Nữ Phụ Là Vợ Nam Chính~

Chương 44: Đừng để ý tiêu đề




Lần thứ hai Khương Doãn Nặc gặp Hứa Khả, là trong một quán cơm gần trường có tên “Sinh viên hẹn hò”.

Đừng thấy tên của nó quê mùa đơn giản, nhưng thức ăn lại rất phong phú, giá cả phải chăng, điều hiếm có hơn là chua cay mặn ngọt đều có cả. Hơn nữa, trước đây khi Khương Doãn Nặc còn ở châu Âu, không quen ăn bánh mì quết bơ, ngay cả nhà hàng nổi tiếng ở Pháp ăn vào miệng cũng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, đành phải tủi thân một mình xuống bếp, cuối cùng cũng luyện được tay nghề nấu nướng hạng ba và khẩu vị thèm cay thành nghiện không ai bì nổi, bây giờ tìm được nơi tốt như vậy, hơn nữa cứ cách hai ba ngày liền chạy đến đây. Chỉ là thương cho Lâm Hiên không giỏi ăn cay, lần nào cũng vẫn chưa bước vào, chỉ ngửi thấy mùi cay đó ở cửa liền nổi hết cả da gà, mồ hôi lạnh túa ra, nhưng không thể làm khác hơn, chỉ có thể liều mạng đi cùng bạn gái.

Lúc mới đầu, Khương Doãn Nặc còn ân cần nói: “Em cùng anh đến chỗ khác ăn trước, sau đó hãy đến đây.” Lần nào Lâm Hiên cũng oai phong lẫm liệt, luôn miệng từ chối. Một thằng đàn ông vì ăn bữa cơm mà chạy tới chạy lui, cũng thật là kén chọn quá rồi. Dần dà, cô cũng không cố hỏi nữa, một mình ăn thật vui vẻ, nhìn bộ dạng cắn răng cắn lợi mà ăn của người nào đó, còn không có lương tâm mà cười nói: “Anh càng ngày càng đáng yêu.”

Vừa bước vào, Khương Doãn Nặc và Lâm Hiên liền nhìn thấy Hứa Khả.

Cậu luôn rất nổi bật như thế.

Bất luận chung quanh huyên náo thế nào, cho dù cậu chỉ uể oải ngồi yên ở một góc không nói tiếng nào, cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác.

Đám người họ vô cùng càn quấy, một đám hot boy hot girl lớn tiếng huyên náo thi uống rượu, coi như xung quanh không có ai, mười người cả trai lẫn gái, ghép hai cái bàn lớn lại mới miễn cưỡng chen đủ, dễ dàng chiếm một nửa giang sơn của quán rượu nhỏ.

Khương Doãn Nặc tỉ mỉ đếm thử, trước mặt Hứa Khả đã đặt sáu chai bia, vẫn chưa tính dưới sàn nhà. Trước giờ không biết cậu lại uống giỏi như vậy, lại còn mặt không biến sắc tim không đập, chỉ là má ửng đỏ, hai mắt khép hờ, khí chất biếng nhác đó có thể so với hai cô gái xinh đẹp ngồi hai bên.

Hai cô gái đó ngoại hình nổi bật, ăn mặc thời thượng, trang phục biểu diễn của đội cổ vũ tôn lên dáng vẻ xinh đẹp của họ một cách hoàn hảo. Hai người họ một bên trái một bên phải phủ trên người Hứa Khả, tư thế khêu gợi trêu người. Mỗi lần cậu uống cạn một chai, hai người liền lần lượt hôn cậu một cái, còn là kiểu hôn phát ra tiếng thật kêu, hơn nữa cậu cũng vui vẻ đón nhận, miệng nở nụ cười như không có gì. Cảnh tượng nóng bỏng này khiến Khương Doãn Nặc nhìn đến ngẩn người, tên nhóc này đúng là ngày càng phóng đãng.

“Không phải em lại muốn đến cho cậu ta một đấm đấy chứ”, Lâm Hiên hơi hoài nghi nhìn bạn gái mình, lo sợ cô lại bắt đầu nổi điên. Cô gái này, bình thường đều có dáng vẻ điềm nhiên bình tĩnh, nhưng hễ đối mặt với Hứa Khả liền trở nên vô cùng hung dữ.

Cô không biết làm thế nào bèn lắc đầu, “Trẻ con lớn rồi, không quản nổi”. Nói xong, cầm khăn giấy trên bàn lên gấp thành một chiếc máy bay, rồi viết lên cánh máy bay: Uống ít thôi, cẩn thận kẻo rượu vào loạn tính. Suy nghĩ một lúc rồi xóa bốn chữ cuối, sửa thành: kẻo bể bàng quang. Người ta đã là người trưởng thành tinh lực dồi dào rồi, chuyện đó ngay cả cha mẹ cũng không quản nổi. Lại nhìn qua một lượt mới ném nó đi.

Bingo! Chiếc máy bay lảo đảo trên đầu người nào đó rồi rơi xuống. Khương Doãn Nặc có phần đắc ý làm mặt quỷ với Lâm Hiên.

Hứa Khả đưa tay nhặt lấy chiếc máy bay không rõ tung tích trên đầu, nhìn thấy chữ bên trên, là thể chữ Tống. Năm đó, chữ viết của Khương Doãn Nặc rất xấu bị cậu chế giễu là người liệt não trái vẽ lung tung, cô nổi điên xong liền bắt đầu trốn trong phòng luyện viết chữ, mấy tháng sau cuối cùng cũng có thể viết được thể chữ Khải ngay ngắn. Chuyện cũ năm xưa, vẫn luôn hiện rõ mồn một, gồm cả lúc cô tức giận, dùng tay chọc trán cậu, cảm giác đó vừa tê vừa đau.

Ngẩng đầu tìm kiếm, không bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt trẻ con của Khương Doãn Nặc và nụ cười yêu thương của Lâm Hiên. Thế là cậu viết lên cánh chiếc máy bay: Vui là được. Rồi nhẹ nhàng ném đi.

Chỉ cần vui là được, chị hãy luôn hạnh phúc như bây giờ.

Nhìn bốn chữ này, đột nhiên Khương Doãn Nặc không còn cảm giác muốn ăn đối với nồi lẩu thịt bò đầy đủ sắc hương vị này. Hứa Khả ở cách không xa, thuận lợi mọi bề, gương mặt mãn nguyện, đám người huyên náo tách họ ra xa, khoảng cách trong nháy mắt liền trở nên xa vời vợi. Cậu thuộc về họ, bạn bè của cậu, cuộc sống của cậu, đều là những điều cô không hề biết đến, nhưng, cậu rất vui vẻ. Khi không có cô, cậu cũng rất vui vẻ.

Lâm Hiên nhẹ nhàng nắm tay cô, dịu dàng nói: “Anh không hiểu rõ cảm nhận lúc này của em, anh là con một. Có thể, giống như bố mẹ, nhìn con mình ngày một trưởng thành, có cuộc sống riêng của mình, dần dần không còn cần mình nữa, sẽ cảm thấy rất mất mát… Giữa chị em có lẽ cũng sẽ có cảm giác tương tự.”

Lần đầu tiên phát hiện, Lâm Hiên cũng có thể nhạy bén như vậy, có lẽ rất nhiều lúc, chỉ là cậu ta không nói mà thôi.

Khương Doãn Nặc ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ ân cần quan tâm, dịu dàng nói: “Bọn em lúc đó, thật sự rất hạnh phúc.”

“Em, đợi một lát”, Lâm Hiên nhìn cô một cách sâu xa, bỗng nhiên buông tay cô, chạy ra ngoài.

Vài phút sau, cậu ta quay trở lại, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán sáng lấp lánh, trong tay có thêm một cành hoa hồng đỏ rất đẹp.

“Cái này, anh vẫn chưa tặng em bao giờ”, sau khi cậu hồi phục lại hơi thở của mình, hơi ngại ngùng nói: “Hạnh phúc, ở mỗi thời kỳ khác nhau, sẽ có sự tồn tại khác nhau.”

Bông hồng trong tay, nụ hoa chớm nở, trên cánh hoa vẫn còn vương những giọt nước óng ánh, làm nổi bật sắc màu đỏ thẫm, rực rỡ bắt mắt, rất giống ánh mắt của người yêu, trong sự trầm mặc thể hiện rõ tình cảm dịu dàng. Dòng nước ấm của sự cảm động và vui mừng, đang chảy vào trong tim một cách chân thật, là một cảm giác kỳ lạ chưa từng cảm nhận được. Doãn Nặc không nói gì, chỉ nhấc tay lên, dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán Lâm Hiên, rất tỉ mỉ rất dịu dàng. Thời khắc đó, cậu ta cúi thấp người, dịu dàng hôn nhẹ lên môi cô.

Hứa Khả khẽ đẩy cô gái bên cạnh ra, lại khui một chai bia nữa cho mình.

“Hứa, trận thắng hôm nay chỉ là thi đấu hữu nghị, có phải cậu kích động quá rồi không, đừng uống dữ như thế”, đội trưởng cười khuyên bảo.

“Hôm nay ông đây cao hứng”, cậu nhàn nhạt nói, ngửa cổ uống hết nửa chai, dạ dày không nhịn được cuộn lên một hồi, vội vàng đẩy cô bạn bên cạnh ra, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh ở phía sau. Dạ dày không ngừng co giật, cậu cũng không ngừng nôn ọe, nhưng chỉ nôn ra nước xanh, bây giờ mới nhớ ra mình vốn không ăn thức ăn, chỉ mải uống rượu. “Bà nó, khó chịu quá”, cậu nhỏ tiếng làu bàu, một lúc sau, mở vòi nước, vỗ nước lạnh lên mặt, tiện tay lau mặt, cậu yên lặng nhìn bản thân mình trong gương, trong mắt để lộ vẻ đau buồn nhàn nhạt…

“Đi thôi”, Lâm Hiên thanh toán xong, quay người nắm tay Doãn Nặc, đi ra ngoài.

Cô vẫn không nhịn được ngoái đầu nhìn, trong bóng người thấp thoáng gương mặt khôi ngô đó. Cậu im lặng cầm ly rượu đang đùa giỡn trong tay, mi mắt rủ xuống, che đi ánh sao như có như không trong đôi mắt, nụ cười nhạt vẻ bất cần đời bên môi trở nên không chân thực trong mây mù lượn lờ, cảnh tượng như vậy, như trong mộng ảo.

Lúc này, vai của Khương Doãn Nặc bị người đang bước vào trước mặt đụng phải, đối phương liên tục xin lỗi.

“Không sao”, Khương Doãn Nặc mỉm cười lắc đầu. Trong nháy mắt, bị vẻ đẹp của cô gái trước mặt chiếm lấy, ngoại hình cô ta không thể bắt bẻ, ưu điểm trời ban. Tên gọi của kiểu con gái này, không phải báu vật trời sinh, vật cưng của thượng đế, thì chính là “thần tiên muội muội”.

“Thần tiên muội muội” nhìn thấy Khương Doãn Nặc, dường như cũng có hơi ngây người, sau đó nở nụ cười duyên rất lịch sự với cô, rồi mới nhanh nhẹn vào chỗ ngồi.

“Hề La, đến muộn thế. Làm một ly rồi nói”, cô gái bên cạnh Hứa Khả vừa quở trách vừa đứng dậy nhường chỗ. Ngôn Hề La cười ngại ngùng, đón lấy ly rượu đã rót đầy, bối rối mở cánh môi đỏ mọng: “Thật ngại quá, lại đến muộn rồi. Tớ uống cạn trước nhé.” Nói xong, nghiêng đầu uống cạn.

Nhìn người đẹp uống rượu, dung nhan mỹ miều, thần thái xinh đẹp, một bàn người bất giác đều say mê, không ngừng vỗ tay khen ngợi.

Ngôn Hề La ngồi xuống, nhỏ nhẹ nói với người nào đó đang vô cùng trầm mặc: “Hứa, đừng uống nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Nhưng Hứa Khả không nói gì, chỉ mỉm cười cầm lấy chai rượu, cụng ly với cô ta.

Khoảnh khắc cụng ly, thần sắc lạnh lùng.

Lúc Doãn Nặc và Lâm Hiên ra khỏi “Sinh viên hẹn hò”, trời đã tối đen, gió đêm se lạnh.

Trong quán nhỏ ven đường, khẽ vang lên ca khúc:



Tình yêu cuối cùng là buông tay em ra

Anh bật radio lắng nghe sự thất bại của người khác

Âm thanh rè rè tựa như nói lên nỗi bi ai tương tự

Vẫn còn nơi lồng ngực lúc em tựa vào


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.