Nữ Phụ Trở Về

Chương 5




La Sinh Nhược Đình Tuất đôi mắt đục ngầu híp một cái, nguyên bản chính là chuyện cô làm giống như một câu cô nói trở nên có ẩn tình khác, làm sao có thể đột nhiên làm cho người ta có loại cảm giác này...

Một hồi lâu, La Sinh Nhược Đình Tuất nhìn cháu gái này từng được hắn gởi gắn niềm hy vọng cao, lại làm cho ông lần lượt thất vọng, thở dài thật mạnh, trong nháy mắt giống nhau già đi rất nhiều, khoát tay nói: “Được, tạm thời trước đem chuyện này đặt ở một bên, ta sẽ cho con cơ hội một lần, hai tháng sau ta tự mình xét duyệt, không thông qua...” Nói còn chưa dứt lời đã xoay người rời đi, nhưng mà ý tứ cũng đã rất rõ ràng.

”Cảm ơn ông nội!” Du Niệm nói xong, chậm rãi đứng lên, dưới chân lại mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất, thân mình gầy yếu được một người bao lấy ôm ấp ấm áp mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.

Du Niệm ngẩng đầu, nhìn thấy bộ mặt suất khí không chút thay đổi của Lương Lễ, trong cặp mắt hoa đào kia một mảnh tối yên lặng, cũng không có vẻ không khí trầm lặng, ngược lại sâu thẳm làm cho người ta nhịn không được muốn tìm tòi nghiên cứu ở chỗ sâu trong mắt hắn cất giấu cái gì. Cho dù là mặt than, cũng là cái mặt than làm cho nữ nhân xua như xua vịt.

”Đừng làm cho ông nội thất vọng rồi.” Ngữ điệu Không hề nhấp nhô nói.

”Xí!” Đường Diệm khinh thường hừ lạnh, một cái phế vật trong hai tháng thông qua thí nghiệm của ông nội như vậy, trừ phi thay đổi nội bộ của cô thành một người khác, nếu không đánh chết hắn cũng không tin.

”Đường Diệm, công tác của em làm xong sao? Lần trước em theo anh mượn tiền xe cộng thêm lãi, tổng cộng...” Lương Lễ yên lặng ánh mắt lạnh lạnh đảo qua đi vô cơ vặn hỏi.

Đường Diệm trên khuôn mặt xinh đẹp túm túm nhất thời một cái giật mình, vội hỏi: “Em đã biết, tình hình vợ thị trường Khẳng Đức mà thôi,em lập tức đi.” Xoay người chạy trốn so với con thỏ còn nhanh. Hay nói giỡn, đại ca hố tiền chưa bao giờ khách khí, ngay cả lão ba lão mẹ cũng không dám nợ tiền lương của hắn.

Khóe miệng Du Niệm không khỏi nhếch lên một ý cười nhạt nhẽo, hoa đào trong mắt một mảnh sâu kín đủ để khiến cho bóng tối liều lĩnh truy đuổi ôn nhu, Lương Lễ lơ đãng miết quá, cả người rõ ràng giật mình ở tại chỗ, chất vô cơ trong con ngươi đen hiện lên một mảnh u quang, một loại cảm giác xa lạ trong lòng nháy mắt tập kích để bụng, tới đột ngột mà mãnh liệt.

Thời gian từ từ, một giọt giọt theo khe hở chảy tới, nhìn hòa nhã, so bất kỳ cái gì cũng vô tình lạnh lùng.

Chữ 'L' màu vàng kim hoa lệ kiêu ngạo trên biển số xe đặc biệt lóa mắt, kiệu xa hoa lệ to dài chạy vòng qua một vòng đường núi, ngô đồng xanh tươi khắp nơi ngoài của sổ xe nhanh chóng chạy quá.

Du Niệm chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, núi Abe đó, độ cao so với mặt biển của ngọn núi cao nhất công quốc Thụy Bỉ Tư là 3788 thước, chỗ ở của gia tộc La Sinh Nhược, là một trong ba cảnh điểm du lịch công quốc Thụy Bỉ Tư

Điều này làm cho Du Niệm ngay từ đầu có điểm muốn bật cười, thế nhưng đem chỗ gia tộc sát thủ trở thành cảnh điểm du lịch! Cũng may gia tộc La Sinh Nhược cũng không sẽ tùy tiện giết người, bởi vì bọn họ chưa bao giờ làm không công, công tác cũng phải lên giá tới ba trăm vạn.

Ở vài ngày ở bệnh viện, Du Niệm xem như đem thế giới này đại khái hiểu biết, nơi này là một dị thế hiện đại, chỗ lãnh thỗ công quốc Thụy Bỉ Tư chỉ tương đương với diện tích lãnh thổ Nhật Bản, nói cũng là Hán ngữ, cái gọi là Thụy tệ (ý là giá tiền của nước Thụy Bỉ Tư) cũng giống nhau với giá trị tiền RMB (*), là thế giới này giàu có nhất lưu du cùng lịch sử cửu viễn quốc gia.

(*)RMB (hay còn ký hiệu là CNY) là đồng Nhân dân tệ của Trung Quốc

Không khí hoàn cảnh phong cảnh tú lệ này đứng trong hàng thứ thế giới, lịch sử bắt nguồn với lai lịch từ xa xưa, công quốc Thụy Bỉ Tư học viện hoàng gia Bautis lại càng là các quốc gia vương tử, công chúa đẳng cấp nhân sĩ quý tộc đứng đầu khi tuyển chọn trong học viện quý tộc.

Mà gia tộc La Sinh Nhược giống như là đặc biệt tồn tại nhất toàn bộ thế giới này, nơi hắc đạo gì như trước đã là đối tượng bị quốc gia đả kích, nhưng gia tộc La Sinh Nhược cũng là bị buông thả, tán thành, không nhìn pháp luật, không nhìn sự tồn tại của mười ba tước vị.

Cho dù mọi người biết đến lại sợ gia tộc La Sinh Nhược, dù sao ai cũng không biết ngay sau đó người gia tộc La Sinh Nhược muốn giết đối tượng có phải chính là chính mình hay không, nhưng mà vẫn như cũ tiếp nhận một gia tộc sát thủ như vậy.

Có thể phòng ngự, thậm chí có thể lùng bắt sát hại, nhưng là nếu như lưu lại chứng cớ phạm tội, gia tộc La Sinh Nhược có thể khởi tố, phải nhận sự trừng trị của pháp luật tội giết người. Pháp tắc cỡ nào thú vị a.

Đây rốt cuộc là vì sao, Du Niệm rất muốn biết, nhưng mà lại không thể nào được giải đáp, gia tộc La Sinh Nhược cơ hồ được tồn tại lúc công quốc Thụy Bỉ Tư thành lập tới nay, nước rất sâu, mười ba tước vị nước càng sâu, điều này làm cho cô cảm thấy một loại hưng phấn, đối với thứ không biết gì đó tò mò chưa từng cao xa, cô nhiệt tình yêu thương cảm giác thành tựu khi cởi bỏ từng trận câu đố, như vậy giống phủi một tầng sương trắng mỏng manh, cuối cùng nhìn thấy thứ xinh đẹp giấu ở bên trong.

”Tiểu thư, đã tới.” Giữa bất tri bất giác, xe hơi đã ngừng lại, tây trang đen, người lái xe mang theo khí huyết tinh nhàn nhạt của gia tộc La Sinh Nhược cung kính kéo mở cửa.

Du Niệm nhếch khóe môi, vừa vặn trên mặt thanh tú, cặp đôi mắt kia trong nháy mắt hiện lên lưu quang như quang mang, làm cho người lái xe cũng không tự giác giật mình, chưa bao giờ biết thứ thất bại trong gia tộc La Sinh Nhược thế nhưng cũng có làm cho người ta kinh diễm trong nháy mắt.

Du Niệm nhìn cửa màu vàng kim trước mắt vô cùng lớn, chiếm giữ ở trên là rồng vàng oai phong thật lớn, hai viên mắt to màu kim quan sát chúng sinh như nhìn xuống cô, có vẻ trang nghiêm trầm trọng, thậm chí mang theo một tia sát khí nặng trịch.

Cửa lớn chậm rãi mở, lộ ra bên trong là một tòa cổ bảo (*) phong Châu Âu thật lớn, cho dù suối vườn hoa phun dường như không ít, nhưng mà lại có vẻ không có một tia sức sống như trước, nhiều hơn là yên tĩnh và xơ xác tiêu điều.

(*) pháo đài cổ kính

Một người đàn ông chậm rãi bước đi ra, cùng La Sinh Nhược Điển Trị không sai biệt tuổi tác, dáng người cao gầy cao ngất, một thân dán thể áo bành tô màu đen, đội cái bao tay màu trắng, trên mũi anh tuấn có một gọng kính mắt, chặn lợi hại kia trong mắt, đây là tổng quản gia gia tộc La Sinh Nhược—— Đồ Đặc.

”Tiểu thư, hoan nghênh về nhà.” Đồ Đặc đứng định ở trước mặt Du Niệm, một tay để đặt ở trước ngực, cúi đầu, lễ nghi hoàn mỹ nghiêm cẩn.

”Ba mẹ, còn có anh trai em gái đâu?” Du Niệm không dấu vết đem Đồ Đặc đánh giá một phen, tuy rằng hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn là rất có vị nam nhân tuấn tú a, nếu lúc này cô không phải là La Sinh Nhược Du Niệm mà là Lam Ảnh, không ngại cùng hắn trong khi ba tháng chơi trò chơi luyến ái một lần.

”Lão gia và phu nhân đi tham gia tiệc trà xã giao với mười ba tước vị rồi ạ, đại thiếu gia đi chấp hành nhiệm vụ, tiểu thiếu gia đang học tập, tứ tiểu thư đi học ở học viện, nhị thiếu gia đi học viện hoàng gia Bautis vì ngài làm thủ tục đuổi học.” Đồ Đặc nhíu mày, vẫn trả lời tẫn trách.

”Đuổi học?” Cước bộ Du Niệm hơi ngừng.

Đồ Đặc đi theo cước bộ dừng lại, sắc mặt không thay đổi, “Đúng vậy, tiểu thư.”

Kỳ thật trong lòng vẫn đối với tiểu thư này có chút thất vọng, có lẽ là người ta nói kỳ vọng càng lớn thất vọng càng lớn đi, cũng không biết rốt cuộc là vì sao, đến vị tiểu thư nơi này, gien tốt đẹp của gia tộc La Sinh Nhược một chút cũng không có di truyền? Nếu không phải đã xem xét làm DNA, phu nhân lại ở nhà sinh đứa nhỏ, hắn cũng phải hoài nghi rốt cuộc tiểu thư có phải bị đánh tráo hay không.

Bất luận kẻ nào cũng không nghĩ ra, rõ ràng là song bào thai, như thế nào chị gái và em gái sẽ kém nhiều như vậy.

”Đánh điện thoại cho anh hai, không cho phép lui.”

”Tiểu thư, đây là phân phó của lão gia.” Đồ Đặc nhíu mày nói, trong lòng có chút không vui, chẳng lẽ tiểu thư còn không buông tay? Còn ngại ở học viện hoàng gia Bautis quăng không đủ mặt mũi gia tộc La Sinh Nhược?

”Vậy ông liền nói với ông nội, tôi La Sinh Nhược Du Niệm ở học viện hoàng gia Bautis đã đánh mất bao nhiêu mặt mũi, sẽ sau ở hai tháng vì gia tộc mang về vinh dự gấp bội!” Du Niệm liếc mắt Đồ Đặc một cái, thản nhiên nói, khóe miệng cong một chút nụ cười yếu ớt, chỉ được cho là tự tin đàng hoàng trên khuôn mặt thanh tú.

Đồ Đặc giật mình, cảm thấy một trận rung động, tiểu thư này tựa hồ thật sự không giống với bình thường, mặc kệ cô nói thiệt hay là giả, nhưng mà có thể nói ra lời như vậy, coi như là một cái tiến bộ.

”Đúng vậy, tiểu thư. Các vị giáo sư đã chờ phía sau viện.”

”Tôi đã biết, Đồ Đặc đi làm việc đi, bản thân tôi đi là được.” Cũng đã thấy người, tự nhiên không cần người dẫn theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.