Nữ Thần Giới Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 5: Người này khác thường




Lúc Tiêu Dực và Diệp Khê thắng lợi trở về nhà, trước cửa có một nữ tử đang chờ. Nữ tử kia vừa thấy cô trở về liền ba bước thành hai bước chạy tới: “Tiêu tú tài, ngươi đã trở lại!”

Hở... Các cô rất quen thuộc sao? Có lẽ Tiêu Dực trước cùng nàng rất quen thuộc đi, Tiêu Dực tuy rằng cùng người không quen, nhưng vẫn là gặp qua ở trong thôn, biết là người cùng thôn. Tiêu Dực vội vàng nói: “Đại tỷ, tìm ta có việc gì sao?”

“Là có chuyện như vầy ngươi......” Nữ tử kia chà xát chà xát tay, ấp a ấp úng có chút đỏ mặt.

“Đại tỷ, có việc ngươi cứ nói đi, ngươi không nói, ta cũng không biết là chuyện gì.”

“Ai, ta đây cứ việc nói thẳng vậy.” Nữ tử kia lấy tay vỗ lên trên đùi, một bộ dáng đánh trắng da mặt: “Tiêu tú tài, nương của ta trước đó vài ngày bị bệnh, trả tiền mấy ngày thuốc, hiện tại trong nhà cũng không còn tiền bạc, ta nghe nói nhà các ngươi mỗi ngày ăn thịt, ngươi xem, lúc ngươi thành thân ta cho ngươi mượn hai xâu tiền kia ngươi là không phải....?”

“A, thì ra ngươi muốn nói là chuyện này, không thành vấn đề, đại tỷ trước theo ta vào nhà, ta lập tức đếm trả ngươi.”

Tiêu Dực vừa nói vừa đẩy cửa ra cho người ta vào nhà, nữ tử kia có chút đỏ mặt: “Nếu không phải trong nhà thật không có tiền, ta cũng sẽ không đến đòi......”

“Việc này nên trách ta, ta nên chủ động đi trả, còn mời đại tỷ đừng trách ta mới tốt, đại tỷ ngồi một chút, ta đi lấy tiền cho ngươi.” Tiêu Dực vào rèm phía sau, một lát lấy ra sổ sách và một bao tiền đồng nhỏ đi ra: “Đại tỷ nói cho một chút ngươi tên gì để ta tìm, ta đếm tiền trả cho ngươi.”

“Ai...” Nàng kia nhìn vào trên sổ sách, chỉ vào một họ Trương nói: “Nơi này.”

Tiêu Dực nhìn qua, thiếu hai xâu tiền, lúc này đếm trả cho nàng, lại nói: “Đại tỷ tiền bạc đủ không? Nếu không ta lại đếm hai xâu tiền cho ngươi mượn, chờ đại nương hết bệnh rồi ngươi trả lại ta?”

Đại tỷ mở mắt lớn không dự đoán được nàng sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút mới nói: “Đủ đủ, bệnh của nương ta đã có chuyển biến tốt, đại phu nói lại uống hai lần thuốc là khỏe lên.”

Tiêu Dực gật gật đầu, đưa nàng ra cửa, đại tỷ đi vài bước lại dừng lại, quay đầu nói: “Tiêu tú tài, ngươi đan cái dây xích tay này nếu có thể kiếm tiền, ngươi liền tỉnh táo một chút, sớm một chút đem phòng ở sửa lại một lần nữa, đừng mỗi ngày mua thịt ăn, miệng ăn có thể thoải mái một lúc, nhưng ở tốt một chút mới thoải mái một đời nha!”

Hở... Tiêu Dực vội vàng gật đầu: “Đại tỷ nói đúng, Tiêu Dực nhớ kỹ.”

Tiễn bước chân đại tỷ kia xong, Tiêu Dực lại lấy sổ sách ra nhìn, hiện tại có một chút tiền cô vẫn là nên đem nợ đều trả hết thôi, xem một chuỗi danh sách chủ nợ dài như vậy Tiêu Dực khẽ cười cười. Thôn dân ở đây thật sự là chất phác lương thiện mà, Tiêu Dực trước nghèo như vậy, chủ yếu là nàng căn bản không quan tâm chuyện đời, các nàng vậy mà cũng nguyện ý cho nàng vay tiền, sẽ không sợ lấy bánh bao thịt đánh chó có đi không có về sao? Tiêu Dực đem sổ sách thả một bên, ăn cơm tối xong phải đi qua nhà người ta trả nợ thôi, cuộc sống của người chất phác lương thiện ở cùng một thôn, ngẫm lại đều thư thái nha!

Đến lúc tối, Tiêu Dực mới chính thức cảm nhận được thôn dân lương thiện có lòng này, Tiêu Dực đến mỗi một nhà trả tiền, các nàng đều nói lời làm cô thấm thía:

“Tiêu tú tài, kiếm tiền liền tỉnh ra một chút, đừng có mua hết đồ ăn, sớm một chút đem phòng ở của nhà ngươi sửa sang lại rồi mới tính đến chuyện khác.”

“Tiêu tú tài, ngươi đã cưới phu cũng nên trưởng thành, ngươi ăn ít một chút thịt, tiết kiệm ra bao nhiêu tiền nha! Không phải ta nói ngươi, ăn thịt nhiều tiền như vậy đến miệng ngươi sẽ không đau lòng sao? Xem phòng ở nhà ngươi kìa, ngươi sẽ không có trái tim băng giá chứ?”

Thậm chí cũng có người dối trá nói:

“Tiêu tú tài, ngươi thật đúng là kiếm được nhiều tiền hả? Ta nghe nói nhà ngươi mỗi ngày đều ăn thịt, ăn chơi đàng điếm cũng không tốt, tật xấu này cần phải sửa đi!”

Ăn chơi đàng điếm? Nghe xong mặt Tiêu Dực có chút run rẩy, thì ra ăn thịt là cũng gọi là ăn chơi đàng điếm....

Còn có người càng khoa trương hơn:

“Tiêu tú tài, ta nghe nói phu lang kia của ngươi cũng không làm cái việc nặng gì, cả ngày còn có hoa quả đường ăn cung cấp nuôi dưỡng, lại còn mỗi ngày đút hắn ăn thịt, đều là tiêu tiền! Khó mà làm được, ngươi tự dự tính chuyện phòng ở thế nào, tham luyến nam sắc như thế cũng không tốt.”

Nam sắc.... Tiêu Dực bị nước miếng của mình làm cho nghẹn lại, không thể phản bác.

Đi cả một buổi tối, cuối cùng đã trả hết nợ cho người ta, Tiêu Dực ngoại trừ nhận ra danh tiếng của mình tăng nhiều -- bởi vì toàn thôn biết nhà cô mỗi ngày đều ăn thịt -- còn nhận ra mình là tên khốn ăn no chờ chết, ăn chơi đàng điếm, còn tham luyến nam sắc. Bởi vì cô không có để ý đến căn nhà rách nát của mình, đều đem tiền mua hoa quả, thịt cùng người nam sủng này ăn.

Khi Tiêu Dực về đến nhà, nam sắc của cô đang ngồi ở trước bàn ăn chơi đàng điếm -- đang ngồi uống canh xương, bên cạnh còn để nguội một chén cho cô.

“Thê chủ mau tới ăn canh.” Diệp Khê kêu nàng.

“Được.” Tiêu Dực cười đi qua, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lên nhìn: “Khê Nhi.”

“Thê… thê chủ...” Diệp Khê đột nhiên phát giác mình hình như là sinh bệnh, hắn cảm thấy tim đập thật nhanh còn có một chút hít thở không tốt, ngay cả nói cũng không lưu loát.

Tiêu Dực sờ sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, cười nói: “Còn phải ăn nhiều thịt một chút.” Thân thể nhỏ của hắn dần dần có thêm chút thịt, sắc mặt dần dần hồng hào lên, làn da trên mặt cũng không có thô ráp giống như lúc đầu nữa, xem hắn đã khỏe mạnh lên một chút, cô thật cao hứng. Nhưng hắn vẫn còn gầy, còn phải nhiều bổ sung nhiều dinh dưỡng hơn nữa mới được.

Diệp Khê ngây ngốc mà gật đầu: “Được.”

Tiêu Dực thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đỏ bừng liền không nhịn được cười, Tiểu Khê Nhi nhà cô thế mà còn thẹn thùng, ngây thơ như vậy. Không đành lòng lại trêu hắn, Tiêu Dực buông khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn ra: “Uống hết nước canh, ăn trái cây, sau đó vẽ khuyên tai cho Khê Nhi được không? Ta nhất định sẽ cho Khê Nhi một đôi khuyên tai như mong muốn.”

“Được.” Diệp Khê vội vàng gật đầu, đối với Tiêu Dực hoàn toàn tín nhiệm, chỉ cần thê chủ nói có thể làm được, là nhất định có thể làm được.

***

Giữa trưa mặt trời vừa vặn lên cao, dưới mái hiên Tiêu Dực đang dạy cho Diệp Khê học chữ, trước đó vừa dạy đếm đến mười, tiếp theo dạy ‘Bảo vệ dân cư ‘.

“Nhân có hai cái đùi, cho nên chữ ‘Nhân’ là một nét phẩy trái, một nét phẩy phải. Khẩu là một cái khoanh tròn, Khê Nhi nhìn miệng của ta, mở ra chính là chữ ‘Khẩu’, một cái khoanh tròn, giống hay không?”

(dem: nhân = 人, khẩu =口.)

Diệp Khê nhìn Tiêu Dực giương miệng: “A, thật là giống. Vậy ‘Đầu’ đâu?”

“Đầu à?” Hắn đối với chữ ‘Đầu’ có hứng thú, Tiêu Dực cũng không để ý trước dạy chữ này. Tiêu Dực viết xuống trên giấy chữ ‘cái đầu’, Diệp Khê lập tức chỉ vào nói: “Ta đã biết, này là một khoảng cách bảo bệ, thêm hai cái này thật giống lỗ tai.”

(dem: cái đầu = 头)

“Đúng vậy, Khê Nhi thật là thông minh.” Tiêu Dực đem bút đưa cho Diệp Khê: “Khê Nhi viết đi.”

“Trước viết chữ ‘Nhất’?”

“Trước viết chữ ‘Nhất’.” (dem: nhất/một = 一)

Diệp Khê hạ xuống một nét ngang trên giấy, có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, Tiêu Dực khen: “Viết tốt, nhưng mà phải thẳng lại một chút.”

“Thẳng lại một chút.” Diệp Khê lặp lại, đồng thời lại hạ xuống một bút, thực sự so với lần đầu tiên hạ bút thì thẳng hơn, Tiêu Dực lại khen ngợi: “Thật không sai, luyện tập nhiều lần là có thể viết rất tốt.”

Diệp Khê lại hạ xuống một nét ngang, Tiêu Dực gật đầu đang muốn khen ngợi hắn lần thứ ba, Diệp Khê đã cầm lấy chữ Tiêu Dực viết làm hàng mẫu trước đó vui vẻ nói: “Viết giống như thê chủ rồi.”

Tiêu Dực vừa thấy, nét mặt già nua trở nên hồng, cũng không phải là thôi, chữ bút lông của cô, thế nhưng cùng Khê Nhi vừa học viết chữ viết ra không khác nhau là mấy, ôi.. ôi.. ôi.., một cái mất mặt rất là cao!

***

Sáng sớm vài ngày sau, Diệp Khê đã làm bữa sáng một hồi lâu mà Tiêu Dực đi chạy bộ còn chưa trở về. Diệp Khê chạy đến mép tường vây thăm dò ngóng trông, thê chủ thế nào còn chưa trở về vậy?

Mới nghĩ liền thấy bóng dáng của Tiêu Dực, Diệp Khê vội vàng ra mở cửa lớn cong vẹo, Tiêu Dực đã chạy đến cửa.

“Thê chủ.”

“Tiểu Khê Nhi, đã đói bụng chưa? Có tự mình ăn trước hay không?” Tiêu Dực buông xuống cái giỏ đang cõng trên lưng, Diệp Khê vội vàng đem thịt và đồ ăn bên trong thả tới chỗ râm mát, một bên trả lời nàng: “Ta không đói bụng, ta chờ thê chủ.”

Tiêu Dực đưa qua một cái khăn vuông: “Khê Nhi đến xem, đây là cho ngươi.”

Diệp Khê đến nhận vừa mở ra nhìn thấy, vui vẻ ngạc nhiên phải gọi lên: “Thê chủ, thê chủ!”

“Có giống cái Khê Nhi muốn không?”

“Giống, giống như đúc!” Diệp Khê cẩn thận cầm lấy cái khăn vuông nhỏ bọc khuyên tai, vui vẻ nói: “Ta biết thê chủ nhất định có thể tìm được.”

Tiêu Dực thấy hắn vui vẻ cũng cao hứng, thật sự khuyên tai này là cô dựa theo miêu tả của Diệp Khê mà vẽ xuống đến cửa hàng trang sức mời người thợ thủ công chuyên môn làm ra.

Diệp Khê cuộn đầu mình vào trong lòng Tiêu Dực: “Thê chủ, ta rất thích ngài, rất thích.”

Tiêu Dực đổi thành ôm bế hắn: “Ta cũng thích Tiểu Khê Nhi, rất thích.”

“Trước kia phụ thân có một đôi, mỗi lần phụ thân mang lên đều rất xinh đẹp.”

‘Thì ra là thế’. Tiêu Dực cười nói: “Khê Nhi đeo lên cũng nhất định rất xinh đẹp, đeo lên cho ta nhìn đi?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê ửng đỏ, có chút thẹn thùng đem khuyên tai đeo lên, Tiêu Dực lui ra phía sau hai bước nhìn nhìn, cười nói: “Quả thực rất xinh đẹp, Khê Nhi nhà ta càng ngày càng đẹp!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê càng hồng, đưa tay muốn đem khuyên tai lấy xuống, Tiêu Dực bắt lấy tay nhỏ bé của hắn: “Khê Nhi đừng tháo, để đeo đi.”

“Nhưng là… là bạc.” Bạc nha, thật quý, phải lấy cất mới ổn thỏa.

“Không sao, Khê Nhi đeo đẹp là được rồi, ta muốn Khê Nhi nhà ta xinh xắn đẹp đẽ. Để ta nhìn lại xem, ừm, thực sự rất xinh đẹp!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê lại ửng hồng đi trốn vào trong lòng Tiêu Dực, vùi đầu vào trong ngực cô cười khanh khách. Tiêu Dực thở dài ở trong lòng, nâng đầu của hắn lên: “Khê Nhi đi ăn sáng trước đi, ta đi luyện công.”

“Ta giúp thê chủ chuẩn bị tốt.” Diệp Khê vui vẻ chạy chậm đi chuẩn bị bữa sáng. Tiêu Dực vững vàng tinh thần, áp chế rục rịch trong lòng, đưa ra tư thế bắt đầu luyện võ phòng thân.

Ăn xong bữa sáng, Diệp Khê mang giấy bút ra để ở trên bàn viết theo. Tiêu Dực đem sách lúc trước mua lấy lại: “Hôm nay bắt đầu dạy Khê Nhi theo [ Bách gia tính ].” Tiêu Dực mở sách ra, tìm được chữ ‘Diệp’: “Đây chính là chữ Diệp, họ của Khê Nhi.”

Diệp Khê chớp mắt nhìn chữ kia: “Họ của ta!”

“Đúng vậy, họ của Khê Nhi, Diệp. Khê Nhi nói xem, chữ này là từ hai chữ nào tạo thành?”

“Chữ khẩu và chữ thập.” (dem: Diệp 葉, khẩu口, thập 十.)

“Đúng nha.” Tiêu Dực cười cười sờ đầu của hắn ý chỉ khen ngợi.

“Thê chủ, trong quyển sách này có họ của thê chủ không?”

“Có.” Tiêu Dực tìm được chữ ‘Tiêu’, chỉ cho hắn xem: “Nơi này.”

“Chữ này vẽ thật nhiều nét, có đầu của chữ thảo.” Diệp Khê hơi hơi chau mày lại, phía dưới có nhiều từ mới hắn còn chưa có học qua nên không biết. Diệp Khê kéo kéo ống tay áo của Tiêu Dực: “Thê chủ, ngài đem tên của ngài viết ra cho Khê Nhi xem, được không?” (dem: Tiêu = 椒, đầu của chữ thảo = 艹- 愺)

Tiêu Dực cầm bút hạ xuống viết bốn chữ trên giấy ‘Tiêu Dực, Diệp Khê.’

Diệp Khê nghiêng đầu vui rạo rực nhìn một hồi, nhấc bút lên nói: “Thê chủ, ta muốn học viết tên của ngài trước.”

“Viết đi.” Tiêu Dực sờ sờ đầu của hắn, Diệp Khê im lặng nghiêm túc mà soi viết theo.

Có hai người đi ngang qua ở ngoài, một người nói: “Tiêu tú tài này mặc kệ chuyện chính, dạy nam tử viết chữ làm cái gì nhỉ!”

Một người khác tiếp lời: “Thành thân không lâu, tham luyến nam sắc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.