Nữ Phụ Ra Tay, Bạch Liên Hoa Nữ Chủ Tránh Ra

Chương 14: Khai thật đi




*quỷ súc: quỷ trong ác quỷ; súc trong súc sinh, súc vật.

Edit + beta: Linxu

Cố Minh Nguyệt dùng ngòi bút viết viết lên quyển bài tập về nhà môn toán học trung học cơ sở, cảm thấy hơi đau đầu, dù có ở thời kỳ nào, cho dù trình độ khoa học kỹ thuật có phát triển đến đâu, thì hoàn thành bài học đều là nghĩa vụ mà tất cả các học trò đều phải làm hết.

Nếu so sánh với thời đại khoa học kỹ thuật còn lạc hậu, ở đây những môn học mà trẻ con phải học tập quả thật có khác biệt rất nhiều đến nỗi trẻ con không có tuổi thơ... Nơi này và thế giới cô sinh ra lớn lên trước kia hoàn toàn khác nhau, sống trong xã hội này nam nữ đều được hưởng địa vị và quyền lợi như nhau, đại đa số các cha mẹ đều đối xử bình đẳng với con trai con gái, yêu cầu cùng kỳ vọng dành cho con trai con gái đều giống nhau mà không cần quan tâm tới giới tính, sống trong thời đại văn minh như vậy, Cố Minh Nguyệt cũng không thể không nắm chặt cơ hội bắt đầu nỗ lực ra sức học tập và tiếp thu những thứ mà cô cho là đặc biệt kì diệu đồng thời cũng cảm thụ sâu sắc đầy đủ các loại tri thức lý lẽ.

Hiện tại, thành tích môn toán của Cố Minh Nguyệt vẫn luôn kém cỏi tới độ người người oán trách, cô lắc đầu thở dài không thể không bắt đầu hao hết nếp nhăn trong não suy nghĩ về đề ôn tập cong cong vòng vòng này, năm nay cô đã học được hơn nửa học kỳ lớp 8, sắp tới cuối kỳ, để có thể có được thành tích tốt mà vui vẻ nghỉ hè, gần đây Cố Minh Nguyệt dứt khoát dốc hết sức lực tinh thần đi rèn luyện mấy môn khoa học tự nhiên mà cô không am hiểu chút nào. Huống chi sau khi nghỉ hè buông thả xong sẽ khai giảng lên lớp 9, đối mặt với cuộc thi tuyển sinh lên cấp ba của cả thành phố. Nghĩ tới đống bài tổng hợp các bài tập và bài tập về nhà chất cao như núi kia, Cố Minh Nguyệt không khống chế được mà cảm thán cho rằng làm học sinh trong thời đại này thực sự không dễ tí nào.

*Lớp 8, 9: nguyên văn là sơ nhị và sơ tam. Mình để lớp 8 và lớp 9 cho mọi người dễ hiểu. Ở Trung Quốc có sơ trung tương tương với trung học cơ sở ở nước ta. Tuy nhiên cấp 2 ở đây là hệ giáo dục bắt buộc 3 năm gồm có 3 lớp 7, 8, 9 chứ không như ở mình, cho nên sơ nhị = lớp 8, và sơ tam = lớp 9.

Mẹ ruột của thân thể này hiền lành hoà nhã lịch sự, xử lý nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, đối xử với con gái thì dịu dàng yêu thương chăm sóc rất chu đáo, là một người mẹ tốt ít có. Tuy rằng bà rộng lượng, nhưng lại đặt hy vong rất cao vào con gái, Cố Minh Nguyệt nhập hồn vào cơ thể con gái bà hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận mỗi ngày, nghĩ rằng mặc dù mình không thể yêu bà như người mẹ kiếp trước của mình, thế nhưng tối thiểu sẽ không khiến bà phải lo lắng chuyện học tập bài vở của mình, vì vậy bình thường đặc biệt nỗ lực trong học tập.

Lúc này đồng hồ đã điểm 20:30.

Theo đó ngoài cửa truyền đến ba tiếng vang nhẹ nhàng "cốc, cốc, cốc" rất đúng lúc, khoảng cách giữa từng tiếng gõ đều đặn, âm lượng như nhau. Từ tiếng đập cửa đã có thể suy đoán được người của đứng ở bên ngoài hẳn là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, hoặc chúng ta còn có thể gọi đó là người mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế rất nghiêm trọng.

"Tiểu Duyệt, anh có thể vào chứ?" Tiếng nói của thiếu niên ngoài cửa trong trẻo tinh khiết, âm điệu hoà nhã từ tốn, như suối nước róc rách ngày xuân, ấm áp làm dịu cả vùng đất khô khốc.

"Mời vào." Cố Minh Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục làm bài, cánh cửa sau lưng bị người ở ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, một thiếu niên mặc áo T-shirt màu xanh dương hơi sẫm cùng quần sort cầm vở ôn tập đi vào.

Đây là một thiếu niên có khuôn mặt vô cùng xuất chúng, mới nhìn qua cậu ta cũng phải cao hơn một mét tám, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi như cốt sứ, mái tóc vừa đen vừa dày được cắt gọn gàng, vài sợi tóc mái rủ xuống lông mi dài, đường nét ngũ quan sâu sắc, đôi con ngươi như khảm hắc diệu thạch hào quang lưu chuyển rực rỡ như cầu vồng. Sống mũi cậu rất đẹp, môi mỏng nhạt màu hàm chưa vẻ thân thiện cùng ý cười, thoạt nhìn khí chất cả người thân thiện, phong độ phiên phiên.

Đây cũng là nam chính của nhiệm vụ lần này, cổ thân thể của Cố Minh Nguyệt không hề có quan hệ máu mủ nào với anh trai mình, Thẩm Dung.

Có thể nói, đây là một người mà bất cứ ai gặp mặt sẽ không tự chủ được mà sinh ra cảm giác thân thiết với cậu thiếu niên, chỉ nhìn bên ngoài của cậu ta một cách đơn thuần, sẽ rất khó khiến người ta nảy sinh ra chút cảm giác mâu thuẫn cùng chán ghét nào, cộng thêm mỗi hành động của cậu thoả đáng vô cùng, lời nói ra chưa bao giờ khiến người khác cảm thấy lúng túng và khó chịu, lời nói và việc làm cẩn thận có thể quan tâm chú ý đến cảm nhận của mỗi người cùng từng dao động tình cảm dù rất nhỏ.

Cố Minh Nguyệt không có biểu tình gì nhìn anh trai mình tự động kéo ghế tới ngồi cạnh cô, dáng người thẳng thớm ngồi xuống, sau đó mở vở bài tập ra, đợi khi chuẩn bị bố trí ổn thoả tất cả thì ngẩng đầu nhìn cô nở nụ cười ấm áp, nụ cười này khiến cho phân tử không khí trước mặt cậu cứ như tự phản xạ bắn ra hào quang rạng rỡ, cứ như làm nền cho bầu không khí khi bạch mã hoàng tử từ trong cuốn manga vườn trường bước ra.

Đấy hẳn sẽ là một hình ảnh cực kỳ mộng ảo, nếu Cố Minh Nguyệt bỏ qua ánh mắt của anh. 

(Trước đó gọi là cậu chỉ vì tả hoàng tử bạch mã đẹp trai lai láng, nhưng từ đoạn này sẽ gọi là anh, muốn gọi là hắn nhưng mà thôi mình là thục nữ:D.)

Ánh mắt của thiếu niên bắn thẳng đến gương mặt diêm dúa như hoa anh túc* của Cố Minh Nguyệt, trong mắt mang theo vẻ chán ghét cùng rét buốt tận xương, ánh mắt của anh khiến người cảm thấy lạnh lẽo hoàn toàn không tương xứng với nét mặt ấm áp của anh chút nào, nhưng lại không hiện lên xa cách,mà lộ ra một sự hài hòa tự nhiên vô cùng quỷ dị.

Bất kỳ người nào bị người ta âm thầm ném cho ánh mắt như vậy suốt hai  năm, chắc hẳn thân thể cũng sẽ tạo thành quán tính quen thuộc.

Bất kỳ người nào bị ánh mắt như vậy nhìn chòng chọc hai năm, thì tư vị trong lòng cũng khó nói...

Thẩm Dung nhìn cô em gái đã sống chung một nhà với mình được hai năm, cô có mái tóc dài đen nhánh thả hai bên vai, dưới phần tóc mái thưa được cắt ngang là đôi mày liễu, lông mi vừa cong vừa dày vểnh lên thật giống như hai chiếc bàn chải nhỏ, cặp mắt gợn sóng nhộn nhạo có vẻ cực kỳ xa xưa mịt mờ thần bí, sâu trong con ngươi lộ ra vẻ bình thản cùng thâm thúy không tương xứng với độ tuổi, như vũ trụ mênh mông hấp dẫn con người tới thăm dò tìm kiếm. Khóe mắt cô hơi hếch lên, da dẻ trắng noãn thông thấu, hai gò má hơi hồng phấn như quả đào mật, cái mũi đoan trang thanh tú đẹp đẽ, cánh môi no đủ trơn bóng vẫn luôn kiều diễm ướt át như hoa hồng đỏ, mỗi giờ mỗi khắc đều dụ dỗ người tới hái. Cô em gái có được giữa đường này của anh, khuôn mặt chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, tổ hợp các đường nét trên gương mặt cực kỳ diễm lệ mê người, như cây thuốc phiện diêm dúa loè loẹt lại có thể khiến người ta trầm luân, một cái nhăn mày hay một tiếng cười đều tạo cho người khác sự mê hoặc trí mạng.

Thẩm Dung nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: "Con đĩ nhỏ, chúng ta bắt đầu nào." 

Con đĩ nhỏ, đây là định nghĩa mà Thẩm Dung dùng cho cô em gái nhỏ hơn mình bốn tuổi Thẩm Duyệt.

Ác ma đội lốt thiên sứ, đây là cách đáp trả mà Cố Minh Nguyệt trả lại Thẩm Dung -- nam chính trong định nghĩa của nhiệm vụ lần này.

Tuýp đàn ông như thế nào có thể khó lấy lòng hơn Thẩm Dung? Cố Minh Nguyệt đã dùng trọn hai năm qua  để trả lời vấn đề này.

Khi cô nhập vào thế giới này, nguyên chủ nằm trên chiếc xe con đang lái về hướng ngôi biệt thự của nhà họ Thẩm.

Cố Minh Nguyệt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ bay nhanh vun vút lui về phía sau, trong lòng chỉ toàn kinh hoàng lo sợ cũng nghi ngờ. Thế giới này vượt khỏi tưởng tượng của cô, đâu đâu cũng có thể thấy những điều chưa hề thấy nghe những vật chưa bao giờ nghe.

Một cái hộp sắt làm có thể cho người ngồi đi du lịch thay vì cưỡi ngựa (ô tô), hàng loạt những tòa nhà cao tận tầng mây (cao ốc), chiếc hộp dài có thể biến đổi ánh sáng xanh xanh đỏ đỏ được treo trên cây cột cao (đèn giao thông),một công cụ có hai bánh xe có đủ chỗ cho hai người ngồi không rõ tên (xe máy/mô tô/xe đạp), người đi lại trên đường mặc quần áo mát mẻ kỳ lạ, cả trai lẫn gái đều phơi ra tầng tầng da thịt... thỉnh thoảng Cố Minh Nguyệt còn thấy nam nữ kết thành đôi đi lại ở trước mặt mọi người có thể là ôm vai ôm eo, hoặc là tay trong tay còn không thì đang hôn môi, mà những người quanh mình đều như quen rồi, mắt nhìn thẳng tiếp tục đi về phía trước.

Chắc là dân phong nơi này cực kỳ cởi mở, Cố Minh Nguyệt cúi đầu nhìn cơ thể này quần áo trên người lộ vai cùng nguyên cả cánh tay, mặc váy tơ tằm ngắn tới đầu gối, cứ thế suy nghĩ sững sờ.

Kỳ lạ, thật là kỳ lạ!

【mời người chơi tiếp nhận nội dung vở kịch】 giọng nói khô khan không gợn sóng của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu Cố Minh Nguyệt, đánh nát mạch suy nghĩ hỗn độn của cô.

Cũng giống như thời gian qua, thân thể Cố Minh Nguyệt cứng còng bất động trong nháy mắt, một lát sau, tiếp thu tất cả nội dung vở kịch xong thân thể từ từ mễm nhũn ra, nghiêng đầu ngưng mắt nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt tan rã, không có chút tiêu cự, cô cần thời gian để tiêu hóa tiếp nhận thật tốt số lượng tin tức khổng lồ mà cô mới nhận được.

Lần này tiện lúc truyền tải kịch tình hệ thống đã tặng cho cô một phúc lợi, đó là tất cả ký ức cuộc sống mười hai năm trước của nguyên chủ.

Lần này Cố Minh Nguyệt xuyên vào cơ thể một người tên là Thẩm Duyệt, chỉ mới 12 tuổi, sau khi cha mẹ ly hôn cô bé sống chung với người mẹ làm trong giới kinh doanh. Hôm nay là ngày cô theo người mẹ vừa kết hôn với ông Thẩm chính thức chuyển vào nhà họ Thẩm sống. Nhà họ Thẩm là nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, người kết hôn với mẹ cô là Thẩm Phong - người tài giỏi nhất trong lớp trẻ của dòng tộc, hiện nay ông có một con trai năm nay vừa lên lớp mười do vợ trước sinh, cậu ta chính là nam chính mà Cố Minh Nguyệt phải công lược trong nhiệm vụ lần này.

Theo nguyên bản thật ra nội dung về Thẩm Dung cùng Thẩm Duyệt chỉ có le que vài chương, chỉ nói sơ lược đó là lần đầu tiên em gái Thẩm Duyệt nhìn thấy Thẩm Dung liền thích người anh trai có bề ngoài anh tuấn, dịu dàng lễ độ, nhưng đáng tiếc vì có liên quan đến người mẹ đã mất của mình mà nam chính rất không thích người mẹ mới cùng đứa em gái con chồng trước của bà không có huyết thống với mình tới làm tu hú chiếm tổ chim khách, nhưng bởi vì mẹ kế thật sự là một người mẹ tốt hợp chuẩn, thật tình thương yêu quan tâm con riêng làm người ta không thể soi mói ra chút sơ sót nào, toàn bộ tâm tình u ám hậm hực trong lòng nam chính liển chuyển hết sang đứa em gái tuy còn nhỏ nhưng lại có khuôn mặt xinh đẹp mê người đến làm hắn thấy chán ghét, vì vậy khi hai người ở chung một chỗ thì lúc nào cũng lén bắt nạt cô bé.

Cho dù có bị anh trai mình quý mến chán ghét trêu cợt, trái tim Thẩm Duyệt vẫn không ngừng yêu thương cậu ta. Vào một buổi tối Thẩm Dung nghỉ hè đại học về nhà, Thẩm Duyệt mười sáu tuổi thừa dịp Thẩm Dung say rượu thần trí không rõ mà leo lên giường của hắn, sau một đêm triền miên lại chỉ nhận được ánh mắt càng ngày càng lạnh như băng cùng thái độ khinh thường của người mình yêu, nhưng dù có bị như vậy, cô mãi không nản lòng thoái chí, luôn luôn tin chắc một ngày nào đó Thẩm Dung sẽ thích mình.

Đáng tiếc mộng đẹp của cô bị tan vỡ khi Thẩm Dung có bạn gái, lòng đầy oán hận cô sử dụng tất cả thủ đoạn mưu tính phá hoại tình cảm của nam chính và nữ chính, nhưng đã là nam nữ chính thì sao có thể bị cô chia rẽ dễ dàng như vậy, cuối cùng hai người vẫn yêu thương lẫn nhau rồi đi vào cung điện hôn nhân.

Sau cùng, vào buổi tối ngày hai người đính hôn ấy, Thẩm Duyệt tuyệt vọng tự sát chết.

Nhớ lại nội dung vở kịch, Cố Minh Nguyệt nhíu mày thật chặt, mặc dù bản thân cô cho rằng nam nữ chính có thể được gọi là một cặp trời sinh, bi kịch của Thẩm Duyệt hoàn toàn là do một tay cô ấy tạo nên, không đáng giá để đồng cảm chút nào, thế nhưng nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, cô không được chọn tiêu chuẩn mình yêu thích, chỉ cần gắng sức hoàn thành là được.

Bàn tay của cô xoa xoa hai gò má non nớt của mình, ánh mắt liếc tới kính chiếu hậu trước xe, từ nơi đó cô có thể nhìn thấy khuôn mặt mặc dù hơi ngây ngô non nớt, nhưng cũng có thể nhìn ra tương lai sau này ắt đó sẽ là khuôn mặt vô cùng diêm dúa quyến rũ người khác.

Vẻ ngoài là ưu thế lớn nhất đắc lực nhất của người phụ nữ, nếu sử dụng thoả đáng thường thường có thể trở thành vũ khí đối phó tốt nhất với mọi tên đàn ông.

Nhưng thực sự là không ổn mà, cô nhớ, Thẩm Dung ghét nhất là người có khuôn mặt xinh đẹp loá mắt như thế này.

Gương mặt xinh đẹp mê người này, sẽ là trở ngại lớn nhất cho việc hoàn thành nhiệm vụ của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.