Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi

Chương 21: Chưa từng kể cho bất kỳ ai




Tác giả: Đinh Đương Tiểu Gia

Biên tập: Cá Voi Xanh

Hai người nói chuyện cũng không hạ giọng, đánh thức Lam Tịch.

Cô ấy mơ mơ màng màng mở mắt, cánh mũi Lam Tịch chuyển động, đôi mắt sáng lấp lánh, "Là bánh bao thịt, còn có cháo Bát Bảo, a, Thanh An cậu tốt quá!"

Lâm Thanh An cười tủm tỉm cùng Lý Ngọc liếc mắt nhìn nhau, nha đầu này đúng là dễ dàng thỏa mãn.

"Mau dậy đi, đánh răng rửa mặt, bằng không một hồi tớ ăn luôn của cậu đó."

Cô cũng gọi Lưu Giai Hiểu đi rửa mặt, dường như Lâm Thanh An đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hỏi Lý Ngọc: "Vì sao cậu nói đàn ông không có ai tốt?"

Lý Ngọc sững sờ, cứng đờ trong chốc lát rồi đáp, "Không có gì."

Nhưng Lâm Thanh An vẫn nghe được trong giọng nói của cô lộ ra cảm xúc, hình như là ý hận, bất đắc dĩ là căm ghét.

Nhưng mà kiếp trước cô cũng không để ý tới Lý Ngọc, không rõ đàn ông mà cô ấy ghét là hạng người gì.

Ăn xong bữa sáng, buổi sáng là lớp tiếng Anh, Lam Tịch không đi, để Lâm Thanh An gọi cô ấy đi, cô ấy nói có đi nghe cũng không hiểu nên dứt khoát không đi, Lâm Thanh An bất đắc dĩ lắc đầu, không phải là không đi nên cậu mới càng nghe không hiểu à.

Chỉ là nhìn thấy Lam Tịch cô liền nhớ tới chuyện của Lam Tịch và Trần Tư Dữ, có chút đau đầu, cô phải nghĩ cách, để Lam Tịch và Trần Tư Dữ không thể bên nhau mới được.

Tan học, dọc trên đường, một nam sinh chạy tới gọi cô, "Lâm Thanh An, giáo sư Ôn Diễn Thâm bảo cô đến phòng làm việc của thầy ấy."

Lâm Thanh An không biết phòng làm việc của giáo sư Ôn, liền để nam sinh dẫn cô đi, nam sinh còn hơi xấu hổ, Lâm Thanh An cười, "Cậu là sinh viên năm nhất à?"

Nam sinh hơi đỏ mặt gật đầu, a, vị đàn chị này thật xinh đẹp, thật dịu dàng!

Nam sinh đưa cô tới cửa rồi rời đi, Lâm Thanh An gõ cửa.

Âm thanh trầm thấp truyền đến: "Mời vào."

Đẩy cửa ra, Lâm Thanh An đi vào, Ôn Diễn Thâm đang ngồi trên ghế ngẩn người nhìn tấm hình, thấy cô đi vào, tùy ý đem tấm hình kẹp vào trong một quyển sách.

Lâm Thanh An: "Giáo sư, thầy tìm em có việc gì sao?"

Khóe miệng Ôn Diễn Thâm luôn mang theo một nụ cười rất lịch sự, có điều Lâm Thanh An cảm thấy, nụ cười đó, giống như một cái mặt nạ vậy.

"Cũng không có gì, mới đây trường học mới xây một thư viện, đang tuyển nhân viên trông coi thư viện, nghĩ đến muốn hỏi em, có hứng thú không?"

Lâm Thanh An hơi nghi ngờ, giáo sư Ôn với cô cũng không phải thân thiết lắm đâu, tại sao lại nghĩ đến cô nhỉ?

Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của cô, Ôn Diễn Thâm lại nói: "Lúc trước nghe người hướng dẫn của bọn em nói qua tình hình của em, trùng hợp là khoảng thời gian trước cùng em gái đi mua sắm nhìn thấy em đang làm việc ở đó, tôi nghĩ, nhân viên quản lý thư viện chắc là thuận tiện hơn với em một chút."

Qủa thực là hơi thuận tiện, Lâm Thanh An gật đầu, đôi mắt cười cong cong, "Vậy thì cảm ơn giáo sư Ôn."

Lâm Thanh An rời đi, Ôn Diễn Thâm thu lại nụ cười trên mặt, không cần cảm ơn, cuối cùng cũng tìm được em, cô nhóc của tôi.

Mỗi ngày cô đều đi làm ở thư viện, sau khi học xong thời gian của Lâm Thanh An đều ở đây, còn có một nữ sinh cùng làm với cô, khuôn mặt em bé, vóc dáng rất đáng yêu, hai người thay nhau làm việc.

Thứ bảy, nữ sinh mặt em bé Tiểu Kỳ làm việc, chủ nhật Lâm Thanh An làm việc, hai người như vậy đều có thời gian rảnh.

Sau khi sắp xếp xong cho thứ bảy và chủ nhật, Lâm Thanh An rất hài lòng, cảm thấy nên báo cáo cho Bạc Tông một chút, lấy điện thoại ra gọi cho Bạc Tông.

Bạc Tông mới từ nhà ăn ăn xong trở về, mở cửa thì nghe thấy điện thoại đang vang lên, đi đến bên ghế sa lon cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, khóe miệng anh khẽ nhếch, "Alô."

"Là em, Bạc Tông." Giọng Lâm Thanh An rất vui.

Bạc Tông trong mắt tràn đầy dịu dàng, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ: "Anh biết là em."

"Em tìm được việc làm rồi, là thầy giới thiệu cho em."

"Công việc gì?"

"Nhân viên trông coi thư viện, còn có một nữ sinh khác nữa, thứ bảy cô ấy làm việc, chủ nhật là em làm, như thế này thì thứ bảy em đã có thể đi tìm anh." Nghe ra, nàng rất vui vẻ.

Bạc Tông trịnh trọng nghiêm túc, "Thứ bảy không cần đến."

Lâm Thanh An sững sờ trong chốc lát, "Vì sao?"

Bạc Tông: "Em có thể đến vào thứ sáu."

Lâm Thanh An: "...." Cái tên đàn ông muộn tao này.

(*) Có chú thích ở phần "Văn án".

Cúp điện thoại, khuôn mặt Lâm Thanh An vẫn như cũ mang theo ý cười, tâm tình rất tốt.

Lam Tịch ung dung thở dài, "Ai, đây là thiếu nữ hoài xuân à."

(*) Cụm từ thiếu nữ hoài xuân diễn tả cô gái trẻ hướng đến, ngóng trông tình yêu đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.