Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn

Chương 37: Chương 37




Edit: Dật Phong, Yến Phi Ly

Là quá ngây thơ không có lòng đề phòng, hay là hưng phấn do có mưu đồ gì khác? Dù là ở thời bình thì một bé gái chỉ cần có chút ý thức đề phòng đều biết không nên tùy tiện mang hai người đàn ông về nhà, huống chi là hiện tại.

Nhưng Trương Dịch sẽ vì vậy mà sợ sệt lùi bước sao? Đương nhiên là không. Đã đi tới đây rồi, không làm rõ chân tướng thì sao anh có thể cam tâm. Đương nhiên, quan trọng nhất là với thực lực của Nam Thiệu và anh bây giờ, nơi nguy hiểm hơn nữa cũng có thể xông vào một lần. Cho nên anh chỉ hơi ngừng lại một chút rất khó nhận ra, sau đó lập tức nhấc chân bước vào phòng, Trương Duệ Dương đi theo ngay sau anh, cuối cùng là Nam Thiệu. Ú Ú vẫn ẩn nấp ở bên ngoài. Đương nhiên, dù nó xuất hiện, với hình thể của nó cũng không vào được trong căn hộ này.

Nhưng trong nhà cũng không phải đầm rồng hang hổ như anh tưởng tượng, mà là một nơi trang trí rất đơn giản, mộc mạc sạch sẽ, lộ ra chút ấm áp. Nếu như nói có cái gì đặc biệt thì đó chính là có khá nhiều búp bê, trên khay trà, trên ghế salông, trên ti-vi, trên sàn nhà, trên bệ cửa sổ, chỗ nào cũng có, nhưng lại không sắp xếp quá dày đặc khiến người phát sợ. Có điều ngẫm lại, chủ nhà hiện tại chỉ là một cô bé, lại sinh hoạt một mình, khó tránh khỏi cảm thấy cô độc, như vậy cũng có thể hiểu được.

“Chú ơi, các chú cứ ngồi đi, cháu đi thắp nến đã, nếu không lát nữa sẽ không nhìn thấy gì.” Vừa vào nhà, Lan Lan báo bọn họ một tiếng, rồi để ba lô xuống, bắt đầu bận túi bụi.

Cô bé thắp nến sau đó kéo rèm cửa sổ, rồi chuyển tấm gỗ đến che lại, bịt kín căn phòng để tránh tia sáng lộ ra ngoài. Vừa làm việc, cô bé vừa giải thích: “Có lúc sẽ có thú biến dị đi ngang qua đây, đặc biệt là buổi tối, phải cẩn thận mới được.” Hiển nhiên là sống một mình lâu rồi, cô bé đã tích lũy được không ít kinh nghiệm.

Sau khi xác định không lộ ánh sáng ra ngoài một lần nữa, cô bé mới đi rót ba ly nước cho ba người, lúc đưa cho Nam Thiệu rõ ràng vẫn hơi sợ sệt, động tác run rẩy làm một ít nước tràn ra. Cô bé cũng rót cho mình một ly, lấy thuốc cảm cúm ra uống hai viên.

“Chú ơi, các chú cứ ngồi đó đi, cháu đi chuẩn bị thức ăn. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, rồi chú kể cho cháu chuyện bên ngoài nhé.” Uống thuốc xong, cô bé nói, sau đó lấy ra một cây nến ngắn thắp lên, cầm đi vào nhà bếp, sau đó tiện tay đóng cửa phòng bếp lại.

Trương Dịch và Nam Thiệu liếc nhau một cái, đều cảm thấy không thể hiểu được cô bé này. Lúc này Nam Thiệu vẫn duy trì hình dáng kiến, bởi vì nguyên nhân hình thể, vừa rồi lúc vào cửa cũng hơi vất vả. Hắn muốn khôi phục hình người. Sau đó hắn cũng quyết đoán làm như vậy, thừa dịp thiếu nữ không ở đó, mặc quần áo vào.

Lúc này nhà bếp truyền đến tiếng nói chuyện, âm thanh rất nhỏ, thế nhưng với thính giác của hai người lại nghe rõ ràng không tốn chút sức nào.

“Em ngốc à, sao lại mang người lạ về nhà? Nhỡ đâu bọn họ có ý xấu thì phải làm sao?”

“Không thể nào, ai chú ấy vừa mới cứu em mà.”

“Cứu thì sao? Ai bảo cứu em thì là người tốt đâu, xã hội bây giờ…”

Trương Dịch đứng lên, vừa nghe tiếng quở trách trong phòng bếp cùng với tiếng nấu cơm, vừa ra hiệu để Trương Duệ Dương giữ im lặng. Sau đó anh nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng ngủ, đẩy ra, nhờ ánh nến trong phòng khách mà quét mắt liếc một vòng, sau đó đóng lại, tiếp theo đi đến một gian phòng ngủ khác.

Căn hộ này có bố cục hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích hơn 50m2, chưa tới 60m2. Phòng ngủ đầu tiên khá nhỏ, bày giường tầng cùng với hai bàn học nhưng mà có bốn cái ghế. Trên giường gọn gàng chỉnh tề, trên bàn để mấy chồng sách và một cái máy vi tính, có bốn cặp sách treo trên tường, ngoài ra không còn gì khác. Phòng ngủ thứ hai hơi lớn, để một cái giường lớn một cái giường nhỏ, chăn trên giường nhỏ cũng gấp gọn xếp chồng lên nhau, trên giường lớn lại bừa bộn một đống, hẳn là chỗ Lan Lan ngủ, trong phòng còn có một tủ trang điểm và một tủ quần áo.

Bởi vì bày nhiều đồ, hai phòng ngủ đều có cảm giác rất chật chội, nhưng lại hết sức sạch sẽ, không có mùi tro bụi ẩm mốc, hiển nhiên thường xuyên được quét tước.

Trương Dịch đóng cửa lại, lắc đầu với Nam Thiệu vẫn luôn chú ý bên này, ra hiệu không có nguy hiểm. Nhưng cũng không vì vậy mà anh bỏ qua ban công và nhà vệ sinh, nhưng cũng không thu hoạch được gì. Bây giờ chỉ còn phòng bếp, tuy nhiên lúc mới vào nhà thì cửa bếp mở rộng, liếc mắt một cái là rõ mồn một, cũng không có gì đặc biệt.

Từ bài trí đồ đạc đến diện tích trống eo hẹp, có thể thấy trước tận thế nhà này có không ít người, điều kiện gia đình cũng không tốt lắm. Trừ những điểm ra, Trương Dịch không tìm được bất kỳ đầu mối hữu dụng nào.

Ngồi vào chỗ cũ, anh cầm lấy ly nước còn ấm, tiếng quở trách trong phòng bếp vẫn còn đang tiếp tục.

“Trong nước không có thuốc.” Nam Thiệu nói nhỏ một câu. Bởi vì dị năng, đối với các loại vật chất tác dụng trong cơ thể hắn đều sẽ có phán đoán phân tích đại khái, không thể nói chính xác tác dụng đối với thân thể là gì, nhưng chắc chắn xác định được là có hại hay không.

Trương Dịch gật gật đầu, yên lòng đưa ly lên miệng nhấp một ngụm.

“Ba ơi, ba đang tìm gì thế?” Trương Duệ Dương tò mò hỏi.

Trương Dịch duỗi ngón tay đặt trên môi mình, thở dài, “Sau này sẽ nói cho con. Đêm nay con phải ngoan, đừng nói gì cả, cũng đừng cách xa ba nhé.”

Trương Duệ Dương ngơ ngác gật đầu, im lặng không lên tiếng nữa.

“Nhưng mà dù em không mang họ trở về, nếu họ có ý xấu thật thì em cũng chẳng còn cách nào.” Trong phòng bếp, Lan Lan nhẹ nhàng nói một câu khiến người không ngừng liên miên cằn nhằn im bặt.

Trương Dịch nhướng mày, liếc mắt nhìn Nam Thiệu. Bọn họ có thể nghe ra giọng nói chuyện trong bếp đều là của Lan Lan, nhưng ngữ điệu rất khác biệt, như là hai người hoặc là nhiều người hơn đang thảo luận, hiển nhiên đang tái hiện một màn trình diễn giống trong tiệm thuốc tây trước đó.

Cho nên, đây là nhân cách phân liệt ư? Hay là cố ý biểu diễn cho bọn họ xem?

Sau khi kiểm tra sơ bộ tình hình trong nhà,Trương Dịch càng cảm thấy thiếu nữ này thần bí khó lường. Không phải anh nghĩ quá phức tạp mà thật sự là nếu nghĩ người sống ở tận thế quá đơn giản thì rất có thể kẻ phải chết sẽ là chính mình. Thà phiền phức một chút, suy đoán đến tất cả các loại khả năng, sau đó loại trừ từng cái một, cho dù cuối cùng kết luận là người ấy đơn giản như vẻ ngoài thì cũng tốt hơn việc bởi vì sơ ý mà bỏ mạng.

“Bọn họ muốn tới thủ đô, Lan Lan, chúng ta đi cùng họ đi.” Bên kia vẫn đang thảo luận, đề tài đã đổi thành cái khác, dường như người quở trách trước đó cũng cảm thấy nếu như hai người thật sự muốn gây bất lợi với Lan Lan, sợ là ngay cả nhà Lan Lan cũng không về được, xem như đã chấp nhận hành động cô bé dẫn người lạ về nhà không phải là bởi vì quá ngu ngốc mà là vì bất đắc dĩ. Nếu là bất đắc dĩ, vậy không cần tiếp tục trì triết nữa.

“Nhưng mà chị hai, tại sao chú ấy phải mang theo chúng ta chứ?” Lan Lan sợ hãi hỏi.

“Làm nũng, ăn vạ, khóc lóc, bám đuôi… Làm thế nào mà chẳng được, dù sao chúng ta cũng nhất định phải rời khỏi đây, bỏ lỡ cơ hội này sẽ chẳng còn lần khác đâu, em muốn ở lại đây mãi sao? Rồi nửa cọng tóc người cũng không được nhìn thấy…” Blah blah… một chuỗi khuyến khích và quở trách.

Nếu như không phải biết bên trong chỉ có một mình Lan Lan, Trương Dịch sẽ không nhịn được mà bật cười.

“Được rồi, Lan Lan, cứ làm thế đi.” Đúng lúc này, giọng Lan Lan bỗng dưng trầm xuống, vài chữ đơn giản mà lại thẳng thắn dứt khoát, có hiệu quả giải quyết tức thì. Theo kinh nghiệm trước đó, đây hẳn là người anh cả có uy tín nhất kia.

“Vâng ạ.” Quả nhiên Lan Lan ngoan ngoãn đồng ý.

Một nhà ba người đang nghe trộm say sưa ngon lành, bỗng nghe thấy Lan Lan ‘ai nha’ một tiếng, nói mì chín rồi, sau đó bắt đầu vang lên tiếng bát đũa, chốc lát sau cô bé mở cửa phòng bếp, mỗi tay bưng một bát mì ra.

Trương Dịch nhanh chóng đứng dậy đi đón.

“Vốn cháu định nấu cơm nhưng mà mất thời gian quá, mùi vị cũng nồng, dễ thu hút thú biến dị, cho nên cháu chỉ nấu mì…” Lan Lan giải thích, lúc nhìn thấy Nam Thiệu đã khôi phục hình người, cô bé hoảng hốt lui lại một bước. May mà Trương Dịch vừa vặn bước đến nhanh tay nhận bát, nếu không thì hai bát mì sẽ phải cống hiến cho sàn nhà.

“Chú ấy là Nam Thiệu, chính là người đã cứu cháu ban nãy, sau tận thế thân thể chú ấy xảy ra biến dị, có thể tự do chuyển đổi giữa hình người và hình kiến.” Trương Dịch giới thiệu sơ lược, cũng tiết lộ một vài tin tức thích hợp, ánh mắt kín đáo quan sát phản ứng của Lan Lan.

“Thật… thật ư?” Khuôn mặt Lan Lan vẫn chưa hết vẻ sợ hãi, mà nhiều hơn là hiếu kỳ không hề che giấu, dường như không ngờ rằng con người còn có thể biến dị theo phương hướng này. “Khụ khụ… Lợi hại quá!” Dừng lại mấy giây, tựa hồ cảm thấy chỉ nói hai chữ thì hơi khó coi nên cô bé bèn bổ sung một câu có lệ.

“…” Trương Dịch và Nam Thiệu.

“Còn mì đấy ạ…” Đại khái cũng phát hiện giọng của mình thiếu chân thành, Lan Lan cười lúng túng, sau đó trốn nhanh vào nhà bếp.

“Phùuu… Làm mình sợ muốn chết…” Sau khi xác định mấy người ngoài phòng khách không nhìn thấy, cô bé dựa vào tủ lạnh vỗ vỗ ngực mình, nhỏ giọng nói.

Mà ngay sau đó biểu tình cô chợt biến đổi, trong mắt tràn ngập khinh bỉ: “Sợ cái gì? Quỷ nhát gan!”

Sau khi mắng xong lại khôi phục dáng vẻ khiếp đảm trước đó, cũng không lên tiếng nữa mà là yên lặng mà múc hai bát mì, hít sâu lấy dũng khí rồi mới bưng lên đi ra ngoài. Nếu có người thấy cảnh này, nhất định sẽ tưởng là mình đang xem một vở kịch biến diện.(*)

(*) Biến diện hay còn gọi là chuyển mặt nạ. Một loại hình nghệ thuật ở Tứ Xuyên, các diễn viên sẽ chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt trước toàn thể khán giả.

Thực ra Trương Dịch vốn định đi vào hỗ trợ, thế nhưng khi nghe thấy cô bé lầm bầm lầu bầu bèn bỏ đi ý nghĩ này. Anh yên lặng chờ ở bên ngoài, thấy Lan Lan đi ra mới tiến lên nhận bát.

Trong phòng khách có bàn, đó là một cái bàn chữ nhật không lớn lắm, mấy người ngồi quanh bàn ăn mì, vừa vặn mỗi người chiếm một bên.

Vẫn theo quy củ cũ, Nam Thiệu ăn trước, xác định không có vấn đề rồi thì Trương Duệ Dương và Trương Dịch mới bắt đầu ăn. Chỉ là bọn họ làm ra hành động cực kỳ tự nhiên bí mật cho nên Lan Lan chẳng thể phát hiện.

Ánh nến lay động, tia sáng mờ nhạt ảm đạm, hương mì nước bồng bềnh trong không khí, không có ai nói chuyện. Trong tai tất cả đều là tiếng húp mì xì xụp, giữa đêm tối lạnh lẽo nghe thấy lại có vài phần ấm áp khó giải thích được.

“Ngày mai tụi chú sẽ đi, cháu muốn tiếp tục lưu lại nơi này hay là theo chú đến thủ đô?” Chốc lát sau, Trương Dịch tựa như tùy ý hỏi.

Nam Thiệu liếc mắt nhìn anh không nói gì. Trương Duệ Dương thì lại gần như vùi cái đầu nhỏ vào trong bát, tay nghề nấu nướng của Lan Lan quả thực rất khá, chỉ là món mì sợi đơn giản và cũng không có gia vị phức tạp gì mà lại làm ra mùi vị khiến cho người ăn hận không thể cầm bát lên liếm sạch. Có thể thấy được mấy chuyện như nấu ăn cũng rất cần tài năng trời cho.

Nghe thấy Trương Dịch nói, đầu tiên Lan Lan hơi sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cô bé còn đang sầu não vì không biến nên mở miệng thế nào đây, lúc này tự nhiên vội vã gật đầu không ngừng: “Cháu đi thủ đô với các chú ạ.” Cuối cùng, tựa hồ có chút không xác định, thấp thỏm mà cẩn thận hỏi: “Có được không ạ?” Nói xong cô bé len lén nhìn Nam Thiệu một cái. Dường như Lan Lan rất sợ Nam Thiệu không đồng ý.

Thực tế thì bây giờ Nam Thiệu đã không lạnh lùng xa cách nữa, chỉ có điều lần đầu gặp gỡ cô bé đã nhìn thấy một loại hình thái khác của hắn, trong lòng dù gì còn có chút sợ hãi, cho nên theo bản năng cảm thấy hắn rất khó ở chung.

“Đương nhiên.” Trương Dịch cười đáp. Ở tình huống bình thường, nếu họ đã gặp gỡ thì không có khả năng vứt bỏ một cô nhi ở đây, làm sao cũng phải đem người đến căn cứ gần nhất lo liệu xong xuôi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đứa bé này vô hại đối với bọn họ. Cho nên đêm nay có thể bình an vượt qua hay không là điều rất quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.