Nữ Phụ Độc Ác Trong Truyện Thanh Mai Trúc Mã

Chương 34: Chương 34




Tư Mã Tiêu từ sớm đã biết Sư Thiên Lũ người này không đơn giản như vậy, lúc trước giao thủ, hắn đã nhận thấy Sư Thiên Lũ cũng không dùng ra toàn lực.

Có lẽ là bởi vì mấy lần trước, ngoài người Sư gia còn có cung chủ và các trưởng lão cung khác ở bên, mà Sư Thiên Lũ có thể đối phó Tư Mã thị, đương nhiên cũng sẽ phòng bị thế lực các cung khác, bởi vậy chưa hiển lộ ra toàn bộ năng lực của mình.

Hơn nữa khi đó Tư Mã Tiêu cũng chưa dẫm vào điểm mấu chốt, ông ta còn cảm thấy có thể tới điểm cân bằng, mới không động toàn lực.

Nhưng hiện đã khác. Nhiều năm tâm huyết của tộc Sư thị đều ở trong kết giới tại đây, nếu thật bị Tư Mã Tiêu nổi điên phá huỷ, Sư Thiên Lũ dù thế nào cũng không chịu nổi.

Ông ta không hề che dấu nữa, Tư Mã Tiêu cũng cảm thấy một tia kinh ngạc với tu vi chân thật của ông ta hiện giờ. Sư Thiên Lũ thật sự tàng được rất sâu, tu vi chỉ sợ đã đến Đại Thừa.

Vượt qua Đại Thừa, là tới độ kiếp phi thăng, dù vượt qua hay không, đều chỉ là chết thôi.

Tư Mã Tiêu đã sáng tỏ vì sao Sư Thiên Lũ luôn luôn trầm ổn lại hiện ra sắc giận như thế, chung quy là vì trường sinh. Sư Thiên Lũ biết được bí mật phi thăng, cũng biết tác dụng của linh hỏa, ông ta còn thấy được một ví dụ sống sờ sờ, đương nhiên cũng nghĩ giống Tư Mã Tiêu, ở lại đây lâu dài trăm triệu năm.

Sư Thiên Lũ mang đến mười mấy người đều là huyết mạch trực hệ của Sư thị, cũng là người ông ta tín nhiệm nhất. Hai bên đánh nhau, những người Sư gia đó chỉ có thể tránh né, nhân tiện trông coi kết giới, rồi sau đó kính sợ mà hãi hùng nhìn về phía không trung gió nổi mây phun, đó là tranh đấu mà bọn họ hoàn toàn không thể cuốn vào.

Tư Mã Tiêu chung quy vẫn giỏi hơn, nhưng hắn cũng không có cách nào lập tức giết chết Sư Thiên Lũ, Sư Thiên Lũ so với hắn nghĩ càng khó chơi hơn. Bất quá Tư Mã Tiêu cũng không vội, cùng ông ta so chiêu, hai người chiến đấu thường thường sẽ lan xuống phía dưới, đánh sâu vào kết giới.

Tư Mã Tiêu tựa hồ có ý định dựa vào công kích để đánh sâu vào kết giới phía dưới, Sư Thiên Lũ lại trăm phương nghìn kế muốn dời vòng chiến đi, tránh cho kết giới bị lan đến.

Hai người nhất thời giằng co không dừng lại.

……

Liêu Đình Nhạn trở lại Phong Hoa Thành của Sư Dư Hương, nàng có chút tâm thần không yên. Nhân sĩ tu tiên tâm thần không yên, thường thường là có quan hệ đến chuyện sẽ phát sinh trên người mình.

Hay là, Tư Mã Tiêu một chuyến này sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn? Vừa rồi nàng không hỏi nhiều, chỉ xem thần sắc Tư Mã Tiêu cũng biết chỗ đó không đơn giản, khẳng định là có bí mật. Tìm kiếm bí mật của người khác, nhất định phải chịu nguy hiểm.

Liêu Đình Nhạn nghĩ lại nghĩ, Tư Mã Tiêu tu vi như vậy, trên thế giới này người có thể giết hắn chỉ sợ còn chưa sinh ra, cho nên dù bị thương một chút, hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì lớn.

Nghĩ vậy nàng thoáng yên tâm, ngồi ở phía trước cửa sổ khắc hoa điểu, đối diện vườn hoa rộng bên ngoài. Sư Dư Hương yêu thích hoa điểu, cung điện hành lang gấp khúc đều chìm trong phồn hoa.

Bình thường lúc này, nàng sẽ dựa vào chỗ này nhìn gương phát sóng trực tiếp, ăn chút đồ ăn vặt, lật quyển bách khoa toàn thư thuật pháp tìm hai ba cái cảm thấy hứng thú để học, không còn Tư Mã Tiêu để xin giúp đỡ, dù sao cũng không phải không có hắn thì không được. Tiểu hắc xà lúc này sẽ vui vẻ bò sang, từ đống đồ ăn vặt của nàng tìm một vài thứ mang ra ngoài nuôi chim. Tiểu hắc xà đến mỗi một chỗ đều thích nuôi các loại sủng vật khác nhau, đặc biệt nhiệt tình yêu thương cho ăn.

nói đến đây, tiểu hắc xà đâu?

Sau khi nàng trở về vẫn luôn suy nghĩ về Tư Mã Tiêu, cũng không chú ý tới tiểu hắc xà, tuy nó ham chơi nhưng tính cách thật sự không khác gì chó, lúc bọn họ trở về, tiểu hắc xà sẽ hiện thân, phe phẩy cái đuôi chào hỏi bọn họ.

“Tiểu hắc?”

“Xà xà?”

Liêu Đình Nhạn gọi hai tiếng, cảm giác không đúng. không khí chung quanh căng chặt, thứ gì chậm rãi siết lại. Nếu phải hình dung, nàng cảm giác có thứ gì đang rút không khí nơi này, muốn rút nơi này thành trống rỗng.

Nàng đứng tại chỗ, cầm chuỗi vòng ngọc đeo trước ngực, nghĩ thầm, không hoảng hốt, nói không chừng là ta nghi thần nghi quỷ.

“Tê ——”

Tiếng dây đàn căng thẳng, đại khái là lần đầu tiên trong cuộc đời Liêu Đình Nhạn phản ứng nhanh như vậy, nàng lao ra phía sau, trong ánh sáng phản xạ trông thấy dây đàn đan xen trước mắt.

Liêu Đình Nhạn ngừng lại: “Mẹ kiếp!!!”

Thanh âm liên tiếp không ngừng, không chỉ vang lên trước người nàng, còn ở phía sau, thậm chí trên đỉnh đầu. Liêu Đình Nhạn đứng tại chỗ bất động.

Vô số sợi tơ phong bế toàn bộ đường đi quanh nàng, nếu đổi là Tư Mã Tiêu, đại khái hắn duỗi ra tay là có thể kéo xuống đám sợi tơ như tơ nhện đó, nhưng Liêu Đình Nhạn…… ừ, nàng cảm thấy mình kéo thì sẽ bị cắt thành rất nhiều mảnh —— không đúng, có giáp phòng ngự, cắt nát là không tồn tại, nhưng đại khái sẽ bị trói thành một cái trứng.

Nàng vặn đầu, nhìn một đám người xuất hiện ở chung quanh, tính ra vượt qua một trăm người, tất cả đều là tư thế bô lão, vây quanh nàng vào giữa nhìn chăm chú.

Tốt, nàng không nhìn thấu tu vi một ai, so ra đều cao hơn nàng, nàng cảm giác mình giống người chơi đáng thương ở cấp năm mươi, chung quanh đứng một vòng toàn cấp chín mươi, cũng quá thảm đi. Vì bắt mình nàng, dùng đến trận thế lớn như vậy?

“Chỉ có một mình nàng ta? Tư Mã Tiêu không ở chỗ này?”

Liêu Đình Nhạn nghe có người hỏi.

“Chưởng môn nói, không bắt được Tư Mã Tiêu, cũng cần phải mang Liêu Đình Nhạn bên cạnh hắn về.”

“một nữ nhân mà thôi, có ích lợi gì.”

“Cũng không thể nói như thế, người có thể khiến Tư Mã Tiêu lo lắng che dấu tồn tại, còn mang theo bảo hộ một đường, đương nhiên là hữu dụng.”

Liêu Đình Nhạn: “……” Tới rồi! tình tiết con tin kinh điển! Tiếp theo nàng sẽ bị trói lại đưa tới trước mặt Tư Mã Tiêu, bị người ta túm cổ uy hiếp hắn thúc thủ chịu trói! Nếu mà như thế thì nàng an tâm rồi, dù sao chỉ cần nhìn thấy tổ tông, hoàn toàn sẽ không có việc gì, cho nên nàng thật sự một chút cũng không hoảng hốt.

“Trước bắt nàng ta rồi lại nói.” một lão giả ánh mắt sắc bén nói.

Tư Mã Tiêu không ở đây, đối mặt một tu sĩ Luyện Hư kỳ không hề có nhuệ khí, bọn họ còn có gì cố kỵ, tùy tiện một người tiến lên là có thể bắt dễ như trở bàn tay.

Những dây đàn vây quanh Liêu Đình Nhạn càng siết chặt, nàng cảm giác dung mạo ngụy trang trên người mình bị người ta lột đi, lộ ra nguyên bản, còn có hai sợ dây đàn đan xen mang theo sát khí sắc bén quấn chặt cánh tay nàng.

Sử dụng dây đàn chính là nữ tu Sư thị ôm đàn tranh, tên là Sư Thiên Độ, là muội muội của Sư Thiên Lũ. Bà ta ở Sư gia địa vị không thấp, đương nhiên cũng hiểu Tư Mã Tiêu làm những gì.

Chuyện khác không nói, chỉ tàn sát Bách Phượng sơn, làm hỏng đại kế của Sư thị bọn họ đã đủ để cho bà ta hận nghiến răng nghiến lợi. Bởi vì một thế hệ Bách Phượng sơn này, là do bà ta quản trong tay, hiện giờ lại bị Tư Mã Tiêu hoàn toàn huỷ hoại! Nếu muốn xây lại, còn không biết phải phí bao nhiêu tâm huyết và thời gian.

Thời gian trước Sư Thiên Lũ sai bà ta đi các nơi tìm kiếm nơi Tư Mã Tiêu lẩn trốn, đáng tiếc Tư Mã Tiêu quá cảnh giác, không lưu lại một tia dấu vết, tìm người không được, là chuyện Nguyệt Sơ Hồi chết mới khiến Sư Thiên Lũ tìm được chút dấu vết để lại, lúc này mới để bà ta đi bước một tra được đến nơi đây.

Lúc trước đối địch với Tư Mã Tiêu, nhiều lần bọn họ bất lực trở về, uổng phí để lại không ít mạng người, nháo đến bên trong Canh Thần Tiên Phủ oán khí sôi trào, rốt cuộc những người đó cũng không biết Sư thị đang âm thầm làm những gì, chỉ nhìn thấy bề ngoài bọn họ giữ gìn Tư Mã Tiêu.

Lúc này, Sư Thiên Độ mang người đến điều tra, mục tiêu ngoại trừ Tư Mã Tiêu, chính là nữ nhân Liêu Đình Nhạn bên người hắn.

Sư Thiên Độ tuy không tin loại người như Tư Mã Tiêu sẽ thích nữ nhân, nhưng tra được những thứ làm bà ta không thể không tin, Tư Mã Tiêu đối với nữ tử này cực kì tốt, mấy lần hắn chạy ra đều mang theo người này, lúc trước còn lừa gạt Sư Thiên Lũ giả tạo người này đã chết.

Lại xem tu vi nữ tử này ——đệ tử nho nhỏ nhập môn chưa đầy ba năm, hiện giờ thế nhưng đã là Luyện Hư kỳ, tu vi một bước lên trời, làm cho đám tu sĩ bọn họ tu luyện đau khổ trăm ngàn năm vừa đố kị lại thèm khát. Đối đãi như thế, dù không phải yêu thích mười phần, nhiều ít cũng có để ý.

Trước khi tới nơi này, Sư Thiên Lũ đã dặn dò, bảo bà ta cần thiết mang Liêu Đình Nhạn về, chỉ cần nắm người này trong tay, nhiều ít có thể làm Tư Mã Tiêu lo lắng vài phần.

Sư Thiên Độ tuy nói đã chuẩn bị mang người sống về, nhưng đáy lòng buồn bực cũng thật sự khó có thể áp xuống, cho nên lúc này, bà ta mới có thể nghĩ đến siết đứt một cánh tay Liêu Đình Nhạn để phun ra ngụm ác khí.

Vừa lúc Tư Mã Tiêu không ở đây, chờ hắn trở về, nhìn thấy Liêu Đình Nhạn cụt tay thì chẳng phải là thú vị sao. Lúc này Sư Thiên Độ không biết, bà ta xuất phát vào Phong Hoa Thành không bao lâu, Sư Thiên Lũ đã bị động tĩnh ở sông máu kinh động đến, ở chỗ đó đối địch với Tư Mã Tiêu.

Sư Thiên Độ đứng ở chỗ này thầm nói, không có biện pháp với Tư Mã Tiêu, chẳng lẽ còn không thể đùa nghịch cái đồ chơi này sao.

Dây đàn cắt lên cánh tay Liêu Đình Nhạn, kết quả lại dừng ở bên ngoài thân thể nàng một thước, dù thế nào cũng không thể tiến về phía trước nửa tấc.

Sư Thiên Độ: “!!!”

Liêu Đình Nhạn: “……”

Giáp phòng ngự, xuất phẩm của tổ tông, chính là ngưu bức như vậy.

Sư Thiên Độ không tin nổi, dây đàn tùy tâm mà động, từ các góc độ cắt về phía Liêu Đình Nhạn, sau đó quả nhiên trói nàng thành cái trứng.

Lông tóc vô thương, chỉ không thể động đậy, Liêu Đình Nhạn đã nghĩ thông. Mặc kệ đi, các ngươi cứ tùy tiện, dù sao bắt ta có thể, làm ta bị thương thì không được.

Sư Thiên Độ còn muốn động nữa, lại bị một người ngăn lại. Đó là một vị trưởng lão âm Cung, rất có giải thích về luyện khí, hắn đánh giá Liêu Đình Nhạn, nói: “trên người nàng ta có Tiên Khí phòng ngự, ngươi phá không nổi, không cần ở chỗ này lãng phí thời gian, mang người về trước đi.”

Sư Thiên Độ lúc này mới xụ mặt buông tay, vung tay áo bắt người.

“Ta muốn dẫn người trở về phục mệnh với huynh trưởng, chư vị muốn rời đi trước, hay là canh giữ ở nơi này, chờ Tư Mã Tiêu trở về, nhất cử bắt lấy hắn?” Sư Thiên Độ hỏi.

Câu hỏi này, không ít người đều âm thầm bĩu môi trong lòng, nhất cử bắt lấy người? Nếu thật có thể bắt, bọn họ đâu đến nỗi ba lần bốn lượt hao binh tổn tướng, nếu không phải sự tình liên quan đến sinh tử tồn vong, mỗi cung đều cần thiết cử người tới xử lý việc này, còn không biết có bao nhiêu người không muốn tới đâu.

“Chúng ta vẫn nên cùng trở về, Tư Mã Tiêu nếu trở lại nơi này phát hiện người này bị bắt, lấy tính tình cỉa hắn, tất nhiên muốn đánh lên chủ phong Thái Huyền, không bằng chúng ta đi trước chuẩn bị.” một người ra tiếng nói.

Mọi người còn lại sôi nổi gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta đương nhiên là bày sát trận, lấy nàng ta làm mồi, dẫn hắn tiến vào.”

“Lúc này chúng ta triệu tập đệ tử tinh anh, bày ra thiên la địa võng ở Thái Huyền phong, Tư Mã Tiêu hẳn còn bị thương, chúng ta nhất định có thể thành công.”

“Cho dù là sư tổ, cũng không thể làm loại chuyện lạm sát kẻ vô tội, một lần nữa họa loạn tiên phủ, nên có điều quyết đoán.”

Mọi người nghiêm nghị nói muốn nhanh chóng triệu tập các đệ tử lại, chuẩn bị dùng chiến thuật biển người, mỗi người bọn họ biểu tình đều thực ngưng trọng, không ít người lộ ra vẻ sầu lo và sợ hãi.

Liêu Đình Nhạn từ khe hở sợi tơ nhìn thấy thần thái mọi người, trong lòng cảm giác kì quái. Có thể là tâm tình chính nghĩa sắp chiến thắng tà ác, sớm ngày đánh tan hắc ám trầm trọng, nàng ở phía vai ác lại không cảm giác được.

hiện nàng là con tin, những người khác không làm gì được nàng, cũng lười để ý nàng, nàng liền bảo trì trầm mặc, chỉ nghĩ nên làm cái gì bây giờ.

nói thật, chuyện này vượt qua phạm vi năng lực của nàng, trong vòng vây này mà đột phá đào tẩu? trên thế giới này có lẽ chỉ mình Tư Mã Tiêu mới có thể làm được.

Nếu không trốn…… duy nhất nàng có chút để ý, chính là trước khi Tư Mã Tiêu đi đã dặn nàng không được ở trong trung tâm phủ cho đến khi hắn trở về, vậy khẳng định là ở đó có cái gì nguy hiểm.

Nhưng nàng thật không có cách nào, bây giờ đến tin tức nàng cũng không gửi đi được. Chỉ có thể cầu nguyện tổ tông phát hiện ra nàng bị người ta bắt thì cũng không cần quá tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.