Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi

Chương 19: Bây giờ cậu có thể ra ngoài không?





Edit: Tư Phiên

===

Tin nhắn gửi đi rồi Thẩm Thư Dư liền cảm thấy anh chắc chắn sẽ không tin.

Lại không ngờ, anh nhắn lại: 【 Tin. 】

Bởi vì từ tin này, Thẩm Thư Dư đang định kéo anh vào danh sách đen buộc phải dừng tay lại.

Phó Chước nhanh chóng nhắn tiếp.

FZ: 【 Chỉ có trượt tay thì em mới add tôi thôi.】

Nho nhỏ Thư: 【......】

FZ: 【 Bây giờ có phải em lại muốn block tôi hay không?】

Nho nhỏ Thư: 【Được rồi...】

Anh cứ như con giun đũa trong bụng của cô vậy.

FZ: 【 Đừng block. 】

FZ: 【 Tôi xin em. 】

Thẩm Thư Dư vốn dĩ không nghĩ rằng anh còn biết cầu xin người khác, thậm chí trong đầu cô lúc này còn không thể tưởng tượng ra bộ dáng đó.

Nhưng cách màn hình điện thoại, giọng điệu nói chuyện sẽ ôn nhu hơn rất nhiều. Không có bộ dáng hung thần ác sát của anh, cô còn có thể tưởng tượng ra giọng nói.

Kỳ thật giọng của anh cũng rất dễ nghe, trầm thấp, có từ tính, từng câu từng chữ đều rõ ràng.

Thẩm Thư Dư nghĩ nghĩ, nhắn lại.

Nho nhỏ Thư: 【Chúng ta không có chuyện tốt gì để nói hết. 】

FZ: 【 Chưa hẳn, em có thích 《 Phúc Tinh A mới 》không?】

Việc này cũng không có gì phải giấu, Thẩm Thư Dư trực tiếp trả lời.

Nho nhỏ Thư: 【 Thích. 】

FZ: 【 Tốt thôi, tôi cũng giống em. 】

FZ: 【 Nghe nói tháng sau tổ chức một buổi Fan Meeting đấy, tác giả sẽ kí tên cho từng người nữa, em có đi không?】

Thẩm Thư Dư quả nhiên bởi vì 《 Phúc Tinh A mới 》 nên mới có hứng thú trò chuyện với anh.

Cô thời thời khắc khắc chú ý từng hoạt động do tác giả tổ chức, cũng bao gồm phía Weibo chính chủ, nhưng buổi Fan Meeting đó Thẩm Thư Dư lại chưa nghe được bất kì thông báo gì.

Nho nhỏ Thư: 【 Anh có phải tên lừa gạt không đấy? Tại sao tôi lại không biết gì hết. 】

FZ: 【 Tôi lừa ai cũng sẽ không lừa em. 】

Thẩm Thư Dư không tin, thoát ra truy cập vào trang Weibo chính chủ của《 Phúc Tinh A mới 》, quả nhiên không có bất kì tin tức nào. Nhưng vật trang sức hình chú chó tinh xảo dùng để phát thưởng vẫn còn treo trên bản tin đầu, làm Thẩm Thư Dư nhớ tới trên tay anh cũng có một cái giống nhau như đúc. Thẩm Thư Dư trong lòng kỳ thật cũng rất tò mò, tò mò anh làm sao lại có nó, nhưng cô không tài nào mở miệng hỏi được.

Xem xong Weibo, Thẩm Thư Dư lập tức nhắn lại cho đối phương.

Nho nhỏ Thư: 【 Anh chính là tên lừa gạt, căn bản không có buổi Fan Meeting gì hết. 】

FZ: 【 Chúng ta cược một ván đi, cược không có buổi ký tên nào trong vòng một tháng tới.】

Thẩm Thư Dư không biết đánh cược cái gì nữa.

Nhưng Phó Chước lại đanh thép nhắn.

FZ: 【 Nếu một tháng tiếp theo không có buổi Fan Meeting nào, em hãy block wechat của tôi. Nhưng nếu có thật, tôi vĩnh viễn là bạn tốt của em.】

Còn sẽ là bạn trai tương lai của em nữa. =))

Thẩm Thư Dư tuy rằng cảm thấy điều kiện cược này vô cùng ấu trĩ, nhưng cũng không biết vì cái gì liền đáp ứng.

Bên kia Phó Chước ngồi trước bàn vẽ tranh, cầm di động cười đến vô tâm vô phế, như một đứa trẻ bị mắc bệnh trung nhị.[1]

[1] Trung nhị: còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".

Anh nhìn lịch sử trò chuyện của hai người từ đầu tới đuôi một lần, cuối cùng dừng lại tại tin nhắn cuối cùng: 【 Được, tôi với anh đánh cược. Nhưng thêm một điều kiện nữa, nếu không có buổi Fan Meeting nào thì anh không được phép quấy rầy tôi. 】

Phó Chước trả lời một cách dứt khoát: 【 Được. Giao kèo.】

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trước mắt, đã 10 giờ rưỡi, Phó Chước chủ động nhắn lại cho Thẩm Thư Dư một câu cuối.

FZ: 【 Nghỉ ngơi sớm một chút. 】

Thẩm Thư Dư cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, nhưng lại không biết kì quái ở chỗ nào.

Ngày hôm sau, lúc giữa trưa Chu Giai Đình trở về kí túc xá.

Cô ta rất hiếm khi về phòng, lần nào ở lại cũng đều vì để ngủ trưa.

Chu Giai Đình đứng trước giường ngủ, thời gian ở lại không nhiều, giống như cô ta nói vậy. Cô ta tự biết mình là một mỹ nữ, cũng biết rõ ngủ đủ giấc thậm chí còn quan trọng hơn cả việc dùng mĩ phẩm hàng hiệu đắt tiền.

Hôm nay giữa trưa Chu Giai Đình hấp tấp trở lại, vẫn mặc cái áo khoác màu trắng trị giá năm con số của cô ta.

Thẩm Thư Dư ăn cơm trưa xong trở lại, liền thấy Chu Giai Đình móc áo lên tủ quần áo.

Ngày thường Chu Giai Đình rất ít khi đem quần áo của mình cất ở phòng ngủ, hôm nay chắc là sợ làm bẩn cái áo khoác.

Nhìn thấy Thẩm Thư Dư, Chu Giai Đình vội nói: "Thư Dư à, thì ra cậu và học trưởng quen biết nhau lâu rồi hả."

Thẩm Thư Dư đặc biệt không thích Chu Giai Đình, cũng chẳng biết là vì sao. Nhưng Chu Giai Đình mỗi lần nhìn thấy cô đều mười phần chủ động nhiệt tình, làm người ta kiếm không ra một tật xấu nào.

Nghe vậy Thẩm Thư Dư trả lời: "Không tính là quen biết."

"À, vậy sao." Chu Giai Đình trên mặt tuy rằng vui tươi hớn hở, nhưng trong lòng liền xem thường, nghĩ thầm Thẩm Thư Dư chính là một đóa bạch liên hoa thật lớn, rõ ràng chủ động tiếp cận Dư Tiểu Phong học trưởng, còn ở đây nói mình không quen.

"Cái kia, ngày hôm qua học trưởng đã đặt phòng ở Ngự Phủ rồi, nếu cậu không đi có phải là hơi keo kiệt không. Bất quá cũng không có việc gì, có tôi ở đây rồi, tôi sẽ tiếp thêm can đảm cho cậu." Chu Giai Đình ngọt ngào nói.

Thẩm Thư Dư biểu tình nhàn nhạt, Phương Kỳ vội cười mỉa: "Tiểu Thư lại không sợ ai cả, cậu cũng không cần phân vân chuyện tiếp thêm can đảm hay không tiếp thêm can đảm đâu."

Chu Giai Đình nghe vậy cười, "Tôi chỉ cảm thấy các cậu chưa từng đi một nơi sang trọng như thế, sợ các cậu luống cuống thôi."

Thẩm Thư Dư cười nhẹ nhàng: "Ngự Phủ tuy rằng là một nơi dành cho giới thượng lưu, nhưng cũng chỉ là mở cửa làm ăn buôn bán, có gì luống cuống hay không luống cuống. Bất quá tôi cũng phải cảm ơn ý tốt của cậu, đúng là một người nhiệt tình."

Chữ "nhiệt tình" cô còn nhấn mạnh, nhưng tổng thể nghe vẫn rất nhẹ nhàng, bình thản.

Chu Giai Đình là một người khôn khéo, tất nhiên cũng nghe ra lời nói của Thẩm Thư Dư có ẩn ý.

Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.

Chu Giai Đình lười làm bộ làm tịch, cô ta bò tới ngồi trên giường chuẩn bị ngủ, nhưng trước khi làm một giác, cô ta nhấc điện thoại gọi cho Tôn Di một chuyến, nói: "Tôn Di, cậu đem đến phòng tôi bộ áo lông vũ hôm bữa ở nhà cậu đấy, lạnh chết tôi rồi, mặc áo khoác thật sự chịu không nổi."

Giữa trưa Thẩm Thư Dư cũng có thói quen ngủ một lúc, cô thường ngủ trưa khoảng hai mươi phút, như vậy buổi chiều đi học sẽ càng thêm có tinh thần.

Lên giường ngủ, Thẩm Thư Dư nhìn điện di động, thấy tin nhắn từ một giờ trước mình chưa đọc.

FZ: 【 Dậy sớm. 】

Lúc ấy đã 12 giờ, sớm gì nữa. Có thể thấy được anh hôm nay buổi sáng không có tiết, chắc là vừa mới tỉnh.

Thẩm Thư Dư không nhắn lại, nằm trên giường chưa tới hai phút liền ngủ mất.

Một diễn biến khác, Phó đại thiếu gia cũng thật sự vừa mới rời giường không lâu.

Anh có thói quen rạng sáng vẽ truyện tranh, bởi vì lúc ấy ý tưởng luôn tương đối rõ ràng, chờ anh vẽ xong trời cũng đã sáng. Trình tự làm việc của Phó Chước trong một năm qua đều bị đảo lộn, anh đang suy nghĩ xem mình có nên sắp xếp lại thời gian biểu hay không.

Rời giường, rửa mặt đánh răng xong Phó Chước trực tiếp đi đến phòng làm việc của mình, anh đi tới kế bên trợ lý Ngô Lỗi rồi lười nhác ngồi xuống, "Lần trước anh nói kỳ sách đầu tiên khi nào đưa ra thị trường?"

Ngô Lỗi nghe vậy đẩy đẩy khung kính mắt, trả lời:

"Sang năm hai tháng."

"Có thể rút ngắn đến tháng 1 không?"

Ngô Lỗi nghĩ nghĩ, "Tôi muốn cùng nhà xuất bản đến xưởng in ấn thảo luận một chút, vấn đề cũng không có gì khó khăn."

Phó Chước gật gật đầu, "Cục đá, anh nói Tháng 1 tôi tổ chức một buổi Fan Meeting thì sẽ như thế nào?"

Ngô Lỗi nghe vậy đôi mắt mở to, kêu một tiếng kích động, giọng nói có chút run rẩy: "Là ai đã giúp cậu ngộ ra đạo lí quay đầu là bờ?"

Phó Chước nghe vậy cầm lấy cây bút "nhẹ nhàng" gõ đầu Ngô Lỗi, "Hỏi cái gì thì trả lời cái đó đi."

"Đã sớm bảo cậu lập một Weibo cá nhân đi, sau đó lại dùng nhan sắc thu hút fan hâm mộ, nhưng cậu lại không chịu làm." Đừng nhìn cái đầu nho nhỏ cao một mét sáu năm của Ngô Lỗi mà khinh thường, mưu ma chước quỷ của anh ta rất nhiều.

Phó Chước cầm lấy một miếng trái cây trên bàn của Ngô Lỗi, nghiêm túc nói: "Tôi lớn lên tuấn tú không?"

"Tôi nôn!"

Người vừa tỏ vẻ ghê tởm là một anh em tổ truyện tranh: Hứa sáng như tuyết.

"Hứa sáng như tuyết" cũng vừa rời giường không bao lâu, trên đầu như ổ gà cười nhạo Phó Chước: "Cậu mau tỉnh lại đi, cả ngày trưng bộ mặt cư như là nhà người ta thiếu cậu 500 vạn vậy."

Phó Chước không nói hai lời vung nắm tay doạ "Hứa sáng như tuyết" một cái, "Lăn đi cho lão tử."

"Hứa sáng như tuyết" trực tiếp đi tới bàn của Ngô Lỗi, chỉa móng vuốt vào mâm đựng trái cây chộp hai miếng táo, xong liền chạy về bàn làm việc.

Đối với diện mạo của mình, Phó Chước thật ra vẫn luôn tự biết mình có vẻ đẹp hơn người, nhưng trong khoảng thời gian này lại có chút không quá tự tin.

Đại thiếu gia đi đến trước gương nghiêm túc nhìn nhìn, thốt lên một câu nghi vấn: "Chẳng lẽ là tôi lớn lên không đủ làm người ta động tâm hay sao?"

Toàn bộ phòng làm việc đồng thanh la lên: "Đúng vậy!"

= = =

Ngự Phủ ở thành phố Phong Châu được coi là một nơi xa xỉ, nghe nói nơi này rất khó để đặt phòng.

Dư Tiểu Phong hai ngày nay đã điện cho cô mấy lần, chiều nay là lần hẹn mà Thẩm Thư Dư nhất định phải trình diện, bàn ăn đã đặt xong xuôi.

Lúc Thẩm Thư Dư cùng Phương Kỳ tới nơi là đã sát giờ hẹn, các cô vẫn là lần đầu tiên tới một nơi xa hoa thế này.

Tới cửa chính liền có người phục vụ ra tiếp khách, Thẩm Thư Dư cùng Phương Kỳ báo tên phòng bao xong liền chuẩn bị theo người phục vụ đi vào. Lúc này tiếng chuông di động của Thẩm Thư Dư lại vang lên, màn hình hiện lên dòng chữ, là Chu Giai Đình.

Điện thoại được bắt máy, Chu Giai Đình hỏi: "Các cậu tới rồi?"

Thẩm Thư Dư trả lời đúng vậy.

Chu Giai Giai nói tiếp: "Thực tốt, tôi muốn hỏi cậu một chút, có thấy bộ áo khoác màu trắng hôm qua tôi treo trên tủ quần áo trong phòng không?"

Thẩm Thư Dư trong lòng có chút nghi hoặc, chỉ là cô có chút ấn tượng với cái áo khoác đó, "Như thế nào? Không thấy sao?"

"Đúng vậy, không thấy." Chu Giai Đình thở dài, "Chỉ là cậu đoán xem, tôi tìm được nó ở đâu."

Thẩm Thư Dư còn chưa mở miệng nói chuyện, Chu Giai Đình liền nói tiếp: "Là tìm được trong tủ quần áo của Phương Kỳ."

Thẩm Thư Dư bất ngờ.

Chu Giai Đình lại nói: "Cậu bây giờ đang đi cùng Phương Kỳ đúng không? Cậu phải cẩn thận một chút đó, tôi lập tức tới ngay."

Điện thoại cắt đứt, Thẩm Thư Dư trong lòng vẫn là một mảnh hỗn độn, cô nhìn nhìn Phương Kỳ, hỏi khẽ: "Cậu có động vào cái áo khoác màu trắng của Chu Giai Đình không?"

"Áo khoác màu trắng? Cái áo năm vạn đó hả?" Phương Kỳ ha ha cười, "Tớ làm sao dám động vào chứ."

"Không đúng." Thẩm Thư Dư vừa nói liền muốn kéo Phương Kỳ đi, "Chúng ta tối nay không thể ăn bữa cơm này được."

Phương Kỳ vẻ mặt khó hiểu: "Làm sao vậy nha..."

Hai người vừa quay đầu, điền đụng phải một bức tường thịt.

Thẩm Thư Dư sốt ruột hoảng hốt, đầu liền đụng vào ngực của người kia, hai người đâm vào nhau. Cô vội vàng che cái trán bị đụng đến sưng đỏ của mình, miệng liên tục nói: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Thẩm Thư Dư vừa nhấc đầu, liền bắt gặp cặp mắt biết cười của người kia.

Phó Chước nghe vậy cất giọng khàn khàn, "Lời xin lỗi qua loa như thế, tôi không dám nhận."

Anh gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt của cô.

Như vậy mặt đối mặt, không hề bị bất cứ thứ gì che khuất, Phó Chước cảm thấy đôi mắt trước mặt đẹp như một hồ nước mùa thu. Mà trong đó, anh thấy được hình bóng của chính mình.

===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.