Nữ Thần Thần Kinh Đến Từ Vì Sao

Chương 1




Nồi bánh trôi của Tần Manh rất thơm ngon mềm dẻo. Sau khi Diệp Oanh Khê ăn hết nguyên cả chén, bụng sình lên phải ngồi co ro trên ghế sofa, không cửa động. Diệp Thanh Dương ôm người trở về, dọc theo đường đi, bàn tay nhỏ bé của Oanh Khê ôm cổ anh, nhìn anh không chớp mắt. Diệp Thanh Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, trong mắt tràn ngập nụ cười: “Thế nào? Giống như con mèo nhỏ ỉu xìu.”

“Chú, có phải chú có chuyện không muốn nói với cháu không?” Ở chung với nhau như hình với bóng trong vòng tám năm, Diệp Oanh Khê quả thật hiểu anh còn hơn cả bản thân mình khiến anh kinh ngạc không thôi.

Cánh tay ôm của Diệp Thanh Dương đột nhiên căng thẳng, chỉ vài giây, sau đó lại khôi phục trạng thái bình thường, không nói lời nào, ôm người trở về nhà mình. Đêm nay anh phiền não khác thường. Có một số việc phải nên nói ra, nhưng lại cảm thấy không biết nói như thế nào. Anh không thích thuốc lá, nhưng lúc này đây lại thật muốn đốt một điếu thuốc. Lật tung hộc tủ trong phòng cũng không tìm ra một điếu, anh lại càng phiền não hơn, đi tới bên sofa ngồi xuống.

Diệp Oanh Khê co ro hai chân trên ghế sofa, cắn móng tay nhìn anh đi từ phòng khách đến phòng ngủ, sau khi tìm kiếm một hồi lại ảo não rũ đầu trở lại phòng khách. Khoảng một lúc sau, anh bắt đầu bình tĩnh lại, cô mới sợ hãi bò đến phía sau anh, dán người lên lưng anh, đầu tai ép lên vai anh: “Chú, đêm nay chú bị sao vậy?”

Diệp Thanh Dương vẫn không nhúc nhích, mặc cho cô nằm sấp trên người, bàn tay vòng về phía sau nắm giữ cô. Rất ít khi cô dịu dàng nghe lời, hai người như là giống như cái muỗng nhỏ xếp trên một cái muỗng lớn, cả hai đều hưởng thụ động tác thân mật ngọt ngào này. Cuối cùng, Diệp Thanh Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, kéo kéo bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Oanh Khê, em còn muốn gặp cha không?”

Cơ thể Oanh Khê khẽ run lên, nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt cong cong lạnh lùng cứng rắn của anh: “Anh muốn em đi theo bà, sau đó nhận người đàn ông bà ấy gả cho làm cha hay sao?”

“Không phải, là cha ruột của em. Em còn muốn gặp ông ấy không?” Diệp Thanh Dương dùng cánh tay còn lại vỗ nhẹ hai cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng xanh của cô, bày tỏ an ủi.

“Muốn!” Lúc này, Oanh Khê mới trả lời một cách dứt khoát, “Người khác đều cảm giác cha của họ không có chuyện gì làm không được, cha của em nhất định cũng như thế! Anh lợi hại như vậy, giống như chuyện gì anh cũng có thể giải quyết. Anh là bạn tốt của cha, khẳng định cha em sẽ không kém, đúng không?”

“Đúng vậy. Cha em rất lợi hại.” Diệp Thanh Dương bật cười, “So với anh, cha em còn lợi hại hơn nhiều… Anh giúp em tìm cha trở về, em đồng ý không?”

“Đương nhiên. Em rất muốn nhìn thấy cha…” Cô bé nói xong, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười, “Thật ra thì, em rất muốn hình thấy hình của cha. lêquϒȡƟ₰ Em không biết hình dáng cha như thế nào, tên là gì. Chỉ là lúc nhỏ đã hứa với anh, không thể thường xuyên nhắc tới cha mẹ, cho nên em ráng nhịn, không dám hỏi.”

“Thật xin lỗi…” Diệp Thanh Dương cuối thấp đầu, gần như che giấu cả khuôn mặt. Trong bóng tối lờ mờ, cô nhìn không rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể nghe được giọng nói áy náy của anh.

“Vậy thì bắt anh bồi thường cho em!” Oanh Khê chu miệng, làm bộ tức giận. Cô vẫn còn quyến luyến không quên nụ hôn tối hôm nay.

“Được…” Diệp Thanh Dương vòng tay qua lưng cô, từ từ vuốt ve. Rồi sau đó, gần như nghiến răng nghiến lợi, anh thốt ra được một câu: “Anh sẽ mang cha em về, nhất định, mang về!”

“Anh sao vậy?” Diệp Oanh Khê chưa bao giờ nhìn thấy anh lộ ra cảm xúc rõ ràng như vậy. Có thể là vì nghề nghiệp, phần lớn thời gian anh đều trầm ổn. Lúc nào cặp mắt kia cũng có thể kiềm chế được cảm xúc, trầm tĩnh, không một chút gợn sóng. Chưa bao giờ giống như lúc này, chỉ nghe giọng nói, cô đã cảm thấy anh đang tức giận, hoặc là gần như có chút oán hận.

“Oanh Khê, có thể trong khoảng thời gian sắp đến, anh sẽ không ở bên em nhiều. Em có thể hứa với anh tự chăm sóc mình cho thật tốt không?” Diệp Thanh Dương nhắm mắt lại rồi nói tiếp, “Anh đi tìm cha em, mang ông ấy trở về, nhưng anh phải nói thật với em, kết quả có thể không được như em mong muốn, anh không dám nói. Em có thể hứa với anh, mặc kệ sau này dù có xảy ra chuyện gì, em đều phải sống cho thật tốt?”

Vừa nghe xong lời nói của anh, Oanh Khê hốt hoảng xoay người anh lại, giọng nói run run: “Anh… ý của anh… là như thế nào?”

Diệp Thanh Dương cười cười, vỗ vỗ đỉnh đầu của cô một cách thân mật: “Anh bồi thường cha lại cho em, vậy em phải hứa đàng hoàng với anh, biết vâng lời!”

“Thế nào gọi là anh sẽ không ở bên cạnh em? Anh muốn đi đâu? Hay là anh nói anh không cần em nữa?” Oanh Khê nhìn anh chằm chằm, không tìm ra được câu trả lời, bỗng dưng khóc òa lên, “Em đây không cần cha nữa, anh không cần đi tìm ông ấy, chỉ muốn anh, được không? Em chỉ muốn anh!”

“Oanh Khê!” Diệp Thanh Dương dùng ngón tay quẹt đi nước mắt của cô. Chất lỏng mằn mặn rơi trên ngón tay của anh, cảm giác lành lạnh thấm vào lỗ chân lông, “Cha của em… ông ấy thật nhớ em. Anh hi vọng em có thể dùng góc độ của ông ấy mà suy nghĩ một chút. Mẹ em… bà ấy đã bỏ đi, em cũng muốn cha em cô độc suốt quãng đời còn lại sao?”

“Nhưng mà, vì sao anh lại phải rời khỏi em?” Oanh Khê tùy hứng, ôm chặt anh, tiếp tục khóc ròng, “Chỉ cần anh, em chỉ muốn anh!”

“Anh chỉ rời khỏi một khoảng thời gian thôi.” Đối với hành động trẻ con của cô, anh thật sự không biết phải làm gì, chỉ rồi tiếp tục vỗ lưng cô dụ dỗ, “Chỉ một thời gian ngắn thôi. Em ngoan ngoãn học hành, sống vui vẻ, đừng làm cho anh lo lắng. Anh thật sự lo lắng để em một mình, nếu có chuyện gì thì tìm chú Trần của em. Lúc trước, em quá lệ thuộc vào anh, em phải học cách trưởng thành. Hơn nữa, anh lớn hơn em rất nhiều, trước sau gì cũng có ngày già đi. Đến lúc đó, anh còn cần Oanh Khê chăm sóc cho anh, đúng không?”

Oanh Khê nức nở gật đầu, chắp tay lại, kéo đầu anh xuống thấp hơn, nâng mình lên nghênh tiếp. Giờ phút này, Diệp Thanh Dương cảm thấy hoàn toàn hoảng loạn. Nhiều năm qua, vẻ lạnh lùng bên ngoài khiến anh chưa từng có bất kỳ hành động vượt lễ giáo nào đối với con gái. Giờ khắc này, nửa người trên của cô như lơ lững giữa trời, ngay cả hai tay cũng run rẩy, cố gắng chưa được một phút thì đã mềm nhũn ngã xuống dưới.

Anh phản ứng rất nhanh, nâng người cô lên để nằm ngang, mu bàn tay để lên đầu gối mình, cùng một lúc, dựa vào bản năng, lưỡi tìm tòi, dễ dàng cạy được miệng cô ra. Mùi hương thơm ngọt trong miệng cô khiến lưỡi anh mê luyến cực độ, không ngừng khám phá. Về phương diện nào đó, trời sinh phụ nữ không phải là đối thủ của đàn ông, chỉ trong chớp mắt, cô liền ‘ưm’ muốn đẩy anh ra. Nhiệt tình của 28 năm cô đơn làm sao dễ dàng dập tắt? Như muốn trừng phạt cô, lưỡi của anh càng thêm cường thế xâm nhập, lướt nhẹ qua cổ họng cô, làm cô sợ run.

Anh cười khẽ, lưỡi anh bao phủ lưỡi cô, từ từ quấn chặt, sau đó kéo sang bên miệng mình, vừa liềm vừa cắn, rất hưởng thụ, thưởng thức sự ngọt ngào của cô.

Lần đầu tiên nếm thử nụ hôn sâu, tư thế lại gần như nằm, Oanh Khê chỉ cảm thấy khó thở, muốn tự mình hít vào một hơi thật sau. Răng vừa đóng lại chạm phải chiếc lưỡi nóng ẩm của anh, cô sợ tới mức lật đật mở ra, mặc cho anh hành động. Nước miếng không giữ lại được nữa rồi, cũng theo khóe miệng của cô nhỏ xuống. Vậy mà anh nuốt lại vào miệng mình một cách tỉnh bơ…

Đến khi anh buông cô ra, đầu óc Oanh Khê đã sớm trống rỗng. Cô há miệng nhìn trần nhà, ánh mắt mơ hồ, thất thần trong chốc lát. Khi phục hồi lại tinh thần, nhìn ánh mắt châm chọc của anh, mặt cô đỏ lên, vung tay ra đấm anh một cái: “Làm gì vậy hả?!”

“Không phải em muốn vậy sao? Muốn cả đêm rồi.” Tay Diệp Thanh Dương lướt qua lông mày của cô, mỗi một nét vẽ đều rất tỉ mỉ. Bên dưới vài nét vẽ là khuôn mặt thanh tú dịu dàng của một thiếu nữ.

“Kỹ thuật hôn tốt như vậy, có phải đã từng thân mật với con gái khác trước em, đúng không?”

“Không cần thầy dạy cũng biết…” Diệp Thanh Dương cười cười, đỡ cô dậy, cánh tay lại siết chặt eo của cô. Cô xoay sở kiểu nào cũng không thoát ra được, đành cười trừ dựa vào lòng anh, lẳng lặng ôm vòng eo mạnh mẽ của anh, “Năng lực học tập của bộ đội đặc chủng tương đối cao, bao gồm tất cả kỹ năng… Cho nên, nhóc con, đừng khiêu chiến anh.”

Hơi thở của anh quanh quẩn bên tai, nóng bỏng, lỗ tai của cô bị phỏng đến đỏ bừng. Nhớ tới nụ hôn đúng nghĩa vừa rồi, cô mắc cỡ vội vàng vùi mặt vào ngực anh. Diệp Thanh Dương cười ha hả vuốt mái tóc dài của cô, cuối cùng kéo cô từ trong ngực ra, hôn nhẹ vài cái lên khuôn mặt mịn màn của cô rồi mới buông cô ra.

Trấn an được Diệp Oanh Khê bên này thì nhà bên kia cũng dễ giải quyết. Diệp Thanh Dương không nói hoàn toàn sự thật, chỉ nói mình có nhiệm vụ đặc biết phải ra ngoài. Trong khoảng thời gian dài, phải nhờ người trong nhà chăm sóc Diệp Oanh Khê. Mặc dù mẹ Diệp nhận lời, nhưng không khỏi than thở. Nhiệm vụ hoài thế này, khi nào thì mới tới lúc thành hôn chứ?

Tài liệu được đưa đến rất nhanh. Anh không muốn đề cập quá nhiều với Diệp Oanh Khê về chuyện này, cho nên không mở ra trước mặt cô. Vì giữ bí mật, trong vòng ba ngày, anh vẫn huấn luyện như trước, nhưng số người được huấn luyện lại giao cho người khác. Mỗi ngày vừa kết thúc huấn luyện là trở về nhà.

Lúc anh đi huấn luyện thì Diệp Oanh Khê ở nhà học bài, chỉ cần nghe tiếng lỗ khóa chuyển động là cô lập tức ném bút vở xuống. Anh nấu cơm, cô phụ một tay ở bên cạnh. Anh uống trà, cô cầm ly ngâm. Anh đọc báo, cô ở bên cạnh nhìn anh. Ba ngày này, hai người như keo dán ở chung một chỗ, giống như đã thành một người. Trần An Bác ở một bên chịu không nổi nói trắng ra.

“Hai người có quan tâm đến cảm thụ của người khác không hả?”

Diệp Oanh Khê biết anh và Tần Manh đã biết chuyện của mình và Diệp Thanh Dương, cho nên ở trước mặt không hề giấu diếm: “Bất lịch sự mới nhìn người ta. Cháu xem ra, chú không những là trộm, thích leo ban công nhà người ta, mà còn là loại rình lén, thích nhìn riêng tư của người khác!”

“Trước kia chú chưa kết hôn, còn chưa tính chuyện tranh cãi với cháu. Bây giờ có bà xã chú ở đây che chở, cháu còn tiến tới, có tin chú mang Manh Manh ra đỡ đạn không hả?!” Trần An Bác kéo Tần Manh ra trước mặt mình, đắc ý cười ha hả.

“Thật ngại quá đi đồng chí Trần An Bác! Em kiên quyết đứng về phía Oanh Khê, phụ nữ cần phải đoàn kết.” Tần Manh không hề nể mặt, gạt tay anh xuống.

Mọi người cười rộ lên, Diệp Thanh Dương cúp điện thoại, từ ban công đi vào, nhìn ba người đang cười náo nhiệt, nhếch môi đề nghị: ‘Tối mai tới ăn cơm chung không, Trần An Bác?”

“Đương nhiên.” Ăn chực là lạc thú lớn nhất của Trần An Bác.

“Chú, ngày mai đi mừng sinh nhật sớm cho cháu nhé…” Oanh Khê cúi đầu nhìn mũi chân, rồi lại ngẩng đầu, ánh mắt ươn ướt, “Không biết lúc sinh nhật mười sáu tuổi, chú có ở bên cạnh người ta không, mừng trước cho rồi.”

Diệp Thanh Dương sửng sốt, sau đó gật đầu: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.