Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh

Chương 44




Editor: Yuhina

"Anh biết rõ bà ấy không có, là do em kém cỏi quá mà thôi." Thời Tiểu Niệm nói, chẳng qua là Cung phu nhân lấy các quy chuẩn của thiếu phu nhân Cung gia để cho cô học, thậm chí còn không gia tăng độ khó.

Nhưng dù vậy thì cô bò lên được một bậc thang cũng quá cực khổ rồi.

"Vậy cũng không được đi, ngoại trừ xem thường em thì bà ấy còn có thể làm cái gì" Cung Âu nói, lông mày vặn chặt, trực tiếp lôi kéo tay cô đi ra ngoài, "Đi, anh mang em đi ra ngoài thư giãn một chút, đọc sách đến choáng váng rồi"

"A"

Thời Tiểu Niệm ngây người, còn chưa phản ứng kịp đã bị Cung Âu kéo rời đi, căn bản là cô không thể giãy dụa khỏi hắn, chỉ có thể theo hắn đi về phía trước.

"Thiếu gia, Thời tiểu thư"

Phong Đức đứng tại chỗ bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của bọn họ, bọn họ mà đi thì làm sao ông có thể hoàn thành công việc mà phu nhân giao cho.

Ở bên cạnh một thiếu gia tùy ý làm bậy như thế, tâm của ông thực sự là quá mệt rồi.

Phong Đức lắc lắc đầu, lập tức rời đi.

Trong vườn hoa rực rỡ màu sắc, muôn hoa khoe sắc, cận vệ đứng ở bốn phía.

Hai người hầu đứng ở bên xích đu màu trắng.

La Kỳ ngồi ở trên ghế xích đu nhẹ nhàng đung đưa, bà mặc một chiếc váy dài, lớp vải mềm mại như tôn thêm dáng người yểu điệu của bà, tư thái xinh đẹp, dưới ánh mặt trời gương mặt có vẻ đặc biệt mỹ lệ ung dung, trên tay cầm một quyển sách lật từng trang sách.

"Phu nhân."

Phong Đức đi tới hướng về phía La Kỳ cúi đầu.

"Không tới sao" La Kỳ không ngẩng đầu, âm thanh lộ ra cảm giác xa cách nhàn nhạt, "Sợ ta đem bạn gái nhỏ của nó ăn mất"

"Không phải, thiếu gia mang Thời tiểu thư ra ngoài giải sầu, tôi không gặp được bọn họ."

Phong Đức cúi đầu đáp lời.

"Được rồi, con trai của ta có tính khí như thế nào ta biết, không cần ngươi bao che cho nó." tầm mắt La Kỳ từ trên sách thu hồi.

Thời Tiểu Niệm này ngất xỉu, Cung Âu đem việc này tính lên đầu của bà.

"…"

Phong Đức đứng ở nơi đó không nói một lời.

La Kỳ đem sách khép lại, trong đôi mắt mỹ lệ đầy vẻ ưu sầu, một lát sau mới nói, "Mấy ngày nay ta cũng nhìn ra được, Thời tiểu thư quả thật có một ít ưu điểm, chịu nỗ lực chịu khổ, còn có thể kiềm chế được tính khí của Cung Âu ."

Ngoại trừ Cung Úc, La Kỳ chưa từng gặp ai có thể để kiềm chế được tính khí của Cung Âu, xưa nay bà đều mắt nhắm mắt mở mỗi khi hỏa khí của nó bốc lên.

Nhưng những này ngày, có mấy lần Cung Âu bất mãn với hạ nhân, phát hỏa ném đồ vật, chỉ cần Thời Tiểu Niệm chạy qua ôm ôm, Cung Âu cũng dần dần bình tĩnh lại.

Như thú hoang gặp phải thuần Thú Sư.

Thời điểm nhìn thấy tình cảnh đó, La Kỳ rất khiếp sợ.

Từ khi Cung Úc mất, tính khí Cung Âu lại càng xấu, hơi một tý... không... hài lòng là ném đồ vật chửi mắng người, không nghĩ tới Thời Tiểu Niệm có thể khiến cho Cung Âu thay đổi nhiều như vậy.

"Đúng vậy a, từ khi Thời tiểu thư xuất hiện, tính tình thiếu gia thu liễm rất nhiều." Phong Đức đứng ở đó thay Thời Tiểu Niệm nói vài lời hay.

"Nếu như chỉ là làm tình nhân của Cung Âu, ta chắc chắn sẽ không nói nửa chữ." La Kỳ nói, than nhẹ một tiếng, "Có thể làm cho Cung Âu danh chính ngôn thuận thừa nhận, sao lại có thể như thế nhỉ. Nếu cô ta xuất thân từ danh môn vọng tộc, cho dù không có bối cảnh như gia tộc Lancaster, ta cũng có thể trở lại khuyên nhủ lão gia đồng ý, nhưng cô ta lại chỉ là đứa con gái nuôi ngay cả cha mẹ đẻ là ai cũng không biết."

Mà còn cùng nhà cha mẹ nuôi đoạn tuyệt quan hệ nữa chứ.

Nghề nghiệp thì chỉ là một tác giả truyện tranh hạng ba, làm sao vào được cửa nhà Cung gia.

"…"

Phong Đức đứng nơi đó, nghe vậy nhíu nhíu mày lại.

Thời tiểu thư cho rằng chỉ cần nỗ lực nâng cao giá trị của bản thân, nỗ lực xứng với thiếu gia, là có thể khiến cho phu nhân hài lòng, nhưng cô ấy đã quên, quy củ của giới Quý tộc  đều là quy củ chết được truyền từ đời này sang đời khác, không thể thay đổi.

Phu nhân bất quá cũng chỉ là dùng chút thủ đoạn để cho cô ấy biết khó mà lui, nhưng Thời tiểu thư lại một mực tin là thật, liều mạng nỗ lực.

"Xem ra thủ đoạn của ta vẫn là quá dịu dàng, phải để Thời tiểu thư chủ động rút lui mới được." La Kỳ suy nghĩ một chút nói, trên khuôn mặt mỹ lệ đầy vẻ âu sầu.

Nghe vậy, trong lòng Phong Đức cả kinh, nói, "Phu nhân thiện tâm"

"Lòng ta thiện thì thế nào" La Kỳ nói, âm thanh âm u, "Phong Đức, ông nói xem nếu lần này người đến là lão gia thì mọi chuyện sẽ được xử lý thế nào "

Lão gia.

Phong Đức cúi đầu, không tiếp tục nói nữa.

Nếu lão gia trực tiếp giải quyết, e sợ mệnh của Thời tiểu thư cũng khó giữ được.

La Kỳ nói, "Như vậy đi, Phong Đức, ông đi thăm dò ý tứ của Thời tiểu thư, nếu cô ta đồng ý lùi bước mà ngoan ngoãn làm Tiểu Tình Nhân của Cung Âu, ta sẽ không gây khó dễ cho cô ta."

Nhưng nếu không được, thì bà sẽ không tiếp tục sử dụng những thủ đoạn ôn nhu như thế này nữa.

Lão gia cũng không phải là người có tính nhẫn nại, sẽ không để cho chuyện này kéo dài quá lâu.

"Vâng, phu nhân."

Phong Đức gật đầu, lông mày cau lại, Thời tiểu thư cũng là người cố chấp, muốn cô ấy làm một người tình không danh không phận thì làm sao cô ấy đồng ý đây.

Cung Âu lại mua một chiếc xe Koenigsegg khác.

Thời Tiểu Niệm phát hiện Cung Âu rất thích thương hiệu xe thể thao này, còn cố ý tiến hành cải tạo lại; phàm là tự mình lái xe ra ngoài thì nhất định sẽ dùng chiếc xe thể thao này.

Chiếc xe bon bon chạy trên đường, mui xe được mở ra, gió nhào tới trước mặt mang theo cảm giác mát mẻ.

"Bây giờ chúng ta đi đâu" Thời Tiểu Niệm hỏi, có chút sầu lo, "Em không đi gặp bá mẫu, có làm sao không"

"Anh nói có thể là có thể" Cung Âu bá đạo nói, bàn tay thon dài đặt ở vô lăng, chân đạp chân ga phóng nhanh về phía trước, "Em muốn đi đâu"

"Tùy tiện đi dạo đi."

Thời Tiểu Niệm thuận miệng nói, bây giờ cô không có tâm tư đi dạo phố, nhưng đã đi ra ngoài rồi thì đi một chút cũng tốt.

Mấy ngày qua cô đều nhốt mình ở trong thư phòng; cứ quanh quẩn giữa đọc sách, học, đọc sách, học;đến nỗi cô cảm thấy mình đọc sách đến ngốc rồi.

"Nghỉ ngơi một ngày đi, em nhìn lại mình xem, gầy gò đến mức còn mỗi da bọc xương luôn rồi."

Cung Âu trầm tư trong chốc lát rồi đưa ra quyết định, một tay nắm chặt vô lăng, một tay ấn ấn điện thoại di động hai lần, sau đó lạnh lùng mở miệng, "Đến khách sạn."

"Vâng."

Có âm thanh truyền đến, ngay sau đó, Thời Tiểu Niệm chỉ thấy hộ vệ đi sau xe lướt một cái, đi lên phía trước.

"Tại sao phải đến khách sạn" Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà hỏi.

Nghỉ ngơi không phải nên về đế quốc pháo đài sao.

"Không cho em học nữa, không cho em thấy mẹ anh nữa" Cung Âu chuyển mâu liếc nhìn cô một cái, con ngươi đen thâm thúy, "Thời Tiểu Niệm em nhớ kỹ cho anh, cha mẹ anh đúng là người rất khó đối phó, nhưng chỉ cần em ở bên cạnh anh, thì không cần phải sợ bọn họ"

"Em không sợ a."

Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, đôi mắt cụp xuống.

Không phải là cô sợ, mà chỉ là áp lực quá nặng mà thôi.

"Ngược lại em cần nhớ kỹ, ở đế quốc pháo đài thì không sao, nhưng một khi bước ra cửa thì không thể rời khỏi anh nửa bước, có nghe hay không" Cung Âu nhắc nhở cô.

"Lại ở cạnh nhau 24/24h sao" Thời Tiểu Niệm hỏi.

"Đúng"

"Được, em biết rồi." Thời Tiểu Niệm đã bị Cung Âu tôi luyện trở thành người không biết đến thời gian riêng tư rồi.

Cung Âu dẫn cô đến một khách sạn cao cấp, vừa đến cửa khách sạn, Thời Tiểu Niệm đã thấy có rất nhiều khách đang kéo hành lý đi ra.

Mà cận vệ của Cung Âu  đi tới, ân cần mở cửa xe cho bọn họ.

Đây không phải là đến khách sạn, rõ ràng là bao cả khách sạn đi

Người có tiền luôn luôn tùy hứng.

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nghĩ, cởi dây an toàn từ trên xe bước xuống, đưa tay ấn ấn huyệt Thái Dương, cô xác thực còn có chút mệt, đầu nặng nề.

"Làm sao vậy, vẫn còn không thoải mái"

Cung Âu đi tới ôm thân thể của cô, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô.

Thời Tiểu Niệm lắc đầu, mỉm cười, "Không có, vào đi thôi, vừa vặn em muốn đi ngủ tiếp."

Mấy ngày qua, cô thật sự không có cảm giác ngủ ngon.

"Ừ."

Cung Âu đánh giá cô, sau đó đưa tay ôm cô đi vào.

Giám đốc khách sạn trực tiếp đưa bọn họ vào phòng tổng thống trên tầng cao nhất, tự mình mở cửa phòng cho bọn họ, "Cung tiên sinh, có cần an bài người hầu cùng Quản gia của khách sạn hay không "

"Không cần, xuống"

Cung Âu lạnh lẽo đáp lại, để giám đốc trực tiếp lui ra, sau đó ở trước mặt ông ta không chút lưu tình mà nặng nề đóng cửa lại.

Thời Tiểu Niệm nhìn lướt qua một lượt, căn phòng tổng thống này được thiết kế vô cùng xa hoa, nhưng không biết có phải là do cô đã quen nhìn thiết kế sang trọng ở đế quốc pháo đài rồi hay không, nên cũng không có cảm giác gì với phòng tổng thống này.

"Cung Âu, đây có tính là bỏ nhà đi bụi"

Thời Tiểu Niệm đi vào, nhìn căn phòng xa lạ nói.

"Đế quốc pháo đài là do anh xây, cần gì anh phải trốn" Cung Âu hừ lạnh một tiếng.

Hắn chỉ không muốn thấy cô bị mẹ hắn dằn vặt.

Hắn không thể đuổi mẹ ra pháo đài, nên chỉ có thể đưa cô đến nơi khác nghỉ ngơi.

"Vậy để cho em ngủ một lát."

Hiếm khi không cần học tập, đột nhiên Thời Tiểu Niệm cảm giác đặc biệt thoải mái, cô đầy một cánh cửa ra vào phòng ngủ.

"Vậy em cứ ngủ trước đi, anh đi tắm rửa một chút." Cung Âu nói rằng.

"Tốt."

Thời Tiểu Niệm gật đầu đi tới phòng ngủ, đẩy cửa phòng ra, nhìn căn phòng lớn như vậy, đang muốn vén chăn lên, điện thoại di động lại chấn động.

Cô cầm điện thoại di động lên, là Phong Đức gọi điện thoại tới.

Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ nhận điện thoại, "Phong quản gia, có phải bá mẫu giận tôi rồi không."

Muốn gặp cô, kết quả cô chạy mất.

Hoàn toàn không tôn trọng Cung phu nhân.

"Phu nhân không tức giận." ngữ khí Phong Đức ôn hòa, "Có điều phu nhân muốn tôi hỏi cô."

"Cái gì"

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, ngày hôm nay phu nhân tìm cô là có chuyện muốn hỏi sao.

"Thiếu gia ở bên cạnh cô à" Phong Đức cẩn thận hỏi.

Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn cánh cửa, "Hắn ở buồng tắm, Phong quản gia có chuyện gì xin mời nói thẳng."

"Phu nhân nói, bà đã thấy cô vì thiếu gia mà nỗ lực, phu nhân cũng rất thưởng thức, nhưng dù sao bối cảnh quá cách xa, mà cố gắng đuổi Thời tiểu thư thế nào cũng không được." Phong Đức đem lời của La ky tô điểm cho thật đẹp rồi mới nói.

Nghe vậy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm ngưng trệ, thân thể có chút cứng ngắc, "Có ý gì, nói trắng ra là những nỗ lực của tôi mấy ngoài qua đều là công cốc có đúng không"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.