Nữ Phụ Không Vô Tâm

Chương 49: Chỉ cần một ngón tay, tiểu thụ liền mắc câu.




Cô gái trần truồng nằm trên giường chậm chạp mở mắt, vài sợi nắng nho nhỏ vương vãi trên cơ thể Tiểu Mạn.

Trước mắt cô gương mặt người đàn ông đẹp đẽ phóng to, ngũ quan thanh tú, có lẽ đêm qua dùng sức nhiều anh cũng khá mệt. Tiểu Mạn khẽ cử động thân thể, rất tốt chưa tới nỗi mất cảm giác, bất quá đau chết cô rồi.

Tiểu Mạn chính là muốn đi vệ sinh, thói quen mỗi buổi sáng của cô, chỉ là vừa động hông một cái, thân dưới trào ra một loạt chất dịch đặc, thân thể run lên lẩy bẩy, đau tái mặt...

Đương nhiên cô không muốn đánh động người đàn ông đang say ngủ kia, bất quá chịu không nổi rồi. Bày tay nho nhỏ khẽ lay thân thể người đàn ông, Mộ Lăng Duệ trong giấc ngủ say bỗng nhiên choàng mở mắt, con ngươi đầy cảnh giác cùng khủng bố làm Tiểu Mạn sợ giật thột, chỉ là nó kéo dài trong vài tích tắc.

"Sao... Sao vậy?"

Anh thấy cô liền một cái hoàn hảo khôi phục trạng thái trước đây, nhanh tới nỗi Tiểu Mạn nghĩ rằng vừa mới đây là cô hoa mắt đi, anh cọ đầu vào cổ Tiểu Mạn, khẽ khàng đáp.

"Mạn Mạn, chào buổi sáng~"

Anh dịu dàng mặc áo ngủ mỏng manh vào cho cô, sau đó trực tiếp bế cô vào nhà tắm, Tiểu Mạn đỏ mặt.

"Cái kia... Em muốn đi vệ sinh"

Nhưng là ngoài dự đoán của cô anh không có thả cô xuống, Lăng Duệ đem cô gái nhỏ bế lên theo tư thế người lớn cho trẻ con đi tiểu, Mạn Mạn cự tuyệt, xấu hổ chết đi được. Con người này quá đáng quá rồi đó...

"Anh cho em xuống! Anh đi ra ngoài đi em, em tiểu không được!"

Nhưng mà người đàn ông lớn xác kia nhìn cô ánh mắt mông lung dịu dàng, bàn tay vẫn dễ dàng xách hai chân cô mở rộng như cũ, giọng nói tuyệt đối là ngây ngô.

"Tiểu Mạn sao lại hết muốn tiểu?"

Mẹ kiếp, là cố tình, anh hẳn là cố tình.

Bất quá anh vẫn như cũ một dáng vẻ chết không chịu thả cô xuống, rốt cục con thỏ nhỏ không đè nén được bản thân nổi nữa, trước con mắt thánh thiện của ai kia mà phun trào dòng nước nóng ấm.

Anh bế Tiểu Mạn đặt vào bồn tắm lớn, xoa xoa chỗ nọ sờ sờ chỗ kia, anh là đang tắm hay đang ăn đậu hũ đó hả...

Mộ Lăng Duệ sờ sờ hai cục thịt trên ngực Tiểu Mạn, giọng nói lầm bầm như niệm chú... Cái gì mà mãi không to.... Ừ Lăng Duệ anh là thích ngực to mà...

Cuốn thân thể cô vào trong lòng mình, rồi cứ như vậy đặt nguyên cả cơ thể uớt sũng của Tiểu Mạn lên giường, cẩn thận lau khô người cho cô. Tới nơi tiểu hạch tay anh ngưng lại, con mắt ngơ ngác hướng nơi ấy cẩn thận nhìn ngó, dưới ánh mắt nóng bỏng của Lăng Duệ con thỏ mặt mỏng Tiểu Mạn không kìm nén được dục vọng mà trào ra ướt át, Tiểu Mạn đương nhiên tức giận cùng xấu hổ, cô vỗ bốp một tiếng vào đầu anh rồi nhất quyết khép chân lại.

"Đồ trứng thối bỉ ổi, anh nhìn cái gì"

Mộ Lăng Duệ con mắt vô tội nhìn lên nữ vương nhà mình, giọng nói non nớt thanh minh.

"Lỗ nhỏ sưng rồi!"

"...." người làm sưng là anh đó, là anh đó, đồ con quỷ khốn khiếp, cô giận dỗi đem chăn trùm kín cơ thể, quá mất mặt đi, khi nãy trước mặt anh đi tiểu, hiện tại còn để anh trông thấy một màn đáng khinh như vậy, anh sẽ không ghét bỏ, nghĩ rằng cô lẳng lơ chứ...

Một lát sau anh bỏ đi, Tiểu Mạn than thở trong lòng, thế là hỏng bét, anh nghĩ mình là con gái dễ dãi, sẽ chán mình... Nước mắt tủi thân cũng theo đó chảy ra, bất quá không nhanh không chậm anh đã quay lại, nụ cười hớn hở, người đàn ông đem chân cô lần nữa tách mở rộng ra.

"A!" Tiểu Mạn thấy một gỗ mát lạnh chà sát vào nơi riêng tư của mình. "Em không cần! Em tự làm được! Duệ, để em tự làm"

Hành động của Mộ Lăng Duệ vô cùng chuyên chú, nơi hai cánh hoa đỏ hồng bị hành hạ tới sưng phồng, một ngón tay nhét vào cũng khó khăn, anh dùng ngón trỏ cùng ngón cái tách mở u huyệt, một ngón tay khác mang theo thuốc mỡ lành lạnh xâm nhập vào bên trong nơi u nộn, nhẹ nhàng mát sa, Tiểu Mạn bị động mà cả cơ thể bị kích thích tới run rẩy, nước nhờn không nén được chảy tí tách.

Cô vùi mặt vào gối không dám nhìn người đàn ông đang chuyên chú ma sát tiểu hạch đỏ hồng nộn của mình.

Xong việc anh đưa bàn tay đầy chất dịch ướt át kia đi rửa, cuối cùng ôm cô bé con vào lòng hưởng thụ âu yếm.

"Mạn Mạn ướt ơi là ướt nha!"

Vô sỉ.... Quá vô liêm sỉ mà, cô than thầm trong lòng, rôt cục thì cô lấy phải người chồng thế vào vậy hả...

Lúc ăn bữa sáng, không đúng là bữa đầu trưa cuối sáng mới đúng, anh cũng không rời cô một bước, hành động đút cho cô ăn căn bản là cực kỳ điêu luyện, cô rất ghét ăn rau, thật ra Tiểu Mạn đích thị là con thỏ thích ăn thịt mà, cuối cùng dưới cuồng bạo của anh cũng chịu đầu hàng, phải nuốt vào bụng không ít rau xanh... Miệng cô mếu xệch, ăn rau nhiều sẽ bị xanh ruột đó!!

"Anh hôm nay không cần đi làm a!"

Mộ thiếu cảm thận cục thịt nhỏ trong lòng đang không ngoan liền đánh bốp vào mông trơn láng của cô một tiếng.

Đừng làm rộn, anh chính là đang làm việc đó, người đàn ông này thực quái dị nha, vừa cho vợ ăn vừa cho thể đánh văn bản, cô ăn hết một bát rau thì anh cũng vừa đánh xong mấy trang giấy đen đặc chữ, quả thật là loài trâu bò khó hiểu mà.

Tiểu Mạn ăn no lười biếng nằm trong lòng anh, buồn chán ngồi đếm số xương trên cơ thể anh, bất quá da anh rắn lại cứng, cũng sờ không được mấy cái xương nào.

"Duệ...!"cô thỏ thẻ.

Anh ánh mắt hướng cô chờ đợi câu hỏi.

"Anh hôm qua tại sao lại hành động như vậy?" cô đỏ mặt.

Anh mờ mịt.

"Chính là... Chính là liếm... Ách... Liếm nơi đó... Thực rất bẩn mà...!"

Anh hình như hiểu thông điệp cô nói, gương mặt đàn ông nổi lên một đoạn hồng hồng, hai cái tai cũng đỏ ửng.

"Không bẩn rất ngọt mà" anh ngập ngừng một chút, tai anh lại đỏ nữa rồi".... anh lên mạng thử tra cứu mới biết làm sao đó...."

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.