Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 51: Về nhà liền vứt




Edit: Mimi – Beta: Chi



*****

Mới thi xong, tế bào não vốn đã không đủ dùng. Nghĩ tới chuyện sẽ lăn giường với Thích Phong vào ngày mai, Lăng Khả liền cảm thấy hơi đau đầu.

Không phải cậu không chờ mong, mà chính là vô cùng coi trọng nên mới luống cuống tay chân, lo được lo mất.

Hơn nữa, những thứ cần phải chuẩn bị rất nhiều, Lăng Khả hết băn khoăn cái này lại lo lắng cái kia. Cậu sợ đến lúc đó thân thể phản ứng quá mạnh, không giống một “trai thẳng vừa có tình cảm với người cùng giới”.

Vì để đại não không bị nửa người dưới điều khiển, đêm hôm đó, sau khi về ký túc xá, Lăng Khả liền vào phòng tắm, tranh thủ giải quyết “hàng tồn kho”. Có vậy thì ngày mai trông cậu mới có vẻ “thanh tâm quả dục” một chút.

Lăng Khả tắm rửa xong không bao lâu, Thích Phong cũng chui vào phòng tắm. Hắn lề mề ở bên trong nửa ngày mới đi ra. Cứ như thể đêm nay hai người bọn họ sẽ lập tức ra trận vậy.

Giữa trưa ngày kế, bốn người ở phòng ký túc xá số 412 tụ tập ăn cơm cùng với nhau. Buổi chiều, Tạ Kỳ Bảo liền ngồi tàu cao tốc về quê. Còn Cao Tuấn Phi, sau khi tốt nghiệp, anh trai hắn vẫn luôn làm việc ở thành phố này, cho nên hắn cũng trực tiếp thu dọn đồ đạc, tìm đến chỗ anh của mình.

Bốn người tạm biệt nhau xong, Lăng Khả liền thấy Thích Phong đưa mình đi về phía cửa Đông của trường Đại học. Cậu kỳ quái hỏi: “Không đi cửa Tây à?”

Lúc trước, Cao Tuấn Phi từng nói, nhà nghỉ ở cửa Tây vừa sạch lại vừa rẻ, Lăng Khả vẫn nhớ rất kỹ, cho nên khi hỏi ra lời này, cậu liền cảm thấy hơi xấu hổ.

Thích Phong sửng sốt, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thâm ý, đáp: “Tôi đặt phòng ở khách sạn Hilton rồi.”

Lăng Khả: “…!?”

Thích Phong nói: “Dù gì cũng là lần đầu tiên, vẫn nên chọn nơi chọn chốn một chút.”

Lăng Khả: “…”

Phòng khách sạn được đăng ký bằng thẻ căn cước của Thích Phong. Lúc hắn đi tới quầy tiếp tân check in, Lăng Khả chột dạ mà vọt tới cửa thang máy để chờ sẵn. Sau đó, cả hai cùng nhau lên lầu. Thời điểm đứng trong thang máy, hai người có nhìn nhau một lần. Nhưng chẳng biết vì ngượng hay vì lý do gì, bọn họ lập tức chuyển rời tầm mắt.

Cả quá trình, hai người đều tương đối lén lút. Bọn họ không nói với nhau một câu nào, tựa như đang đi yêu đương vụng trộm vậy.

Vào phòng, theo một tiếng “cạch” phát ra khi cánh cửa đóng lại, Lăng Khả cũng nghe tiếng lòng mình “lộp bộp” từng hồi.

Ngoại trừ căng thẳng ra thì cũng chỉ là căng thẳng…

Chuyện cậu sắp làm, có thể là việc bất thường nhất trong mười chín năm cuộc đời cậu!

Để tranh thủ thời gian lấy lại bình tĩnh, Lăng Khả định hỏi Thích Phong có muốn tắm rửa một chút hay không. Nhưng vừa mới xoay người, cậu đã bị người đối diện ôm vào trong lòng, trực tiếp ghì chặt gáy mà hôn tới.

“Ưm…” Lăng Khả đẩy Thích Phong ra. Cậu thật không ngờ đối phương lại vội vàng đến thế: “Không tắm rửa trước à?”

Thích Phong nhìn người trong lòng, mục đích nơi đáy mắt hiện lên rõ nét vô cùng: “Chẳng phải tối qua đã tắm ở ký túc xá rồi sao?”

Lăng Khả: “…”

Thích Phong nhân cơ hội mổ nhẹ mấy cái lên mặt cậu: “Cả tuần thi chẳng thấy bóng dáng cậu đâu, về ký túc xá thì lại có người… ngày nào tôi cũng muốn hôn cậu mà không có cơ hội…”

Vừa hôn, hắn vừa ôm người nọ đi tới giường, giống như không thể chờ thêm một phút giây nào nữa.

Lăng Khả theo không kịp tiết tấu của Thích Phong. Mãi đến khi bị đẩy xuống mặt giường, cậu mới bất chấp tất cả mà tiếp thu hiện trạng, vòng tay ôm lấy Thích Phong, bắt đầu đáp lại đối phương.

Động tác của Thích Phong dần trở nên kịch liệt. Hắn vuốt ve vành tai và vùng gáy của Lăng Khả như thể lấy lòng, khi thì dịu dàng, lúc lại dùng sức mút lấy môi lưỡi cậu. Hắn khát khao như người đi trên sa mạc nhiều ngày — mà Lăng Khả chính là suối nguồn sinh mệnh.

Hôn môi xong, Thích Phong lại dọc theo cằm và cổ đối phương để men dần xuống dưới.

“Cậu…” Lăng Khả sợ nhột, không nhịn được mà bật cười. Cậu vươn tay đẩy Thích Phong ra, lại bị đối phương tóm lấy cổ tay kéo lên trên đầu. Động tác của hắn hết sức dịu dàng, thế nhưng sức lực lại đủ để người kia không thể nào phản kháng.

Kế tiếp, Thích Phong liền đè cả người lên. Lăng Khả nhanh chóng cảm nhận được hắn đã cứng rồi… Ý thức được điểm này, nửa người dưới của cậu cũng rục rịch ngóc đầu dậy! Chẳng lẽ hai lần quay tay trong phòng tắm tối qua không hề có tác dụng?

Bị người mình thích đã nhiều năm đè xuống giường rồi hôn môi cùng ve vuốt, thân thể Lăng Khả đã hoàn toàn phản bội lý trí của cậu…

Hôn lên môi người kia một lần nữa, Thích Phong suồng sã cởi áo len của cậu ra, lần một tay vào phần eo và thắt lưng cậu.

“A…” Lăng Khả hơi co người.

Thích Phong lướt ngón tay thon dài dọc theo bên lườn Lăng Khả, chậm rãi vuốt ve. Tựa như đang âu yếm báu vật quý giá nhất trên đời, hắn cố gắng kìm nén khát khao, mơn trớn khi mạnh khi nhẹ.

Thôi rồi… Lăng Khả bỗng có suy nghĩ muốn sa ngã triệt để…

Hai người ôm hôn không bao lâu thì liền trở nên hưng phấn. Thích Phong ngồi thẳng dậy, nhìn người đang nằm xụi lơ ở trên giường. Hắn chầm chậm lướt tầm mắt xuống, cuối cùng, dừng lại ở vị trí đã tràn đầy khí thế của đối phương, bật ra một tiếng cười nhỏ như không thể nào nghe thấy.

Âm thanh mang theo vài phần đắc ý này khiến Lăng Khả thoáng khôi phục lý trí. Cậu cũng chậm rãi ngồi dậy theo.

Nhưng Thích Phong hoàn toàn không cho Lăng Khả thời gian phản ứng. Hắn lập tức vươn tay, bắt đầu cởi quần áo của mình.

Cứ thế, ngay trước mặt Lăng Khả, Thích Phong cởi từng lớp áo trên người mình: áo khoác, áo len, áo cotton bó sát – để thân thể tươi trẻ với từng thớ cơ mềm dẻo dần dần lộ ra…

Lăng Khả nhìn mà cảm thấy choáng váng vô cùng. Tuy đã sống với nhau gần nửa năm, bộ dáng Thích Phong để trần nửa thân trên không phải cậu chưa từng thấy. Song, đối phương cởi áo một cách quyến rũ như thế ở ngay trước mặt mình, cậu mới được chứng kiến lần đầu tiên.

Thích Phong cởi áo xong, liền như khoe công mà cúi đầu hôn môi Lăng Khả.

Hiển nhiên, Thích Phong rất có lòng tin đối với cơ thể của mình. Nhiều năm được săn đón khiến hắn đặc biệt tự tin. Bình thường, chỉ cần hắn chớp mắt một cái cũng có thể làm đám fan cuồng mặt đỏ tim đập, chứ nói chi là phơi bày xác thịt như bây giờ.

Nhưng mức độ này, chỉ có Lăng Khả mới có tư cách nhìn thấy.

Hắn coi mình như một món quà, tự động lột bỏ lớp giấy gói, trực tiếp đưa đến trước mặt Lăng Khả.

Lăng Khả ngây ngốc để mặc cho đối phương hôn. Đứng trước sự quyến rũ của Thích Phong, cậu hoàn toàn bất lực…

Hôn một chút, Thích Phong lại đứng dậy cởi quần.

Lăng Khả nghiêng đầu sang một bên theo bản năng, không dám nhìn tiếp nữa. Nhưng dù vậy, cậu vẫn mất khống chế mà đảo mắt liếc nửa người dưới của Thích Phong… Thấy vị trí giữa hai chân người kia đã căng tràn sức sống, Lăng Khả cảm thấy trái tim đập dồn dập đến kinh hoàng. Trong phút chốc, cậu bỗng thấy xấu hổ vì những suy nghĩ thiếu trong sáng của mình.

Thích Phong tự cởi quần áo xong, liền vươn tay định cởi giúp cho Lăng Khả.

“Tôi… tôi tự cởi.” Lăng Khả chống người ngồi dậy.

Mãi đến khi trên thân thể chỉ còn một cái quần lót, hai người mới nằm đè lên nhau một lần nữa. Thích Phong vẫn ở phía trên.

Hắn nắm tay Lăng Khả, đặt nhẹ lên ngực của mình, khàn giọng nói hai tiếng: “Sờ tôi…”

Khoang mũi Lăng Khả chợt nóng lên, thiếu chút nữa thì phun máu!

… Tên… yêu nghiệt này!

Không còn quần áo cản trở, sự âu yếm vuốt ve giữa hai người càng trắng trợn hơn, cảm giác cũng theo đó mà càng thêm mãnh liệt.

Lăng Khả cảm thấy hơi mờ mịt. Dường như sau khi bước vào căn phòng này, cậu liền mất hết mọi ưu thế, từ đầu tới đuôi đều bị Thích Phong đưa lối dẫn đường…

Tâm lý hiếu thắng thôi thúc cậu thử phản kháng, nhưng Thích Phong đè quá chặt, nên cậu chỉ có thể ôm lưng đối phương mà xoa tới xoa lui. Ngoại trừ việc thụ động tiếp nhận sự âu yếm từ người phía trên ra, cậu không làm được một động tác nào khác cả.

“Từ… từ từ…” Lăng Khả không nhịn được nữa, chợt lên tiếng yêu cầu dừng lại.

Thích Phong săn sóc mà giảm tốc độ vuốt ve cùng với hôn môi, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Lăng Khả thở hổn hển, nheo mắt hỏi: “Cậu muốn ở trên?”

Thích Phong dùng đôi mắt si ngốc vì nhuốm màu sắc dục mà nhìn Lăng Khả: “Ừ… Không được hả?”

Giọng nói của hắn rất nhẹ, cũng rất dịu dàng, tựa như đang cầu khẩn: “Tôi sẽ làm tốt, để tôi thử xem, có được không?” Nói xong, hắn lại hôn lên mí mắt người kia. Bất kể động tác hay là giọng điệu đều êm dịu như một dòng nước nhẹ nhàng lách qua khe suối.

Điều này khiến Lăng Khả vốn nghĩ mình đang bị vây trong tình huống xấu bỗng nảy sinh một loại cảm giác bản thân mới là người được đối phương hầu hạ. Cậu cứng họng, hoàn toàn không biết phải nói gì.

“… Ừ.”

Nghe được một tiếng này, Thích Phong khẽ cong môi, tấn công ngày càng mạnh mẽ.

Lăng Khả bị hôn đến không thở nổi. Mỗi tấc da thịt được Thích Phong vuốt ve đều như bị châm lửa, nhanh chóng nóng bừng lên.

Quá trình nới rộng quá mất thể diện, cậu không muốn nhớ lại. Có lẽ một giây trước đó, lý trí của cậu thật sự đã bị chó ăn mất rồi.

Tuy Thích Phong rất dịu dàng, song Lăng Khả vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Không phải Lăng Khả không có kiến thức về tình yêu đồng giới. Từ thời trung học, cậu đã lên mạng tìm hiểu rồi, nhưng vì tính hiếu thắng khá mạnh, nên cậu vẫn luôn nghĩ mình là công. Do đó, Lăng Khả hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý cho việc nằm dưới.

Lúc bị tiến vào, Lăng Khả dùng mười ngón tay bấu chặt lấy ga giường, đau đến mức muốn khóc lên.

Sự thật đã chứng minh, ở trên giường tuyệt đối không thể nhân nhượng, dù là một chút. Tại thời điểm này, đàn ông đều là động vật hành động theo bản năng. Lùi một bước, kế đó chính là lùi liên tục, và kết quả cuối cùng sẽ là bị đánh đến tơi bời.

Thích Phong cũng nhịn đến khó chịu. Sau khi vào được một nửa, hắn liền ôm lấy Lăng Khả, không dám nhúc nhích nữa. Hắn dùng một bàn tay vỗ về bên dưới của đối phương, tay còn lại thì vuốt nhẹ mắt môi cậu, ý đồ trấn an đôi chút…

Lăng Khả bị đau cho nên tức giận. Cậu cắn một phát vào ngón tay của Thích Phong. Người kia hơi rụt tay về theo bản năng, xong lại chủ động đưa tay cho cậu cắn tiếp.

Khóe mắt hơi cay, trong lòng chợt trở nên mềm mại, Lăng Khả liếm nhẹ ngón tay của Thích Phong, chủ động há miệng ngậm vào.

Động tác này của Lăng Khả khiến Thích Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn vừa đau lòng vừa trân trọng mà hôn liên tiếp lên môi, lên cổ cậu.

Như thể nghi thức khó hiểu nào đó đã được tiến hành, rốt cuộc hai người cũng hòa vào làm một. Không chỉ thân thể, mà cả linh hồn cũng hòa quyện vào nhau… Lăng Khả vốn gai góc, nhưng ngoài ý muốn lại bị sự dịu dàng của Thích Phong áp chế.

“Có thể bắt đầu được không?” Thích Phong thỉnh cầu.

“… Nói nhảm ít thôi.” Ngay khi cứng miệng nói hết câu kia, Lăng Khả liền bị động tác rút ra rồi thúc mạnh vào của Thích Phong làm cho “A” lên thành tiếng. Âm tiết này kéo dài, phần cuối còn bị đẩy lên cao, nghe như tiếng rên rỉ, vừa kìm nén lại vừa khó lòng nhẫn nhịn được.

Cậu xấu hổ đến mức cả mặt lẫn cổ đều đỏ bừng lên. Thích Phong cười cười, sờ sờ mặt cậu, xong lại chậm rãi ra vào mấy cái. Động tác của hắn khoan thai thong thả, khi tấn công lại giống như đang mở rộng lãnh thổ của mình, chỉ muốn càng lúc càng khám phá sâu hơn.

Lăng Khả bị người kia chọt đến không thốt nên lời, chỉ có thể bật ra vài tiếng rên rỉ trong vô thức.

Đầu óc cậu bây giờ là một mớ hỗn độn. Khó chịu nhưng thoải mái, mất thể diện nhưng lại có một cảm giác sung sướng không thể diễn tả bằng lời.

Thích Phong ra ra vào vào chừng mười phút, không thấy Lăng Khả nói năng gì. Hắn sợ đối phương bị đau, chậm rãi rút ra.

“… Sao vậy?” Giọng nói của Lăng Khả đã không còn lạnh nhạt như ngày thường, trái lại mang theo một chút khàn khàn vì nhuốm màu sắc dục, nghe cực êm tai.

Thích Phong lật người Lăng Khả lại, hôn lên khóe mắt và đầu mũi của cậu, quyến luyến cùng yêu thương vô hạn, nói: “Tôi muốn xem cậu thế nào…”

“Tôi không sao…” Phía sau đã tê dại. Mặc dù lần đầu rất đau, Lăng Khả cũng chưa tìm thấy khoái cảm, song cậu thật sự mong chờ được đối phương lấp đầy.

Cậu vô cùng xấu hổ mà mở rộng chân ra, chủ động mời gọi: “Đến đây đi…” Dứt lời, Lăng Khả cảm thấy da mặt đã hoàn toàn không cần mình nữa.

Thích Phong cẩn thận đặt một cái gối bên dưới thắt lưng Lăng Khả, một lần nữa xâm nhập vào hang động nóng cháy kia, lần này là mặt đối mặt.

Giờ thì hắn hoàn toàn có thể quan sát vẻ mặt của Lăng Khả. Chỉ thấy cái nhíu mày trong nháy mắt rồi lập tức thả lỏng ra của đối phương mang theo một loại phong tình khó lòng diễn tả… Băng sơn cái gì, lạnh lùng cái gì, thờ ơ hờ hững cái gì, vào giây phút này, tất cả đều không còn tồn tại.

Lăng Khả hé môi, đầu mày cuối mắt đều chan chứa xuân tình, theo mỗi một động tác ra vào của Thích Phong mà rên lên khe khẽ, hấp dẫn không gì sánh được.

Lần đầu tiên Thích Phong biết Lăng Khả cũng có thể đáng yêu và gợi cảm đến vậy… Tựa như đối phương đã hoàn toàn trút bỏ lớp áo giáp cứng rắn ở bên ngoài, để phương diện chân thật nhất của mình hiển lộ ra.

Đây là người mà hắn yêu thương… Thích Phong chỉ muốn khóa chặt đối phương trong vòng tay, gắt gao đè cậu dưới thân thể mình, dùng đủ mọi cách để có thể nhìn thấy vẻ mặt chỉ hắn mới được trông thấy kia!

“A…!” Theo một cú va chạm thật mạnh, Lăng Khả lớn tiếng kêu lên. Cậu định dùng mu bàn tay để bịt miệng mình, song lại bị Thích Phong thuận thế nắm lấy, đưa lên môi hôn mấy cái.

Thích Phong muốn nhìn Lăng Khả bị mình làm đến mất đi lý trí, tựa như vừa rồi, không thể chịu nổi mà phải kêu lên. Hắn không cho phép cậu trốn tránh, cũng không để cậu có cơ hội che giấu… Nếu đối phương có thể mất khống chế thêm một chút nữa… Nghĩ vậy, hắn liền nâng chân cậu lên, bắt đầu gia tăng tốc độ va chạm.

“Chậm… chậm một chút…” Âm thanh của Lăng Khả pha lẫn vài tiếng nức nở. Sau khi cậu đưa ra yêu cầu, Thích Phong chẳng những không giảm tốc độ, mà ngược lại, hắn đâm càng sâu và càng nhanh.

Trong một khoảnh khắc, không biết bị Thích Phong chạm vào chỗ nào, Lăng Khả cảm thấy toàn thân như bị điện giật.

Thích Phong tinh ý phát hiện ra. Hắn hơi dừng động tác, xong liền dùng sức tấn công vị trí đặc biệt kia.

“Ưm a… a… a…” Khoái cảm giống như sóng triều, hết đợt này đến đợt khác thi nhau càn quét hệ thần kinh của Lăng Khả. Nhưng cậu không thể nào đạt đến cao trào từ phía sau, huống hồ tối qua đã tự giải quyết hai lần, giờ có vuốt ve phía trước thì cũng chẳng dễ mà xuất ra được. Điều ấy khiến Lăng Khả bị giày vò khổ sở cực kỳ.

Lăng Khả bắt đầu hối hận vì hành động ngu xuẩn tối qua của mình, đồng thời cũng vô cùng ngạc nhiên với lực kéo dài của Thích Phong.

Theo lý thuyết, Thích Phong cũng là xử nam, phải tương đối nhanh mới đúng. Nhưng từ lúc bắt đầu mơn trớn đến nay đã sắp nửa tiếng đồng hồ, Thích Phong vẫn rất cứng, hoàn toàn không có dấu hiệu sắp ra.

… Chẳng lẽ tối qua Thích Phong cũng ở trong phòng tắm…

Không, Lăng Khả, mày không được suy bụng ta ra bụng người…

“A…” Bởi vì khoái cảm chồng chất, Lăng Khả thích đến mức giọng nói cũng biến dạng đi, khóe mắt không khống chế được mà tràn ra hai giọt nước mắt sinh lý. Mùi vị này khiến cậu cảm thấy mười chín năm trước đó đều là uổng phí, nhất là những ngày tháng cậu dùng ảnh của Thích Phong để quay tay…

“Đau sao?” Thích Phong lập tức làm chậm lại.

Lăng Khả lắc đầu trong vô thức. Cậu vươn tay ôm lấy cổ Thích Phong, rướn lên hôn môi hắn. Không thể nghi ngờ, phản ứng này chính là sự cổ vũ tuyệt vời nhất đối với Thích Phong.

Hắn cúi xuống, si mê ôm lấy đầu người kia, cùng cậu môi lưỡi giao hòa. Sau khi liếm đi hai giọt nước tràn ra nơi khóe mắt đối phương, hắn lại ra sức đẩy hông, dùng hành động đơn giản và dễ hiểu của mình để lấy lòng người bên dưới.



Trận này kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ. Ban đầu, Thích Phong tiến vào từ đằng sau Lăng Khả, sau lại mặt đối mặt trong chốc lát. Cuối cùng, Thích Phong ôm lấy Lăng Khả, dùng tư thế cả hai đều thích, vừa hôn vừa làm… Khi Thích Phong xuất tinh cũng giúp Lăng Khả dùng tay tuốt ra.

Trong lòng cả hai đều rất rõ ràng, một khi đã làm đến nước này, cái gì cũng không cần giải thích nữa.

Mặc kệ là ai “bẻ cong” ai trước, hiện tại bọn họ đều không thể quay về làm “thẳng nam”…

Sau khi làm xong, hai người thở dốc trong chốc lát. Vì biết đối phương cũng đang xấu hổ, nên cả hai đều ăn ý mà giữ im lặng.

Đêm đó, bọn họ ở lại khách sạn. Thích Phong dùng ứng dụng trên điện thoại để đặt bánh gato, hoa tươi và cả bữa tối xa hoa phục vụ tại phòng. Hắn khiến một nghi thức đơn giản bình thường trông lại hệt như hiện trường hôn lễ.

Lăng Khả có hơi không chịu nổi tế bào lãng mạn của đối phương, song cũng chẳng biết phải làm sao.

Dùng cơm chiều xong lại đi tắm nước ấm một lúc, khi Lăng Khả quấn khăn tắm bước ra, liền phát hiện ánh mắt Thích Phong nhìn mình không đúng lắm.

Lăng Khả biết đối phương muốn gì. Mà cậu cũng không từ chối. Vì thế cho nên, đêm đó hai người lại quấn lấy nhau thêm một lần. Trận này kéo dài hơn so với buổi chiều, đến cuối cùng, Lăng Khả như muốn phát điên lên…

Sau đó, Lăng Khả nằm thở hổn hển ở trên giường, mặc cho Thích Phong ôm vào trong ngực.

Người nào đó hệt như một con cún bự bám người, để hai tay chạy khắp thân thể cậu chưa đủ, còn vừa liếm mắt, má, cằm, môi cậu như liếm thạch, vừa si mê mà vùi mặt vào cổ cậu để hít hà… Cứ như thứ hắn đang liếm là đường là mật, thứ hắn ngửi được chính là hoa thơm.

“Lăng Khả, tôi yêu cậu…” Thích Phong ôm mặt Lăng Khả mà tỏ tình, muốn xuất khẩu thành thơ, thốt ra mấy lời tâm tình buồn nôn với cậu.

Lăng Khả trì độn, khàn khàn mà “Ừ” một tiếng. Thể lực cạn kiệt hoàn toàn, lúc này cậu đã chẳng còn sức để nói năng gì nữa.

— Lừa đối tượng thầm mến nhiều năm lên giường, dù không chắc có phải mình bẻ cong đối phương không, hẳn là cậu nên vui mới phải. Nhưng niềm vui này quá lớn, ngược lại lại cảm thấy không chân thực, tựa như tất cả chỉ là một giấc mơ.

******

Kết quả của việc miệt mài quá độ là ngày hôm sau, Lăng Khả bị sốt.

Hai người đều biết nguyên nhân của tình trạng này. Thích Phong lo lắng đưa Lăng Khả đi bệnh viện, nói dối là “bị cảm” để xin một ít thuốc hạ sốt. Đến khi chuẩn bị quay về ký túc xá, Thích Phong lại sợ Lăng Khả không tiện trèo lên giường tầng, vì thế nhất quyết thuê phòng trong một nhà nghỉ có điều kiện tương đối tốt ở cửa Tây để cậu nghỉ ngơi.

Lăng Khả không yếu đuối như vậy, thực ra chút đau nhức này qua vài ngày là sẽ ổn thôi. Chẳng qua hai người vừa mới tỏ lòng, cậu cũng muốn quấn quýt với Thích Phong thêm một vài hôm. Đúng lúc đang có kỳ nghỉ, cả hai có rất nhiều thời gian để ở bên nhau, không cần đi học, đi thi, cũng không cần để ý đến bất cứ vấn đề gì… Vì thế, Lăng Khả liền mặc cho Thích Phong ở bên cạnh, tỉ mỉ chăm sóc cho mình.

Hai người không làm gì thiếu đứng đắn, ban ngày rúc ở trên giường, xem TV, chơi điện thoại, nói chuyện phiếm, hệt như hai con thú trong thời kỳ ngủ đông.

“Đại khái là cậu bắt đầu có cảm giác với tôi từ lúc nào?” Thích Phong dùng ngón tay miêu tả đường nét trên khuôn mặt Lăng Khả, cất tiếng hỏi.

“Quên rồi, cứ vô tri vô giác vậy thôi…” Lăng Khả hơi cong khóe miệng, giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng.

Thích Phong không chịu, cố tình truy hỏi: “Phải có một cơ hội cụ thể nào đó chứ? Ví dụ như một thời điểm nào đấy chẳng hạn?”

Lăng Khả nói dối: “Thì cái hồi đi tới cổ trấn ấy, lúc cùng nhau thả hoa đăng.”

Thích Phong nghĩ nghĩ một chút, sau đó phì cười: “Vì sao?”

Lăng Khả quay đầu, trốn tránh vấn đề: “Làm gì có nhiều lý do như vậy.”

Thích Phong rướn cổ đuổi theo: “Chắc chắn là có lý do, nói đi… vì tôi rất đẹp trai đúng không?”

Lăng Khả bị đối phương chọc cười: “Đồ tự kỷ.”

“Tôi tự kỷ đấy, sao nào?” Thích Phong dùng cả tay lẫn chân khóa chặt người Lăng Khả, không cho cậu né tránh, tiếp tục hỏi đến cùng: “Đêm đó, lúc tôi hôn cậu, cậu có cảm giác không?”

Lăng Khả thấy tim mình nảy lên một cái: “Chút chút…”

Thích Phong mỉm cười đầy thỏa mãn. Trong lòng như được tưới mật tưới đường, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi Lăng Khả.

Nụ hôn kết thúc, Thích Phong ngẩng đầu nhìn người nọ bằng ánh mắt hết sức dịu dàng và sâu lắng. Bởi vì quá sức chăm chú, hàng mi đẹp đẽ của hắn cũng khẽ rung lên.

Lăng Khả vươn tay ôm lấy đầu Thích Phong, tràn đầy yêu thương mà vò vò tóc hắn, hệt như đang vuốt ve một con cún bự.

Mười chín năm qua, chưa bao giờ Lăng Khả cảm thấy nhẹ nhàng như giây phút này. Rốt cuộc cậu cũng không cần sợ bị đối phương phát hiện tâm tư, cũng không cần đè nén cảm xúc và tính hướng của bản thân nữa.

Thích Phong cảm thấy Lăng Khả có thay đổi, nhưng lại không thể nào hình dung. Tựa như sau khi làm chuyện đó, người này liền mang theo hương vị thuộc về hắn, cứ muốn thân thiết với hắn theo bản năng, chứ không vừa gần vừa xa, sờ không đến nắm không được như lúc trước nữa.

Suy nghĩ này khiến Thích Phong cảm thấy yên tâm, đồng thời cũng vô cùng sảng khoái. Hắn cọ cọ vào mặt Lăng Khả, tay chân rất không an phận mà quấn lấy thân thể đối phương.

Lăng Khả không nhịn được mà ngẩng lên, liếm liếm lông mi của Thích Phong, xem như đáp lại hành động làm nũng của hắn…

Bọn họ say mê mà ôm ấp, hôn môi, nhưng mỗi khi tới được nửa đường, Thích Phong sẽ tự kìm chế mà lùi người lại.

Thích Phong lo Lăng Khả còn đang sốt, nên không muốn đòi hỏi tùy tiện.

Lần này cũng thế, hôn hôn trong chốc lát, Thích Phong bỗng đẩy Lăng Khả ra, nhảy xuống giường, nói: “Tôi đi tắm…”

Cảm xúc của Lăng Khả cũng bị khơi dậy. Nhìn Thích Phong rõ ràng đã nhịn đến khó chịu mà vẫn ra vẻ quân tử đường hoàng, cậu liền nhướng cao lông mày, mở lời dụ dỗ hắn: “Nghe nói bên trong cơ thể người phát sốt cực nóng, cực thoải mái, cậu có muốn tranh thủ thử một lần không?”

Thích Phong: “…”

Trừng mắt nhìn Lăng Khả hai giây, Thích Phong nôn nóng đi vòng quanh giường mấy lượt, như đang cân nhắc nên làm thế nào… Song, vào lúc trông thấy vẻ mặt cười mà như không cười của Lăng Khả, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng vứt bỏ lý trí, triệt để hóa thân thành cầm thú!

Nửa tiếng đồng hồ sau, Lăng Khả tự làm tự chịu ôm thắt lưng nằm ở trên giường, một ngón tay cũng không động nổi.

Thích Phong cảm thấy mỹ mãn tràn trề, hôn hôn cằm cậu, giọng nói lại dịu dàng hơn gấp bội: “Đói bụng không? Tôi đi kiếm đồ ăn, cậu muốn ăn cái gì?”

Lăng Khả đáp bằng chất giọng khàn khàn đầy uể oải: “Gì cũng được…”

Tuy phải “tiếp nhận” rất nhiều, song nếu đối tượng là Thích Phong, cậu cũng chân thành cam tâm tình nguyện.

Trước kia, Lăng Khả cứ cảm thấy làm thụ tương đối nhục nhã. Nhưng đến giờ cậu mới hiểu, cảm giác được xem như châu ngọc mà nâng trong tay, đỡ trong lòng tuyệt vời đến mức nào. Nếu Thích Phong vẫn luôn cưng chiều cậu, có phải làm thụ Lăng Khả cũng bằng lòng. Dù sao đó cũng là vai trò không phải mất sức ở trên giường, mà vẫn thoải mái không gì sánh được.

Thích Phong tươi tỉnh cầm ví tiền và điện thoại ra khỏi nhà nghỉ, chuẩn bị đi mua cháo cho Lăng Khả ăn.

Mới vừa ra cửa, di động của hắn đã rung lên. Một tin nhắn WeChat được gửi đến. Thích Phong mở ra xem, thế mà lại là tin do mẹ Lăng Khả nhắn cho!

Cô Lăng: “Thích Phong, con có đó không?”

Thích Phong: “Có ạ, con chào cô.”

Cô Lăng: “Cô muốn hỏi một chút, Lăng Khả có ở cùng với con không, cô vừa gọi điện nhưng nó không nghe máy.”

Thích Phong: “Chắc là cậu ấy đang ngủ. Bây giờ con đang ra ngoài mua đồ ăn, lát nữa trở về con sẽ bảo cậu ấy gọi lại cho cô.”

Nghĩ đến chuyện Lăng Khả suýt bị mình làm cho ngất đi ở trên giường, Thích Phong bỗng hơi chột dạ, không nhịn được mà gửi kèm một cái sticker hoạt hình hết sức dễ thương.

Mẹ Lăng cũng gửi đi một bó hoa, nói: “Được, các con nghỉ chưa? Lúc trước cô nghe Lăng Khả bảo ngày 20 tháng 1 bắt đầu nghỉ Tết, các con vẫn còn ở trường học sao?”

Thích Phong nhanh chóng nói dối: “Đúng vậy, mấy ngày nay bọn con đang quét dọn ký túc xá.”

Cô Lăng: “À, vậy thì tốt.”

Cô Lăng: “Đúng rồi, còn một việc cô muốn hỏi con, Lăng Khả còn dùng WeChat không? Tại sao cô gửi tin cho nó, nó đều không trả lời?”

Thích Phong sửng sốt. Bình thường hắn đều liên lạc với Lăng Khả qua WeChat. Trước đó hắn cũng không thấy đối phương nói mình có mâu thuẫn với ba mẹ, sao có thể không nhắn tin trả lời?

Thích Phong: “Cô đừng gấp, lát về con sẽ hỏi xem sao.”

Cô Lăng: “Ừ, cảm ơn con.”

Thích Phong trở về nhà nghỉ, quả nhiên Lăng Khả mệt nên đã ngủ thiếp đi. Những tia nắng nhạt màu của buổi hoàng hôn xuyên qua cửa sổ tràn vào căn phòng, làm cho không gian bên trong chan chứa một cảm giác ấm áp không nói nên lời.

Thích Phong liếc nhìn một cánh tay và một cẳng chân lộ ra ngoài chăn của Lăng Khả, lập tức tưởng tượng ra cảnh sắc kiều diễm bên dưới lớp chăn… Ban nãy, sau khi làm xong, Lăng Khả chưa kịp mặc cái gì cả.

Hắn đi tới bên giường, dùng một nụ hôn để đánh thức người đang say giấc. Lăng Khả mơ mơ màng màng đáp lại đối phương.

“Dậy đi, ăn một chút đã…” Thích Phong buồn cười mà xoa nhẹ tóc người kia, nhắc lại lời dặn của mẹ Lăng một lượt.

Nghe tới đây, Lăng Khả liền bừng tỉnh. Dù sao thì việc nói dối ba mẹ, ra ngoài thuê phòng cùng với bạn học nam, nghỉ lễ mà còn nấn ná không chịu về nhà cậu cũng chưa từng làm.

Lần mò điện thoại ở dưới gối đầu, xem danh sách cuộc gọi nhỡ, sau đó Lăng Khả nhanh chóng gọi về cho mẹ của mình. Nói qua loa một vài câu, cậu liền gác máy.

Kế đó, Lăng Khả lại nghe Thích Phong hỏi: “Cậu không nhắn tin lại cho mẹ cậu à?”

“Hả?” Trong nháy mắt, vẻ mặt của Lăng Khả hơi kỳ quái. Cậu giả vờ nhìn vào di động rồi nhanh chóng tắt đi và nhét xuống dưới gối như ban đầu: “Tôi không để ý…”

Thích Phong cảm thấy khó hiểu, song cũng chẳng nói nhiều. Hắn mở nắp hộp đựng đồ ăn, đưa cháo tới trước mặt Lăng Khả, tự xúc một thìa đút cho cậu.

Lăng Khả hơi xấu hổ, nhận lấy cái thìa muốn tự mình ăn.

“Ngày mai cậu phải về à?” Thích Phong vừa nghe người kia nói chuyện điện thoại với mẹ, đại khái là hứa hẹn ngày mai sẽ về nhà.

Lăng Khả cúi đầu, đáp: “Tôi hẹn về nhà từ ba ngày trước cơ. Mấy hôm nay bà ngoại tôi tới chơi, hàng năm bà ngoại đều đón năm mới cùng gia đình của tôi. Ba mẹ tôi vẫn phải đi làm, cho nên đều hy vọng tôi có thể về sớm một chút.”

Thích Phong gật gật đầu, trong lòng bỗng hơi mất mát… Hắn thật hy vọng những ngày thế này có thể kéo dài hơn.

Bắt gặp sự ai oán trong đáy mắt Thích Phong, Lăng Khả cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào. Cậu cúi đầu nhìn hộp cháo trên tay, học theo mà xúc một thìa đưa tới bên miệng hắn.

Thích Phong bị chọc cười, há miệng ăn một miếng, lại nói: “Nghỉ đông tôi lại hẹn cậu ra ngoài nhé.”

Mặt Lăng Khả lập tức nóng lên. Cậu đáp: “Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.