Nữ Thần Thần Kinh Đến Từ Vì Sao

Chương 12




Tiểu Anh cười đùa đưa tay khoác vào trong khuỷu tay của Hạ Thiệu Nhiên, đầu nhỏ dựa vào ngực anh, cọ rồi cọ giống như mèo con làm nũng lấy lòng chủ nhân. Vẻ mặt Hạ Thiệu Nhiên vẫn nghiêm túc như cũ, rút tay ra, ôm Tiểu Anh đến trong ngực, môi rơi vào cái trán trơn bóng của cô."Đi."

Tiểu Anh hỏi: "Đi đâu?"

Hạ Thiệu Nhiên: "Đi dạo phố."

Hạ Thiệu Nhiên ôm cả bả vai nhỏ của Tiểu Anh đi dạo các cửa hàng nhãn hiệu lớn trong trung tâm thương mại Ginza Tokyo. Hai mươi hai năm trước, Tiểu Anh chưa bao giờ mua đồ trong trung tâm thương mại như thế này, bây giờ tìm được một vị bạn trai có thân phận có địa vị giống như Hạ Thiệu Nhiên, Tiểu Anh cũng hoàn toàn không có cảm giác phất lên biến thành Phượng Hoàng, cũng không có biến thành nữ bại gia vung tay quá trán. Hạ Thiệu Nhiên đặt cằm ở trên đỉnh đầu cô nói: "Có thích gì không? Anh mua cho em."

"Không có." Tiểu Anh lắc đầu một cái, nói: "Nếu anh muốn làm em vui vẻ, không bằng theo em đi Thiệp Cốc, em thích đi vơ vét những hàng hóa đặc sắc mới mẻ trong cửa hàng nhỏ hơn, hì hì!"

". . . . . ."

"Có được hay không?"

"Hôm nay, tất cả nghe theo em."

"Vạn tuế!" Tiểu Anh nhảy dựng lên, đầu nhỏ đụng vào cằm Hạ Thiệu Nhiên. Hạ Thiệu Nhiên nửa hé tròng mắt vuốt vuốt.

"Thật xin lỗi!" Tiểu Anh cười nói xin lỗi, nhón chân lên, môi hồng rơi vào trên cằm xinh đẹp của Hạ Thiệu Nhiên, "Hôn một chút sẽ không đau nữa."

Đầu đường náo nhiệt, cần loại hàng hóa gì cũng đều có, người mua hàng hóa xẹt vai, sát gót chân với nhau. Tới đây, Tiểu Anh giống như là cắn thuốc lắc, bóng người nhỏ bé một lát chạy đến cửa hàng này, một lát chạy đến tiệm kia, không phải nhìn chỗ này một chút, chính là nhìn chỗ kia một chút. Hạ Thiệu Nhiên đi theo phía sau cô, chỉ khi có cảm giác gặp được đồ hứng thú mới có thể dừng bước lại.

Trong tiệm đồ trang sức, một kẹp tóc hoa anh đào màu đỏ bằng nhựa đập vào tầm mắt Hạ Thiệu Nhiên.

"Nhìn cái gì á?" Tiểu Anh lại gần. Hạ Thiệu Nhiên cầm kẹp tóc từ trên giá lên, kẹp lên trên đầu của cô, nói: "Tặng cho em."

Tiểu Anh cười xinh đẹp: "Em rất thích."

"Sinh nhật vui vẻ."

"Hả?" Tiểu Anh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thiệu Nhiên, nói: "Em cho là anh không nhớ rõ, không có ý định nói ra."

Sau khi Hạ Thiệu Nhiên trả tiền xong, ngón trỏ vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn, cong khóe môi lên, "Sinh nhật của em, sao anh có thể quên?"

"Nhiên!" Tiểu Anh nhào vào trong ngực anh, đặc biệt thõa mãn nói: "Hôm nay em rất vui."

Giống như những đôi tình nhân trong tình yêu cuồng nhiệt khác, hai người tay nắm tay đi dạo ở trên đường, ăn vặt. Hạ Thiệu Nhiên chắc chắn sẽ không phải là loại đàn ông có thể đứng ở bên đường ăn gì đó, Tiểu Anh cầm một chuỗi bạch tuộc chiên năn nỉ anh mọi cách, anh mới bất đắc dĩ ăn một miếng. Tiểu Anh hài lòng biểu hiện của anh, dùng miệng dính mỡ của mình đi hôn anh.

Rời khỏi Thiệp Cốc thì đã hơn một giờ chiều, Hạ Thiệu Nhiên lái xe chở cô đi núi Yoshino, khoảng cách từ Tokyo đến núi Yoshino không tính là gần, Tiểu Anh ngủ thiếp đi ở trên xe, lần nữa mở mắt ra, hình ảnh nhìn thấy chính là một biển phấn hồng.

Hoa anh đào đã nở khắp núi, trong không khí tràn đầy mùi thơm trong veo, nhiều nụ hoa nhỏ mềm mại ở khắp đầu cành. Tiểu Anh chạy cười đùa ở trong rừng hoa anh đào, níu lấy cành hoa, nhón chân lên tiến chóp mũi tới ngửi mùi hoa. Cô nhặt cánh hoa bị gió thổi rơi lên, đặt ở trong lòng bàn tay, ném vào Hạ Thiệu Nhiên, sau đó nhìn anh ở trong mưa cánh hoa.

Hạ Thiệu Nhiên đưa tay tiếp được cánh hoa cuối cùng trong không trung, nắm tay nhỏ bé của cô lên, đặt ở trong lòng bàn tay của cô, cúi đầu hôn cô. Nụ hôn rất nhẹ, rất dịu dàng, phát ra thương yêu triều mến từ trong đáy lòng. Cánh hoa rơi xuống từ trong bàn tay nhỏ, Tiểu Anh ôm cổ của anh, chủ động đáp lại. Nhiệt tình càng không thể ngăn cản, nam nữ vẫn nhớ nhung nhau tách ra trong lúc thở dốc kịch liệt, nhìn nhau, tìm được bộ dáng động tình nhất ở trong mắt của nhau.

Mắt nước to trơn bóng không hề chớp mắt nhìn anh, cái lưỡi mềm mại liếm cánh môi ẩm ướt phía dưới. Bộ dáng nhỏ rất mê người, Hạ Thiệu Nhiên kích động áp cô trên tàng cây, nghiêng đầu, lần nữa hôn lên môi cô. Nụ hôn lần này kịch liệt, nhiệt tình, dữ dội, hôn đến đại não Tiểu Anh thiếu dưỡng khí, bắp chân như nhũn ra, dựa vào đại thụ mặc anh muốn làm gì thì làm. Bàn tay cởi nút cài váy ra, áo ngực cotton màu trắng thuần khiết của thiếu nữ bị mở ra, giắt phía bên cánh tay phải, tuyết nhũ màu trắng hoàn toàn hiện ra ở trước mắt anh. Hơi thở Hạ Thiệu Nhiên rối loạn, ôm lấy ngực bên trái, môi ngậm nụ phấn hồng bên phải.

Tròng mắt có thể nhìn thấy bộ dáng anh hôn mình, mặt của Tiểu Anh đỏ hết lên, cảm giác xao động khó nhịn kỳ diệu chạy khắp nơi trong thân thể. Giữa ban ngày trong rừng hoa anh đào, cô không dám phát ra một tiếng ngâm rên, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, dùng ngón tay thổ lộ cảm giác của mình, siết chặt vạt áo của anh.

Gió núi thổi qua, cánh hoa màu hồng xào xạc bay xuống xuống. Hạ Thiệu Nhiên ngồi dậy, mắt đen tĩnh mịch nhìn một chút mảnh ẩm ướt tỏa sáng do bị nước miếng xâm nhiễm. Một mảnh cánh hoa anh đào trên không trung bay xuống, rơi ở trên ngực đẹp, cánh hoa nhỏ màu hồng vểnh lên, một chút đỏ tươi, da thịt trắng như tuyết, ba thứ tập trung vào nhau liền có một loại cảm giác xinh đẹp không nói ra được.

Hạ Thiệu Nhiên khàn giọng nói: "Hiện tại anh đã biết, tại sao em lại thích chụp hình như vậy rồi."

"Hả?" Bị tình dục chiếm đoạt lý trí , ánh mắt Tiểu Anh vẫn còn mơ hồ.

Đầu lưỡi cuốn cánh hoa màu hồng lên, Hạ Thiệu Nhiên nhai mùi vị hoa anh đào ngọt lành, ngón cái vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ vừa nóng của cô nói: "Lưu lại một phút tốt đẹp nhất."

Nếu như anh có máy chụp hình, nhất định sẽ chụp lại cánh hoa anh đào dính trên ngực đẹp, tròng mắt mê ly, hai gò má đỏ hồng của cô, vĩnh viễn trân quý cả đời. Đáng tiếc, anh không có, chỉ có thể in dấu một màn tốt đẹp này vào trong tim.

Nơi xa truyền đến tiếng nói chuyện với nhau, hai người đồng thời hồi hồn, Hạ Thiệu Nhiên phản ứng nhanh chóng, kéo lấy váy Tiểu Anh, khom người ôm cô lên, ôm cô chạy một hơi đến cánh rừng bên kia, lên một chiếc xe nhà di động.

Tiểu Anh bị thả vào trên bàn ăn, Hạ Thiệu Nhiên ngồi ở trên ghế nhìn cô, hai người đồng thời cười ra tiếng. "Quá mất mặt, suýt chút nữa bị người khác thấy rồi." Tiểu Anh chu cái miệng nhỏ nhắn ngượng ngùng nói.

Hạ Thiệu Nhiên nhìn quần áo xốc xếch cô, hỏi: "Kích thích?"

Tiểu Anh sửa sang lại áo, mắt to quan sát bốn phía xe nhà, phòng bếp, phòng ngủ, phòng tắm, ma tước tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đủ. Cô nhảy từ trên bàn xuống, nói: "Hay là chúng ta đi thôi, một lát gặp phải chủ nhân trở lại sẽ không tốt."

Hạ Thiệu Nhiên kéo tay nhỏ bé của cô vào trong ngực, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, tuyên bố, "Chủ nhân là anh."

". . . . . ." Tiểu Anh nháy mắt mấy cái, không thể tin được.

"Chuẩn bị cho em đó, vui không?"

"Ừ." Tiểu Anh nặng nề gật đầu.

Hạ Thiệu Nhiên nâng cái mông nhỏ của cô lên, thả vào trên một cái ghế khác, tự mình đứng dậy, nói: "Chờ anh."

Hạ Thiệu Nhiên lấy bánh kem lớn ở trong ngăn tủ ra, để lên bàn, đội một cái mũ thọ tinh lên trên đầu Tiểu Anh, kiên nhẫn cắm xong cây nến đại biểu hai mươi ba tuổi. Sau khi đốt, cách ánh nến nhẹ nhàng nói với cô: "Ước nguyện đi."

"Ừm!" Tiểu Anh chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại nói: "Em chỉ cầu một nguyện vọng, hi vọng Hạ Thiệu Nhiên vĩnh viễn đều là người giúp em thực hiện nguyện vọng."

Cơm tối, hai người ăn ở trong phòng nhỏ ấm áp, anh cắt rau hẹ, băm thịt làm nhân bánh, cô gói bánh sủi cảo. Món chính là sủi cảo, rượu là sâm banh, Tiểu Anh lại xào chút thức ăn đơn giản, hai người ngồi vây quanh bàn ăn nhỏ. Từ khi đến Nhật Bản, Hạ Thiệu Nhiên đã lâu chưa ăn sủi cảo, sau khi toàn bộ bàn sủi cảo đều bị anh ăn hết, liền đốt điếu thuốc hút.

Tiểu Anh vỗ da bụng nhỏ tròn vo, nghiêng đầu nhìn cây hoa anh đào ngoài cửa sổ, nói: "Thời gian trôi qua thực vui vẻ, thoáng một cái em đã hai mươi ba tuổi rồi, không biết lúc em ba mươi ba tuổi sẽ là dáng vẻ gì!"

Hạ Thiệu Nhiên phun vòng khói ra, nói: "Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở dưới tàng cây hoa anh đào tết tóc đuôi sam cho con gái tám tuổi của anh."

Tiểu Anh bật cười, "Nên nói là anh quá tự tin, hay là nên nói anh có thể biết coi bói đây? Con gái tám tuổi, anh thật giống như đã lên xong kế hoạch thời gian em sinh con gái cho anh rồi ấy."

Hạ Thiệu Nhiên chỉ cười không nói.

Tiểu Anh lại hỏi: "Vậy anh nói, khi nào chúng ta mới có thể trộm được chân tướng thân thế cuộc đời em đây?"

Hạ Thiệu Nhiên vẫn không lên tiếng như cũ, mắt Tiểu Anh khép hờ, nhẹ nói: "Nhiên, anh tra được chuyện gì ở Đằng Nguyên không? Nếu như tra được, có thể nói cho em biết, bây giờ em đã điều chỉnh tâm tình rất tốt rồi, kết quả như thế nào cũng có thể tiếp nhận. Quan trọng nhất, chủ yếu nhất là có anh làm bạn với em."

Hạ Thiệu Nhiên tra được một chút đầu mối, vốn không muốn nói cho Tiểu Anh biết vào ngày sinh nhật của cô, nhưng cô mở miệng hỏi rồi. Hít tàn khói vào trong phổi, anh nói: "Mẹ của em có thể là chị em của Đằng Nguyên Mỹ Tuyết."

Tiểu Anh cũng không có lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hoặc là nghi vấn, cùi chỏ chống đỡ ở bên mép bàn, đàng hoàng an tĩnh nhìn anh. Hạ Thiệu Nhiên vỗ điếu thuốc đã hút được một nửa, gọi cô, "Tới đây."

Tiểu Anh đi tới, cái mông nhỏ ngồi lên bắp đùi của anh, hai tay tự nhiên ôm cổ của anh, di0en-da14n.le9.quy76.d00n cong môi cười với anh. Hạ Thiệu Nhiên cầm một tay nhỏ đưa đến bên môi hôn, "Không muốn nói gì sao?"

"Ừ, mấy đêm trước ngủ không yên, từng phỏng đoán là quan hệ như vậy." Tiểu Anh nhíu cái mũi nhỏ nói: "Em rất hay suy nghĩ lung tung. Biết không, nhiều khi kỳ vọng càng lớn, thất vọng lại càng nhiều, cho nên em quyết định lần này cần bình tĩnh, thuận theo tự nhiên, trộm được chân tướng."

Nhếch miệng lên một độ cong rất đẹp mắt, Hạ Thiệu Nhiên khẽ chạm cái miệng nhỏ nhắn của cô một chút, khích lệ nói: "Cô gái nhỏ thông minh."

"Ừ!" Tiểu Anh cười giỡn: "Cụ ông ngài nói cực kỳ đúng....!"

Hạ Thiệu Nhiên nhướng mày, "Ai là cụ ông?"

"Anh cứ gọi người ta là cô gái nhỏ, làm như người ta thật rất nhỏ vậy."

"Anh gọi sai rồi sao?"

"Ừ."

Tầm mắt Hạ Thiệu Nhiên rơi vào trên bộ ngực nhỏ của cô, "Em lớn chỗ nào?"

Tiểu Anh cong môi, nũng nịu: "Hư hỏng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.