Nữ Phụ, Đừng Coi Thường Nữ Chủ

Chương 3: Anh muốn cắn nát môi cô




Edit: Mini

Beta: Min

Vào lúc ăn cơm chiều, Hạ Đàn mới khập khiễng từ trên lầu đi xuống.

Ba Hạ mới vừa từ nhà ga xe lửa đón khách về, lúc này mới thấy con gái của mình. Nhìn qua chân cô, mở to hai mắt kinh ngạc nói: "Chân con bị làm sao vậy?"

Hạ Đàn nhìn Hàn Triệt đang ngồi bên cửa sổ ăn cơm chiều, căng khuôn mặt nhỏ nhắn, lớn tiếng nói một câu: "Bị chó cắn!"

Hàn Triệt đang uống nước, xém chút nữa bị sặc, cuộn tay để lên môi, liên tiếp ho khan vài tiếng.

Hạ Đàn thấy anh sặc như vậy, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái, vui rạo rực mà nhếch khóe miệng lên.

Khập khiễng đi xuống lầu, lúc đi ngang Hàn Triệt, còn cố tình lấy cái chân không bị thương dùng sức giẫm mạnh lên chân Hàn Triệt một cái.

Hàn Triệt ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm.

Hạ Đàn "ai da" một tiếng, đôi mắt to tròn vô tội, thành thật nhận lỗi: "Thật xin lỗi Hàn tiên sinh, đạp trúng anh rồi, tôi không phải cố tình đâu."

"......."

Nếu là người khác, Hàn Triệt đã sớm đen mặt rồi. Không, vốn dĩ không có ai cả gan đắc tội với anh như vậy.

Nhưng mà ai bảo Hàn Triệt vừa mới đổ oan cho cô gái nhỏ người ta chứ, giờ phút này bị trả thù cũng chỉ có thể giả câm điếc ăn hoàng liên, vô cùng rộng lượng nói một câu, "Không có gì."

Hạ Đàn hừ một tiếng, xoay người bước đi.

Hàn Triệt: "......"

Người làm trong khách sạn đang ăn cơm trên một cái bàn tròn lớn đối diện Hàn Triệt.

Hạ Đàn đi đến ngồi xuống, mẹ Hạ cúi đầu nhìn chân cô, "Sao lại sưng đến vậy? Xương có bị đau không? Nếu vẫn không bớt sưng thì con nên đến bác sĩ khám đi, đừng để cho nó nghiêm trọng thêm."

Lúc này Hạ Đàn đang mặc vớ, chân dẫm lên dép lê, vốn dĩ là một bàn chân nho nhỏ, thế mà bây giờ lại sưng lên giống như cái bánh bao.

Ba Hạ cũng vội vàng nói: "Đúng đúng, lát nữa ăn cơm xong thì đến phòng khám xem, tự thoa thuốc cũng không thể lành được."

Hạ Đàn gật gật đầu, nói: "Lát nữa con sẽ tự đi."

Mẹ Hạ nói: "Một mình con đi thì thế nào được, để Thanh Thanh dẫn con đi."

Vào thời điểm cơm chiều, trong khách sạn rất bận rộn, mẹ Hạ không thể đi được, đành phải cho Thanh Thanh đi cùng cô.

Hạ Đàn "vâng" một tiếng: "Con biết rồi."

Cơm nước xong, Thanh Thanh liền đỡ Hạ Đàn chuẩn bị qua phòng khám của bác sĩ Trương ở đối diện.

Mới từ trong khách sạn bước ra, chợt nghe thấy một tiếng gọi: "Hạ tiểu thư."

Hạ Đàn hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn theo hướng của giọng nói.

Hàn Triệt đứng dưới mái hiên bên phải của khách sạn, dựa lưng vào tường, một tay đút trong túi quần, đang dõi theo cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Đàn căng lên, trừng mắt nhìn anh: "Anh đứng đây làm gì?"

Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, bước tới, nói với Thanh Thanh: "Cô bận việc thì đi đi, tôi sẽ dẫn cô ấy đến phòng khám."

Hạ Đàn vẫn còn tức giận, nói chuyện cũng không nể mặt anh, "Tôi không cần anh đưa, đừng ở đây giả vờ tốt bụng."

Nhưng Hàn Triệt căn bản không phải tới để hỏi ý kiến cô, trực tiếp giữ chặt cánh tay cô, dắt cô đi về phía trước, "Mắng tôi là chó, lại đạp chân tôi một cái, cô có cáu giận ầm ĩ cũng đủ rồi."

Hàn Triệt sức lớn, Hạ Đàn như con vịt nhỏ gần như là bị Hàn Triệt xách lên. Cô vừa vội vừa giận, đẩy anh ra, "Anh buông ra, tôi tự đi được!"

Hạ Đàn tránh cả nửa ngày, khi đến trên cầu, Hàn Triệt rốt cục cũng buông cánh tay cô ra.

Cánh tay Hạ Đàn bị kéo rất đau, nheo mắt trừng anh, "Có ai đỡ người khác như anh không?"

Hàn Triệt liếc mắt, nhìn cô, "Nếu tôi đỡ cô như bình thường, cô sẽ thành thật mà đi theo sao?"

Anh chưa từng thấy cô nhóc nào như thế cả, chỉ có một việc nhỏ xíu mà ghi hận lớn đến vậy.

Hạ Đàn buồn bực ngồi vào trụ cầu, đầu xoay sang hướng khác, mím môi không nói lời nào.

Hàn Triệt đứng đối diện cô, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm.

Qua một lát sau, Hạ Đàn cuối cùng cũng mở miệng: "Tôi ghét nhất là bị người khác đổ oan cho mình, tôi đã đồng ý giúp thì nhất định sẽ giúp, không cần thù lao từ anh, tôi không phải loại người như vậy. Lúc đó tôi thật sự dẫn anh đi tìm bà nội Lưu, chân tôi đúng là bị trẹo thật, tôi không có giở trò lừa gạt anh."

Hàn Triệt đứng đối diện, nhìn chằm chằm Hạ Đàn một hồi lâu. Vẻ mặt cô rất ấm ức, nhếch miệng nhìn sang chỗ khác.

Đáy lòng Hàn Triệt hít một hơi, sau một lúc lâu, cuối cùng nói ra một câu, "Thật xin lỗi, là tôi đã trách lầm cô."

Hạ Đàn sửng sốt, lúc này mới quay đầu lại.

Nhìn chằm chằm Hàn Triệt, qua một lát mới nói: "Không có gì."

Hạ Đàn tính tình thẳng thắn, lúc tức giận thì thật sự khó chịu, nhưng chỉ cần đối phương xin lỗi với mình, cô sẽ xem như không có chuyện gì.

Cô đưa tay ra với Hàn Triệt, nhìn anh nói: "Anh đỡ tôi đi."

Hàn Triệt liếc mắt nhìn cô một cái, cười ra một tiếng, "Không phải vừa nãy còn không cho người khác đỡ sao."

Hạ Đàn nói: "Lúc nãy còn chưa hết giân."

Hàn Triệt: "....."

Chân Hạ Đàn bị thương không tính là nhẹ, nhưng mà không nặng lắm, bác sĩ già lấy bông tẩm rượu thuốc và xoa bóp huyệt vị cho cô, sau đó lại bó thuốc, dùng băng gạc quấn chân cô lại, lúc này mới thật sự trở thành cái móng heo.

Hạ Đàn có chút buồn bực nhìn chân mình, hỏi bác sĩ: "Ông Trương, chân con khi nào thì có thể lành ạ? Con sắp phải lên Đại học rồi."

Cô vẫn còn muốn đi giày cao gót đó.

Bác sĩ già nói: "Thương gân động cốt một trăm ngày, tạm thời dưỡng thương đi."

Hạ Đàn kêu rên, "Phải một trăm ngày ạ? Trời đất ơi!"

Không mang được giày cao gót thì thôi không nói, nhưng cô không muốn phải mang móng heo này đi báo danh đại học đâu???

Hạ Đàn rất muốn khóc, cô sao lại xui xẻo thế này chứ.

Đột nhiên nhớ đến, nhịn không được nghiêng đầu trừng mắt tên đầu sỏ kế bên, "Đều là do anh làm hại."

Hàn Triệt không hiểu vì sao lại nhận một cái nồi như vậy, nhíu mày, "Không phải tự cô làm trẹo chân sao?"

Hạ Đàn nói: "Là vì tôi giúp anh tìm bà nội Lưu!"

Hàn Triệt: "......"

Lúc quay về, trời cũng đã tối.

Cảm xúc bi thương của Hạ Đàn đến nhanh mà đi cũng nhanh, dù gì thì chân bị thương là chuyện đã rồi, cô đâu còn cách nào khác, nói không chừng còn có thể tránh được huấn luyện quân sự nữa!

Vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên vô cùng vui vẻ.

Cùng Hàn Triệt quay về khách sạn, vui vẻ hỏi anh, "Anh tìm bà nội Lưu làm gì vậy? Bà là gì của anh vậy?"

Hàn Triệt suy nghĩ một chút, trả lời với cô: "Người thân."

Hạ Đàn đột nhiên dừng bước chân, kinh ngạc mà nhìn anh, " Thật sao?"

Hàn Triệt "ừ".

Hạ Đàn há hốc mồm, sửng sốt hồi lâu cũng không nói được gì.

"Bà nội Lưu không phải không có con cái sao? Anh làm sao mà...."

"Cô hỏi nhiều như vậy làm gì." Hàn Triệt không muốn nói nhiều, cắt ngang lời cô, "Đây không phải chuyện cô cần biết."

Hạ Đàn nhìn Hàn Triệt, trên mặt anh không có biểu tình gì, nhưng có chút lạnh lùng.

Hạ Đàn ngẫm nghĩ mình và Hàn Triệt cũng không phải thân thiết gì, hỏi thăm chuyện riêng nhà người ta dường như không được tốt lắm.

Vì vậy nhẹ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Trở về khách sạn vừa vặn chín giờ.

Đại sảnh cũng không có người, Thanh Thanh một mình ngồi ở quầy bar.

Thấy Hạ Đàn đã về, vội vàng đi từ bên trong bước ra, "Sao rồi? Chân không sao chứ?"

Hạ Đàn lắc đầu, "Không sao đây, có điều ông Trương nói thương gân động cốt một trăm ngày, bảo em phải dưỡng thương."

Thanh Thanh "A" một tiếng, " Phải lâu như vậy sao?"

Hạ Đàn gật gật đầu, lại nói: "Có điều vậy cũng tốt mà, em sẽ tránh được huấn luyện quân sự."

Hàn Triệt đang đi lên lầu, nghe thấy cô nói vậy không khỏi sửng sốt, không nhịn được mà cười. Tinh thần tự sướng này quả thật không tồi.

Hàn Triệt đã tìm được người cần tìm, ngày hôm sau lập tức rời đi.

Lúc Hạ Đàn xuống lầu, nhìn thấy một người khá quen mặt đứng ở quầy bar.

Cô bước qua nhìn kỹ, "Ôi, anh không phải đi cùng với Hàn Triệt sao?"

Hà Vũ gật gật đầu, "Đúng vậy."

Hạ Đàn vẫn muốn nói thêm gì đó, Thanh Thanh ở quầy bar đánh lên tay cô một cái.

Cô nghiêng đầu: "Sao vậy?"

Thanh Thanh nói: "Vị này muốn giúp Hàn tiên sinh trả phòng."

Hạ Đàn mở to hai mắt: "Trả phòng?"

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Hà Vũ: "Các anh lại đi sớm như vậy ư?"

Hà Vũ gật đầu: "Đúng vậy, Hạ tiểu thư."

Hạ Đàn vội hỏi: "Hàn Triệt đâu?"

Hà Vũ nói: "Hàn tổng ở bên ngoài."

Hạ Đàn không rảnh lo đến cái chân đau của mình, cất bước chạy ra ngoài.

Hàn Triệt dừng xe ở bờ sông, anh đứng ở đấy đang gọi điện thoại, tựa như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh vậy.

Hạ Đàn chạy tới, đứng bên cạnh Hàn Triệt, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hàn Triệt cúi mắt nhìn lướt qua cô, nói vài câu trong điện thoại, sau đó liền cúp máy.

Hạ Đàn thấy Hàn Triệt đã tắt máy, lập tức hỏi: "Anh phải đi sao?"

Hàn Triệt "ừ" một tiếng, nói: "Cảm ơn cô đã giúp tôi tìm người."

Hạ Đàn lắc đầu, trong lòng không tránh khỏi khó chịu, "Anh còn quay lại đây không?"

Hàn Triệt lắc đầu, "Chắc là sẽ không."

Hạ Đàn nghe vậy, trong lòng lại càng khó chịu hơn, "Bà nội Lưu không phải người thân của anh sao? Anh không định về thăm bà sao?"

Hàn Triệt nói: "Bà nội sẽ đi cùng với tôi."

Hạ Đàn ngẩn ngơ đứng đó, nhìn Hàn Triệt lại bỗng nhiên không biết phải nói gì.

Cô nhấp môi, nhịn thật lâu, sau đó nhẹ nhàng hỏi một câu: "Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?"

Tâm tư của cô gái không thể nào che giấu được nữa.

Hàn Triệt nhìn cô, một lúc lâu sau đó nói: "Chắc là sẽ không."

"......."

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: Mọi người đã đợi lâu rồi ~ 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.