Nữ Phụ Không Vô Tâm

Chương 19: Đi hẹn hò với em gái cô a.




Chuyện Đông Bình Trưởng Công chúa cố ý giam giữ người của Ninh Vương phủ, Thái tử không chỉ cấu kết Lý Thường Hiển mà còn hãm hại Khánh Vương mưu phản là chuyện vô cùng quan trọng, có thể thấy tất cả quan viên, bao gồm hắn trong đó, đều không biết nên báo với Thái hậu và Hoàng thượng thế nào.

Mã Ngọc Thành liếc mắt nhìn Từ Tùng Nguyên.

Từ Tùng Nguyên không uống nhiều rượu, đôi mắt vẫn giữ vẻ tỉnh táo, có lẽ là muốn đợi sau bữa tiệc mật báo với Hoàng thượng chuyện này, đến lúc đó Hoàng thượng nhất định sẽ truyền bọn họ hỏi rõ.

Chỉ cần nghĩ đến ý kiến người người ký tên của Bùi Khởi Đường, Mã Ngọc Thành liền tức giận đến mức ngứa cả răng, cứ như vậy, ngoài Ninh Vương hơi khờ khạo, không ai thoái thác được trách nhiệm này.

Hắn chỉ mong say đến chết ở nơi này, như vậy sẽ không cần đón nhận cơn thịnh nộ của Hoàng đế.

Nhưng sự việc nào có đơn giản như vậy.

Cung nhân dọn thức ăn xuống rồi bày trái cây tươi lên

Quả nhiên Từ Tùng Nguyên đứng dậy: "Vi thần xin Hoàng thượng mau chóng xử lý vụ án Thái tử cấu kết với giặc."

Giọng nói trầm thấp vang lên, thu hút ánh mắt của mọi người trên điện.

Bùi Khởi Đường cũng bỏ ly rượu trong tay xuống, không ngờ người không nói câu nào trên đường đi như Từ đại nhân, kìm nén một bụng khí thế rồi phát ra ở đây.

Bẩm báo một cách không có kỹ xảo thế này, chỉ phá đi không khí náo nhiệt mà thôi.

Mã Ngọc Thành bên cạnh khóc không ra nước mắt.

Bùi Khởi Đường liếc nhìn Tả Thừa tướng Lưu Cảnh Thần, Lưu Cảnh Thần cũng có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, dường như hiểu rất rõ học trò của mình.

Từ Tùng Nguyên bình thường giống như mọt sách, nhưng khi gặp phải chuyện lại không hề lơ ngơ, giống như một quả pháo thăng thiên, tới giờ phút quan trọng, luôn giữ vững tính cách cương trực của mình.

Hoàng đế tỏ vẻ không vui: "Hôm nay là tiệc chúc mừng, có chuyện gì thì ngày mai nói."

Mã Ngọc Thành thở phào nhẹ nhỏm, không phải là họ muốn giấu diếm, mà là Hoàng thượng không cho phép tấu.

Nhưng chuyện Thái tử tạo phản, Khánh Vương bị vu oan thì không thể xem nhẹ, Từ Tùng Nguyên nhíu mày tiếp tục thuyết phục nhưng bị Mã Ngọc Thành kéo lại.

Hoàng đế phút chốc mất hứng. Từ Tùng Nguyên này thật không biết ý, chuyện của Thái tử ai cũng biết, còn phải đợi hắn tố cáo trong yến tiệc sao?

Tội danh của Thái tử hắn còn muốn lược bỏ đi trong sách, đến giờ cũng không ai lôi chuyện đó ra, còn không phải do tiến thoái lưỡng nan vì vừa muốn trị tội Thái tử lại muốn giữ thể diện cho triều đình sao, Từ Tùng Nguyên lại đi nói thẳng ra hết.

Ánh mắt Hoàng đế nhìn vào cung tên trên bàn: "Đây là Thần Tí Cung của Tây Hạ sao?"

Nhìn bên ngoài không có gì đặc biệt.

Nói cái gì mà uy lực vô cùng mạnh, e chỉ là nói quá mà thôi.

Mắt Hoàng đế lấp lánh: "Tuy Lý Thường Hiển có cung thần, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại tướng sĩ Đại Tề ta. May là Trẫm không nghe lời tiểu nhân, nghi ngờ lòng trung thành của Bùi ái khanh và Vinh Quốc công đối với Trẫm."

Mã Ngọc Thành dường như nhận được tín hiệu, lập tức đứng dậy hùa theo: "Hoàng thượng thánh minh, nếu không phải Thẩm Xương Cát hành sự thất bại thì đâu cần khổ tâm đến vậy, nếu Đại Tề ta chuẩn bị đánh phủ đầu giặc trước thì không đến nỗi tổn thất nhiều binh sĩ như thế, đáng tiếc là Tưởng lão Tướng quân đã tử trận ở Thái Nguyên..."

Thẩm Xương Cát là tấm màn che mặt của Thái tử, cũng là nơi để Hoàng thượng trút giận, nếu không có Thẩm Xương Cát, sẽ không có chuyện Thái tử dẫn binh xuất chinh, cũng sẽ không rơi vào tay người Kim.

Hoàng đế đang không có chỗ trút giận, lập tức vẫy tay: "Đem Thẩm Xương Cát lên đây cho ta."

...

Trong đại lao Hoàng Thành Ti, Thẩm Xương Cát đang bị dày vò khổ sở.

Cuối cùng hắn cũng biết được vì sao mình phải tiếp tục sống.

Một người oán hận càng sâu thì càng không muốn chết.

Hắn muốn trở mình, muốn báo thù Cố gia, Hàn Chương, Thái hậu và cả Hoàng đế.

Hắn ở trong Hoàng Thành Ti chịu khổ, mỗi giờ mỗi phút hắn đều khắc ghi trong lòng, có một ngày hắn sẽ cho những người kia gánh chịu gấp bội.

Tính cách của Hoàng thượng hắn hiểu rất rõ, chỉ cần Hoàng thượng bớt giận thì sẽ lại trọng dụng hắn.

Hắn đợi tin tức, nhưng không ngờ người Tây Hạ lại đến.

Tây Hạ khởi binh đánh Đại Tề, Thái tử bị Kim quốc bắt đi, giống như dao cắt vào da thịt xương cốt, khiến hắn ngày càng tuyệt vọng.

Hắn từng nghĩ, nếu Kim quốc và Tây Hạ đánh đến kinh đô, có phải Hoàng đế sẽ giết hắn đầu tiên không.

Âm thầm chịu đựng ở đây đã một tháng, hắn lại nghe được tin Bùi Khởi Đường và Hàn Chương thắng trận.

Hàn Chương bỗng chốc trở thành công thần cứu quốc, chỉ dựa vào việc này, tuyệt đối Hoàng thượng sẽ không thả hắn ra khỏi đại lao.

Cố gia thì sao?

Không phải Cố gia muốn hai nước hòa thân sao? Có vì chuyện này mà bị triều đình trách tội không.

Vẫn là Tả Thừa Ân không nhịn được nói với hắn: "Cố gia cũng là công thần, bọn họ gạt Lý Thường Hiển để cứu Đông Bình Trưởng Công chúa, vì thế mới nghĩ ra kế giả hòa, nay Thái hậu và Hoàng thượng đã đứng về một phía, cùng đối phó Tây Hạ…"

Đại chiến sắp đến, nếu Tây Hạ và nước Kim cùng đánh vào kinh đô, giang sơn Đại Tề sẽ là của Lý Thường Hiển, Thái hậu và Hoàng đế còn gì để tranh giành.

Tia hi vọng cuối cùng cũng tiêu tan.

Từ đầu đến cuối hắn vẫn không hiểu, tại sao bản thân lại thua thê thảm như vậy, một Cố Lang Hoa sao lại có bản lĩnh hô mưa gọi gió, đến hắn cũng không chống đỡ nổi.

Hứa thị ở phòng giam bên cạnh ngày càng điên loạn, trong phòng giam của bà ta phát ra một mùi hôi thối, làm hắn cảm thấy như đang ở trong địa ngục.

Hứa thị sinh ra đứa con gái như Cố Lang Hoa, hắn nên chúc mừng hay tội nghiệp cho bà ta đây.

"Không phải ngươi biết huyền học sao? Ngươi đoán thử xem hai chúng ta sẽ có kết cục thế nào." Thẩm Xương Cát hỏi Hứa thị.

Hứa thị dường như nghe không hiểu, vẫn tiếp tục nhặt cọng cỏ rồi cười không ngừng.

"Lang Hoa, mẫu thân đan vòng hoa cho con, vòng hoa mẫu thân làm là đẹp nhất." Mỗi ngày đều nhắc tới cái tên Lang Hoa, không ngừng nhớ đến Lang Hoa.

Thẩm Xương Cát cười lạnh: "Sớm biết có ngày này thì tại sao ban đầu làm vậy, nếu ngươi chịu yên phận, thì bây giờ đã cùng hưởng vinh hoa phú quý với Cố lão thái thái và con gái mình rồi."

Hứa thị cười lớn: "Con gái của ta, Lang Hoa, đúng rồi Lang Hoa!"

Cửa phòng giam mở ra, Tả Thừa Ân đứng trước mặt Thẩm Xương Cát: "Đại nhân, Hoàng thượng truyền ngài vào cung."

Ngày này cuối cùng cũng đến.

Trong mắt Thẩm Xương Cát đầy hi vọng: "Hoàng thượng là…."

Tả Thừa Ân lắc đầu: "Hoàng thượng đang mở tiệc chiêu đãi công thần, có Vinh Quốc công, Bùi Tướng quân…Hôm nay có lẽ là cơ hội cuối cùng của ngài, ngài nhất định phải nắm lấy."

Nói không chừng hôm nay là ngày hắn phải chết.

Không, hắn không thể chết được.

Thẩm Xương Cát bò dậy, hắn không thể chịu thua, hắn không thể bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này.

"Đại nhân, ta đã chuẩn bị sẵn nước cho ngài, ngài sửa soạn lại một chút." Đây là chuyện cuối cùng mà Tả Thừa Ân có thể làm cho Thẩm Xương Cát.

Thẩm Xương Cát bị đưa đến đại điện.

Gạch vàng trên mặt đất vẫn sáng bóng, Thẩm Xương Cát đi phía trước, hắn thường hưởng thụ âm thanh phát ra khi bước đi trên gạch vàng, sự trong trẻo đó giống như hắn đang lau chùi bảo đao trong tay.

"Tội thần tham kiến Hoàng thượng." Thẩm Xương Cát từ từ quỳ xuống.

Hoàng đế lạnh lùng nhìn Thẩm Xương Cát, "Ngươi không phải nhất quyết không nhận tội sao? Tại sao lại xưng tội thần."

Thẩm Xương Cát hành lễ: "Tội thần không nhìn ra âm mưu của Lý Thường Hiển, không thể để cho kẻ tiểu nhân tránh xa triều đình, tội thần tuy có tội, nhưng vẫn luôn trung thành với Hoàng thượng. Không giống như Cố gia kia, tuy biết được tin Lý Thường Hiển chuẩn bị tấn công Đại Tề trước cả Hoàng Thành Ti nhưng lại giấu giếm, đợi đến khi đàm phán thành công mới nói ra sự thật, chỉ dựa vào chuyện này cũng đã đáng tội chết rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.