Nữ Phụ Công Lược Truyện

Chương 22




Edit: Sakura + Anh Vũ

Beta: Tiểu Ngạn

Mạnh Nhân Tuệ và Bành Đại Hải cùng đưa Hà Thu về nhà, còn lại thì Bành Đại Hải tự xử lý.

“Anh có thể làm được không?” Trước khi rời đi cô còn có chút lo lắng.

“Được” Bành Đại Hải không nói cho cô biết, từ nhỏ anh đã quen chăm sóc người phụ nữ khi uống say, chỉ là đã nhiều năm rồi chưa làm, nhưng về cơ bản nên làm thế nào thì anh vẫn biết rõ.

Ôm Hà Thu đặt lên giường, anh tìm được khăn mặt ở trong phòng của cô, ở trong bếp tìm được lá trà, rót trà ra chén định cho cô uống.

Sau khi chuẩn bị tất cả xong, anh cầm về phòng thì phát hiện cô không phải đang nằm mà ngồi khóc ở bên giường.

“Em làm sao vậy?”

Bành Đại Hải rất bối rối, tuy rằng trước kia anh thường xuyên thấy mẹ anh uống rượu say  rồi vừa khóc vừa làm loạn nhưng bây giờ tiết mục giống này lại do Hà Thu làm diễn viên chính, có cảm giác hoàn toàn khác nhau.

“Em hôi quá.”

Hà Thu uống say rồi nhưng còn chưa đủ say, nếu như cô bất tỉnh nhân sự thì thôi đi, đằng này đang lúc mơ mơ màng màng mà cô cũng biết là Đại Hải đưa cô về và đang ở bên cạnh để chăm sóc cô.

Vấn đề là cô không muốn bộ dạng như thế này xuất hiện trước mặt anh, trên người cô mùi rượu bốc lên, trang sức cũng đã tháo ra, rất muốn đi tắm để mình sạch sẽ mà không phải để cho anh thấy bộ dạng chật vật này của cô, nhưng mà không có sức để đi vào phòng tắm, lo lắng rằng anh thấy một mặt không hoàn mỹ của mình thì sẽ không thích cô nữa, thế nên mới buồn mà khóc lên.

“Lúc nào em cũng thơm.” Bành Đại Hải an ủi cô, chưa bao giờ thấy cô khóc, chỉ thấy cô vùi mặt vào lòng bàn tay, thân thể run rẩy.

“Trên người em toàn là mùi rượu.”

“Buổi sáng ngày mai tắm rửa thì sẽ không có chuyện gì.”

“Nhưng em không muốn anh nhìn thấy em như vậy….”

“Nhưng mà… nhưng mà anh không muốn để cho người khác chăm sóc em,” Anh kéo tay cô ra, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, đau lòng nói: “Trước kia em cũng đã từng nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của anh rồi mà, bộ dạng này của em coi là gì chứ? Em vẫn rất xinh đẹp mà.”

Thấy anh khen ngợi như vậy thì Hà Thu rất muốn nở nụ cười nhưng lại không cười nổi, nước mắt giống như vòi nước không khóa được thi nhau chảy xuống.

“Em hãy nói cho anh biết, em làm sao vậy? Có phải giận anh không? Có phải vì câu bạn của bạn kia không? Anh sẽ giải thích mà.”

“Giải thích thế nào? Tài ăn nói của vẫn luôn rất kém…” Cô lại không  biết rõ tính tình của tên này sao, bảo anh giải thích thì toàn ấp a ấp úng.

“Nguyên nhân là vì anh không giỏi ăn nói mà. Anh không biết nên nói với bọn Lưu An mối quan hệ của hai ta là như thế nào, cũng sợ bọn họ quá ngạc nhiên rồi không để yên, khi đó chúng ta lại đang đứng ngoài đường có rất nhiều người nhìn em, anh sợ gây phiền toái cho em nên mới cố ý nói qua loa, chứ không cố ý giấu diếm quan hệ của chúng ta.”

“Em còn không sợ phiền thì có gì mà anh phải sợ? Ở trong khu nhà của anh toàn những cô nàng làm gái ở, dưới lầu còn quang minh chính đại mở khách sạn, suốt ngày em ra ra vào vào chỗ đó, sao anh không sợ sẽ gây phiền toái cho em?”

Bành Đại Hải suy nghĩ một chút. Cũng phải anh ở đó đã lâu rồi, cũng không thấy có vấn đề gì, nghe cô nói vậy, thật đúng là có vấn đề.

“Không sao, anh có thể dọn đi. Anh sẽ đi tìm hiểu xem chỗ em đang ở còn phòng trống không, anh sẽ mua lại, về sau em không cần phải đi rất xa mới tới được chỗ của anh, chỉ cần có mạng internet thì anh làm việc ở đâu cũng được, như vậy có được không?”

Đầu Hà Thu vẫn còn đang mơ màng nhưng lại nghe rất rõ lời Bành Đại Hải nói, anh nói anh sẽ vì cô mà chuyển nhà.

“Không phải từ nhỏ anh đã sống ở đấy sao?”

“Anh vẫn luôn ở chỗ đó là vì lười chuyển nhà thôi, hơn nữa nhà kia cũng đã cũ rồi, em thích ở đâu anh sẽ chuyển qua đấy.”

“Vì em?” Cô quên luôn cả khóc, đối với quyết định dứt khoát này của anh làm cho cô quá ngạc nhiên, chẳng qua cô chỉ oán trách một chút lại không nghĩ tới anh lại quyết định chuyển nhà luôn.

“Đúng vậy, anh không muốn gây thêm phiền phức cho em, nếu như có thể khiến em vui thì ở chỗ nào cũng được, chỉ là đổi chỗ ở thôi mà.” Thật ra anh muốn nói chỉ cần có cô bên cạnh là tốt rồi, chẳng qua lời nói buồn nôn như vậy anh không nói được.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đêm nay lần đầu có cơ hội được ôm cô, cảm thấy được thân thể mềm mại của cô không phòng bị vùi vào trong ngực anh.

“Đêm nay anh nói với người ta là anh đã có bạn gái.” Cô vốn đang ghen tỵ mấy cô nàng ngồi cạnh anh, nhưng sau khi nghe Nhân Tuệ nói lại thì cảm thấy an tâm hẳn.

“Bạn gái của anh đang nằm ở trong lòng anh, vừa rồi còn khóc nhè… thật sự em không nên uống nhiều rượu như thế.”

Cuối cùng anh cũng thừa nhận mối quan hệ của bọn họ, điều này khiến cho Hà Thu rất vui vẻ, ngẩng đầu lên nhìn anh, tất cả mọi thứ xung quanh như bị lu mờ chỉ nhìn thấy gương mặt anh là rõ ràng.  Có lẽ bởi vì gương mặt anh luôn luôn in trong lòng cô.

“Em nghĩ rằng anh muốn ở trước mặt bạn bè anh phân rõ giới tuyến với em.”

“Anh chỉ nghĩ là nếu như muốn công khai quan hệ của chúng ta thì phải được sự đồng ý của em, dù sao em cũng là người của công chúng, nếu anh công khai tình cảm của anh thì vốn không có ảnh hưởng gì, chỉ là anh không biết em nghĩ như thế nào?”

“Em nghĩ như thế nào sao?” Tác dụng của cồn rượu bắt khuếch tán, cô cảm thấy chân tay mình mềm nhũn, nhưng có Đại Hải ở bên cạnh, đầu cô vùi vào trong ngực anh, thấy anh có chút ngốc, lại nghe được đáp án khiến mình hài lòng, cô không còn gì để không vui nữa rồi.

“Em muốn… em muốn anh cứ ôm em như vậy, ngủ một giấc thật ngon” giọng nói của cô lộ rõ cơn buồn ngủ đang tới, đầu từ từ gục xuống.

Tất nhiên là Bành Đại Hải rất thích làm việc này rồi, ôm cô thật chặt, để cho lấy thân thể của mình làm gối mà chìm vào giấc ngủ đó không phải là nguyện vọng của anh sao?

Nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, anh kéo cái chăn ở mép giường rồi phủ lên hai người, bỗng nhiên cảm thấy về sau được ôm cô chìm vào giấc ngủ như thế này thì thật tốt biết bao.

Sau một lần trải nghiệm ở quán bar Phong Tiêu Tiêu say đến ba ngày, nhưng khiến cho cậu ta tỉnh lại chính là tin nhắn thông báo yêu đương của Bành Đại Hải, khiến cho cậu khó có thể đón nhận chính là đối tượng yêu đương của Bành Đại Hải vậy mà lại là Hà Thu.

Cũng là trạch nam như nhau, vì cái gì Bành Đại Hải cua được một cô bạn gái như thế?

Gọi điện thoại cho tên kia thì chỉ nghe thấy tên đó dùng giọng điệu thoải mái của người gặp chuyện vui nói rằng không thể nói chuyện quá lâu, bởi vì đang sửa soạn hành lý cùng với Hà Thu, cuối tuần này tên kia sẽ chuyển đến chỗ ở của Hà Thu.

Phong Tiêu Tiêu mới không tin hai người bọn họ thực sự đang sửa sang lại hành lý gì đó. Có bạn gái xinh đẹp như vậy, thì đương nhiên Bành Đại Hải không có thời gian rảnh rỗi rồi, nếu như cậu cũng có bạn gái thì cũng tình nguyện ở cùng với bạn gái cả ngày.

Nghĩ đến đều là trạch nam, Bạch Đại Hải có người đẹp làm bạn mà cậu thì chỉ có thể làm bạn cùng với cả  phòng đầy figure (*), trên bàn máy tính để hơn trăm con figure, hay là do cái tên Phong Tiêu Tiêu này gây họa? Luôn khiến cho cho Dịch Thủy Hàn (*) bi thương như vậy.

(*)Figure có thể hiểu nôm na là dạng búp bê mô phỏng lại theo các nhân vật ở trong truyện tranh/anime/game.

(*) Dịch Thủy Hàn: Là một nhân vật trong Thần Ma Đại Bố, có xuất thân không rõ, khi mới xuất hiện trên giang hồ thì luôn ngâm nga tình ca nên bị hiểu lầm là “Danh kiếm đa tình”, bản tính “cầu học” đã học được một thân võ nghệ, nhưng  sau khi vừa gặp đã yêu Lãnh Tâm Hàn mà trở thành “hộ hoa sứ giả”. Ý ám chỉ ở đây là bị hiểu lầm mà luôn cô đơn.

Phong Tiêu Tiêu bất đắc dĩ ở trên mạng lang thang rồi quyết định vào blog của Thiên Thu xem, tìm xem có phương pháp nào trợ giúp trạch nam yêu đương hay không, không nghĩ tới bên trên blog của Thiên Thu cũng dùng kiểu chữ phóng đại trắng trợn tuyên cáo: Tôi đang yêu!

Thật sự làm người ta chán ghét mà, cái này… người người chìm trong tình yêu.

Nhưng cậu ta vẫn không nhịn được mà nhìn xuống, bởi vì phía dưới có đính kèm theo một tấm ảnh, trong tấm ảnh đó có một cái hộp vuông, bên trong có bó hoa được thiết kế đặc biệt, thật sự rất khác biệt, nhưng cũng không phải là thì gì mới lạ, trước kia cậu cũng giúp một cửa hàng bán hoa làm website, còn được ưu đãi giá cả đặc biệt, cũng mua một hộp hoa như vậy để theo đuổi con gái.

Bình thường đối với loại ảnh chụp kiểu này, Phong Tiêu Tiêu sẽ không thèm liếc, cậu thừa biết hoa trong hộp  ngoại trừ hoa ở bên ngoài đều bí mật kèm theo gấu bông hoặc chocolate, nước hoa hoặc một số đồ vật khác, nhưng mà tấm hình Thiên Thu đính kèm hấp dẫn sự chú ý của cậu hơn nữa còn làm cậu thấy khiếp sợ.

[►Người kia đặt figure mà anh sưu tập vào trong chiếc hộp hoa thứ hai đưa tặng tôi, tuy tôi không có đam mê sưu tập figure, cho nên cũng không biết giá trị thật sự của figure này. Nhưng chân tình là vô giá, người kia nguyện ý đưa thứ này cho tôi, có lẽ đã chứng minh rằng địa vị của tôi ở trong lòng anh đã tăng lên.◄]

Figure Duran Doll kia cũng không phải là đồ hiếm gặp gì, hiện tại ở Đài Loan có rất nhiều bộ sưu tập figure Duran, nhưng quan trọng là chính bạn trai của Thiên Thu đặt ở trong hộp hoa, dựa vào cái màu cam quất của con doll(*) kia, toàn bộ thế giới chỉ có mười con được đặc chế(*) bằng hợp kim, Phong Tiêu Tiêu không thể nào nhìn lầm, bởi vì đó là con figure doll mà toàn bộ những người sưu tập figure đều muốn có được.

(*) Doll: là một dòng thuộc figure. Dòng này có thế gọi bằng một tên ví von là “búp bê Anime”. Doll chế theo nhân vật Anime cũng là dòng mới nổi lên cách đây không lâu, nhưng hiện dòng này là dòng VIP nhất trong giới Figure Nhật. Những nhà sưu tầm nào có được 1 em Doll này trong tay thì quả thật đó là một niềm tự hào. Dòng Doll Anime hiện nay được biết đến nhiều nhất qua dòng Dollfie của Volks sản xuất. Để tậu được một em Doll này thì quá trình không phải là dễ. Phải có đủ tiền, và sau đó phải tìm được chỗ mua. Dòng này khác với những dòng khác là nó không bán đại trà, mà toàn bán theo chế “events limitted”. Nếu không may măn dự được một đại hội event này bên Nhật thì nếu muốn mua sau này toàn phải lùng trên các trang đấu giá với cái giá cắt cổ. 

Cả thế giới chỉ có mười con, đầu thằng kia chắc bị hỏng rồi? Làm sao lại có thể tặng cho gái vậy.

Phong Tiêu Tiêu vội vàng kéo xuống, bất ngờ phát hiện ra bài post này có tần xuất xem cực kỳ cao, đặc biệt có hơn hai trăm comment, nhìn vậy càng khiến cậu muốn hộc máu.

Vì đối với Thiên Thu, căn bản cô không hiểu được tầm quan trọng của con figure này, thế nhưng đối vối người chơi khác mà nói, hận không thể đem nó chiếm làm của riêng, thực tế Thiên Thu còn chụp vài tấm ảnh của figure, còn chụp rõ ràng ký hiệu số thứ tự năm sản xuất đặc thù, vô tình đã chứng minh con figure kia là hàng thật giá thật!

Cho nên sau khi cô đăng tải những tấm hình này, lập tức có người comment trên bài post để trả giá, nguyện ý dùng tiền mua lại con figure này, nếu có một người ra giá thì sẽ có người tiếp theo, không chỉ có người Nhật Bản, những người Mỹ thích sưu tập cũng gia nhập hàng ngũ ra giá. Con figure Duran giá lên thẳng mười tám vạn tiền Đài Loan và vẫn tiếp tục có xu hướng tăng…

Phong Tiêu Tiêu tay run run, nhấn gọi cuộc gọi trên máy tính, đợi đến khi giọng nói của thằng bạn tốt vang lên thì lập tức cầm lấy microphone trên bàn gào lên: “Bành đại Hải, tên ngu ngốc này. Sao có thể tặng con búp bê hơn ba mươi vạn cho bạn gái của ông hả? Ông bị điên à?”

Mọi chuyện đều xảy ra vào đêm đó, cuối cùng thì Bành Đại Hải và Hà cũng đã bước vào cánh cửa tình nhân thân mật, vì cô nhất quyết muốn tắt máy tính và điện thoại, ngăn cản tất cả mọi thứ có khả năng quấy rầy, anh thấy cả tinh thần lẫn thân thể hoàn toàn thoải mái, cho tới bây giờ chưa từng biết yêu đương lại là một chuyện hạnh phúc như vậy.

Sauk hi đã đến ngưỡng quan hệ thân thể thân mật kia, anh có cảm giác mình đã thay đổi, trước kia Hà Thu chỉ là thay đổi bên ngoài của anh, trong lòng anh vẫn là một trạch nam, nhưng bây giờ không giống lúc trước, vậy mà anh có thể vì cô mà tắt hết đồ máy tính trong nhà.

Có trời mới biết rằng bình thường lúc công ty điện lực tiến hành sửa chữa bảo hành thì anh đều cầm laptop đi ra ngoài, ngồi trong quán cà phê rồi mở laptop ra, chờ đến khi bảo hành sửa chữa xong thì mới bằng lòng về nhà, anh là người đi đến chỗ nào cũng mang đồ vật 3C(*) bảo vệ môi trường, anh sẽ không sống nổi nếu không có mạng, không có máy tính.

(*) 3C: viết tắt tên tiếng anh từ China Compulsory Certification, hay còn được gọi là giấy chứng nhận bắt buộc của Trung Quốc. Đây là một trong những chứng nhận sản phẩm do bộ phận quản lý của Trung Quốc phát hành nhằm đảm bảo an toàn cho người tiêu dùng. Còn có những dòng 3C được công nhận là sản phẩm thân thiện với môi trường.

Nhưng bây giờ đã không còn như trước anh đã tìm được người quan trọng hơn cả mạng và máy tính trong cái thế giới này, người đó chính là Hà Thu.

Trải qua một đêm triền miên, đang ôm Hà Thu bỗng nhiên anh có cảm giác như đang nuôi vật cưng, thi thoảng nhẹ giọng nói chuyện với cô, không cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ cả, ở bên cạnh cô, anh luôn nghĩ rằng trước kia mình đã rất lãng phí thời gian, nhưng chuyện cũ đã qua, việc anh cần làm là phải quý trọng từng giờ từng phút hạnh phúc này.

“Từ nay về sau anh sẽ chỉ yêu một mình em chứ?”

“Từ giờ trở đi trong mắt anh chỉ có em.”

“Vậy anh sẽ không liếc mắt nhìn mấy cô gái khác chứ?”

“Sau này mắt anh chỉ nhìn thấy em. Hơn nữa anh cũng không có thói quen đi đường nhìn người khác.”

Cũng đúng, ngày trước Bành Đại Hải ngay cả nói chuyện cũng tránh chứ đừng nói là nhìn vào mắt người khác, dọc đường đi đều ước gì mình có áo tàng hình bên người, ngay cả nhìn mấy em gái cũng phải đi triển lãm mới dám nhìn, hẳn là anh không có can đảm trêu hoa ghẹo nguyệt.

“Dù sao từ giờ trở đi, em đã là bảo bối quan trọng nhất của anh rồi.”

“Vậy bảo bối quan trọng nhất lúc trước của anh là cái gì?”

“Hình như anh không có vật gì thật sự quan trọng cả, máy tính có tính không?”

“Đúng rồi, trước kia anh có sưu tập figure, trong đó có con dùng tiền cũng không mua tiền đó, lúc đó anh đi công tác ở Mỹ, ở trên mạng đánh cuộc cùng một khách người Nga thắng được.”

“Rất đáng yêu sao?” Cô nhớ rằng bộ sưu tập figure của anh ở trong phòng không phải là kiểu dễ thương mà là kiểu chiến sĩ bạo lực một chút, cô không thích loại này.

“Không biết có đáng yêu hay không? Chỉ là chất liệu bằng hợp kim khác với loại figure bình thường, cũng bởi vì chất liệu khan hiếm, cộng thêm số lượng phát hành có hạn cho nên rất có giá trị đấy.”

“Có giá trị hơn cả em sao?”

“Dĩ nhiên là không thể sánh bằng em rồi, bây giờ đối với anh mà nói thì em là người rất quan trọng,”

“Quan trọng hơn cả con figure hợp kim kia sao?”

“Đúng vậy, em đã thay đổi cuộc đời anh, kéo anh ra khỏi thế giới trạch nam o bế, giống như là ông trời của anh vậy.”

Hà Thu đã từng nghĩ rằng cả đời này cô khó có khả năng nghe được những lời tâm tình này của Bành Đại Hải, bởi vì anh tuyệt đối không biết nói những lời này, nhưng anh nói chuyện lại rất chân thành cho nên mỗi lần cô nghe đều thấy cảm động muốn khóc.

“Anh như thế thật khiến em muốn gả cho anh!” Cô trêu nghẹo mà nói, “Nhưng anh yên tâm, em đã nói rồi, em không phải là Angel, sẽ không mở miệng cầu hôn anh, chỉ hy vọng chúng ta có thể vĩnh viễn vui vẻ như bây giờ, anh có thể làm chuyện anh muốn làm như cũ, chi cần trong lòng anh có em là tốt rồi, chỉ cần lúc em cần anh thì anh có thể lập tức xuất hiện ở bên cạnh em, như vậy là được rồi.”

Sự thỏa mãn đơn thuần kia của cô làm cho Bành Đại Hải rất cảm động, cho nên hôm sau, anh tự mình đến cửa hàng bán hoa mua hoa cho cô, giống như hộp hoa xinh đẹp kia, ngoại trừ bó hoa đẹp bên ngoài, bên trong còn có con figure hợp kim kia.

Anh rất vui vẻ không chút do dự đưa cho Hà Thu con figure kia mà anh đã từng coi như trân bảo, số lượng có hạn.

Nhưng đây là chuyện giữa anh và Hà Thu. Vì sao Phong Tiêu Tiêu lại biết anh đưa con figure kia cho Hà Thu?

“Ông còn nhớ không? Trước kia tôi đã nói qua với ông là có theo dõi một bloger nổi tiếng, tôi thường lên đọc blog của cô ấy, cô ấy viết rất nhiều về những việc xảy ra giữa nam và nữ, bao gồm 102 cuộc hẹn rất nổi tiếng.” Nhắc tới tác phẩm tiêu biểu của Thiên Thu thì nhiều lắm, trong khoảng thời gian ngắn Phong Tiêu Tiêu cũng không biết nói từ đâu.

“Hình như là có.” Bành Đại Hải chỉ có thể phụ họa theo cậu ta, nói không đầu không đuôi mơ hồ nhớ lại hình như thật sự có nhân vật như vậy.

“Hôm nay cô ấy post một bài viết mới, nói về cô ấy có bạn trai và anh ta tặng cho cô ấy một hộp quà, trước kia tôi cũng mua qua loại hộp quà này để theo đuổi con gái, hơn phân nửa đều là bao tử đả cẩu (*), có đi mà không có về, đương nhiên chuyện đó khác, tôi nói cho mà biết, tôi vô cùng rõ ràng bất cứ cửa hàng bán hoa nào ở Đài Loan  cùng lắm là chỉ để bó hoa trên là một khối socola hình cầu hoặc cộng thêm con gấu bông, tuyệt đối sẽ không có người chủ nào đó điên rồi mới kèm theo con figure chất lượng hợp kim, được sản xuất từ năm 1995, cả thế giới chỉ có mười con!” Phong Tiêu Tiêu kích động mà gào lên thật to.

(*) Bao tử đả cẩu: phía sau là hai câu:  Hữu khứ vô hồi/ Bạch nhưng đông tay. Ám chỉ người không có lương tâm. Dùng bánh bao nhân thịt “ném” chó, nhưng bản thân con chó không cảm thấy quá đau đớn, mà người ném còn mất bánh bao.

“Cái này…. Đây đâu phải chuyện gì ghê gớm?” Tuy bình thường Bành Đại Hải không có thói quen tìm hiểu nơi sản xuất của vật sưu tầm, nhưng mấy trạch hữu (mấy người bạn đều là trạch nam) đến nhà anh đều biết con figure này.

“Có cái gì ghê gớm? Làm gì có chuyện nào trùng hợp như vậy? Số thứ tự của con figure cũng là số 8, rõ ràng figure kia đặt ở vị trí số ba đếm từ bên trái ở bên trên ngăn tủ bên phải cửa phòng làm việc của ông!”

“Cho nên ông biết con gấu kia là của tôi, thì sao?”

“Cái con figure kia cách đây hai, ba năm trước ở trên mạng đấu giá đã là ba mươi vạn tiền Đài Loan rồi, ông có biết hiện tại giá trị của nó là bao nhiêu không? Ít nhất là gấp đôi! Gấp đôi đó! Tốt nhất ông cam đoan với tôi rằng Hà Thu sẽ không bán con figure hợp kim kia đi.”

“Cô ấy sẽ không bán đâu, làm sao cô ấy có thể bán đồ mà tôi tặng cho cô ấy được.”

“Tốt nhất là thế, tên người Đức trước luôn tranh đoạt Duran số lượng hạn chế kia với tôi cũng ở trong đội ngũ trả giá, nếu tên đó cướp được con figure này thì tôi nhất định tuyệt giao với ông.”

Thật ra thì nói toạc ra chính là màn tranh giành của các trạch nam thôi, Phong Tiêu Tiêu cùng cái tên người Đức đã có nhiều năm kinh nghiệm ‘giao chiến’ trên mạng, lần nào cái tên người Đức kia cũng cướp mất thứ Phong Tiêu Tiêu yêu thích, mà lần này tên người Đức đó cũng comment trong bài viết trên blog của Thiên Thu.

“Bành Đại Hải, ông nghe rõ cho tôi, đây là mối thù quốc gia đó! Ông thử nghĩ mà coi, ban đầu mấy tên ngoại quốc kia trở về nước đã cướp đi không biết bao nhiêu quốc bảo, lại thêm việc con figure Duran của tôi nữa, có cả con figure Andrea thần thoại năm ngoái nữa, ông biết tôi với tên người Đức đó là kẻ thù không đội trời chung mà, nếu con figure hợp kim này cũng bị tên đó cướp mất, tôi…tôi…”

“Ông nói cho rõ ràng, chẳng qua chỉ là con figure hợp kim thôi, chả có gì liên quan tới quốc bảo cả, hơn nữa tôi đã nói rồi, Hà Thu sẽ không mang đồ tôi tặng cô ấy đem bán đi đâu, bây giờ ông gửi ngay đường link kia cho tôi.”

Rất nhanh trên màn hính máy tính đã hiện lên đường link mà Phong Tiêu Tiêu gửi tới. Bành Đại Hải mở trang blog này ra, trong thời gian ngắn không biết phải chọn mục nào, vì ở đây có rất nhiều chương mục.

“Ở chỗ nào?”

“Trong mục ‘Săn giết đàn ông ăn chay’ ấy”

“Săn bắt đàn ông ăn chay?” Bành Đại Hải đọc lại một lần.

“Không sai, chẳng lẽ ông còn không hiểu đàn ông ăn chay và phụ nữ ăn thịt sao?”

“Tôi đương nhiên biết.” Mặc dù anh cả ngày ngồi trong nhà làm việc, nhưng chủ đề đàn ông ăn chay lúc trước nằm trong top mười chủ đề thảo luận, anh cũng đã xem.

Chẳng qua Bành Đại Hải không thể tiếp nhận được việc anh dĩ nhiên là đàn ông ăn chay, hơn nữa lại còn được chính Hà Thu viết ra cách ‘săn giết

Anh vẫn còn có chút không dám tin, người kia nói mình đánh máy không nhanh, đối với mạng internet hoàn toàn không biết, dùng máy tính gì mà chậm như rùa, Hà Thu… thế mà lại là blogger ‘Thiên Thu’ nổi danh.

Chắc không phải là Hà Thu đâu! Mà Thu này có lẽ không phải Thu kia!

Anh âm thầm hy vọng tất cả điều này đều không phải là thật, nhưng khi anh mở chủ đề ‘Quà tặng của đàn ông ăn chay’, trên trang hiện lên bó hoa và hộp quà anh tặng, bên trên còn có figure Duran Doll  mà người người ngày đêm đều muốn giành được…

“Ý ông là…Thiên Thu mà trước đây ông nói với tôi là…”

“Đúng, chính là dùng sắc dụ ông không thành, tôi còn tưởng ông đồng tính luyến ái, mà em gái khủng long kia chính là Thiên Thu!”

“Cô ấy là Hà Thu?”

“Vô cùng chân thật, cậu chính là người đàn ông ăn chay.”

[►Tôi bắt đầu tin tưởng tình yêu khiến cho con người ta thay đổi, khi bắt đầu cũng rất may mắn khi sự kiên trì của tôi là đúng đắn.

Hiện tại tôi đang rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức có cảm giác như mình bị vây trong một đám bọt khí màu hồng phấn, lúc nào cũng có thể nhẹ nhàng bay lên.

Ngày mai anh ấy sẽ chuyển đến chỗ của tôi, dĩ nhiên không phải là chuyển vào nhà tôi, mà là chuyển tới căn hộ đối diện trên cùng một tầng lầu. Bởi vì anh ấy nói như thế cho dù chúng tôi chưa ở cùng một chỗ, nhưng chúng tôi có thể nhìn thấy nhau từ xa xa.

Mấy tháng trước tôi không tin anh ấy có thể nói ra được những lời như vậy, đối với tôi mà nói, khi anh ấy nói chuyện mà không cà lăm là đã tốt lắm rồi, nhưng bây giờ khả năng nói của anh ấy đã trở lại hoàn toàn bình thường, thậm chí còn đùa giỡn với tôi, không bằng nói anh ấy càng ngày càng trở nên hài hước, hay là bởi vì chúng tôi ở cùng một chỗ quá mức hạnh phúc, cho nên việc gì cũng có thể khiến cho chúng tôi ngây ngốc cười được.

Song phải rời khỏi chỗ giống như là quán rượu này, tôi có chút không nỡ, dù sao nơi đây cũng đã lưu lại nhiều kỷ niệm của chúng tôi.

Thỉnh thoảng sợ thang máy sẽ dừng lại, trong thang máy thường có những cô gái trang điểm đậm thường lui tới trong quán rượu trên người còn phát ra mùi khói thuốc lá nồng nặc; mà đèn trong hành lang chập chờn đã một tuần lễ rồi, cuối cùng cũng tắt ngóm, chỉ phản chiếu lại chút sáng của huỳnh quang; cái biển quảng cáo khổng lồ canh trên cửa sổ bị tôi vụng trộm khoét một lỗ để cho ánh mặt trời chui vào,phòng của anh ấy có trần đen thui, luôn luôn đóng cửa, còn treo một chiếc bảng ‘Cấm làm phiền’ trên cửa phòng làm việc; rõ ràng là có chỗ cho sáu người, lại luôn chỉ có hai người ngồi trên ghế dựa của bàn ăn; trên lầu luôn có tiếng bước chân của mấy cô gái làng chơi mang giày cao gót đi đi lại lại….

Bắt đầu từ ngày mai, chúng tôi sẽ phải chuyển khỏi nơi đó, bắt đầu một cuộc sống mới, một…trang mới.

Tại đây, tôi muốn cám ơn những người bạn đã khích lệ tôi dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình, cũng muốn dùng kinh nghiệm của mình để khuyến khích một người bạn luôn luôn nghĩ rằng mọi thứ không thể xảy ra, hạnh phúc có lẽ đang ở ngay bên cạnh bạn, đứng dậy là có thể chạm vào nó, mong bạn hãy tin tưởng vào tình yêu, cũng như tin tưởng vào chính mình.

Tôi đang đợi mùa xuân…đến◄]

Hà Thu mới post lên một bài viết mới nhất, cũng không có thời gian xem comment, bởi vì vội vàng chuẩn bị mọi thứ xong xuôi để tới chỗ của Bành Đại Hải nấu bữa tối.

Đây là lần cuối cùng bọn họ dùng cơm ở chỗ đó, đối với những người đang yêu mà nói, mỗi một việc nhỏ cũng có thể coi như là việc lớn, ví dụ như lần đầu tiên đi ăn cùng nhau, nơi lần đầu tiên nắm tay, ngày mà lần đầu tiên trao nhau nụ hôn, lần đầu tiên hai người cùng đi xem phim…. Mà lần cuối cùng bọn họ cùng ăn cơm ở căn phòng đó cũng bị cô biến thành một ngày lễ trọng đại.

Cô mua một nồi lẩu giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cùng với món gà nướng mà cô đã dành thời gian cả một buổi chiều ở nhà để làm, và món tráng miệng khoai môn sữa tươi mà anh thích nhất ngay từ lần đầu tiên ăn thử.

Mang theo mùi thức ăn thơm ngào ngạt, cô đi thang máy lên lầu, đứng chờ ở trong này cô thấy những hình ảnh đã từng trải qua ở đây như một cuốn phim hiện ra trước mắt, ra khỏi thang máy, cô cố ý ngẩng đầu nhìn chiếc bóng đèn xám xịt kéo dài hơi tàn đang hắt ra chút ánh sáng của huỳnh quang, đi qua hành lang âm u có bật đèn cũng như không, tới trước cửa nhà Bành Đại Hải.

Cô vừa mới lấy chìa khóa ra thì anh đã mở cửa.

“Sao anh biết là em tới rồi? Là thần giao cách cảm sao?” Cô cười với anh, phát hiện sắc mặt anh không giống với ngày thường, có vẻ rất lạnh lùng.

“Anh đang đợi em đây.”

“Không phải em đã nói với anh là hôm nay em sẽ đi mua nồi lẩu sao? Chính là nồi lẩu ở cửa hàng lẩu lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đó! Để ăn mừng tối cuối cùng chúng ta ở đây ăn bữa tối, em còn đặc biệt….” Cô vừa nói vừa giơ chiếc túi trong tay lên dường như muốn nói cô đã chuẩn bị bữa tối rất tỉ mỉ.

Thế nhưng Bành Đại Hải lại cắt đứt lời cô nói: “Hà Thu, anh không có ý định rời khỏi nơi này nữa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.