Nữ Phụ, Đừng Coi Thường Nữ Chủ

Chương 11: Đổi lấy một nụ cười của người đẹp




Tiếp đó Xuân Đức đi theo hai người Tâm Như cùng Nhiễm Quân đi tới một cánh rừng, cánh rừng này nằm trong phạm vi của Thiên Ma Viện, có điều cánh rừng này rất khác so với những cánh rừng mà hắn từng gặp qua.

Trong rừng cây cối xanh um không phải cái màu đen xì như bình thường, chim chóc hót vang, đám ma thú nhỏ chạy loạn khắp nơi, sương mù màu trắng tràn ngập cả khu rừng,không khí tươi mát, Xuân Đức hít vào một hơi thật sâu thì cảm thấy thoải mái vô cùng. 

Đi trong khu rừng, Xuân Đức đôi khi còn có thể nhìn thấy mấy nữ tử đang tu luyện, bọn họ đã phần đều ngồi trên một tảng đá hay một cành cây nào đó mà tiến thành hấp thu thiên địa ma khí.

Đi theo hai người Nhiễm Quân cùng Tâm Như, ba người đi tới một cái căn nhà đơn sơ, căn nhà này là từ vô số dây leo kết lại mà thành, nhìn khá đẹp mắt, ở phía trước căn nhà còn có hai nữ tử cầm trường kiếm đứng canh giữ.

Hai nữ tử kia sau khi nhìn thấy Tâm Như cùng Nhiễm Quân thì đồng thời kêu lên:

“ Đại sư tỷ, tam sư tỷ.”

Tâm Như nhìn hai người gật gật đầu xem như chào hỏi, về phần Nhiễm Quân thì tiến lên nói chuyện với hai người kia dăm ba câu, cũng không biết Nhiễm Quân nói cái gì mà khiến cho hai nữ tử kia sắc mặt thoáng cái đỏ hồng cả lên.

Ngay khi Nhiễm Quân đang trêu chọc hai cô nàng gác cổng thì bị Tâm Như kéo đi, Nhiễm Quân không thể làm gì khác hơn là phải đi theo Tâm Như, có điều lúc này nàng quay lại nhìn Xuân Đức cười ám muội.

Xuân Đức nhìn thấy cái nụ cười gian của nha đầu kia thì liền biết lại có phiền phức sắp tới rồi.

Quả nhiên, hắn vừa định đi vào bên trong thì liền gặp hai nữ kiếm ma kia ngăn cản.

“ Thân phận lệnh bài của ngươi đâu.”

Xuân Đức biết hai người này hẳn là bị nha đầu kia sai khiến muốn làm khó bản thân, có điều hắn cũng không mấy để ý, lấy ra thân phận lệnh bài hắn ném cho hai người nhìn. Hai người kia nhìn một chút liền trả lại cho hắn.

Nhận lại lệnh bài Xuân Đức liền bước vào bên trong nhưng lúc này hai nữ tử kia lại ngăn cản:

“ Khoan đã, người còn chưa thể đi vào.”

Xuân Đức cười tà, đột nhiên từ trên người hắn tản mạn ra hơi thở chết chóc, hơi thở chết chóc này vừa ra liền bị hắn thu lại, có điều cũng trong một cái sát na kia hơi thở tử vong vừa hiện liền dọa cho hai nữ kiếm ma lui qua hai bên, không dám nói cái gì nữa, không những không dám nói mà đến cả việc nhìn Xuân Đức cũng không dám nhìn.

Thấy hai nàng ngoan như vậy thì hắn cũng không làm khó các nàng, lúc này bình thản đi qua hai nàng tiến vào bên trong. 

Đi ở phía trước Tâm Như thời khắc quan sát nhất cử nhất động của Xuân Đức, tại cái thời khắc hắn vừa tản mạn ra hơi thở chết chóc thì Tâm Như cũng cảm nhận được, vì cảm nhận được mà trong lòng nàng cũng run lên, nàng không biết Xuân Đức đã từng giết bao nhiêu sinh linh mà lại tích tụ khí tức tử vong kinh khủng như vậy. 

Trong lòng nàng thầm nghĩ “Xem ra sư tôn nói không sai, người này hẳn là từ trong thi sơn huyết hải rèn luyện mà đi ra ngoài. Cũng không phải cái loại ở trong nhà vô dụng công tử.”

Có điều Tâm Như nàng không biết, thực tế thì hơi thở chết chóc vừa rồi là của Long Sát chứ không phải Xuân Đức. Nếu là Xuân Đức một khi thả ra hơi thở chết chóc thì lấy tu vi như hai kiếm ma ở trước cửa kia thì trong nháy máy hội điên loạn chứ không phải chỉ có một chút sợ hãi như vậy.

Những vào đúng lúc này Xuân Đức lại gặp người quen, mấy người này đang tu tập ở bên trong một cái nhân nhỏ ở mặt khác của căn nhà, hóa ra mấy người kia chính là đám người Khúc Hồn, Tịnh Vân, Thương Lâm, trong đó còn có cả tên Dương Bát Lang, Diệp Yến gì đó nữa.

Xuân Đức nhìn thấy mấy người kia, thì mấy người kia cũng nhìn thấy hắn, Xuân Đức đang định đi qua chào hỏi nói chuyện dăm ba câu thì Tâm Như đi ở phía trước lại cười nói:

“ Tiểu sư đệ ngươi vẫn là trước tiên đi gặp một người những người bạn kia một chốc nữa ngươi sẽ gặp lại thôi.”

Lúc này Nhiễm Quân mặt mang vẻ tươi cười, chạy tới lôi kéo hắn nói:

“ Nhanh, nhanh đi vào trong, ta giới thiệu sư tôn của ta cho ngươi làm quen. Sư tôn của ta rất xinh đẹp hơn nữa còn rất ôn nhu, người còn rất thương ta nữa.”

Tâm Như cùng Xuân Đức nghe nàng nói ra lời này thì khóe miệng co giật nhè nhẹ, bọn họ làm sao cảm thấy nha đầu này đối với sư phụ của nàng giống như là bạn bè hơn là sư đồ. Tự dưng trong lòng hai người dâng lên một loại quái dị cảm giác.

Tiếp đó Xuân Đức bị Nhiễm Quân lôi kéo đi vào bên trong căn nhà nhỏ ở phía trước. Có điều Xuân Đức vừa đi vào bên trong thì phát hiện, cái này cũng không phải căn nhà nhỏ bình thường như vậy mà bên trong này có không gian trận đạo khiến cho cả căn nhà hình thành mấy không gian cực lớn, tách biệt với nhau. Những điều đặc biệt bọn nó vừa là trận đạo không gian lại kiêm luôn tụ linh trận pháp. Căn nhà nhỏ có bốn mặt nhìn như thông nhau trên thực tế lại là bốn không gian tách biệt, vô cùng độc đáo.

Xuân Đức thấy thế thì trong lòng không khỏi cảm khái “Cái lạ trên đời không thiếu, càng đi nhiều càng nhìn thấy nhiều thứ khó tin.”

- --o0o---

Ở một mặt khác của căn nhà, đám người Thương Lâm, Khúc Hồn, Tịnh Vân nhìn thấy Xuân Đức thì khá kinh ngạc. Nhưng bọn họ chỉ là kinh ngạc mà thôi, còn mấy người như Diệp Yến cùng Dương Bát Lang thì sắc mặt đại biến.

Bọn họ tuy không biết Tâm Như nhưng lại nhận ra Nhiễm Quân. Ở Tây Viện này không mấy ai không biết Tiểu Ma Nữ.

Thương Lâm huých huých Khúc Hồn nói:

“ Tên kia đi đâu vậy, không phải bái sư ở bên này sao.”

Khúc Hồn nhún vai nói: 

“ Ta nào biết được. Mà thôi đi vào bên trong đi, tí nữa gặp lại tên kia hỏi chút liền biết. Mà có khi đi vào bên trong liền gặp cũng nên, tới lúc đó lại hỏi một chút.”

Mấy người khác nghe vậy thì cảm thấy có lý đều gật gật đầu, tiếp đó bọn họ đi vào bên trong, vừa đi vào đến bên trong thì bọn họ liền bị cảnh tượng ở trong này làm cho kinh ngạc đến ngây ra một lúc.

Ngay lúc bọn họ đang ngây người thì một âm thanh có phần xem thường vang lên:

“ Đám các người từ đâu tới?”

Đám người Khúc Hồn, Tịnh Vân, Thương Lâm nghe được thanh âm này thì nhìn lại, người vừa lên tiếng là một thanh niên vận trường bào màu vàng,bộ dạng mắt cao hơn đầu, nhìn rất muốn ăn đòn.

Khúc Hồn nhướng mày nói: “ Trung Vực Đông Lâm, làm sao? Ngươi có ý kiến gì?”

Tên thanh niên kia vừa nghe vậy thì vẻ cao ngạo liền thu hồi mà thay vào đó là sự kinh ngạc, hắn nhìn ba người nói:

“ Trung Vực Đông Lâm, một cái tiểu địa phương mà thôi, nếu ba người các người đồng ý gia nhập Tào Gia, ta Tào Diễm sẽ đảm bảo cho các ngươi, chỉ cần gia nhập Tào Gia tài nguyên tu luyện cũng không cần phải lo, sau này có đi làm nhiệm vụ cưỡng chế trong tông môn cũng sẽ có người giúp.”

Tào Diễm cái này cũng không có ẩn ý gì cả mà trực tiếp mời chào, đồng thời đưa ra cái giá. Hắn vốn tưởng ba người Khúc Hồn cũng là người của Cao Vực nên lúc đầu mới có cái thái độ kia nhưng nếu là người Trung Vực thì lại có giá trị mời chào.

Ba người Khúc Hồn, Tịnh Vân, Thương Lâm nghe vậy thì hơi nhíu mày, có điều ba người là hạng gì thông minh làm sao không biết bên trong Thiên Ma Viện này cạnh tranh kịch liệt,nếu như bọn họ đứng trung lập thì sẽ không sao, còn gia nhập một cái thế lực nào đó thì liền có phiền phức lớn rồi. Vì vậy lúc này ba người đều uyển chuyển từ chối.

“ Việc này để chúng ta từ từ cân nhắc.”

Tào Diễm nghe được câu trả lời này cũng không quá vừa lòng nhưng mặt ngoài hắn vẫn là cười nói:

“ Đã vậy ta chờ tin tốt lành đến từ ba vị.”

Ngay lúc mọi người đang nói chuyện thì bất ngờ nơi đây xuất hiện một người, một mỹ nữ tuyệt sắc, ánh mắt của nàng đảo qua tất cả mọi người sau đó nói:

“Mọi người tốt, ta bây giờ là đạo sư của mọi người, mọi người có thể gọi ta là Tịnh Hà Thần Vương, từ giờ ta sẽ phụ trách dạy dỗ chỉ bảo mọi người tu luyện. Bây giờ mọi người đi theo ta sang phòng luyện công.”

Nói xong nàng liền quay người rời đi những người khác lúc này đều nhao nhao như vịt chạy theo phía sau, một đám ánh mắt hiện lên sự si mê cùng kinh diễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.