Nữ Phụ! Đừng Mong Trốn Khỏi Chúng Ta

Chương 37: Dấu vết để lại (2)




- Còn khóc nữa sao?

Tần Lâm vội vàng xoa xoa đầu bé gái:

- Ha ha, đáng tiếc ca ca không có khẩu phúc, không ăn vòi voi được.

Tư Vong Ưu lập tức ngừng khóc thút thít, ngẩng đầu lên chớp chớp mắt.

- Mới vừa rồi Thái hậu hạ chỉ, bảo ta đem Cảm Trụ phóng sinh!

Tần Lâm cười ha hả, có cảm giác hết sức thành tựu sau khi lừa gạt bé gái mới vừa rồi.

Vị trưởng quan này của chúng ta… mấy tên thân binh Hiệu Úy bên cạnh nhất thời đau đầu, quả thật không biết nói gì với thú vui tàn ác của trưởng quan mình.

Tư Vong Ưu không dám tin nhìn Tần Lâm, cho đến khi lấy được câu trả lời khẳng định từ trong ánh mắt hắn, trong nháy mắt liền bật cười sờ vòi Cảm Trụ, lại vuốt ve tai to tướng của nó, vui mừng không bút nào tả xiết. Cuối cùng mới ngước gương mặt nhò nhắn lên nhìn Tần Lâm:

- Vong Ưu cũng biết ca ca tốt nhất, ừm, nếu là không gạt người, vậy thì càng tốt hơn.

Quả thật là con nít… Tần Lâm bĩu môi, lúc này gương mặt nhỏ nhắn bôi đen của Tư Vong Ưu đã khóc trở nên lem luốc, nước mắt chảy xuống trông như mặt mèo.

Đoàn người dắt bạch tượng đi về phía ngọ môn, dọc theo đường đi nghe thấy Tư Vong Ưu thì thầm to nhỏ ở bên tai Cảm Trụ, Tần Lâm lưu ý, hơi dừng lại bước chân, vểnh lỗ tai lên nghe xem nó nói gì.

- Cảm Trụ ôi Cảm Trụ, ngươi phải cẩn thận ca ca, hắn rất giỏi gạt người, nếu ngươi không cẩn thận bị gạt, hắn sẽ cắt một khúc vòi của ngươi làm thức ăn. Khoan nói rất đau, tương lai cũng sẽ trở thành voi vòi ngắn, khó coi chết đi được. Lại nói lỗ mũi bị thương, gặp phải mùa Đông sợ rằng còn bị thương phong cảm mạo...

Trời ơi… Tần Lâm hừ hừ cười lạnh hai tiếng, không có hảo ý nhìn chằm chằm vòi Cảm Trụ.

Tư Vong Ưu bị dọa sợ đến không nhẹ, dắt voi đi nhanh vài bước, vội vàng cách xa tên manh tâm bất lương này một chút. Ngay cả bạch tượng cũng có phát giác cuốn vòi dài của mình lại, dường như đang muốn nói: chớ cắt vòi của ta, rất đau…

Tần Lâm dẫn Tư Vong Ưu về nhà, an bày cho Cảm Trụ.

Tên mập cùng Ngưu Đại Lực từ chỗ Du Đại Du trở lại, nhìn thấy bạch tượng Cảm Trụ đều rất ly kỳ, vây quanh Tư Vong Ưu hỏi cái này hỏi cái kia. Lão đầu tử Từ Văn Trường cũng ở bên cạnh hỏi thăm phong thổ nhân tình biên thùy Vân Nam, quan hệ rắc rối phức tạp giữa các đại Thổ Ty, nhìn như nói chuyện phiếm cùng tiểu cô nương, thật ra là có thâm ý khác.

Bất quá cao hứng nhất là Từ Tân Di, biết được Tần Lâm làm cho Miến Điện tuyệt cống, Đại vương tử Mãng Ứng Lý bị bạch tượng húc giống như con chó chết, nàng liền cao hứng vỗ tay hoan hô, đuổi theo Tần Lâm đến trong phòng, thân thể mềm mại như lửa nóng ôm chặt lấy hắn, môi mềm ngọt ngào in vào mặt hắn.

Đang lúc Tần Lâm cho là lại sắp đại chiến một trận, Đại tiểu thư lại chạy ra ngoài như bay.

Ặc, đây là…?

Chỉ thấy Từ Tân Di đã cùng Tư Vong Ưu cỡi lên trên lưng Cảm Trụ, chạy như điên ở vườn hoa sau nhà, Đại tiểu thư hoa tay múa chân, hô to gọi nhỏ, bất kể con voi đá bồn hoa nát bấy, giẫm đạp bùn đất hỗn loạn một mảnh.

Tần Lâm lấy tay vỗ trán, có cảm giác suy yếu vô lực: xem ra vẫn phải mau chóng đưa con voi đi, Từ Tân Di cỡi ngựa không sao, hiện tại còn muốn cỡi voi, e rằng hoa cỏ khắp trong kinh thành sẽ chịu tai ương.

Mới vừa ăn cơm xong, Hồng Dương Thiện liền lòng như lửa đốt chạy tới phủ Tần Lâm, ủ rũ cúi đầu bẩm báo:

- Đại sự không tốt! Tào Hỷ kia bị nhốt trong ngục đột nhiên tự vận.

- Vậy sao?

Tần Lâm ung dung điềm tĩnh uống nước trà súc miệng, tựa hồ chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu của hắn.

Thấy Tần Lâm tỏ ra bình tĩnh, Hồng Dương Thiện cũng trấn định lại, kể qua một lượt.

Ngày triều kiến Miến Điện tiến cống bạch tượng đã định từ ba tháng trước, chính là sáng hôm nay, Tào Hỷ bị trông chừng nghiêm mật đột nhiên hỏi Cẩm Y Hiệu Úy, phải chăng là bạch tượng đã bị dắt đi triều kiến rồi không.

Các Hiệu Úy cũng không suy nghĩ nhiều, thuận miệng báo cho y biết, âm mưu của lão huynh ngươi muốn phá hỏng triều kiến đã sớm bị Tần trưởng quan nhìn thấu.

Kết quả sau khi Tào Hỷ biết được tin tức liền xếp chân ngồi dưới đất, miệng niệm cái gì ‘tam kiếp giáng thế, Di Lặc chuyển sinh’. Đến khi các huynh đệ Hiệu Úy phát giác ra có chỗ khác thường, tên này đã cắn lưỡi tự vận.

Nghe đến đó, Tần Lâm cảm thấy hết sức đúng như mong muốn của mình. Hắn đã đoán được bảy tám phần lai lịch của Tào Hỷ, chỉ là không thể vạch trần trước mặt bọn Ôn Đức Thắng, bằng không sẽ không thể nào diễn màn kịch ngự tiền cứu giá được. Về phần Tào Hỷ, vốn Tần Lâm đã chuẩn bị sắp tới làm thịt y diệt khẩu, dù sao y lợi dụng bạch tượng Cảm Trụ giết chết Hoa lão thung, vốn là nên lấy mạng bồi thường.

Bây giờ Tào Hỷ tự vận chết đi cũng tiết kiệm cho Tần Lâm một phen tay chân, cho nên hắn cười lạnh lẽo:

- Giỏi, giỏi cho nô tài trung thành, trước khi chết vẫn còn giải vây cho chủ nhân. Hừ hừ, Miến Điện chỉ là nước nhỏ, không biết cho Tào Hỷ ích lợi gì, y lại lấy quốc sĩ báo đáp!

Hồng Dương Thiện nghe vậy ngẩn người, nhất thời chợt hiểu ra:

- Trưởng quan quả nhiên gương sáng treo cao! Trước khi chết Tào Hỷ vẫn còn trút tội lỗi lên đầu Bạch Liên giáo, rõ ràng là giải vây thay Miến Điện. Đáng tiếc triều đình theo cổ lễ không chém sứ giả, để cho Mãng Ứng Lý trở về, tiện nghi cho tên khốn này.

Cũng không tiện nghi gì, tuyệt cống chỉ còn kém thiên triều xuất động đại quân chinh phạt mà thôi. Nhớ năm xưa mặc dù Nhật Bản ở xa nơi hải ngoại, vì tranh đoạt quyền lợi triều cống, Đại Nội Thị cùng Tế Xuyên Thị còn chém giết lẫn nhau. Miến Điện nằm ở bán đảo Trung Nam, tiếp giáp với Trung Quốc, thế lực khắp nơi rắc rối phức tạp, một khi bị Trung Quốc chủ động tuyệt cống, đả kích chắc chắn hết sức nặng nề.

Đêm hôm đó, cống sứ Xiêm La, Giản Bộ Trại mặc thường phục đi tới phủ đệ Tần Lâm, cảm kích rơi nước mắt chân chính khó lòng miêu tả. Cả hai đều nói đều nói Tần Lâm ân trọng như núi, quân thần nước nhỏ khó lòng báo đáp.

- Cũng không cần báo đáp gì, các ngươi chỉ cần phụ trách chuyện Ngũ Phong hải thương cho tốt là được, ha ha…

Tần Lâm cười hết sức bỉ ổi.

-----------

Sắc trời chạng vạng tối, trà lâu tửu quán trên phố kinh thành đã đốt đèn lồng. Trong lúc Tần Lâm cùng Từ Văn Trường tiếp kiến cống sứ Xiêm La, hai bên ai cũng đạt được mục đích của mình, nói cười vui vẻ, Miến Điện Đại vương tử Mãng Ứng Lý toàn thân băng bó giống như xác ướp nằm bên trong kiệu, được đám tùy tùng khiêng chạy ra khỏi Bắc Kinh thành.

Hoàn toàn khác với tình cảnh lúc tới được phái viên Lễ bộ, Hồng Lư Tự, Hội Đồng quán nghênh đón long trọng, lúc này không có bất kỳ người nào tới đưa, ngay cả lính canh giữ cửa thành, dân chúng hai bên đường phố đều ném tới ánh mắt khinh bỉ. Ngay cả trẻ con bên đường cũng phun nước bọt, ném trứng thối, rau cải thối về phía bọn họ.

Những sứ thần Đông Hu vương triều này quả thật chật vật không chịu nổi, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm đôi chân cho mình, dưới chân như thoa mỡ, tên nào tên nấy ôm đầu lủi trốn như chuột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.