Nữ Phụ, Đừng Coi Thường Nữ Chủ

Chương 23




Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ hàng năm sẽ mở cửa cho tiến hành một lần tham quan cho các sinh viên chưa tốt nghiệp cả nước, mục đích là để người trẻ tuổi chân chính hiểu biết hàng không vũ trụ, cũng kích thích lòng hướng tới của họ.

Tuy nói như vậy, trường thật sự có tư cách dạy Hàng không vũ trụ không nhiều lắm, trên cơ bản Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ sẽ căn cứ vào thành tựu học thuật mỗi năm mà đưa số lượng tham gia cho từng trường, phương thức lựa chọn cũng tương đối công bằng.

Đương nhiên, cũng có người như Vệ Thư Tuân đi cửa sau, nhưng mà rất ít, người có hậu trường sẽ không lãng phí cơ hội ở mặt này.

Theo thông tin Hàn An tra được, sinh viên đi thăm Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ lần này, trong nước tổng cộng 112 người, Hong Kông Đài Loan có 53 người, vừa đúng 165 người. Sinh viên Đại học A  có 32 người, chiếm gần một phần tư.

Vốn là 30 thôi, hai người có thêm tự nhiên là Vệ Thư Tuân và Hàn Chi Tân.

Thành phố Hàng không vũ trụ lần tham quan này nằm ở trạm phóng Tây Lâm, là một cánh đồng hoang vốn cách Thành phố A hơn 300 km, 25 năm trước lúc Viện khoa học kiến tạo căn cứ phóng vệ tinh, sau đó quân đội cùng nghiên cứu viên tiến vào đóng giữ càng ngày càng nhiều, đã đem đồng hoang này biến thành một thành phố khép kín.

Thành phố Hàng không vũ trụ chỉ mở cửa tiếp đón sinh viên trong vòng một tuần, yêu cầu tới trước một ngày, đến trễ không chờ. Đây là một trong những sự kiện lớn của Đại học A năm nay, tuy Đại học A gần thành phố hàng không vũ trụ nhất, nếu lái nhanh khoảng ba tiếng là tới, nhưng trường vẫn sắp xếp 8h sáng là xuất phát, để tránh sự cố trên đường.

Vệ Thư Tuân và Hàn Chi Tân mang theo túi du lịch sáng sớm đã đến nơi chỉ định mà chờ, nơi đó đã có hơn mười sinh viên cũng mang túi du lịch đang đứng. Thấy hai người Vệ Thư Tuân lại đây, mọi người chỉ tò mò nhìn một cái, phát hiện không quen, lại quay đầu nói chuyện với bạn mình.

7h50, 32 sinh viên đã đến đông đủ, Giáo sư Lý phụ trách lần tham quan này cầm danh sách từng bước từng bước điểm danh, khi gọi tên của Vệ Thư Tuân và Hàn Chi Tân, lạnh lùng liếc bọn họ một cái.

Hai sinh viên này không phải học viện Hàng không vũ trụ, mà đi cửa sau gia nhập danh sách. Tuy nói không chiếm vị trí của trường, nhưng đi cửa sau luôn không làm giáo viên thích. Bọn họ mang sinh viên đi học tập, bởi vì nhân số hữu hạn, mỗi người đều là sinh viên ưu tú được tuyển lọc trong ngành, như vậy cũng đã lọc bớt rất nhiều người giỏi rồi!

Kết quả ngược lại để hai sinh viên hoàn toàn không liên quan ngành Hàng không bắt được cơ hội, ai biết hai sinh viên không phải ngành này chạy tới làm gì, chụp ảnh khoe khoang à?

Vệ Thư Tuân và Hàn Chi Tân đều thực mẫn cảm, tuy Giáo sư Lý chỉ là liếc qua bọn họ một cái, nhưng ghét bỏ trong mắt kia hai người đều có thể cảm giác được.

Hàn Chi Tân thụi thụi Vệ Thư Tuân: “Cậu có làm gì không? Chúng ta giống như bị ghét đó?”

“Bởi vì chúng ta đi cửa sau mà.” Vệ Thư Tuân nhỏ giọng trả lời: “Tớ thì không sao, cậu đừng nói cho người ta ngành của cậu nha, nếu không sẽ bị cô lập đó.”

“Dựa vào cái gì cậu không sao, tớ lại bị cô lập?”

“Bởi vì tớ là sinh viên ngành Công trình cơ học.”

“Học hai ngành giỏi lắm hả, tớ cũng học hai ngành chứ bộ.”

Lúc hai người nhỏ giọng nói chuyện, Giáo sư Lý đã điểm danh xong, nói xong những điều cần chú ý rồi ra hiệu các sinh viên lên xe.

Vệ Thư Tuân và Hàn Chi Tân đi ở cuối cùng, trước khi lên xe, Giáo sư Lý cố ý nói với họ: “Nghe kỹ chưa, chúng ta không phải đi chơi, cấm tùy tiện chụp hình, không cho đăng Weibo.”

Vệ Thư Tuân và Hàn Chi Tân liếc nhau, bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Đi xe hơn ba giờ, tiến vào khu vực khống chế trạm phóng Tây Lâm, trên đường có trạm gác kiểm soát, một binh lính mang súng sau khi lên xe xác định từng sinh viên trong danh sách xong, mới phất tay cho đi.

Phía trước vẫn là một mảnh đồng hoang, phong cảnh gì cũng không có, nhưng đã có thể nhìn thấy tháp phóng tên lửa cao vút đằng xa. Tất cả sinh viên đều phát ra tiếng trầm trồ, ghé vào cửa sổ liều mạng chụp ảnh.

Dựa theo quy định, tiến vào thành phố Hàng không vũ trụ không thể tùy tiện chụp ảnh, đương nhiên phải thừa dịp cơ hội này chụp thêm vài bức.

Vệ Thư Tuân và Hàn Chi Tân cũng dùng cameras kỹ thuật số chụp mấy tấm, nhưng cách quá xa, phóng to ống kính cũng chỉ chụp được một cái tháp tên lửa nhìn bé xíu, còn không rõ ràng bằng coi hình trong thời sự, Vệ Thư Tuân dứt khoát không chụp, trở lại chỗ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe sau khi đi hơn hai mươi phút, cuối cùng thấy được dáng vẻ của thành phố Hàng không vũ trụ.

Tuy nói bốn phía bị đồng hoang vây quanh, trong thành phố vẫn rất phồn hoa, hoàn toàn là một khu công nghệ cao phát triển, các loại phương tiện thành phố đầy đủ hết, siêu thị quảng trường ngân hàng phương tiện công cộng vân vân đều thực toàn diện.

Trên đường đụng phải xe của trường khác, sinh viên các trường hưng phấn ghé vào cửa kính quơ tay chào hỏi, các xe sắp hàng nối tiếp, lái vào Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ.

Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ vừa vào cửa đã là quảng trường rộng lớn, đã có mấy xe đậu trên quảng trường, các sinh viên tốp năm tốp ba tụ tập ở đó nói chuyện phiếm. Nhìn thấy có xe mới chạy vào, đều vui vẻ đứng lên phất tay.

Cửa xe vừa mở ra liền nghe được một mảnh líu ríu huyên náo bên ngoài, các sinh viên phía trước hưng phấn xách hành lý nhảy xuống xe, theo sau chính là một mảnh tiếng tự giới thiệu và hỏi tên trường học.

Vệ Thư Tuân nhấc túi lên, đi theo sau Hàn Chi Tân xuống xe, không đi làm quen bạn mới mà chỉ là đứng ngoài xe, ngửa đầu bình tĩnh nhìn về phía tháp tên lửa cao cao.

Nơi đó, chính là nơi mà y tương lai muốn tới.

Giáo viên phụ trách của các trường đều từng đi thăm Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ, biết ăn cơm ở đâu, nghỉ ngơi sao, không cần làm phiền nhân viên công tác, cho nên nhân viên chỉ đến sắp xếp ký túc xá cho các trường là rời đi.

Vệ Thư Tuân mua chai trà xanh, ngồi ở bồn hoa nghỉ ngơi, có vài nữ sinh trường khác chạy tới nói chuyện với y, sau đó lôi kéo y chụp vài tấm hình.

Mấy nữ sinh kia mới vừa đi, lại có nữ sinh chạy tới hỏi: “Bạn ơi, bạn học trường nào vậy? tụi này là Học viện Lý Công Tân Nam đó.”

“Đại học A.” Vệ Thư Tuân đáp.

“Oa ——!!” Các nữ sinh lại phát ra tiếng trầm trồ: “Không ngờ Đại học A còn có như vậy, tôi cứ nghĩ đều là như kia chứ.”

“…?” Vệ Thư Tuân khó hiểu.

Như vậy, như kia, là chỉ cái gì? Đám nữ sinh vừa rồi cũng nói như vậy.

Làm quen nhau xong, lại bị lôi kéo chụp vài tấm ảnh chung, lúc Vệ Thư Tuân đang cảm thấy phiền, Hàn Chi Tân chạy tới cứu lửa.

“Thư Tuân, lại đây giúp cái coi.”

“Xin lỗi, bạn tôi kêu tôi, đi trước.” Vệ Thư Tuân như được đại xá, lập tức chạy tới.”Chuyện gì?”

“Đến giúp tớ chụp ảnh.” Hàn Chi Tân lôi kéo Vệ Thư Tuân đi tới cửa, Vệ Thư Tuân mới phát hiện nơi này cũng có rất nhiều người đang chụp ảnh.

Ngoài cổng chỉ có mấy hàng cây thấp bé, không có trang trí gì, trụ cổng hai bên là đá hoa cương mộc mạc, ngay cả hàng chữ ngoài cổng cũng chỉ dùng nước sơn đỏ sậm khắc vào trên trụ mà thôi.

Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ Tây Lâm.

Không có mạ vàng, không có hoa văn, chỉ là mấy chữ đơn giản giản dị, nhưng khoa học kỹ thuật cùng lực lượng đại biểu sau lưng nó, quả thật càng xa hoa hơn kim cương, càng quý giá hơn hoàng kim.

Hiện tại là mùa hè, Hàn Chi Tân cư nhiên mang theo cái áo vest màu đen, chỉnh chỉnh tề tề mà mặc vào ở cổng, kêu Vệ Thư Tuân chụp hình cho cậu ta với hàng chữ Trung tâm Khống chế.

“Cậu thật là…” Vệ Thư Tuân không nói gì: “Có cần trang trọng vậy không?”

“Đương nhiên.” Hàn Chi Tân gật đầu: “Tớ tính sau này dùng tấm này làm sơ yếu lý lịch, cho nên cậu chụp đẹp chút, nhất định phải chụp cho hết chữ đó.”

“… Đã biết, cậu cũng nghĩ xa ghê.” Vệ Thư Tuân tỏ vẻ bội phục.

Giúp Hàn Chi Tân chụp xong, Hàn Chi Tân cởi áo khoác đưa y, ép y cũng chụp vài tấm. Hai người đều mặc áo sơmi trắng, quần tây đen, cộng thêm một cái áo vest, quả nhiên rất có cảm giác chụp sơ yếu lý lịch… chỉ là hàng chữ bối cảnh hơi hù người chút.

Đến giữa trưa, các trường cơ bản đã đến đủ, mọi người sau khi ăn xong trong căn tin, đều được các giáo sư của trường đưa đến ký túc xá đã được sắp xếp để nghỉ ngơi.

Trong Trung tâm Khống chế có một tòa nhà hơn mười tầng, là chuyên dùng để tiếp đãi khách, trang hoàng bên trong và tiện nghi đều rất chất lượng. Sinh viên các trường đến lần này chiếm cả tầng năm, tầng sáu, mỗi phòng hai người, cũng không chen lấn gì.

Vệ Thư Tuân và Hàn Chi Tân tự nhiên được sắp chung phòng, hai người cất túi hành lý xong, đều tự tựa vào giường nghỉ ngơi. Đây là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của Vệ Thư Tuân từ khai giảng tới nay, cho nên y cực kỳ buông thả mà vùi đầu chơi game điện thoại.

Trước kia y luôn cảm thấy game di động quá đơn giản không có ý nghĩa, hiện tại thầm nghĩ chơi trò nào không cần động não ấy.

Hàn Chi Tân ghé vào trên giường, cầm máy ảnh bấm xem, các sinh viên phòng bên cạnh đột nhiên đến gõ cửa, hỏi bọn họ có thể gọi điện thoại hay không. Vệ Thư Tuân nhìn lại, mới phát hiện di động hoàn toàn không có tín hiệu.

Người kia thất vọng thở dài: “Haiz, nghe nói nơi này che chắn tín hiệu, chỉ có điện thoại đặc chế mới gọi ra được, vốn muốn khoe ra chút thôi…”

Hàn Chi Tân líu lưỡi: “Cảm giác như phim gián điệp á, che chắn tín hiệu gì đó.”

Vệ Thư Tuân nằm lại giường, tiếp tục chơi game di động, đồng thời hỏi máy học tập trong ý thức: “Máy học tập, có ảnh hưởng gì mày không?”

Máy học tập khẳng định trả lời: “Không có vấn đề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.