Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 20: Tiểu Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch




Edit: Trần Phương
Beta: Sakura

Lý thị mang theo hai tỷ muội Chân Băng, được nha hoàn dẫn đường, một đường trải hoa, vòng qua đình đài lầu các, chậm lại ở ven hồ xanh biếc.

Chậc chậc, hồ lớn như vậy, bằng hai viện của phủ Kiến An bá rồi, phủ Quốc Công thực bỏ ra được. Phải biết kinh thành tấc đất tấc vàng, chẳng biết bao nhiêu quan viên còn chen chúc trong viện, không mua nổi nhà chỉ đành đi thuê cũng không ít.

Nha hoàn dẫn đường cho rằng Lý thị đang nhìn bóng người nhốn nháo ở đình Linh Âm liền giải thích: “Hôm nay Nhị công tử mời đồng học tới quý phủ du ngoạn.”

“Vị nào là Nhị công tử quý phủ?” Lý thị không tự chủ ngóng cổ lên nhìn.

Nha hoàn cười nói: “Là người mặc áo trực chuyết màu xanh da trời kia.”

Trùng hợp nam tử mặc trực chuyết màu xanh da trời đi ra ngoài đình, đứng ở bên hồ cùng bạn bè thưởng thức sen trong hồ.

Lý thị nhìn từ xa, mặc dù không nhìn rõ nhưng cũng cảm thấy nam tử kia trường thân ngọc lập, tuấn tú phi phàm.

Tâm tình bà thật tốt, cước bộ nhẹ nhàng hơn.

“Phu nhân, đến nơi rồi.” Nha hoàn dẫn Lý thị vào, liền thấy Chân Diệu đang đứng lên đón chào.

Nàng mặc sam tử thường mặc ở nhà, vấn mã kế, cũng không mang đồ trang sức, chỉ dùng một chuỗi hạt san hô, hạt nào hạt nấy đều lớn bằng hạt sen, đỏ thẫm điểm trên búi tóc, trang sức cùng màu san hô trên tai, minh diễm chiếu nhân.

Ánh mắt Lý thị rơi vào hạt san hô, cười nói: “Tứ cô nãi nãi càng ngày càng xinh đẹp.”

“Mời Nhị bá nương ngồi, Ngũ muội, Lục muội, hai muội cũng ngồi đi.” Chân Diệu khách khí mời Lý thị ngồi, suy đoán dụng ý của bà ta.

Cũng không thể để chân trước truyền ra danh tiếng nàng ương ngạnh, chân sau lại tới nói xin lỗi đi, đây không phải là có bệnh sao.

“Tứ cô nãi nãi, hôm nay Nhị bá nương tới là để xin lỗi cháu.”

Chân Diệu nhăn mặt, miễn cưỡng mới không thất thố, cười khan nói: “Nhị bá nương nói gì vậy.”

Lý thị thở dài: “Cũng là đứa bé Linh Nhi kia, lúc đầu bị cháu đánh, có thể trong lòng không phục, liền không nhịn được nói ra. Nhị bá nương sau khi biết được, giận không chịu nổi. Nói thế nào nó cũng là cháu ngoại của ta. Mẹ nàng da mặt mỏng không tiện đến, Nhị bá nương liền thay tỷ ấy đến bồi tội.”

Chân Diệu cười nhạt: “Nhị bá nương, sao cháu lại đi tính toán với một tiểu cô nương đây.”

Đánh cho chẳng lẽ còn không cho nó sủa sao? Nàng mới không bá đạo như vậy.

“Không so đo là được, không để ý là được.” Lý thị cười đổi đề tài: “Tứ cô nãi nãi, em dâu mới của cháu có dễ ở chung không?”

“À, Tam đệ muội hiểu chuyện, thủ lễ, rất tốt.” Chân Diệu càng không hiểu được ý đồ Lý thị đến đây.

Lý thị thuận miệng hỏi: “Sao Nhị công tử quý phủ còn chưa đính hôn, Tam công tử đã thành hôn rồi đây?”

Làm trò trước mặt tỷ muội Chân Băng, Chân Diệu không muốn làm mất mặt Lý thị, nhàn nhạt giải thích: “Tam đệ đi con đường võ quan, nói không chừng sau này phải ra chiến trường. Tất nhiên là sớm thành gia một chút mới tốt. Nhị đệ dốc tâm đọc sách, nghe Nhị thẩm nói, phải đợi sau thi hội rồi nói.”

Mắt Lý thị chuyển động. Phái tỷ muội Chân Băng ra ngoài: “Tứ cô nãi nãi, hôm nay Nhị bá nương tới một chuyến, có không ít chuyện muốn nói với cháu, ta thấy hôm nay vừa đúng lúc, tỷ muội hai đứa nghe chúng ta nói chuyện cũng nhàm chán, liền để chúng ra ngoài du ngoạn đi.”

Chân Diệu nhíu mày, vẫn quay đầu nói với A Loan: “Đưa hai vị cô nương ra ngoài một chút, ở phụ cận Thanh Phong đường, đừng đi xa.”

Chờ hai người Chân Băng vừa đi, Lý thị rất nhanh để lộ ý đồ đến đây: “Tứ cô nãi nãi, cháu xem Nhị công tử và Băng Nhi thế nào?”

Chân Diệu sửng sốt: “Bá nói gì?”

Lý thị mím môi cười: “Hôm nay ta nhìn từ xa, Nhị công tử quý phủ ngược lại không tệ, Ngũ muội cháu đang nghị thân, nhìn những người đó luôn có điểm không vừa mắt, Nhị công tử nhân phẩm, tướng mạo còn có học vấn đều rất tốt, nếu hai người thành, tương lai cháu cũng có thêm một người trò chuyện.”

“Nhị bá nương, Ngũ muội và cháu là đường tỷ muội, nào có chuyện gả chung một nhà.”

Vấn đề này kỳ thực trước đây Lý thị cũng nghĩ tới, cho nên sau khi La nhị lang trúng cử bà ta cũng không động tâm tư, chỉ là Chân Băng vẫn chưa tìm được nhà thích hợp, lúc này mới bệnh nặng cầu y loạn. Dù sao trong mắt người ngoài Nhị lang có công danh đúng là con rể lý tưởng.

Lý thị cười có chút xấu hổ: “Chuyện này cũng không phải chưa từng có, hơn nữa tương lai nhà huân quý như chúng ta cũng có ngày ra ở riêng, vậy liền không tính là gì.”

Chân Diệu âm thầm liếc nhìn, quả quyết cự tuyệt: “Nhị bá nương, chuyện này quá hoang đường, sau này vẫn là đừng nói ra.”

Lý thị thất bại, trên mặt cố tươi cười cáo từ.

“Cháu tiễn Nhị bá nương ra ngoài.” Chân Diệu đứng dậy đưa tiễn.

Tiễn đến cửa viện thì thấy tỷ muội Chân Băng và La nhị lang đứng cách đó không xa, La nhị lang hai tay ôm một con mèo trắng đang muốn đưa cho Chân Băng.

“Bạch Tuyết…..” trong lòng Chân Diệu trầm xuống, gọi một tiếng.

Mèo trắng nghe được âm thanh quen thuộc, chân sau đạp một cái, cào ra vài vết máu trên mu bàn tay La nhị lang, thừa dịp hắn đau mà tránh thoát, nhẹ nhàng chạy tới nhảy vào lòng Chân Diệu.

“Meo meo……” mèo trắng lè lưỡi liếm liếm móng vuốt ủy khuất kêu một tiếng.

Chân Diệu vuốt vuốt lông trấn an, ôm nó đi tới.

“Đại tẩu.” Nhị lang nhìn Chân Diệu, lông mi dài khẽ nhếch, tự tiếu phi tiếu: “Hôm nay Đại ca mộc hưu, đệ tới mời huynh ấy qua uống rượu.”

Chân Diệu lạnh mặt: “Đại ca đệ sáng sớm đã ra ngoài.”

“Ồ, vậy cũng thật không khéo.”

Chân Diệu sớm cho tỷ muội Chân Băng một ánh mắt.

Hai nhà là quan hệ thông gia, tỷ muội Chân Băng và Nhị lang gặp mặt cũng không tính là vượt rào, chỉ là có lời Lý thị nói lúc trước, nàng không thể không đề phòng.

Nhị lang cười nói: “Vừa đến liền thấy hai nàng ấy đuổi theo con mèo trắng của Đại tẩu. Hai vị cô nương là đường muội của Đại tẩu?”

Chân Diệu nhìn hắn, miễn cưỡng gật đầu.

Nhị lang liếc nhìn Lý thị đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn qua, trong lòng có tính toán, nói với Chân Diệu: “Đại tẩu, nếu Đại ca không có nhà, còn có bằng hữu đang chờ, đệ về trước đây.”

Hắn nhìn về phía tỷ muội Chân Băng: “Hai muội muội cũng phải cẩn thận, mèo trắng này nhìn thì nhu thuận dịu ngoan, kỳ thực lại rất nghịch ngợm.”

Hắn nói vậy ánh mắt hai tỷ muội không tự chủ rơi vào vệt máu trên mu bàn tay bị mèo cào.

Nhị lang không chút phật lòng, cẩn thận hữu lễ gật đầu. Xoay người đi, rơi vào mắt người khác chính là hào hiệp tự nhiên.

Chân Diệu thầm hận nam nhân này khoe khoang phong tình. Dẫn mẹ con Lý thị đi.

Chờ quay về, Nhị lang từ khúc quanh xông ra, cười nhìn Chân Diệu.

Chân Diệu mắt lạnh nhìn hắn đến gần.

Nhị Lang cất tiếng nói trước: “Còn quên chưa nói với Đại tẩu một việc.”

“Chuyện gì?”

“Sau khi đệ trúng cử, xã giao không ít, hiện tại đại tẩu quản gia, muốn xin đại tẩu nâng nguyệt ngân của đệ lên nhất đẳng.” Hắn vừa nói vừa dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Chân Diệu.

“Là ta sơ sót rồi, quay về sẽ nói với phòng thu chi một tiếng.”

“Vậy đa tạ Đại tẩu.” Nhị Lang cong cong khóe miệng: “À, hai vị muội muội của Đại tẩu là khách ít đến, sau này sẽ thường xuyên tới đi?”

Hắn nói xong khóe miêng mỉm cười rời đi.

Chân Diệu cắn môi không nhịn được nói: “Ngươi chờ một chút.”

Nàng đi tới, đối diện với Nhị Lang: “Nhị lang, nếu ngươi dám xằng bậy, đừng trách ta không khách khí.”

Nhị Lang bật cười: “Tiểu đệ không dám, Đại tẩu giáo huấn tiểu đệ vẫn nhớ trong lòng đây.”

Hắn nghênh ngang mà đi, lưu lại Chân Diệu biểu tình biến ảo.

A Loan lại gần: “Đại nãi nãi, ngài không sao chứ?”

“Không sao.” Chân Diệu cắn răng nói, chờ về phòng liền bực mình không thôi.

Chi thứ hai giao du với người xấu. Ai ai cũng toàn thân xấu xa, Nhị bá nương lại sốt sắng lại gần, thực không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo a!

Chân Diệu càng nghĩ càng thấy Nhị lang muốn giở trò gì đó, chờ đến khi La Thiên Trình về vẫn còn nhíu mi.

“Làm sao vậy?”

Chân Diệu nghĩ một chút, mặc dù thấy có chút mất mặt nhưng vẫn kể chuyện Lý thị tới cửa, nói: “Ta thấy Nhị lang muốn đánh chủ ý lên đường muội đó, hắn một bụng toàn ý xấu. Tâm thuật bất chính, hết lần này đến lần khác Nhị bá nương lại hồ đồ, vạn nhất nhỡ miệng gả đường muội ta tiến vào, chẳng phải là chịu tội sao.”

La Thiên Trình bật cười: “Có chút chuyện đã khiến nàng buồn thành vậy? Yên tâm, dù sao Nhị thẩm sẽ soi mói.”

Chân Diệu thấy hắn cười cổ quái, hỏi rõ nguyên do, lẩm nhẩm: “Như vậy sao được, chàng không sợ những người đó đồng ý a?”

“Không đâu, Nhị thẩm là ai nàng còn không biết sao, hiện tại Nhị lang trúng cử, liền có nhiều người muốn kết thân, bà ấy tự nhiên phải đợi Nhị lang đậu tiến sĩ rồi tinh tế tuyển chọn đây.”

Chỉ cần chờ đến kỳ thi mùa xuân năm sau, nói vậy Nhị phu nhân phủ Kiến An bá tránh Nhị lang còn không kịp, sao lại gả nữ nhi tới đây chứ.

Quả nhiên những ngày kế tiếp bà mối thiếu chút nữa đạp đổ cánh cửa phủ Trấn Quốc Công, Điền thị thấy xuất thân nhà gái ngày càng tốt, ngược lại càng yên tâm, quyết tâm chờ sang năm lại nói.

Con dâu mới được lão phu nhân coi trọng, tiền đồ con trai rạng rỡ, vì vậy La nhị lão gia khôi phục quan hệ tương kính như tân với bà, trên mặt Điền thị thường xuyên xuất hiện nụ cười.

Nắng nóng dần qua đi, rất nhanh đã vào tháng chín, trời xanh không mây, lá vàng chồng chất, khắp nơi phong cảnh đã sang thu.

Phủ Thần vương truyền đến một tin tức, một vị thiếp thất của Thần vương sinh thiên kim cho hắn.

Chân Diệu cầm tấm thiệp ép hoa tinh mĩ vứt qua một bên, hỏi La Thiên Trình: “Ba ngày sau đi không?”

“Nàng không muốn?”

Chân Diệu bĩu môi: “Ta đương nhiên lười đi gặp nàng ta.”

Nàng cầm cây búa nhỏ căm giận đập bể quả hạch đào, La Thiên Trình cười nhận lấy cây búa: “Cẩn thận đập vào tay.”

Hắn đập vài cái, thấy không thuận lợi, liền bỏ qua không cần, trực tiếp dùng tay bóp.

Đám vỏ quả hạch đào cứng rắn như vậy cứ thế bị bóp bể, lộ ra thịt hạch đào hoàn hảo, không lâu sau liền lột được một chén nhỏ.

Hắn bất động thanh sắc nghe Chân Diệu nói, thuận tay cầm thịt hạch đào đút cho nàng, chờ Chân Diệu phát hiện, một chén thịt hạch đào đã thấy đáy.

Chân Diệu ôm bụng: “Ta cầm hạch đào ra là để đập a, cứ như vậy ăn rồi?”

“Không sao, ta trả lại cho nàng đập.” La Thiên Trình bóp một quả hạch đào, chạm nhẹ như vậy đã lột vỏ ra, khoe khoang nói: “Thế nào, ta dùng tốt hơn cây búa đi?”

Khóe miệng Chân Diệu cứng đờ.

La Thiên Trình hăng hái bừng bừng: “Xem, ta còn có thể một tay đồng thời bóp ba đây!”

Chân Diệu nhăn mặt.

Thực đủ rồi, đây rốt cuộc là khoe khoang cái gì hả, đồng thời bóp một và ba khác nhau nhiều sao, hạch đào cũng không chạy đi đầu thai!

Ngược lại là nàng, bữa sáng còn chưa tiêu hóa lại ăn nửa bát hạch đào, sợ rằng lại thêm nửa cân thịt nữa.

Nhưng vì vậy, khó chịu mà tấm thiệp mang lại tán đi không ít.

Nháy mắt đã đến ba ngày sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.