh.

Thì ra anh ở chính ngay trong cơ thể em, canh giữ hồi ức của em.

Khoảng cách có xa lắm không?.

* 心动/ Động Lòng - Lâm Hiểu Bồi

"Anh...rung động...hồi ức" Hắn theo giai điệu chậm rãi hát ra thành lời.

Nhìn dòng xe cuồn cuộn qua lại, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác... đoạn đường này không cần dừng lại... cứ như vậy kéo dài mãi mãi...

__________

Thời gian trở lại trường, tiểu đội hút thuốc lại tụ tập ở khu vắng vẻ mà hút thuốc, nói chuyện trên trời dưới biển, từ xa Lý Bình đã phát hiện Phùng Kiến Vũ cùng một cô gái đang đi dạo với nhau.

"Aigooo, đó không phải là Đại vũ và Tần Kỳ sao?".

"Trời ơi!!! Thật đúng là Thanh ca. Sao anh không nói á, bảo sao hôm trước lại thấy bốn người cùng nhau ăn cơm, hóa ra là đem người đẹp giới thiệu cho Đại Vũ".

Vương Thanh không nói câu nào, sắc mặt không đổi nhìn chằm chằm hai người phía xa xa.

Chủ nhật không có người trực nhật, sau khi tan học, nam sinh trong lớp thay nhau quét dọn, tuần này đến phiên Phùng Kiến Vũ. Hết giờ tự học Vương Thanh cũng không về kí túc xá, nhìn Phùng Kiến Vũ quét dọn trong phòng, bụi bay mờ mịt, còn phải lau bảng, Vương Thanh ở phía sau cầm quyển tạp chí đi từ bên này sang bên kia.

"Nghe nói cậu và Tần Kỳ hẹn hò?" Hắn lật quyển tạp chí, giọng thờ ơ hỏi.

"Ai nói?" Phùng Kiến Vũ thật không nghĩ tới, cậu chỉ là cùng nữ sinh kia ăn cơm, buổi chiều giúp cô nàng xách ít đồ đạc.

"Nhìn thấy hai người đi dạo cùng nhau".

"Không thể nào".

Phùng Kiến Vũ dọn dẹp xong xuôi, tắt đèn phía trên bục giảng, vừa đi vừa thúc giục Vương Thanh: "Đừng đùa nữa, đi về đi".

Cậu đi tới cửa sau, vừa quay đầu hỏi lại xem Vương Thanh đã xong chưa, người kia liền hai bước tiến tới, nhanh tay gạt công tắc tắt đèn.

Ánh đèn ngoài đường hắt vào phòng học, nơi này hết thảy đều chỉ còn thấy bóng dáng mơ hồ. Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh làm gì?".

Vương Thanh cúi đầu nhìn Phùng Kiến Vũ, trong ánh mắt cậu phản chiếu ánh đèn tựa như có vô vàn vì sao. Mặc dù trời rất tối nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ hai hàng lông mi của Phùng Kiến Vũ, trong nháy mắt... lòng hắn có gì đó lay động.

Lời nói của Lỗ Địch đột nhiên vang lên bên tai Vương Thanh: “Hay là hôn một cái, động chạm hai cái”, hắn đối với Phùng Kiến Vũ không thể giải thích được là loại cảm giác gì.

Phùng Kiến Vũ nhìn hắn đờ ra, không nhịn được rút tay cho hắn một cái tát: "Anh không có chuyện gì đấy chứ??".

Vương Thanh nắm chặt lấy cổ tay Phùng Kiến Vũ, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Vương Thanh không có kinh nghiệm hôn môi, chỉ đơn giản là dùng môi của mình chạm lên môi Phùng Kiến Vũ, dùng bản năng mà nhẹ nhàng gặm lấy đôi môi của người kia. Môi của Phùng Kiến Vũ có chút ướt át, lại rất mềm.

Toàn thế giới chỉ còn lại tiếng đập như nổi trống đến đinh tai nhức óc của tim Vương Thanh.

Phùng Kiến Vũ đầu óc trống rỗng, vài giây sau mới ý thức được mình bị Vương Thanh hôn, đầu óc quay một vòng mới nhớ đến phải kháng cự.

"Tại sao lại hôn tôi??".

Cậu cau mày đẩy Vương Thanh ra, thở dốc nhìn hắn chằm chằm: "Anh đặc biệt thèm thịt à, đồ tâm thần!!!!!". Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ miệng liến thoắng mắng người, lại một lần nữa nắm cổ tay cậu, không quan tâm cậu kháng cự, tiếp tục hung hăng hôn tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.