Nữ Phụ Trở Mình Kết Duyên: Nhiếp Chính Vương Sủng Ái Cưng Chiều

Chương 7: Dùng camera trừ linh?




Cố Khinh Chu đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền vàng của Cố Duy.

Một sợi dây chuyền vàng óng ánh mang theo một cái mặt hình tròn rơi vào lòng bàn tay trắng noãn của Cố Khinh Chu, sáng đến bỏng mắt, vàng đến lộng lẫy.

Cố Khinh Chu ngưng mắt nhìn một cái, trong mắt có ý cười khó đoán.

Nụ cười của cô hàm ẩn giọng điệu mỉa mai, Cố Duy cùng Tần Tranh Tranh lại không hay không biết.

Cố Khinh Chu nửa cúi tầm mắt, khóe môi khẽ nhúc nhích.

Cố Duy nhìn thì cảm thấy Cố Khinh Chu là do thấy vàng nên phát lòng tham, liền lạnh lùng chế giễu trong lòng: "Tiểu tiện nhân chưa biết việc đời, thấy vàng liền cao hứng như vậy! Đến trường học quý tộc, phần thưởng khóa thủ công cũng sẽ không phát dây chuyền vàng quý giá cho ngươi! Ngươi tham lam, sẽ hại chết ngươi!"

Cố Duy môi mỏng khẽ mím, trong con ngươi bắn ra quang mang đắc ý.

Mụ mụ cô đề ra chủ ý thật tốt, Cố Khinh Chu là nông dân không thấy qua việc đời, lập tức rơi vào bẫy rập.

Tần Tranh Tranh âm thầm gật gật đầu với Cố Duy, ra hiệu Cố Duy làm rất khá.

Sau đó, Tần Tranh Tranh lại bĩu môi.

Cố Duy liền lên trước, nói với Cố Khinh Chu: "Khinh Chu tỷ tỷ, nếu tỷ không ghét bỏ, em giúp chị đeo lên cổ được chứ?"

Cố Khinh Chu nói: "Được, đa tạ Tam muội muội."

Vàng hơi lạnh, rơi vào cần cổ Cố Khinh Chu, ánh vàng phản ánh khuôn mặt trắng trẻo của cô, không có nửa phần tục khí, ngược lại thêm chút hoa lệ, khiến con mắt của cô mỹ diễm bức người.

"Thật đẹp!" Cố Duy thưởng thức, đồng thời ở trong lòng hối hận, cô cũng rất thích sợi dây chuyền này, đáng tiếc không thể mang tới trường học.

Coi như không thể mang ra ngoài, không duyên không cớ đem cho Cố Khinh Chu, Cố Duy vẫn có chút tiếc nuối.

Hừ, nếu không phải vì thu thập ngươi, chúng ta làm gì dốc hết vốn liếng như vậy? Chờ giải quyết xong ngươi, mụ mụ sẽ mua cho ta mười sợi dây chuyền vàng, đương nhiên, là đẹp hơn nhiều.

Cố Duy hài lòng cười khẽ, kế hoạch rất thuận lợi.

Cố Khinh Chu thì sờ sợi dây chuyền trên cổ mình một cái, cũng ngọt ngào mỉm cười. Ánh mắt của cô buông xuống, hết thảy giấu ở phía dưới tầm mắt, hoàn toàn không lộ ra manh mối.

Cố Duy vừa mới đeo sợi dây chuyền vàng lên cổ Cố Khinh Chu, Cố Tương đột nhiên tiến vào.

Cố Tương cầm trong tay một chiếc túi hàng hiệu của Anh, chất liệu làm bằng da thiên nhiên, nhìn rất là đẹp mắt.

Lão tam Cố Duy khoa trương nói: "A tỷ, túi của tỷ đẹp quá, là cho em sao?"

"Em nghĩ sao vậy, đây là cho Khinh Chu!" Cố Tương cùng Cố Duy kẻ xướng người hoạ.

Tần Tranh Tranh ở bên cạnh nói: "Khinh Chu, đi làm khách người ta không thể không có túi xách tay được, hiện tại danh viện đều thịnh hành xách túi hàng hiệu. Đây là a tỷ con từ nước Anh mang về, nhanh cầm đi."

"Đa tạ." Cố Khinh Chu lần nữa mỉm cười, tiếu dung ngây thơ, thật giống như được cưng chiều đến không biết trời cao đất rộng, mờ mịt lại ngu ngốc mỉm cười.

Nhìn cô mỉm cười, Cố Tương cùng Cố Duy trao đổi ánh mắt, ý cười trong đáy mắt tỷ muội hai người càng ngày càng sâu hơn.

Cố Khinh Chu đáng thương, ngươi đời này không có phúc khí hưởng thụ cuộc sống thượng đẳng rồi.

Những vật này hôm nay, coi như là tế phẩm tiễn ngươi đi!

Cố Tương cùng Cố Duy nhìn nhau cười, kế hoạch của mụ mụ thật tốt, Cố Khinh Chu chỉ sợ vĩnh viễn không biết mình chết như thế nào.

Chờ Cố Khinh Chu thay trang phục xong, lão tứ Cố Anh cầm một chiếc áo bạch hồ, không tình nguyện đưa cho Cố Khinh Chu: "Cái này cho chị!"

Áo bạch hồ tuyết trắng làm nổi bật mái tóc đen nồng đậm của Cố Khinh Chu, càng làm khí sắc trên mặt cô hồng nhuận hơn, màu da như tuyết được bao quanh bởi làn tóc thanh thuần vũ mị.

Cố Khinh Chu mặc trang phục như thế, sườn xám khoác lông, áo ngoài bạch hồ, lại hơi có chút khí tức danh viện, không kém bao nhiêu so với bọn người Cố Tương Cố Duy.

Lúc xuống lầu, Tần Tranh Tranh đi ở phía trước, Cố Khinh Chu đi ở phía sau.

Cố Khinh Chu đột nhiên ai nha một tiếng: "Bụng con có chút không thoải mái, phu nhân các người chờ con một chút."

Dứt lời, cô liền gấp rút quay người lên lầu, đi toilet một chuyến.

"Đồ con lừa ưa nặng!" Cố Tương thấp giọng mắng.

Tần Tranh Tranh trừng mắt nhìn cô: "Thu lời lại, đừng để nó nhìn ra, chờ hôm nay xong chuyện, trở về chế nhạo nó cũng không muộn."

Cố Tương lập tức khép môi.

Lão tứ Cố Anh không giữ được bình tĩnh, mừng khấp khởi nói với Tần Tranh Tranh: "Mụ mụ, mới mấy ngày người đã làm nhiều đồ như vậy, người thật lợi hại!"

"Làm phu nhân phải có thủ đoạn, nếu không làm sao mà sống?" Cố Tương kiêu ngạo nói : "Nhìn mấy nhà khác xem, nhà ai không có một đống con bà nhỏ con bà lớn, nhà chúng ta thì không có, đây đều là mụ mụ anh minh cơ trí!"

Cố Tương thật tâm ca ngợi mụ mụ cô.

Tần Tranh Tranh tay xoa thái dương, đáy mắt cũng tràn ra sự đắc ý. Bà từ trước đến nay tự phụ thủ đoạn cao minh, nếu không năm đó làm sao có thể phù chính? (Ý chỉ thiếp lên thay vợ cả)

Mẹ con bốn người các nàng thịnh trang, đợi trong phòng khách ước chừng một hồi vẫn không thấy Cố Khinh Chu xuống lầu.

Lão tứ Cố Anh không kiên nhẫn được nữa: "Nó đi toilet mà lâu như vậy, nông dân lề mà lề mề, nửa điểm quy củ cũng không có!"

Vừa mắng xong, Cố Khinh Chu đã đi xuống lầu.

Thấy cô còn khoác áo choàng bạch hồ, cần cổ trắng noãn lộ ra một nửa đầu dây chuyền vàng, trong tay cầm lấy túi xách Cố Tương cho, Tần Tranh Tranh lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Tỷ muội Cố Tương trên mặt cũng có nét cười nhạt.

Người không hiểu, còn cho rằng các cô trúng số ra cửa.

Lúc ngồi xe hơi, Tần Tranh Tranh còn muốn cho Cố Khinh Chu ngồi ghế lái phụ, Cố Khinh Chu lại theo sát lấy Cố Tương, chui vào chỗ ngồi phía sau.

"Mụ mụ, con không muốn ngồi ở ghế lái phụ, mất mặt lắm!" Mắt thấy chỗ ngồi phía sau không có vị trí, lão tứ Cố Anh nhỏ nhất, khẳng định là ngồi ở ghế lái phụ, Cố Anh náo loạn lên.

Tần Tranh Tranh kéo lại cánh tay của cô, thấp giọng quát lớn: "Ngươi cảm thấy ngồi ghế lái phụ mất mặt, hay là cảm thấy khai giảng không có áo mới mặc, các bạn học đàm luận trong nhà ngay cả mở tiệc chiêu đãi cũng không mở nổi mất mặt?"

Cố Anh cắn răng, đương nhiên là cái sau mất thể diện hơn.

Vì bộ đồ mới, vì mở tiệc chiêu đãi, vì không cho Cố Khinh Chu đến trường để có khoản tiền kia, Cố Anh nhịn, cô phụng phịu ngồi xuống ghế lái phụ.

Ghế sau xe rộng rãi, nhưng bốn nữ nhân vẫn cảm thấy chật chội.

Đặc biệt là Cố Khinh Chu, cô thỉnh thoảng lại động một cái.

Cố Tương cảm thấy rất phản cảm, Cố Khinh Chu giống như chưa từng ngồi qua ô tô, đứng ngồi không yên. Lần trước đi ra ngoài cùng với cô, cũng không thấy nó đáng ghét như thế.

"Em ngồi yên có được hay không?" Cố Tương quát lớn, bực bội.

Cố Khinh Chu giải thích: "Em ngồi không quen, cảm thấy không thoải mái."

"Khinh Chu tỷ, ô tô phải thường xuyên ngồi mới quen được." Lão tam Cố Duy cười ha hả, ngữ khí lại âm nhu, mang theo ý châm chọc.

Tần Tranh Tranh cười.

Cố Tương cũng cười.

Cố Khinh Chu cười theo, cô cũng cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: "Các ngươi hiện tại rất vui vẻ, chỉ mong các ngươi có thể cười đến cuối cùng!"

Đôi môi anh đào khẽ mím, ý cười từ hai gò má đẩy ra, đáy mắt phong mang chợt lóe.

Trò vui mở màn, Cố Khinh Chu liền muốn cùng với các nàng đọ sức, nhìn xem ai có thể cười đến cuối cùng.

Tần Tranh Tranh khí sắc không tệ, Cố Tương cùng Cố Duy, Cố Anh có chút hưng phấn, chờ đợi Cố Khinh Chu thảm bại.

Cố Khinh Chu không lộn xộn nữa, cô giống như pho tượng bình tĩnh, khóe môi cười nhạt ưu nhã lại bền bỉ, giống như đeo một lớp mặt nạ. Dưới mặt nạ là biểu tình gì, người ngoài không biết được.

Cố Khinh Chu không mong chờ gì cả, chỉ là, cô xưa nay không tránh né!

Cố Tương rất vui vẻ, thậm chí hát ngâm nga.

Tần Tranh Tranh nghe Cố Tương hát duyên dáng thế kia, ý kiêu ngạo lại nổi lên: Nữ nhi của bà tiếp xúc với nền giáo dục thượng đẳng nhất, mà nữ nhi của Tôn Khởi La, sẽ trở thành sự sỉ nhục của giới giáo dục toàn Nhạc Thành, đừng hòng được đi học.

Tần Tranh Tranh đầy ngập nhiệt huyết sôi trào, nhiều năm tự ti trước mặt Tôn Khởi La, giờ phút này đều trở thành mây khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.