Nữ Phụ Phản Diện Chỉ Muốn Học Bài

Chương 46: Vấn Đề Được Giải Quyết




Long Sùng Vũ cảm thấy đi cùng với Tạ Vũ thật sự quá mất mặt, năm phút trước cô còn hơi xấu hổ nói chuyện với người đàn ông xa lạ đó, năm phút sau ngay cả người được Ân Quyết đặc biệt phái đến đón họ cũng bắt đầu chống đỡ không nổi sự nhiệt tình của Tạ Vũ.

Tạ Vũ đi trong thông đạo đến nơi sống của hải tộc, cảm giác hoàn toàn khác với đi tham quan thủy cung, không có bất cứ vật cản nhân tạo nào, không cần phải thông qua cửa thủy tinh để thấy rõ thế giới dưới nước.

Đường rất rộng, tuy không đủ sáng, nhưng bên đường còn mọc đầy những thực vật chiếu sáng không rõ tên, đi trên đó như đi trên đất bằng, thậm chí cô còn có thể hô hấp như trên mặt nước, mà nước biển rõ ràng đang vây quanh cô, nhưng toàn thân vẫn khô ráo.

Mà cá, thì đưa tay là có thể chạm được…

Tạ Vũ vừa muốn sờ thử, đã bị người đàn ông áo xám bên cạnh nhanh tay lẹ mắt nói: “Đừng!!!”

Tạ Vũ giật bắn, người áo xám cũng bị dọa đổ mồ hôi lạnh, hắn chỉ mới quay người đi, tiểu nha đầu này lại muốn đi tìm chết.

Đồ trên con đường này nhìn thì hiền lành bình thường, nhưng đâu phải là dạng dễ chọc chứ?

Tạ Vũ đáng thương sau mấy lần bị hù dọa cuối cùng cũng thành thật đưa tay ra sau lưng, chỉ có thể dùng mắt đảo tới đảo lui.

Cho đến lúc bước bước cuối cùng ra khỏi thông đạo, người áo xám mới thở ra, nhưng Long Sùng Vũ đột nhiên lại hỏi: “Long quân của các người đâu?”

Người áo xám cung kính nói: “Ở triều hội, điện hạ dặn hai vị có thể đến thiên điện đợi.” Khi nói câu này người đó không chút dấu vết đánh giá Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ gật đầu, kết quả đợi khi đến nơi, người áo xám biến mất rồi hắn mới nói với Tạ Vũ: “Cô tự chơi đi, tôi có việc.”

Trong nước biển tràn đầy mùi máu tanh, cho dù đã cố ý xua đi, nhưng Long Sùng Vũ vẫn có thể phát hiện ngay lúc ra khỏi thông đạo, hắn đi về một hướng khá kín đáo.

Triều hội Ân Quyết mở vào ngày đầu tiên đã khiến người ta run rẩy sợ hãi, dưới vương tọa của Quân vương quỳ đầy đại thần, tất cả đều đổ mồ hôi, ánh mắt hoảng sợ không ngừng.

Ân Quyết dường như hoàn toàn không chú ý đến, chậm rãi hạ chỉ lệnh, các đại thần gật đầu như giã tỏi. Cho dù sự xuất hiện của Long quân quá mức bất ngờ, nhưng vấn đề vương vị thì không cần hoài nghi, cái tên đại biểu vương quyền mấy trăm năm nay lại còn có ý đồ muốn chính biến – xem đi, trước mặt chính là giáo huấn đẫm máu… chẳng qua họ cũng không tốt được đến đâu hết.

Dưới chân Ân Quyết, một vũng máu đặc vẫn chưa hoàn toàn tan đi, vì tiết kiệm thời gian, vừa xuất hiện y đã dùng thủ đoạn lôi đình lấy lại vương vị vốn thuộc về Long quân, nhưng khiến y không ngờ được là, năm trăm năm này Đông hải lại có thể bị ngoại tộc áp bức thành bộ dáng vô dụng bây giờ, thật làm mất sạch mặt mũi của y năm đó.

“Tản đi.” Ân Quyết tính thời gian chắc Long Sùng Vũ đã đến, bèn lạnh mặt đứng lên, dùng thân phận Long quân đứng ở nơi cao nhất rất đơn giản, nhưng muốn thay đổi hiện trạng lại không dễ dàng, cũng giống như Ân Thiển năm đó. Khi Ân Thiển lên ngôi vương quyền rơi vào tay người ngoài còn lâu hơn, cho nên cũng gian nan hơn Ân Quyết nhiều, vì thời gian kéo dài đã khiến hải tộc tân sinh dần mất đi tôn kính với rồng, dần dần vương quyền sẽ không phải là thứ chỉ có Long quân mới có thể chạm vào.

Dưới vực sâu, Long Sùng Vũ không tốn chút sức đã tìm được nhà tù giam cầm hắn thời gian rất dài, treo trong lùm tảo biển nặng trình trịch, trông cứ như không nghênh đón chủ nhân mới.

Long Sùng Vũ đi vào ***g, từ sau khi hắn ra ngoài, cái ***g này hoàn toàn mất hiệu quả, hắn đứng tại nơi từng bị khóa lại, hiện tại cũng có thể thấy rõ được cảnh trí âm u bên ngoài.

Ân Quyết đến hơi vội, y đã đến thiên điện trước, thấy Long Sùng Vũ không có ở đó mới tìm đến đây.

Không biết tại sao, trở lại nơi xưa, y chỉ cảm thấy hoảng hốt khó hiểu.

“Qua đây.” Long Sùng Vũ đứng dưới một cây tảo biển, sinh vật thủy sinh to lớn mọc che cả ánh sáng, hắn mở một động lớn ở phần rễ của nó, ôm một vò rượu từ bên trong ra.

Ân Quyết chậm rãi bước qua, cẩn thận quan sát thần sắc của Long Sùng Vũ.

Vẻ mặt Long Sùng Vũ rất nhạt, khi hắn nhìn ra được sự thấp thỏm bất an của Ân Quyết thì duỗi tay kéo y lại gần: “Mở ra xem thử chứ?”

Ân Quyết gật đầu, cũng nhẹ thở ra, trong vò rượu không có chất lỏng, rất nhẹ, khi y mở nắp ra dường như còn nghe được tiếng tim Long Sùng Vũ đập gia tốc.

Ân Quyết sửng sốt, mở ra rồi, chỉ thấy bên trong toàn là những mảnh giấy vụn, có cái là y từng viết cho Long Sùng Vũ, có cái cắt rất chỉnh tề, rõ ràng đã tỉ mỉ chuẩn bị, có cái thì tùy tiện xé, lớn cỡ bàn tay, viết chi chít, vô cùng hỗn loạn.

Ân Quyết ôm vò rượu cúi đầu, những thứ này vụn vặt như thế, muốn chỉnh lý thì cần tốn nhiều tâm tư.

“Tôi thu thập rất lâu… không đủ, chỉ còn một chút này…” Long Sùng Vũ hơi trầm giọng, ngừng một chút, nói tiếp: “Vì có lúc nhớ cậu đến không chịu nổi, chỉ có thể xem mấy cái này.”

Ân Quyết không nói tiếng nào.

Long Sùng Vũ sờ mặt y, “Tôi vẫn rất hối hận, tại sao lúc đó lại chọn lựa báo thù trước mà không phải là gặp mặt cậu trước.”

Viền mắt Ân Quyết đỏ lên, thật ra y có thể hiểu, một người luôn che giấu mặt thật cho dù có mang đến hảo cảm cũng không thể nào quan trọng hơn báo thù tuyết hận.

“Vốn tôi sống một mình đã quen rồi.” Long Sùng Vũ cầm mảnh giấy nhìn vết chữ trên đó, tuy phần lớn đều đã nhòe, “Kết quả cậu lại ở bên tôi lâu như thế.”

Tâm ý này trước giờ không ít hơn Ân Quyết, chẳng qua Ân Quyết vẫn không hề tin mà thôi.

Ân Quyết ôm chặt vò rượu trong tay.

Long Sùng Vũ dịu giọng nói: “Muốn mang nó đi không?”

Ân Quyết lắc đầu.

Mắt Long Sùng Vũ hơi tối lại: “Đây là tín vật định tình của chúng ta, cậu không cần nó sao?”

“Chúng ta chôn nó ở đây.” Ân Quyết nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi đối xử với ta không tốt ta sẽ đến xem nó.”

Long Sùng Vũ giở khóc giở cười, vội ôm người vào lòng: “Sao tôi có thể đối xử không tốt với cậu?” Lại nói nếu đến lúc đó thật thì còn có thể thế nào, bình thường chịu ức hiếp sẽ chịu nhẫn nhịn một mình sao?

Long Sùng Vũ ngẫm nghĩ rồi đề nghị: “Cậu có thể đào cái vò rượu này ra nện lên đầu tôi.”

Ân Quyết ngẩn ra nhìn Long Sùng Vũ, mắt đột nhiên phát sáng, nhưng một lát sau lại ảm đạm đi.

Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết không vui vẻ như trong tưởng tượng của mình, đầu óc xoay chuyển rồi cũng tự phát hiện ra mấu chốt của vấn đề, chẳng qua hắn không định thỏa hiệp trong vấn đề này, “Đây là giới hạn cuối cùng của tôi, như vậy cậu mới không dễ dàng rời khỏi tôi, nhưng tôi có thể bảo đảm, cậu vĩnh viễn sẽ không có ngày phải dùng đến nó.”

Từ khi về Đông hải, mỗi ngày Ân Quyết đều vô cùng bận rộn, không chỉ phải mang mặt nạ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, mà còn phải tham gia vào không ít chuyện đấu đá, trong có họa ngầm chưa trừ, ngoài có cường tặc quấy nhiễu, y chỉ cảm thấy tình huống của hải tộc có lẽ không tốt hơn yêu tộc cưỡng chế đóng thông đạo bao nhiêu.

Hôm nay sau khi bận rộn y không vội vã về tẩm cung với Long Sùng Vũ, mà lén lút chạy về một hướng không ai chú ý, đợi khi đến nơi ít dấu chân người, y lại lặng lẽ hóa thành thanh long, vẫy đuôi một cái rồi bơi sâu vào Đông hải.

Nơi muốn đến có hơi xa, nhưng với tốc độ bơi của Thanh long thì y vô cùng có lòng tin có thể trở về trước giờ cơm tối.

Thế là, Long Sùng Vũ ra ngoài dạo mát cứ thế lặng lẽ nhìn một con thanh long vui vẻ quẫy đuôi bơi qua đỉnh đầu mình, vừa bay vừa xoay vòng, rõ ràng là chưa từng được thoải mái vui vẻ thế này.

Long Sùng Vũ ngẫm nghĩ, rồi lặng lẽ đi theo.

Ân Quyết chạy đến nơi mình thích nhất lúc nhỏ, nhớ hồi còn nhỏ y vẫn còn là thú hình, vì không thích dùng pháp thuật bó buộc thân thể càng lúc càng khổng lồ của mình, cho nên trong long cung rất nhanh đã không thể tùy ý y lăn lộn đùa giỡn nữa. Ân Thiển thương y như thế, sao có thể nỡ bó buộc y, thế là lặng lẽ mang y đến một nơi – hóa long trì.

Hóa long trì cũng là nơi y ra đời, tuy rất nhỏ, nhưng từng lùm san hô to lớn bên cạnh lại vô cùng xinh đẹp, chuyện Ân Quyết thích làm nhất chính là lăn lộn trong đó, không ngừng đè lên những rặng san hô kiên cường bất khuất…

Chỉ là thể tích của y bây giờ thật sự quá to lớn, nể tình những chú cá con run run rẩy rẩy, Ân Quyết trầm mặc một lát rồi quyết định vẫn đừng nên tạo nghiệt, y đến đây là có chính sự.

Mấy hôm trước Long Sùng Vũ cho y tính vật định tình, y vẫn luôn cho rằng mình nên dùng lễ đáp lại, nhưng tặng cái gì đây? Cho đến hôm nay trên triều khi y nghe các đại thần thượng báo về gia sản của mấy quan viên bị y giết chết, y mới bừng tỉnh nghĩ đến, toàn thân của rồng đều là ngọc, trân châu ngàn năm còn là băng hàn ngàn năm, lẽ nào còn có gì trân quý hơn bản thân y sao?

Nhưng nếu bứt vảy tặng người ta thì lại rất đau, y cũng không nỡ cắt râu rồng của mình, Ân Quyết nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhớ lại một chuyện, y từng ném một cái răng sữa ở hóa long trì, đại khái cũng là chôn ở dưới rặng san hô…

Ân Quyết lặng lẽ khoanh người bên rặng san hô, đang chuẩn bị dùng vuốt bạt một khoảnh đất, đột nhiên nghe thấy sau lưng dường như có thứ gì đang nhẹ gào thét.

Kết quả chỉ mới sửng sốt một lát, thanh long thể hình to lớn đã bị thứ đó vồ mạnh ngã vào rặng san hô.

Khí tức hắc ám ập đến, Ân Quyết bị đè phía dưới nhất thời cũng sợ ngây người, màu của hải vực này cũng tối tăm đi vì sự xâm nhập của ma khí, chỉ có đôi mắt đỏ bừng đang nhìn chằm chằm y, sau đó chậm rãi lại gần, cọ cần cổ thon dài lên nhau, vảy cọ nhau tạo ra bọt và cảm giác mới mẻ dị thường.

Thanh long nôn nóng nhẹ rên ra tiếng, giây tiếp theo, phần bụng mềm mại của nó liền bị quái vật đầu rắn màu đen dùng vuốt nhọn đè lại, một cây gậy th*t cứng rắn thô nóng, thậm chí còn mang theo gai ngược cứ thế không chút che giấu chọt lên trên cửa động khép chặt.

Ân Quyết: “!!!”

Cửu Anh gần như áp chế nửa người thanh long dưới móng vuốt của mình, còn cưỡng chế lật da bụng trắng tuyết của nó ra, đặc biệt là phần đuôi của thanh long, huyệt động non nớt trong phiến vảy nhỏ vụn run run rẩy rẩy, cùng ngọc hành vừa lộ ra đã dần cứng lên.

Nhìn thấy thứ thô to bừng bừng của Cửu Ạnh, phần đỉnh còn ngắt ngứ nhỏ dịch, cảm giác này tuyệt đối khác với hoan ái bình thường, cảm giác áp bức mãnh liệt ập đến, nếu cái thứ đó của Long Sùng Vũ thật sự đâm vào người y, y sẽ chết! Thật sự quá đáng sợ!

Thanh long sửng sốt một chút liền bắt đầu giãy dụa kịch liệt, cái đuôi cũng quất mạnh lên người Cửu Anh.

Ai biết cái đuôi của Cửu Anh lại theo sát quấn chặt lấy, nửa thân dưới của thanh long không thể dùng sức, hai con vật to khổng lồ chỉ có thể lăn lốc trong lùm san hô, dọa đàn cá trốn biệt tăm.

Khi Cửu Anh khẩn cấp không thể chờ đợi lật ngửa thanh long ra, chỉ nghe một tiếng phịch, Cửu Anh dừng lực quá lớn không vững suýt nữa nện đầu vào lùm san hô, thứ nó đang đè lên nào còn là thanh long xinh đẹp ưu nhã vừa rồi nữa?

Ân Quyết trần truồng nằm dưới Cửu Anh, nhẹ thở dốc nói: “Hay chúng ta biến trở về đi QAQ…”

Cửu Anh hoang mang một lúc, chỉ nhẹ dịch cái vuốt sắc ra một tí.

Ân Quyết vội bò ra khỏi người hắn, vừa chuẩn bị quay đầu nói, kết quả đột nhiên bị Cửu Ảnh chụp một cái.

Ân Quyết: “…”

Ân Quyết lặng lẽ ngã trong lùm san hô, Cửu Anh cũng nằm lên người y, cẩn thận dùng đầu húc người Ân Quyết.

“Đừng đùa nữa.” Ân Quyết nằm ngửa dưới đất, đưa tay ôm đầu Cửu Anh, đôi mắt đỏ bừng đó không chớp nhìn thẳng y.

Ân Quyết nói tiếp: “Nếu ngươi muốn làm, thì biến trở về.”

Cửu Anh vẫn hoàn toàn không có ý định biến về, ngược lại còn thè lưỡi liếm lên tay Ân Quyết, tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.

Ân Quyết lặng lẽ nhìn nó nửa ngày, cho đến khi mắt Cửu Anh càng lúc càng đỏ như muốn nhỏ máu, y mới đột nhiên có một dự cảm không hay: “Chắc không phải ngươi… không… đừng như vậy… ưm a…”

Thân thể nhân hình đối với thể tích to lớn của Cửu Anh mà nói, nhỏ bé như một con búp bê, nó cẩn thận dùng vuốt móc Ân Quyết lên, vảy đen kịt tô điểm cho làn da trắng nõn, càng làm cháy bùng dục hỏa trong lòng.

Ân Quyết bị móc sắc móc lấy, không dám phản kháng kịch liệt, Cửu Anh liền được một tấc lấn một thước bắt đầu dùng lưỡi tách chân y ra.

Ân Quyết hoảng sợ trợn to mắt, cái lưỡi dài mảnh của Cửu Anh cũng đỏ rực đáng sợ như mắt nó, cũng không phải vô cùng trơn mịn, mà hơi mang cảm giác thô sần quấn lên eo y, sau đó liếm dần xuống dưới.

“A… ưm… a…”

Đầu lưỡi của Cửu Anh không ngừng xoay chuyển trên ngọc hành của Ân Quyết, nhẹ liếm ra từng đường nước lóng lánh.

“Đừng…” Ân Quyết muốn đưa tay ngăn cản động tác của Cửu Anh, lại bị nó bắt lấy nhẹ lắc, đợi khi lại ngã xuống đất lần nữa, hai tay y đã bị pháp thuật khóa chặt, không cách nào cử động.

Ân Quyết mông lung nhìn Cửu Anh phía trên, y gần như chỉ lớn bằng một bàn tay của nó thôi! Hiện tại y là người, mà nó là ma thú thể hình to lớn, nhưng nó lại muốn mở thân thể y ra, dùng lưỡi của nó!

Đầu lưỡi của Cửu Anh rất dài, cũng rất mảnh, phần đầu còn phân nhánh, không khác gì lưỡi rắn.

“Ưm… ưm… a…” Góc trán Ân Quyết rịn đầy mồ hôi, hai chân y hiện tại đang banh rộng không tự chủ được, tiếp nhận đầu lưỡi ác nghiệt trêu chọc, từ ngọc hành dựng thẳng đến cửa động khép chặt phía sau, không biết là nước bọt hay là dịch của chính y chảy đầy giữa hai chân.

Chậm rãi, đầu lưỡi bắt đầu không thỏa mãn chỉ với việc nếm thân thể bên ngoài của Ân Quyết, nó bắt đầu muốn mở rộng cửa động của y, không ngoài dự liệu lại lần nữa tạo nên phản kháng kịch liệt của Ân Quyết: “Chủ nhân, chủ nhân đừng như vậy… Ta sẽ chết… a…”

Vì có dịch thể bôi trơn, đầu lưỡi không hề tốn sức tiến vào một phần nhỏ, Ân Quyết lập tức cứng đờ cả người, cắn chặt môi, trong mắt bắt đầu trào nước không thể khống chế.

Chân y cũng bị pháp thuật giam cầm, cho nên chỉ có thể duy trì tư thế mở rộng, đầu lưỡi lùi ra một chút liếm xung quanh cửa động như an ủi, sau đó lại thò vào.

“A__”

Rất thô cũng rất nóng, đầu lưỡi của Cửu Anh không nhỏ hơn ngọc hành của nhân loại đã từng tiến vào người Ân Quyết, thậm chí còn linh hoạt hơn một chút, hơn nữa khi liên tục thăm dò từ cửa động vào bên trong còn có thể cọ loạn trong thông đạo của Ân Quyết, Ân Quyết chịu tấn công dữ dội từ sinh lý và tâm lý, tiếng rên rỉ và tiếng nghẹn ngào giao nhau, trừ kêu đã không thể nói bất cứ câu gì, vì bất kể cầu xin thế nào, cái lưỡi này cũng không có ý định sẽ lui ra.

Do sợ tổn thương Ân Quyết, cái lưỡi làm ác đó cũng không dám tiến vào động huyệt quá sâu, chỉ có thể hơi tiến vào thăm dò và xoay đảo ác liệt.

“Ư ư… a… a… ư…”

Nước mắt của Ân Quyết chảy càng dữ hơn, y biết hôm nay Long Sùng Vũ quyết tâm sẽ không bỏ qua cho y.

“Đừng mà… đừng mà… ta biến về còn không được sao…”

Nghe được câu này, Cửu Anh mới chậm rãi dời cái đầu của nó khỏi người Ân Quyết, dường như đang nói: Sớm nên làm vậy rồi.

Sương trắng nhè nhẹ chậm rãi tản ra cùng với sự xuất hiện của rồng, Cửu Anh lại đè lên người thanh long, hai cái đuôi quấn chặt lấy nhau, vuốt sau cũng cố định nửa thân dưới của thanh long.

Huyệt động bí mật bên dưới của thanh long vô cùng mềm mại, vì được mở rộng vừa rồi mà đã có thể thử tiếp nhận lấy nó, hơn nữa thân thể thanh long quanh năm đều được giữ đủ hơi ẩm, cho nên ban đầu khi vật lớn đó tiến vào cũng không quá mức cố sức, nhưng thanh long vẫn nhịn không được nhẹ rên rỉ ra tiếng, lắc lắc cái đuôi xinh đẹp.

Cổ họng Cửu Anh cố đè nén tiếng gào thét, nó cảm thấy được thanh long giãy dụa càng lúc càng lợi hại trong sự va chạm không ngừng của mình, thế là theo bản năng cúi xuống cắn một cái lên cổ thanh long.

Thanh long lập tức không giãy dụa nữa, chỉ là thân thể thì run rẩy kịch liệt.

Nó rất sợ, rõ ràng là chủng tộc khác nhau, nhưng khi thứ có gai ngược đó chậm rãi chuyển động trong thân thể nó, nó mới phát hiện, Cửu Anh đang rất nghiêm túc *** với nó, cho dù mỗi một động tác đều kèm theo vui sướng và đau đớn mẫn cảm gấp bội so với thân thể người. Cho đến cuối dùng dịch thể nóng hổi bị gai ngược cản lại toàn bộ rót sâu vào thông đạo của nó. Đăng bởi: admin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.