Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 42: Người ăn vạ cao cấp




“Cha, tại sao phải ở khách sạn?” Lâm Đậu Bao ôm con búp bê xanh lam mập mạp đứng ở cửa phòng khách sạn, làm bộ đáng thương nhìn Đại Lâm nhà nhóc, một tay còn lôi góc áo Lâm Ngạn, rất là không thể lý giải.

Lâm Thang Viên nhìn sắc mặt cha bé một chút, vươn tay dắt Lâm Đậu Bao, đối em trai bảo bối lắc đầu.

Lâm Ngạn có chút xin lỗi nhìn đôi tham ăn suy nghĩ một chút vẫn là mở cửa phòng khách sạn. Hết thảy mọi thứ cậu ở G thành, đều có vết tích tham dự của Chu Mặc. Để không làm cho mình càng thêm phẫn nộ và khó chịu, cậu chỉ có thể mang theo đôi tham ăn đi giải sầu một chút. Trước sẽ rời G thành, cậu cũng không dự định trở về nữa. Tuy rằng chỗ đó là Văn Học thành mướn dùm, thế nhưng cũng lưu lại vết tích sâu đậm nhất của Chu Mặc. Tâm Lâm Ngạn khó chịu, người kia đối tốt với mình căn bản là mục đích rõ ràng.

Lâm Ngạn đứng ở trong phòng xa lạ hít sâu một hơi, đâu cũng tốt, cho dù là không thể trở lại.

Lâm Đậu Bao thả tay ôm lam mập mạp xuống, ôm lấy chân cha cậu. Lâm Ngạn sờ sờ đầu nhỏ của nhóc, đem nhóc ôm lấy đặt lên giường, “Đậu Bao ngoan, chờ đến khi trường học cho nghỉ, cha mang con đi ra ngoài chơi có được hay không?”

Lâm Đậu Bao rất là khéo léo gật đầu, Đại Lâm nhà bé tâm tình không tốt, nhóc rất rõ ràng.

Lâm Thang Viên thả túi sách nhỏ trên lưng xuống, đem quyển bài tập muốn làm để trên bàn, thấy Lâm ngạn vào toilet liền đẩy cửa đi theo vào.

Lâm Ngạn quay đầu nhìn thấy con gái nhà mình, kinh ngạc một chút, “Làm sao vậy?”

“Đại Lâm, cha có phải cùng chú Chu cãi nhau hay không?”

Lâm ngạn che giấu lắc đầu, “Bài tập làm xong chưa? Làm xong đưa ta xem.”

Lâm Thang Viên nhìn cha bé, càng khẳng định ý nghĩ trong lòng, bé con từ nhỏ đã không quá biết làm nũng, Lâm Đậu Bao làm cái đó đến càng thuận buồm xuôi gió bé chung quy hiện ra mấy phần không được tự nhiên. Ôm cánh tay cha mình nìn chăm chú, thanh âm Lâm Thang Viên thật thấp, “Cha, chúng ta rời khỏi nơi này đi.”

Lâm Ngạn vội vã ôm lấy con gái nhà mình, “Đừng nghĩ bậy, chờ cha đem mọi chuyện ở nơi này đều xử lý tốt liền mang các con đi ra ngoài chơi. Từ nhỏ đến lớn, làm một người cha chưa từng cùng các con ra ngoài chơi, lần này ba người gia đình chúng ta nhất định phải chơi thoải mái rồi trở về.”

“Ba ba” Lâm Thang Viên dùng đôi tay nhỏ bé của mình cố định gương mặt tái nhợt của ba mình, nói từng chữ từng câu, “Bà nội Dương nói người là ba ba của chúng con, cũng là mẹ của chúng con, là thật sao?”

Lâm Ngạn sợ thiếu chút nữa buông tay thả Lâm Thang Viên xuống, “Con đang nói bậy bạ gì đó!”

Lâm Thang Viên vỗ vỗ bả vai cha bé, “Đại Lâm, con đều tiếp nhận rồi, cha vì sao không thể tiếp thu?”

“…” Lâm Ngạn im lặng nhìn con gái nhà mình, vốn phiền muộn trong lòng nhất thời đã không còn, thật muốn bổ đầu con gái nhà mình ra xem là nó như thế nào lớn lên?! Lâm Ngạn cậu đâu có nhiều tâm địa gian xảo như vậy!

“Ta là cha con!” Lâm Ngạn dùng sức vỗ vỗ đầu Lâm Thang Viên, tốt nhất vỗ đến ngốc! Dễ nuôi!

Lâm Thang Viên gật đầu, “Tuy rằng bà nội Dương nói con không quá hiểu rõ, thế nhưng con có thể hiểu mỗi chữ mỗi câu, con hỏi qua chú Chu, chú Chu nói người là ba ba của chúng con, cũng là mẹ của chúng con, cho nên người là cha của con.”

Lâm Ngạn nhất thời nghẹn không nói được gì, bé như nào kết luận mạnh mẽ như vậy lại khinh địch như vậy tiếp nhận rồi! Nhớ năm đó cậu còn đau khổ hai mươi mấy năm đâu!

“Sau này con cách chú Chu xa một chút, cha con là ta chán ghét hắn!” Lâm Ngạn lời ít mà ý nhiều, Lâm Thang Viên rất là lĩnh ngộ tinh thần cha bé, “Nguyên lai người thực sự cùng chú Chu cãi nhau nha.”

“…” Lâm Ngạn thiếu chút nữa nhỏ lệ ngay tại chỗ, “Là đoạn tuyệt! Cái dạng là cả đời không qua lại với nhau, không hiểu cái thành ngữ này tự mình đi tra!”

Nhiệm vụ của Lâm Thang Viên hoàn thành viên mãn, rất nghe lời gật đầu, “Cha, trong lòng bây giờ có phải đã dễ chịu hơn một chút rồi hay không?”

Lâm Ngạn sửng sốt một chút, hiểu ra một phen, hình như cũng không quá khó khăn như vậy. Cậu vốn là rất lo lắng đôi tham ăn làm thế nào tiếp thu một người đàn ông làm mẹ của mình, nhưng khi nhìn thấy thái độ của Lâm Thang Viên, mình quả thật an tâm không ít.

“Con liền không chút tò mò gì sao?” vẻ mặt Lâm Ngạn kỳ lạ nhìn ocn gái nhà mình.

Lâm Thang Viên rất là bình tĩnh lắc đầu, “Chú Chu nói, từ góc độ sinh lý học mà nói, người là cha con, tuy rằng con không quá hiểu, thế nhưng không trở ngại con tiếp thu kiến thức mới.”

“…” Lâm Ngạn cười ngất, buống con gái nhà mình ra, phất tay một cái, để cho bé nhanh cút ra ngoài một chút.

Lâm Thang Viên lúc đã làm đến nơi đến chốn, còn không quên kéo góc áo cha bé, “Nếu như con không nói cho cha, người chuẩn bị lúc nào nói cho con cùng Đậu Bao biết nha?”

Lâm Ngạn cúi đầu liếc mắt nhìn con mình, “Vì sao không nói sớm một chút cho cha biết con đã biết?”

Lâm Thang Viên suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là nói thật, “Chú Chu nói  chú ấy cũng là ba ba của con, nếu như cha thực sự muốn cùng chú Chu đoạn tuyệt, con cùng Đậu Bao nhất định theo người.”

“…” Lâm Ngạn đã bị kích thích liên tiếp chấn động làm cho hôn mê, “Con nói cái gì?!”

Lâm Thang Viên hướng cha mỉm cười, “Đại Lâm, chúng con là hậu thuẫn kiên cường của cha!” Nói xong quay đầu chạy ra khỏi toilet, bỏ lại cha bé một người hướng gương đờ ra.

“Lâm Thang Viên, con cút lại đây cho ta!”

Lâm Đậu Bao đang liều mạng phấn đấu cố ghép lại bức tranh bị một tiếng rống của cha nhà mình làm hoảng sợ, mảnh ghép trong tay rớt không nói, trái tim nhỏ bé cũng run lên một cái, quay đầu khẩn trương nhìn chị nhóc, Đại Lâm đây là làm sao?

Lâm Thang Viên cau mày nhìn bức tranh đang ghép bừa bộn một chút, lắc đầu, bất quá vẫn là trước khi cha bé nổi bão vội vàng tiến vào WC.

Lâm Đậu Bao suy nghĩ một chút, ôm lấy lam mập mạp rón rén dán cạnh cửa chuẩn bị nghe lén, tay còn chưa có đụng tới cạnh cửa, đã bị Lâm Ngạn bắt được, “Đậu Bao, lần sau nghe trộm nhớ rõ không nên mang theo đồ chơi, lam mập mạp so với con vẫn rất dễ thấy.”

Lâm Đậu Bao ủy khuất nhìn cha nhóc một chút, cho các người sau lưng con lặng lẽ nói, trong vòng ba ngày đừng nghĩ con để ý các người! Cũng không thèm nhìn cha nhóc một cái liếc mắt, ôm lam mập mạp trở về phòng ngủ chính mình chơi.

Lâm Ngạn biết ủy khuất con trai mình rồi, thế nhưng không có biện pháp, có một số việc thật đúng là không phải điều mà nhóc con này có thể lý giải…

Ngay thời điểm Lâm Ngạn cùng con gái nhà mình ở trong WC chia sẻ tâm sự, Khâu lão gia tử cũng ở cùng cô vợ nhỏ của lão “chia sẻ” tâm sự.

Bên trong thư phòng, lão gia tử ngồi ở trước bàn đọc sách, cũng không lên tiếng, chỉ là chăm chú nhìn người phụ nữ đã theo chính mình gần ba mươi năm. Lão vẫn biết người phụ nữ này cố tình tính kế, phụ nữ theo mình cho đến bây giờ cũng không chỉ có một mình bà, thế nhưng bà có thể dùng thủ đoạn ở lại lâu bên cạnh mình. Lúc còn trẻ chán ghét mấy thứ này, thế nhưng lớn tuổi rồi, có người phụ nữ yêu thích kề cận bên mình, làm một người đàn ông lớn tuổi mà nói làm sao cũng là một loại kiêu ngạo.

Đáng tiếc, giang sơn dễ đổi, áp chế nhiều năm như vậy, một chút cũng không có từ bỏ bản tính của bà. Khâu lão gia tử nhìn tư liệu Khâu quản gia thu thập một chút, trong lòng thở dài một tiếng, trách không được Khâu Thiện quyết tâm không cho Khâu Trật tiến vào trung tâm Khâu thị.

“Hải Lan, đứa nhỏ này không hề kém hơn so với Khâu Trật.”

Khâu quản gia tự mình ra tay, tư liệu tới tay tuyệt đối là cặn kẽ, ngay cả thói quen ăn uống của Lâm Ngạn đều tra đến rõ ràng. Hải Lan cho dù muốn giấu diếm cái gì, cũng không thể tránh được mạng lưới tin tức khổng lồ của Khâu gia.

Hải Lan có chút giật mình nhìn lão gia tử, bà trăm triệu thật không ngờ người vẫn ru rú trong nhà lại biết được Lâm Ngạn. Cho dù tiệc rượu ngày đó, Lâm Ngạn cũng là rất nhanh thì ra về, căn bản cũng không có khả năng gặp được lão gia tử.

“Lão gia…”

“cho dù Khâu gia không thể nhận nó, nhưng nó vẫn là con trai của Khâu Sơn Hà ta!” Khâu lão gia tử chậm rãi đứng lên, bước từng bước một đi đến trước mặt Hải Lan, “Hổ dữ còn không ăn thịt con, bà cư nhiên có thể đem con trai của Khâu Sơn Hà ta ném ở cửa cô nhi viện, còn bị một tên nhóc chưa mọc đủ lông khi dễ!”

“Lão gia, nếu như năm đó tôi mang theo nó cùng nhau đến cửa Khâu gia tìm ngài, ngài còn có thể nhận chúng ta sao, nhận nó sao?”  Hải Lan không sợ nhìn ông, người đàn ông đứng ở trước mặt bà đây, là người bà đã theo ba mươi năm, bà hiểu rất rõ người đàn ông này!

Lúc còn trẻ phong lưu thành tính, nào có tu thân dưỡng tính như bây giờ! Nếu như năm đó chính bà mang theo đứa bé kia đến cửa, lấy được cũng chỉ có nhục nhã! Khâu Sơn Hà cho đến bây giờ đều là một người tự phụ, nơi nào sẽ thừa nhận con trai như vậy do chính mình sinh ra?

Khâu lão gia tử nhìn bà, cười lạnh một tiếng, lấy tay khẩy mong đợi của Hải Lan, cúi đầu ở bên tai bà nói nhỏ một câu, chỉ thấy Hải Lan trợn to mắt nhìn ông, “Ông nói cái gì?!”

Khâu lão gia tử lạnh lùng nhìn bà, “Tinh Thành, là Khâu Thiện lưu lại cho đứa bé kia, tất cả thủ tục đều đã làm xong, chỉ cần đứa bé kia đóng dấu ký tên, nó sẽ giữ lấy 5% cổ phần công ty Khâu thị.”

“Còn Khâu Trật thì sao?!”

Hải Lan khó có thể tin nhìn lão, Khâu Trật trên căn bản là lớn lên bên người lão gia tử, Tinh Thành chính là bước đầu tiên mưu đồ của bà vì Khâu Trật!

Nghe vậy, lão gia tử cũng khó tin mà nhìn bà, gầm nhẹ, “Đứa bé kia cũng là miếng thịt từ trên người bà rớt xuống! Bà cái người làm mẹ này không thương, để Khâu gia ta đền bù nó! Khâu quản gia!”

Khâu quản gia vẫn ở bên ngoài lập tức mở cửa đi vào, hoàn toàn không thấy bầu không khí đè nén ở trong phòng, cúi đầu nói, “Lão gia, có cái gì phân phó?”

“Đặt cho Hải Lan phu nhân một tấm vé máy bay đến nước Y, trông chừng thật kỹ cho ta, không có sự đồng ý của ta, ai cũng không cho Khâu Trật đến nước Y thăm nom!”

Hải Lan nghe thấy cuối cùng lấy lại tinh thần, “Khâu Sơn Hà! Tôi theo ông ba mươi năm, ông chính là đối đãi với tôi như thế sao!”

Khâu tổng quản khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vốn khí chất dịu dàng đã không còn sót lại chút gì, còn dư lại cũng chỉ là tâm tư muốn vạch trần sự thật. Người đẹp vẫn là người đẹp, thế nhưng mang theo nộc độc, Khâu tổng quản trong lòng khẽ thở dài, vội ứng thanh đi làm việc.

Lão gia tử hôm nay bị chọc tứ giận, bị Hải Lan vừa gọi như thế, làm cho ngọn lửa càng cháy hơn, cầm lấy quải trượng liền đánh vào chân nhỏ của Hải Lan một cái, Hải Lan bị đánh một cái không đứng vũng liền ngã trên mặt đất, lúc lại ngẩng đầu đã là nước mắt ràn rụa,  “Lão gia tử…”

“Cho dù năm đó Khâu gia không nhận nó, Khâu Sơn Hà ta hàng năm quyên góp cứu giúp người nghèo cũng liền có thể nuôi sống mười mấy Lâm Ngạn, ngươi cáu người ngu xuẩn!” Lão gia tử vô cùng đau đớn, “Ngươi làm sao có thể nhẫn tâm đem đứa bé kia nắm ở trước cửa cô nhi viện không rên một tiếng nhiều năm như vậy?! Tim của ngươi rốt cuộc là làm bằng gì?! Tr không thể đem Khâu Trật giao cho người, hai đứa con trai của ta tuyệt không có khả năng hủy ở trong tay người phụ nữ như ngươi được!”

‘Lão gia tử!” Hải Lan lúc này mới sợ hãi đứng dậy, bà được cưng chiều nhiều năm như vậy rồi, tự xưng là thông minh, đáng tiếc bà cho đến bây giờ không có chân chính xem hiểu cái người đàn ông nhiều năm tung hoành ở hắc đạo này. Khâu Thiện bao che khuyết điểm, đáng tiếc hắn ta cùng Lâm Ngạn chung quy cách một tầng, đem Tinh Thành cho Lâm Ngạn đã coi như là một phần đại lễ của Khâu đại thiếu rồi. Thế nhưng Khâu lão gia tử không giống như vậy, cho dù thân thể Lâm Ngạn có chỗ thiếu hụt, nhưng trên người cậu dù sao cũng là máu của Khâu gia, là máu mủ Khâu Sơn Hà ông!

Lúc còn trẻ Khâu lão gia tử có thể sẽ không đem đứa nhỏ này để trong lòng, có thể cũng sẽ không để cho đứa con riêng này có thể vào tổ tịch Khâu gia, nhưng là bây giờ không giống như vậy, lão gia tử hiện tại tuổi cũng đã lớn, suy nghĩ cũng cởi mở, chuyện của con gái ông có thể mặc kệ, thế nhưng tuyệt không có khả năng để cho con của mình cứ như vậy thê thảm sống trên đời!

Hung hăng phẫy tay Hải Lan đang ôm chân ông, chỉ để lại một câu tự mình giải quyết tốt liền đi ra khỏi cửa.

“Lão gia, Lâm Ngạn thiếu gia hiện tại sống ở khách sạn Kinh Hà.”

Khâu tổng quản thấy lão gia tử từ trong thư phòng đi ra, vội vã để điện thoại xuống.

Lão gia tử dừng lại một chút, “Khách sạn?”

“Lâm ngạn thiếu gia cùng thiếu gia Chu gia cãi nhau.”

“Tên nhóc con kia từ từ rồi thu thập.” Khâu lão gia tử quả thực không vội mà thu thập Chu Mặc, mặc dù Chu Mặc có lỗi, thế nhưng là ở hồ đồ! Mà lão gia tử hiện tại chân chính để ý chỉ có một người, “Nghĩ biện pháp làm cho Lâm Thanh Sơn mắc câu, ta muốn Lâm Ngạn tự mình đi thu cái lưới này!”

==================================================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A Mộ viết văn tiết tấu có chút nhanh, chương này phải giải thích mấy chỗ một chút:

1/  Đối với việc Lâm Thang Viên biết được việc này, nguyên nhân là bởi vì lúc Lâm Thang Viên còn nhỏ gặp được mẹ Dương, không hiểu mẹ Dương nói. Sau đó Dương Thụ xuất hiện, Lâm Thang Viên phải đi hỏi Chu Mặc, Chu Mặc thuận thế liền nói cho Lâm Thang Viên tình hình cụ thể, đồng thời dặn Lâm Thang Viên không nên cùng Lâm Ngạn nói. Lâm Thang Viên hiểu ba của bé, thời gian này nói ra ngược lại là làm cho Lâm Ngạn thoải mái, bé con ngoại trừ tính tình lạnh, có chút ngạo kiều, thật ra thì vẫn rất là hiểu chuyện. Tính cách thật đúng là không được tự nhiên và mạnh mẽ như vậy….

2/ Về phần Hải Lan phu nhân, chương này hơi ngược một chút, lần tới, tôi không vội mà giải quyết một lần, các ngươi hiểu được!

3/ Gần đây Khâu Thiện đi hưởng tuần trăng mật, cho nên lão gia tử thu hoạch linh đình ~~~~ để cho các ngươi nhiệt liệt hoan nghênh!!

4/ Chương sau lão gia tử gặp con trai và bánh bao, cầu bạo phát biểu cảm vui vẻ, gần đây hình như thực sự rất ngược a…. Kỳ thực A Mộ mỗi người trôi qua đều thật vui vẻ, thật muốn rống chính mình một câu, ngược cái rắm a!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.