Nữ Phụ Không Vô Tâm

Chương 18: Cùng nhau ngạo kiều mới là vương đạo sao?




Tin tức toàn bộ gia tộc Dương bị giết giống như bão thổi quét toàn bộ thànhg phố A, Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng là nguyên nhân gây ra, lại ở bệnh viện tiến hành dưỡng thương, không biết tình hình chút nào.

Sau khi Cảnh Dật Thần tỉnh lại Cảnh Chung Tu chỉ tới thăm qua một lần, hơn nữa vẫn là giống như chủ yếu đến thăm Thượng Quan Ngưng, còn đâu chỉ là thuận đường mà đi thăm người con trai tên Cảnh Dật Thần mà thôi.

Ông chỉ nhàn nhạt nói: “Các con dưỡng thương cho tốt, còn những việc còn lại đều không cần nhọc lòng, nguy hiểm đã bị ta giải quyết, người đáng chết đến một người cũng không thể sống, nếu còn sống thì cũng sống không bằng chết.”

Chờ Cảnh Trung Tu đi rồi, Thượng Quan Ngưng có chút nghi hoặc đi hỏi Cảnh Dật Thần: “Ý của cha là, người chủ mưu làm chúng ta bị thương đã bị bắt tất rồi?"

Cảnh Dật Thần thần sắc bình tĩnh, cầm bàn tay nhỏ mềm mại của vợ nói: “Chianh là ý của ông ấy. Không có việc gì, em không cần suy nghĩ nhiều, những việc này đều không cần em phải nhọc lòng tới, ở thành phố A, không có việc gì mà ông ấy làm không được.”

Chỉ xem ông ấy có nguyện ý làm hay không mà thôi.

Hiện tại nếu ông ấy nói là tất cả đều đã xử lý xong rồi.

“Khí sắc của cha không được tốt, mấy ngày nay khẳng định không nghỉ ngơi đàng hoàng, ông ấy tới sao anh luôn mặt lạnh, phải cùng ông ấy vui vẻ nói chuyện! Ông ấy rất lo cho anh nha!"

“Ta lại thấy ông ấy đến viện là để thăm em, nếu như một mình anh ở bệnh viện thì khẳng định ông ấy sẽ không tới." Bởi vì trước kia không biết anh đã ở bao nhiêu trường hợp sống chết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần Cảnh Trung Tu tựa như không để ý lắm, thậm chí một câu quan tâm cũng không nói, tựa như cho dù anh có chết, Cảnh Trung Tu cũng sẽ không có một chút khổ sở.

Thượng Quan Ngưng nghe anh nói xong, lập tức trừng mắt liếc anh một cái: “Anh là muốn chết sao? Ông ấy có bao nhiêu đau lòng vì anh mà anh cũng không biết, sao lại đến thăm em ở bệnh viện! Chẳng qua là do rm ở bệnh viện, nên ông ấy mới có cớ để đến. Ngày anh bị thương, ông ấy cũng tới bệnh viện thăm anh, hơn nữa còn không nói chuyện với em, chỉ vội vã đi vào phòng cấp cứu để xem tình hình của anh."

“Hơn nữa nghe quản gia nói, ngày đó ông ấy một ngày một đêm cũng chưa chợp mắt, đưa đồ ăn vào phòng ông ấy một miếng cũng không ăn. Nếu không phải đau lòng phẫn nộ, làm sao mà ông ấy lại ăn không vào? Cha là người lạnh trong nónh, chỉ là không biết cách biểu đạt ra thôi, ông ấy là trưởng bị, anh nên chủ động mềm mỏng trước, làm nũng đáng yêu...."

Nhìn sắc mặt Cảnh Dật Thần càng ngày càng đen, Thượng Quan Ngưng cũng cảm thấy việc làm nũng đáng yêu đối với Tổng Giám đốc Cảnh là không có khả năng.

“Cái kia…… Làm nũng bỏ đi, chịu thua anh làm được phải không? Mỉm cười sẽ làm được phải không? Dù sao lần sau nhìn thấy cha, anh cũng không được lãnh đạm giống như trước. Ân, chờ vết thương của anh khỏi hẳn, chúng ta sẽ đi thăm cha, trò chuyện với ông, cùng ông chơi cờ. Em nhớ rõ là cha rất thích câu cá phải không? Vậy anh cùng cha đi câu cá đi!”

Thượng Quan Ngưng cằn nhằn nói một đống lớn, Cảnh Dật Thần suy nghĩ lại có chút phiêu xa.

Anh không biết có phải Cảnh Trung Tu không giỏi biểu đạt hay không, bởi vì không biết cách biểu đạt nên từ nhỏ tới lớn mới lạnh nhạt, nghiêm khắc với anh như vậy. Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ nhận được sự trách cứ, mà Cảnh Dật Nhiên thì mặc kệ, có làm cái gì cũng đều không bị phạt, sẽ không bị ai mắng.

Anh vẫn luôn cho rằng, cha không thích mình.

Chẳng lẽ, là do anh nhìn lầm rồi sao? Nếu không sẽ không giống như lời Thượng Quan Ngưng nói, sẽ không một đêm không nghỉ ngơi, càng sẽ không ăn cơm, ông là người ăn ngủ có quy luật, chấp hành nghiêm túc giờ giấc nghỉ ngơi, ăn cơm cũng có chế độ dinh dưỡng phì hợp, ông dựa theo khoa học mà dùng cơm, ăn cơm một chút không kêu ca.

Anh không nghĩ Thượng Quan Ngưng nói dối, nếu hôm nay thật sự chỉ có một mình anh ở tại bệnh viện, Cảnh Trung Tu tuyệt đối sẽ không tới, ông chỉ biết nói, một người đàn ông cao cao tại thượng không cần thăm nom và chiếu cố.

Có lẽ là bởi vì Cảnh Trung Tu cảm thấy bản thân mình mạnh mẽ, nên ông cũng sẽ cảm thấy con trai của mình cũng nên mạnh mẽ đi.

Nhưng từ khi mẹ Triệu Tình chết, trong lòng Cảnh Dật Thần đã có một cái gai, từ lúc anh hiểu chuyện liền đem người đàn bà Chương Dung kia hận thấu xương, mà bà nội Mạc Lan và Cảnh Trung Tu cũng đều xem như là đã gián tiếp hại bà, cho nên Cảnh Dật Thần bất luận như thế nào cũng không thể thân mật với bọn họ.

Chỉ có một mình mẹ anh chết đi, còn lại mọi người đều sống tốt. Mà thây cốt của bà còn chưa lạnh, Chương Dung đã ôm bụng to gả vào Cảnh gia, đây là nỗi nhục lớn nhất đối với mẹ anh.

“Dật thần, anh có nghe được lời em nói không?” Thượng Quan Ngưng nói rất nhiều, nhưng lại phát hiện đối phương không có một tí phản ứng nào, không khỏi có chút chán nản.

Cảnh Dật Thần lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói: “Anh nghe được, nhưng chỉ sợ làm không được.”

Anh vừa mới nghe được lời Thượng Quan Ngưng nói, muốn cho anh cùng người nhà hòa hợp, rốt cuộc người nhà của anh đều là thật tình đối tốt với anh, không giống người như người nhà của cô, đều là trắng trợn lợi dụng và bán đứng.

Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu, nhìn thấy sự lạnh băng trong đáy mắt Cảnh Dật Thần, cô bỗng nhiên có chút đau lòng.

“Vậy được, không cần miễn cưỡng, từ từ vậy, nếu anh thật sự không thích bọn họ, vậy thì không cần cưỡng bách chính mình, nhung từ nay về sau không được cãi nhau với cha nữa, gặp mặt phải nói chuyện, em cảm thấy, ông ấy cũng rất không dễ dàng. Hơn nữa, anh xem, em và cha mối quan hệ cũng không tồi nha, theo em thấy ông ấy cũng không phải không thể tiếp cận, chỉ là phương pháp không đúng.”

Cảnh Dật Thần nghe được câu cuối cùng của cô, ngay lập tức cười: “Không, bảo bối, không phải phương pháp của anh không đúng, mà chỉ có ngươi là bảo thủ, phỏng chừng ông ấy chỉ dễ nói chuyện với em, em không sợ ông ấy. Nhưng em ngàn vạn lần đừng nghĩ ông ta là người tốt, bằng không một lúc nào đó sẽ lại thất vọng."

“Cha đối xử với người khác không tốt không liên quan tới em, chỉ cần ông ấy đối tốt với em! Vậy thì đó chính là người cha tốt!"

Cảnh Dật Thần biết, Thượng Quan Ngưng bởi vì từ nhỏ đã không có được tình thương của cha, từ nhỏ đã sống trong sự lợi dụng của Thượng Quan Chinh nên đã tạo thành bóng ma, cho nên đối với sự quan tâm của Cảnh Trung Tu rất quý trọng, cô thậm chí rất nhanh liền đem Cảnh Trung Tu trở thành trưởng bối thân cận nhất, không hề cảnh giác.

Mà cha cũng rất thân với Thượng Quan Ngưng, làm người khác cảm thấy, ông đã quen biết cô rất lâu rồi, vẫn luôn làm trưởng bối của cô.

Cảnh Dật Thần trong đầu linh quang chợt lóe, bật thốt lên nói: “Em nói xem, có phải cha anh thích con gái?”

Thượng Quan Ngưng xì một tiếng liền cười: “Ai nha, ban đầu em còn cho rằng chỉ số thông minh EQ của anh phải được thế giới ghi lại, hóa ra còn không bằng em nha! Anh mới phát hiện ra à, em đã sớm phát hiện! Ông ấy hẳn là cảm thấy con trai phải chống đỡ toàn bộ Cảnh gia, là trụ cột, cho nên phải nghiêm khắc quản giáo, nếu là con gái, cái gì cũng không cần làm, chỉ lo hưởng thụ cuộc sống, không cần có bất kỳ áp lực gì, chỉ được nuông chiều như tiểu công chúa là được.”

Hóa ra là như thế này!

Cảnh Dật Thần có chút bừng tỉnh.

Thượng Quan Ngưng nói ra, vậy mà anh trước nay đều không có nghĩ tới, anh từ nhỏ đến lớn một lòng đều chỉ nghĩ muốn làm được tốt nhất, hy vọng mình có thể làm Cảnh Trung Tu vừa lòng, cho ông ấy biết mình là ưu tú nhất, làm sao giống Thượng Quan Ngưng, sẽ nghĩ đến lý do là bởi vì giới tính mới có sự khác biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.