Nữ Phụ Ư, Cũng Được Thôi

Chương 4: Thành ý của tôi một khi đã mất là mất đi vĩnh viễn




Sau hai giờ đồng hồ ngồi xe từ Bến Tre đến Vĩnh Long, xe đỗ kịch trước một ngôi nhà, không nói đúng hơn là biệt thự. Ngôi biệt thự khá lớn, xung quang nhà được bao phủ bởi hoa hồng và những cây nha đam, chứng tỏ chủ nhân của ngôi biệt thự này rất thích hoa hồng và nha đam. Nó trầm trồ khen ngợi:

- Wow, đẹp quá! Từ trước tới giờ con chưa thấy ở đâu đẹp đến thế này.

- Con thích lắm hả? – Mẹ hắn vừa cười vừa nói với nó.

- Dạ. Con thích hoa hồng và nha đam nhất đấy.

- Vậy là con giống thằng Bảo rồi, hai đứa đúng là hợp nhau thật, đúng là trời sinh một cặp.

- Dạ???

- Tất cả chỗ nha đam và hoa hồng ấy đều là do nó trồng không đấy.

- Dạ??? Tất cả đều do anh ấy trồng, anh ấy lạnh lùng vậy mà…

- Vậy mới lạ phải không con? – Mẹ hắn vừa cười vừa nói mỉa hắn

- Dạ.

Bỗng một giọng nói lạnh lùng cất lên:

- Hai người im được rồi đấy, tới nhà rồi.

Vào nhà, ba mẹ hắn dẫn nó lên phòng cất đồ rồi xuống sofa cả nhà cùng nói chuyện:

- Từ ngày hôm nay, con sẽ là con dâu của ba mẹ và là vợ của thằng Bảo và cũng từ ngày hôm nay hai đứa sẽ ngủ cùng một phòng, ngủ chung một giường nghe chưa, hai đứa đừng hòng mà trốn tránh vì trong phòng đã có lắp sẵn camera. Hai đứa cũng đừng lo là sẽ mất riêng tư vì camera sẽ tự động tắt đi khi nó thấy cần. – Ba hắn cất tiếng nói trước.

- Nhưng bác à, con và anh ấy đều đâu có yêu nhau đâu ạ. - Nó hỏi lại.

- Từ từ hai đứa sẽ yêu nhau thôi, ở lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm thôi.

- Nhưng bác à, con…

- Không nhưng nhị gì nữa hết, à mà tới giờ con còn gọi ta là bác nữa à, con phải gọi ta là ba còn bà ấy là mẹ nghe chưa?

- Da, ba mẹ

- Tốt lắm. Thôi hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi. Ba mẹ cũng về đây.

- Dạ, ba mẹ không ở đây ạ?

- Nhà này là của thằng Bảo còn nhà ba mẹ ở chỗ khác mà, bữa nào rãnh con nhớ ghé thăm hai ông già này nha, à mà nhớ đổi cách xưng hô luôn nha. – Mẹ hắn cười cười

- Dạ. – Nó đỏ mặt trả lời

Sau khi tiễn ba mẹ về, nó quay định trở về phòng nghỉ một lát thì bị hắn kéo xuống ngồi lại sofa rồi nói:

- Tôi và cô sẽ giả vờ trong ba năm để ba mẹ vui lòng, sau ba năm tôi sẽ lấy lý do không hợp nhau để chúng ta ly hôn, lúc đó tôi sẽ đưa cho cô một khoản tiền để cô và mẹ của cô có thể sống nốt nửa cuộc đời còn lại, còn đây là hợp đồng tôi mong cô suy nghĩ nhanh rồi ký vào tôi không có nhiều thời gian.

- Được, tôi ký. – Nó cười khẩy rồi nói, đối với nó ba năm này chỉ là để nó tích góp thêm kinh nghiệm sống

- Tốt, tối nay cô cứ ngủ trước, không cần chờ tôi. – Hắn vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị bước đi

- Vâng.

- À, mà cô khi ra đường không được nói với bất kỳ ai tôi và cô là vợ chồng, đối với tôi cuộc hôn nhân này chỉ có ý nghĩa trên mặt pháp lí và tình cảm của hai bên gia đình. Cũng như việc tôi và cô có cùng sở thích vậy, đó chỉ là do mẹ tôi nghĩ chứ thật sự tôi không thích hoa hồng và nha đam, đó chỉ sở thích của cô bạn gái cũ của tôi nên tôi khuyên cô đừng hiểu lầm. – Hắn nói rồi bỏ đi.

- Vâng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.