Nữ Phụ, Đừng Coi Thường Nữ Chủ

Chương 28




Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Nhiệm vụ này làm Vệ Thư Tuân khó hiểu, cái gì kêu là sửa cái máy bị y phá hư chứ? Y phá hư máy gì hồi nào?

“Thư Tuân?” Hàn Chi Tân quay đầu, nhìn thấy Vệ Thư Tuân ngẩn người, đẩy đẩy y: “Làm sao vậy?”

Vệ Thư Tuân hoàn hồn: “Xin lỗi, Chi Tân, tớ có chút chuyện, cậu đi về trước đi.”

“Được rồi!”

Chào tạm biệt Hàn Chi Tân, Vệ Thư Tuân bình tĩnh hỏi máy học tập: “Máy học tập, mày đang làm cái gì? Tao phá máy hồi nào đâu?”

Máy học tập không nói lời nào, yên lặng phát một đoạn phim.

Trong phòng thí nghiệm, Vệ Thư Tuân trả lời câu hỏi cuối cùng bị đưa ra, chỉ vào sinh viên kiếm chuyện nói: “Tốt lắm, còn ai muốn hỏi, hỏi đi, hỏi đến mấy người vừa lòng mới thôi.”.

Có người bất mãn phản bác một câu, Vệ Thư Tuân một đấm nện vào… Nện vào cái gì vậy?

Đoạn phim của máy học tập là 360 độ, đầy đủ chiếu lại cảnh tượng Vệ Thư Tuân dùng sức nện vào một cái máy.

Cái máy đó chừng cao hai mét, bề rộng hơn ba thước, tổng thể là hình chữ nhật, màu trắng bạc, đồng hồ đo của máy ở hai bên, nếu không chú ý, có lẽ sẽ nghĩ đây là một bức tường. Đương nhiên, Vệ Thư Tuân sẽ không thật sự nghĩ nó là tường, y biết phía sau mình có cái máy, chẳng qua… Nhất thời quên, cùng với… Thuận tay đấm một cái mà thôi!

“… Ý là, tao không cẩn thận, đập hư cái máy này?” Vệ Thư Tuân gian nan hỏi.

“Đập hư.” Máy học tập khẳng định trả lời, đồng thời phát ra cảnh tượng sau khi bọn họ rời khỏi phòng thí nghiệm, Trịnh Lặc phiền não nhìn cái máy: “Làm sao bây giờ, giống như bị đập hư …”

Máy học tập không phải vạn năng, nó chỉ có phạm vi quét hình tương đối rộng thôi, cho nên đúng lúc “Nhìn lén” thấy.

“Tôi cố ý đợi cậu cơm nước xong mới tuyên bố nhiệm vụ, cậu nên cảm kích tôi.” Máy học tập nói.

“Rồi rồi, thật vạn lần cảm kích.”

Tuy miệng có lệ, Vệ Thư Tuân vẫn cảm ơn máy học tập từ tận đáy lòng. Bằng không chờ y nhận được hóa đơn phạt khủng bố, chỉ sợ còn không hiểu sao lại như thế.

“Tao phải đi sửa cái máy đó mới được, máy học tập, mày có cách sửa không?” Vừa nói, Vệ Thư Tuân vừa đi về hướng tòa nhà Khống chế phi hành hàng không.

“Nếu quét hình, hẳn có thể tìm được tư liệu tương quan.” Máy học tập đáp.

“Vậy còn đỡ.”

Nhưng đã hết thời gian tham quan, sinh viên không thể vào tòa nhà khống chế phi hành hàng không, Vệ Thư Tuân vừa đi tới cửa đã bị hai sĩ quan bảo vệ ngăn lại.

“Không xong…” Nếu không mau chóng sửa lại cái máy, cho dù không cần đền, chắc cũng sẽ bị hủy bỏ tư cách tham quan!

Vệ Thư Tuân cũng không muốn bị đuổi đi đáng chán như vậy.

“Vệ Thư Tuân?” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc, Vệ Thư Tuân quay đầu, phát hiện là sĩ quan Lục, mừng rỡ tiến lên bắt lấy tay hắn: “Sĩ quan Lục, làm phiền anh, tôi có chuyện muốn tìm Trịnh Lặc, xin mang tôi vào đi!”

“Từ từ, cậu đừng có gấp.” Sĩ quan Lục rút tay ra: “Nói đi, có chuyện gì?”

“Cái kia…”

“Không nói rõ nguyên nhân, tôi cũng không thể mang cậu đi vào.” Nói như vậy, sĩ quan Lục chuẩn bị rời đi, Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ, kéo hắn qua nhỏ giọng nói rõ ngọn nguồn: “Chuyện này anh đừng nói cho ai khác nha, bằng không tôi xong đời.”

“Phốc!” Sĩ quan Lục cười khẽ: “Thì ra là chuyện này!”

Buổi chiều tuy bọn họ không có ở hiện trường, nhưng vẫn thông qua camera giám sát, khi sinh viên bắt đầu xảy ra tranh cãi bọn họ vốn phải ra mặt giải quyết, nhưng bị Vệ Thư Tuân đứng ra bình ổn trước.

Vệ Thư Tuân dùng sức đập máy một cái, khí thế mà chỉ vào sinh viên kiếm chuyện mắng, hai người họ đều thực tán thưởng. Không ngờ sau đó còn xuất hiện vấn đề này.

Sĩ quan Lục vừa cười, vừa xua tay: “Được rồi được rồi, cậu theo tôi vào đi!”

Hắn nói với vài câu sĩ quan giữ cửa, dẫn Vệ Thư Tuân đi vào Trung tâm khống chế.

Lúc này đã sắp bảy giờ, phòng nghiên cứu hai bên hành lang đa số vẫn sáng đèn, khi Vệ Thư Tuân đi qua mấy phòng nghiên cứu nhìn nhìn, phát hiện người trong đó thủy chung vùi đầu làm việc, không có ai ngẩng đầu nhìn thời gian một cái.

Lại đi qua phòng nghiên cứu hồi sáng nhìn thấy hai nhà du hành, lúc này bức màn đã kéo lên, hai nhà du hành không ở đó, chỉ có vài vị nghiên cứu viên đang bận rộn. Một người trong đó chính là giáo sư Quan Trình.

Hình như nhận thấy ánh mắt của Vệ Thư Tuân, Giáo sư Quan Trình đột nhiên ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Vệ Thư Tuân, hai người đều ngẩn người.

Giáo sư Quan Trình gật đầu cười cười với Vệ Thư Tuân, lập tức quay đầu lại tiếp tục thảo luận với những người khác, Vệ Thư Tuân cũng gật gật đầu, đuổi kịp bước chân sĩ quan Lục.

Hai người quen thuộc mà đi vào phòng thí nghiệm mô phỏng, phòng thí nghiệm còn sáng đèn, nhưng cửa đóng chặt. Sĩ quan Lục gõ gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng của Trịnh Lặc: “Ai?”

Sĩ quan Lục ý bảo Vệ Thư Tuân trả lời, vì thế Vệ Thư Tuân kêu lên: “Trịnh Lặc, là em.”

“Hả?” Trong phòng thí nghiệm truyền ra tiếng kinh dị, chỉ chốc lát cửa bị mở ra, Trịnh Lặc ló đầu, kinh ngạc hỏi: “Vệ Thư Tuân, sao em lại tới đây?”

“Em đến gánh vác trách nhiệm.” Vệ Thư Tuân nói.

“Cái gì?”

“Máy bị em đập hư…”

“Đừng nói đừng nói!” Trịnh Lặc dùng sức xua tay, nhìn về phía sĩ quan Lục, ánh mắt tràn ngập cảnh giác.

Sĩ quan Lục khoanh tay trước ngực: “A, tôi vừa rồi hình như nghe được chuyện gì, muốn báo lên không?”

“…” Trịnh Lặc nâng tay lên, làm ra động tác đầu hàng:

“OK, tôi mời anh ăn cơm, làm như không nghe thấy đi!”

Sĩ quan Lục nhún nhún vai: “Tôi đã tan ca, báo lên cũng phải đến ngày mai, tự hai người coi xử lý đi.”

“Cảm ơn cảm ơn!” Trịnh Lặc cầm tay hắn lắc lắc: “Sáng mai tự tôi sẽ báo!”

Đã sửa được rồi báo và không sửa được nên báo, kết quả hoàn toàn khác nhau.

“Đây là chuyện của kỹ thuật viên các anh, người tôi đã đưa đến, đi trước.” Sĩ quan Lục khoát tay: “Anh nhớ tối đưa anh bạn nhỏ này về là được.”

“Không thành vấn đề, hôm nào tôi mời anh ăn cơm, cảm ơn Lục Bân.”

Vệ Thư Tuân lúc này mới biết sĩ quan Lục tên là Lục Bân.

Nói tạm biệt với sĩ quan Lục, Trịnh Lặc dẫn Vệ Thư Tuân vào phòng thí nghiệm, tò mò hỏi: “Sao em lại tới đây?”

“Em nói rồi đó, đến gánh vác trách nhiệm.” Vệ Thư Tuân nói: “Máy bị em đập hư đúng không? Em đến sửa nó lại.”

Tuy không nhận thấy sinh viên trước mắt có năng lực sửa được cái máy phức tạp vậy không, nhưng câu nói của Vệ Thư Tuân vẫn làm anh rất cảm động. Vệ Thư Tuân là vì giúp anh mới đấm về sau một cái, cũng không phải thật sự muốn phá hư máy, cho nên Trịnh Lặc cũng chưa trách y, không ngờ y chủ động tới cửa nhận sai —— Trịnh Lặc trực tiếp không nhìn câu nói “Em đến sửa nó lại” của Vệ Thư Tuân kia.

“Ý tốt của em anh nhận, chuyện này anh sẽ không nói với thầy em, em cũng đừng để trong lòng.” Trịnh Lặc vỗ vỗ lưng Vệ Thư Tuân, cười nói: “Hơn nữa chỉ là có chút vấn đề nhỏ, đêm nay có anh thể sửa xong… chắc vậy.”

Vệ Thư Tuân không nhấn mạnh nữa, bởi vì y cũng không xác định chỉ bằng tư liệu của máy học tập, y có thể tự sửa được hay không: “Máy hư rất nghiêm trọng hả anh?”

“Vậy thì không, hẳn chỉ bị lỏng chỗ nào đó thôi.” Trịnh Lặc đi trở về xác ngoài máy đã sắp mở ra, cầm con vít dấu cộng tiếp tục mở: “Phiền nhất là điểm ấy, không biết đến tột cùng có vấn đề chỗ nào, đành phải kiểm tra toàn bộ một lần.”

Vệ Thư Tuân cũng ngồi xổm xuống, cầm lấy dụng cụ trên mặt đất giúp mở ra, Trịnh Lặc nhìn về phía y, thấy y động tác rất cẩn thận thuần thục, yên lòng: “Em năm ba hay năm tư, tay nghề rất cứng đấy, đã làm rất nhiều thực nghiệm?”

Nếu nói là năm hai, khẳng định sẽ bị trực tiếp đuổi về, tuy y quả thật đi theo giáo sư Triệu làm rất nhiều thực nghiệm. Cho nên Vệ Thư Tuân chỉ ậm ờ lên tiếng.

Phần bên ngoài rất dễ tháo, càng vào trong, đã không còn là cái Vệ Thư Tuân đụng được. Cho dù Trịnh Lặc đồng ý, Vệ Thư Tuân cũng không dám lộn xộn, dây nhợ chi chít căn bản cả chỗ xuống tay cũng không có.

Lúc Vệ Thư Tuân chờ ở một bên, máy học tập đã quét xong bên trong bộ máy. máy này thật sự rất phức tạp, hơn nữa lại đã hơn trăm năm, nó tốn không ít thời gian mới quét xong, nhưng hoàn toàn không khớp gì với máy móc tương lai, ngay cả bản vẽ tương quan cũng tìm không ra.

“Thư Tuân, tôi tra không ra.” Máy học tập nói: “Trong database của tôi không có loại máy này, cậu hỏi công năng và tác dụng của nó đi.”

Vệ Thư Tuân liền hỏi: “Trịnh Lặc, máy này là cái gì vậy? Có công năng gì?”

Trịnh Lặc đang kiểm tra một cuộn dây thô bằng hai ngón tay, cũng không quay đầu lại nói: “Đây là một thiết bị phân biệt chống bức xạ để phân tích bức xạ trong ngành hàng không. Phòng thí nghiệm Đại học A hẳn cũng có. Nói vậy em là sinh viên năm ba à, năm tư đã có thể vào phòng thí nghiệm rồi.”

“…” Vệ Thư Tuân đột nhiên có chút không dám hỏi.

“Máy học tập, tra được tư liệu chưa?”

“Đúng vậy, về thiết bị phân biệt chống bức xạ, đã tra ra.” Máy học tập bày ra một loạt đồ hình máy móc: “Trong database của tôi có ghi lại bản vẽ thiết bị phân biệt chống bức xạ, gần với version này nhất chính là xx-8048, chắc là bản nâng cấp của máy này.”

“…” Vệ Thư Tuân nhìn nhìn bản vẽ hình thức rõ ràng nhỏ đi một nửa, nhìn nhìn lại dây nhợ lằng nhằng trước mắt, rất muốn bóp cổ máy học tập nói: “Tao cả cái bây giờ còn không nắm được, mày cho tao bản nâng cấp có ích gì!”

“Vệ Thư Tuân, đưa anh cái đồng hồ vạn năng.” Trịnh Lặc gần như nhét hơn phân nửa người vào cỗ máy, vươn tay nói với Vệ Thư Tuân.

Vệ Thư Tuân đặt đồng hồ vạn năng  vào tay anh, anh lấy vào làm một hồi, lại duỗi tay muốn cái khác. Cứ như vậy một bên kiểm tra một bên đổi dụng cụ, tốn hơn một tiếng, Trịnh Lặc mới hoàn thành kiểm tra toàn bộ linh kiện bên trong, tất cả mối nối đều được mở ra rồi gắn lại lần nữa.

Hai người hợp lực tân trang xong thiết bị phân biệt chống bức xạ, Trịnh Lặc đi đến bảng điều khiển phía bên phải khởi động, màn hình sáng lên, trên cùng là một loạt các quang phổ học rất phức tạp, phía dưới là các dòng số liệu và đồ thị đường cong.

Vệ Thư Tuân trừng mắt nhìn, y cảm thấy quang phổ học này nhìn hơi quen mắt.

Trịnh Lặc lại gật gật đầu, bắt đầu gõ bàn phím: “Giống như không thành vấn đề …”

Vừa đưa vào một câu lệnh, quang phổ bắt đầu hỗn loạn, vốn là một đường cong như đường sao vậy, đột nhiên biến thành điện tâm đồ, không ngừng chớp động.

“A, rốt cuộc là có vấn đề chỗ nào a?”

Trịnh Lặc phiền não vò vò đầu: “Rõ ràng có thể kiểm tra đều kiểm tra rồi, mối nối cũng không có vẻ bị lỏng gì mà.”

“Cái kia, Trịnh Lặc…” Vệ Thư Tuân hỏi: “Vừa rồi cái quang phổ kia, có phải đường quang phổ dạng sin không vậy?”

“Hả? Vệ Thư Tuân em biết à?”

“Em vừa khéo học qua chút Quang học…” Giáo sư Triệu đem hết các luận văn mình đắc ý cho Vệ Thư Tuân xem qua, còn hướng dẫn y làm không ít thực nghiệm, Quang phổ hình sin, Vệ Thư Tuân tuyệt không xa lạ.

Vệ Thư Tuân nhìn về phía tư liệu thiết bị phân biệt chống bức xạ  “Bản nâng cấp” máy học tập đưa. Nếu phương diện khác có vấn đề, y sẽ rất khó xử lý, bởi vì không có căn bản kỹ thuật, cho dù tư liệu máy móc mà máy học tập cung cấp, cũng nói không ra nguyên cớ gì.

Quang học thì không vấn đề, kiến thức về Quang học của Vệ Thư còn thấu đáo hơn cả chuyên ngành của mình.

Một bên so sánh tư liệu bản nâng cấp, Vệ Thư Tuân một bên dùng kỹ thuật tri thức hiện có thể hiểu được thuyết minh: “Quang phổ xuất hiện tình trạng chớp nhoáng, là bởi vì Index đứt mạch gây nên. Giáo sư Triệu dạy em Quang học từng nhắc tới thiết bị phân biệt chống bức xạ, kỹ thuật hiện có dùng kết hợp thêm diode(*) ống ánh sáng và máy đo độ xuyên sáng, kỳ thực tín hiệu sin và cosin cũng không ổn định, có ít nhất 10% biến động. Nếu có thể đưa vào cảm biến nhiễu xạ, ước chừng có thể ổn định tín hiệu sin và cosin, không ổn định thì ít nhất hạ thấp tới 5%… Đương nhiên, đây chỉ là giả thuyết của thầy em thôi.”

(*) Diode là một loại linh kiện bán dẫn chỉ cho phép dòng điện đi qua nó theo một chiều mà không theo chiều ngược lại

Những cái Vệ Thư Tuân nói, kỳ thực là kỹ thuật của bản nâng cấp, chẳng qua Vệ Thư Tuân gán vào giáo sư Triệu. Dù sao giáo sư Triệu cho y nhiều tư liệu như vậy, phỏng chừng cả chính thầy cũng không nhớ rõ nội dung trong đó có cái gì, chờ mình sau khi trở về tùy tiện thêm vào một cái file là được rồi.

Trịnh Lặc nghe vậy ngẩn người, anh không biết Quang học, nhưng một lý thông bách lý thông, nếu vị giáo sư Triệu mà Vệ Thư Tuân nói là sự thật…, như vậy…

Trịnh Lặc đột nhiên nằm sấp lên trên bàn, viết viết tính tính trên bản nháp, viết xong một tờ lại kéo ra ném qua một bên, tiếp tục viết, Vệ Thư Tuân tò mò cầm lấy một tờ nhìn nhìn, cảm giác nửa hiểu nửa không, một ít danh từ và công thức nhìn quen quen, nhưng coi kỹ vào… Hoàn toàn không hiểu!

Đảo mắt Trịnh Lặc đã viết hơn mười tờ, đột nhiên khựng lại, nhìn tờ cuối cùng kia, đột nhiên dùng sức đập bàn một cái: “Thì ra… thì ra còn có thể như vậy…”

Chắc do quá hưng phấn, anh quay mồng mồng tại chỗ vài vòng, mới nhớ tới Vệ Thư Tuân một bên, tiến lên dùng sức đấm vào vai Vệ Thư Tuân: “Vệ Thư Tuân, cảm ơn em!”

Vệ Thư Tuân đau đến nhe răng.

Trịnh Lặc lại đi đến phía trước một cái điện thoại, gọi đi: “Anh Tạ, phiền anh đến đây một chút, em có tình huống mới muốn báo cáo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.