Nữ Phụ Công Lược Truyện

Chương 19




 Edit: Anh Vũ

Beta: Tiểu Ngạn

Chiêu này là sau khi đám bạn trên mạng nhiệt tình bàn bạc, nghiên cứu mà nghĩ ra, Hà Thu sẽ giả bộ tay bị đau, không thể vươn tay kéo khóa được, có lẽ sẽ rất có hiệu quả với Bành Đại Hải.

Nhưng mà, dù thế nào cô cũng chưa từng nghĩ tới kết quả sẽ như vậy…

Âu phục trên người cô vừa rơi xuống đất, anh chàng kia liền sợ hãi kêu to một tiếng, sau đó cô còn chưa kịp quay đầu lại,  chỉ nghe thấy tiếng anh chàng kia lảo đảo chạy ra khỏi phòng, đợi đến khi cô quay người lại, phía sau đã không còn một bóng người, chỉ có cánh cửa phòng đang đung đưa.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, vẫn đứng yên không nhúc nhích, nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, bởi vì phản ứng của Bành Đại Hải hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cô, hơn nữa tên kia còn đã từng kết hôn, cũng là người đàn ông đã ‘làm việc vợ chồng’, vì sao ở dưới tình huống sắc dụ (dùng sắc đẹp để dụ dỗ) như thế này lại chạy trối chết?

Tên cao hơn một mét tám kia, cứ vậy mà…chạy rồi?

Làm sao Hà Thu có thể nuốt trôi được cơn giận này? Cô muốn làm ra một loạt hành động dụ hoặc người ta phạm tội như vậy cũng cần có dũng khí được không? Tên kia cho rằng phụ nữ trên thế giới này ai cũng có thể làm được chuyện này sao?

Tình huống này thật sự khiến cô không thể chịu nổi, thậm chí muốn chạy ra ngoài đuổi theo giết chết tên kia, nhưng khi cảm giác khó chịu tan biến đi, cô lại cảm thấy buồn cười, nhớ lại vì muốn lộ ra tấm lưng xinh đẹp, tối hôm trước cô còn cẩn thận đến thẩm mỹ viện tẩy da chết, kết quả chỉ được một tiếng thét chói tai và cảnh Bành Đại Hải chạy trối chết… Nhất định là cô bị điên rồi!

Cô lắc đầu, ngồi ở trên giường, bỗng nhiên cô cảm thấy tất cả rất khôi hài, rồi bật cười, thậm chí còn cười đến độ nằm cả xuống giường, sợ cười to quá tên ngố kia lại nghe thấy, cô còn lấy chăn trùm lên đầu che lại tiếng cười.

Được rồi! Ít nhất điều này cũng chứng minh rằng Bành Đại Hải không phải là Trư Bát Giới nhìn thấy con gái cởi quần áo là đã dễ dàng bị lừa lên giường.

Mặc dù cô có mất một chút thể diện, nhưng là đổi lại góc nhìn, coi như là một bài kiểm tra đi, và tên ngố kia đã vượt qua bài kiểm tra.

Mặc lại quần áo bình thường, soi gương xác định mặt mình trông vô tội, Hà Thu mới tới cửa phòng làm việc của Bành Đại Hải gõ mấy cái.

“Đại Hải…”

Lông tơ toàn thân Bành Đại Hải đều dựng hết cả lên, vội vàng bỏ giấy vệ sinh đang nhét ở trong lỗ múi ra. Một màn vừa rồi đối với một thằng đàn ông khỏe mạnh đã sống độc thân nhiều năm có sức ảnh hưởng rất kinh khủng, quả thật anh như muốn nổ tung rồi.

May mắn là mới chỉ chảy máu mũi, cùng lắm thì anh ăn nhiều gan heo một chút là được, chắc là sẽ không có chuyện gì.

Sau khi chạy về phòng làm việc, anh cứ đi đi lại lại, lẩm bẩm đếm từ một đến một ngàn năm trăm bảy mươi tám (1578),  cuối cùng mới hơi bình tĩnh lại, nhưng mà vừa mới nghe thấy giọng nói  của cô gái kia, anh lại nhớ tới hình ảnh tuyệt đẹp kích thích kia, vội vàng che mũi lại, rất sợ máu lại trào ra lần nữa.

“Đại Hải, anh đang bận à?”

“Đúng…A… Tôi vừa mới nhớ ra trong máy tính có một tài liệu rất quan trọng mà chưa gửi đi, nên bây giờ đang  bận.” Anh bịa đại một lý do.

“Được rồi, tôi đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi, anh xong nhanh rồi ra ăn nhé!” Giọng nói của Hà Thu vẫn thoải mái như trước.

“Ừ!” Bành Đại Hải tùy tiện trả lời, lại cảm thấy vừa rồi mình chạy ra khỏi phòng có chút đường đột: “Hà Thu, tay của cô… không sao chứ?”

“Chẳng qua là hơi bị trật khớp một chút thôi!” Cô cố ý giả bộ đáng thương.

“Cô… Cô có cần đi gặp bác sĩ không?”

“Không cần đâu! Chuyện nhỏ thôi mà, chỉ là mấy ngày tới không thể cầm đồ quá nặng được.”

“A?” Anh có chút băn khoăn: “Vậy phải làm sao bây giờ? Như vậy nếu cô còn muốn mua đồ giúp tôi, cũng không tiện rồi!”

“Ừ, có một chút…Đại Hải này, mấy ngày nữa nếu như anh rỗi, chúng ta..ra ngoài ăn được chứ?”

“À, được! Ngày mai… ngày mai nhé!” Hôm nay tốt nhất là anh nên ở trong phòng làm việc điều dưỡng thân thể, thuận tiện cũng làm cho mình tỉnh táo một chút.

“Vậy cứ quyết định như vậy nhé! Bữa tối anh muốn ăn gì?”

“Uhm… Mua giúp tôi một bát canh gan heo nha!” Sau khi chảy máu mũi, anh cần bồi bổ lại.

[►Vậy mà chiêu sắc dụ này lại thất bại.Trong tình yêu, có lẽ chiến dịch đánh bất ngờ mà dành chiến thắng đối với nhiều người có hiệu quả, nhưng trong chuyện xưa của tôi, chiêu này cũng không có một chút tác dụng nào, có lẽ tôi nên thật sự làm người an phận thủ thường, chờ tình yêu từ từ đến.◄]

Trên mạng Thiên Thu không nói rõ cô thất bại như thế nào, tất cả những người bạn trên mạng lúc trước đã nghĩ những chiêu vô cùng tuyệt diệu, nhiệt tình thảo luận, còn hy vọng Thiên Thu sẽ báo tin tức tốt, không ngờ rằng cô chỉ ngắn gọn nói rằng chiêu sắc dụ thất bại.

“Không ngờ một người đàn ông có người đẹp ngồi trong lòng mà không loạn giống như Liễu Hạ Huệ, không ngờ năm nay vẫn còn tồn tại, nhất định là bị gay.” Phong Tiêu Tiêu lắc đầu bình luận. “Ông vẫn còn lên mạng à? Không phải nói hôm nay có kế hoạch làm hệ thống bảo mật cho ngân hàng sao?” Khó có lúc Bành Đại Hải ra khỏi cửa rời bỏ công việc, trừng mắt nhìn bạn tốt mình một cái.

“Ôi!” Phong Tiêu Tiêu trợn mắt: “Xem một chút cũng không được sao?” Blogger này rất thú vị, là một thục nữ hiếm có, đang theo đuổi một gã đàn ông ăn chay, mọi người vốn đề nghị cô ấy dùng sắc dụ với tên kia, kết quả tên kia thật sự không nă! Cậu nghĩ xem, nguyên nhân thất bại có phải là vì cô nàng kia là một nàng ‘khủng long bạo chúa (*) hay không? Nếu không nhất định thằng cha kia là một kẻ đồng tính luyến ái rồi, nếu không thì miếng thịt béo dâng lên tận miệng rồi, mà tên kia còn không vội vàng cắn ngậm một cái chứ?”

(*) Khủng long bạo chúa: Ám chỉ mấy em gái xấu xí, thô kệch..như con khủng long =.=”

“Ông không phải nói rằng người đàn ông kia ăn chay sao? Như thế nào lại ăn thịt béo chứ?” Bành Đại Hải trả lời một câu có cũng được không cũng chẳng sao.

“Đấy là ví dụ, ông không hiểu à? Cũng không phải là đàn ông ăn chay thì nhất định phải ăn chay! Đàn ông ăn chay cũng là đàn ông giống như ông thôi, có tình yêu hay không cũng không sao, cả ngày luôn muốn ở trong nhà, muốn ông ra khỏi cửa nhà như là đòi mạng của ông ấy, chỉ có lên mạng tìm người, đối với thế giới thực thì không có hứng thú, tính cách thì luôn bị động, trong tình yêu, vĩnh viễn là kẻ thua cuộc…”

“Tình yêu không phải là thứ duy nhất trong cuộc đời này!”

“Nếu không có, không phải rất đáng tiếc sao? Tình yêu cũng là một phần cuộc sống đấy! Gã đàn ông ăn chay kia chỉ coi Thiên Thu như là ôsin chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của tên đó, thế mà Thiên Thu lại vẫn chịu đựng mệt nhọc ở bên cạnh tên đó, chờ đợi tên kia phát hiện sự hiện diện của cô ấy, điều này không phải là rất lãng phí à?”

“Ông nói cái cô Thiên Thu kia, chỉ cần cô ấy tự nguyện, thì chẳng ai có thể ngăn nổi cô ấy được mà!”

“Một khi đã cho đi, mà không nhận được hồi đáp, phụ nữ đó mà, nhất định sẽ bùng nổ.”

Lời của Phong Tiêu Tiêu khiến cho Bành Đại Hải nhớ tới vợ cũ, lúc Angel bỏ đi, cũng nhìn anh rồi nói những lời như vậy.

Cô ấy luôn là người chăm sóc cho lũ con trai mới lớn bọn họ, buổi tối ngày đó, khi anh đang ngủ phát hiện cô ấy đã trèo lên giường của anh, lúc ấy anh là thằng con trai mới lớn, khí huyết dâng trào, nhất thời không kháng cự được sự mê hoặc, rồi làm ra chuyện sai lầm, sau đó cô ấy tự nhiên trở thành một nửa khác của anh, cô ấy nói cần phải kết hôn, làm một vài thủ tục, anh cũng gật đầu đồng ý, đồng ý đi làm thủ tục, cho tới một ngày cô ấy khóc lóc ầm ỹ đòi ly hôn với anh, bởi vì cô ấy không muốn yêu một người không yêu mình, cô ấy vẫn luôn chăm sóc anh, nhưng anh cũng chưa từng cho cô ấy cảm giác được yêu thương, sau đó cô đã đi.

Sau đó anh biết được, Angel ở chung với hoa hoa công tử (*), tất cả mọi người đều nhìn thấy không thuận mắt, trong một lần ăn cơm mấy người bạn tốt đều khuyên can Angel, tối đó anh cũng có mặt trong đó.

(*) Hoa hoa công tử: Chỉ các bạn nam ăn chơi, lăng nhăng, tán gái giỏi, như là playboy.

“Angel, em biết rõ Paul là hạng người gì mà, đừng nên khăng khăng cố chấp như vậy nữa, ở chung một chỗ với thằng đó em cũng sẽ không được hạnh phúc, thằng đó đã có gia đình, lại có rất nhiều cô gái khác nữa ở bên ngoài, em tội gì mà phải đặt thêm một chân vào đó?”

Lời khuyên của bạn bè vào trong tai Angel, tất cả đều trở thành lời răn dạy chói tai, cô phản ứng kịch liệt cãi vã cùng họ, mà anh ngồi ở bên cạnh, lúng túng không biết có nên tiếp tục ăn bữa tối nữa không.

“Đại Hải, sao cậu không khuyên cô ấy?” Bạn bè đều hy vọng anh có thể nói mấy lời.

“Anh ta? Anh ta mới là kẻ khiến tôi phải khát vọng tình yêu của người khác! Mấy người chẳng lẽ không biết tôi đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian và công sức ở trên người Đại Hải? Tôi thỏa mãn tất cả những gì anh ta cần, tự mình chăm sóc anh ta nhiều năm như vậy, sau đó thì sao? Anh ta cho tôi cái gì? Không có gì cả!” Angel tức giận nhìn anh.

“Anh không phải là kết hôn như em muốn đấy thôi…” Bành Đại Hải đã cố gắng hết sức thỏa mãn những yêu cầu của cô ấy, cô ấy muốn kết hôn, anhcũng gật đầu đồng ý, không phải sao?

“Tôi thật sự muốn kết hôn, nhưng anh có thể nói không mà. Nếu anh không muốn kết hôn, tại sao lại cưới tôi? Lúc tôi nói muốn kết hôn, anh hẳn phải hiểu tôi sẽ là trách nhiệm của anh. Tôi cũng muốn kết hôn với một người quan tâm tới mình, mà không phải là sau khi cho tôi một danh phận, rồi ném tôi sang một bên… Tôi rất cô đơn, anh có biết không hả? Tôi rất cô đơn!” Angel ở trước mặt mọi người nói ra những bất mãn trong lòng mình.

“Chẳng lẽ chỉ vì cô đơn mà em có thể nhảy vào hố lửa Paul kia à? Vậy em phải biết thằng cha đó là dạng người nào, em còn nhớ rõ Carrie không? Cô ấy hôm trước mới tự sát vì Paul đấy, bây giờ vẫn còn nằm ở trong viện kìa, em cho rằng em có thể khiến cho kẻ lãng tử như thằng đó quay đầu sao?” Bạn bè ở bên cạnh khuyên can, hy vọng Angel có thể yên lặng một chút.

“Tôi tự nguyện! Dù sao tôi ở bên cạnh Đại Hải cũng không nhận được an ủi, hiện tại Paul là người duy nhất có thể làm cho tôi vui vẻ, tại sao mấy người không để cho tôi có chút hạnh phúc này chứ?”

“Em chắc chỉ muốn vui đùa với thằng đó một chút thôi phải không?”

“Tôi chỉ muốn nhận được điều tôi muốn.”

“Không ngại phải giẫm lên thân thể người khác sao? Carrie cũng bởi vì gần đây Paul thường xuyên dính lấy em, mới nghĩ không thông… Tất cả mọi người đều là bạn bè, chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn cô ấy như vậy sao?”

“Tự sát là quyết định của cô ta! Chẳng lẽ mấy người hôm nay hẹn tôi đến là muốn đem chuyện của Carrie đổ lên đầu tôi à? Lúc tôi và Đại Hải ly hôn, mấy người có từng khuyên can anh ta không? Tất cả các người đều biết căn bản Đại Hải không yêu tôi… Mấy người không có ai khuyên Đại Hải một lời!” Angel khổ sở khóc lớn.

“Là em tự mình cố gắng muốn gả cho nó, cưới cũng là em cầu xin, cái gì cũng là em yêu cầu, em biết rõ Đại Hải không biết cách cự tuyệt người khác, tại sao bây giờ em lại mâu thuẫn chỉ trích nó chứ?”

“Bởi vì tôi thật bất hạnh, không có được hạnh phúc mà tôi muốn!” Angel vừa nói, vừa thất vọng nhìn Bành Đại Hải.

Ánh mắt của cô ấy khiến cho Bành Đại Hải cảm thấy mình là người tồi tệ nhất thế giới này, anh vẫn cho là chỉ cần cho cô ấy cái mà cô ấy muốn là đủ rồi, cô ấy muốn kết hôn, anh cũng gật đầu.

Anh không phải là không yêu cô ấy, ít nhất là anh biết, Angel từng là một cô gái vui vẻ, có cô ở bên cạnh sẽ lây lan sự vui vẻ của cô, nhưng mà… Bởi vì anh, đã khiến cô bất mãn, cũng thay đổi tính cách lạc quan của cô.

Trước khi anh trở về Đài Loan một tháng, Angel từng gọi điện cho anh, nói cho anh biết tin tức Paul ly hôn, giống như người chiến thắng, tuyên cáo Paul vì cô mà muốn ly hôn, nhưng mà hai ngày trước khi anh trở về, anh nghe được từ một người bạn, rằng người Paul muốn lấy không phải là Angel.

Anh cảm thấy khổ sở thay cho Angel, nhưng anh cũng không gọi điện cho cô ấy, bởi vì dù cho có gọi được, anh cũng không biết mình nên nói gì, anh đã luôn cố gắng làm cho cô ấy được vui vẻ, nhưng cuối cùng vẫn không hiểu cái mà cô ấy muốn là cái gì, càng sợ gọi điện cho cô ấy, nhắc tới chuyện thương tâm của cô ấy, cho nên anh cứ như vậy lặng lẽ trở về Đài Loan, rồi bận rộn với công việc cho tới tận bây giờ… Cho đến khi Hà Thu xuất hiện, cuộc sống của annh mới có người quan tâm.

Khuôn mặt Hà Thu xuất hiện trong đầu, Bành Đại Hải mới nhớ tới tối nay có hẹn ăn cơm cùng Hà Thu. Thôi xong! Bị muộn mất rồi.

Mà Phong Tiêu Tiêu thì vẫn ở bên cạnh lẩm bẩm: “Đại Hải, không phải tôi nói ông đâu, tôi cũng coi như là một trạch nam, tôi cũng cố gắng hẹn mấy cô gái đi ăn cơm, đi chơi hay gì gì đó, đó là xã giao, ông hiểu không? Không phải cứ suốt ngày mải mê ở thế giới mạng, phụ nữ thật sự không từ trong đó bước ra ngoài đâu, giữa người và người phải có chạm mặt thật sự mới có thể bắt đầu, ông cứ ở nhà suốt ngày…”

Bành Đại Hải từ trên ghế nhảy xuống kêu to: “Thảm rồi! Bọn tôi có hẹn ăn cơm!”

“Cái gì? Cậu có hẹn?” Đang muốn giả làm người tốt, Phong Tiêu Tiêu cảm giác như vừa bị tát một cái, thằng cha này trừ ăn đồ đóng hộp, cũng chỉ đến một quán duy duy nhất và cũng chỉ ăn Mỳ Dương Xuân với canh viên cá, hơn nữa còn là còn đi ăn một mình, thế mà kẻ lỗ mãng như này còn có hẹn?!

“Ông ở lại một mình, ông muốn làm gì thì làm! Tôi muộn rồi, đi trước đây.” Bành Đại Hải hốt hỏng cầm lấy chìa khóa xe cùng ba lô, xoay người chạy mất.

“Đợi chút, áo khoác của ông này.” Phong Tiêu Tiêu cầm chiếc áo khoác tên kia vứt ở một bên, nhưng sau đó lại có một suy nghĩ trong đầu: “Ồ, cái áo khoác này không tệ, để lại cho tôi mặc nhé.  Thật không biết ông lấy đâu ra chiếc áo mốt thế, nhìn cũng rất được, còn cái quần của ông nữa, mua ở đâu thế? Nói cho tôi biết đi, tôi cũng muốn mua một cái.”

“Là người ta mua giúp thôi, chứ tôi nào biết mua ở đâu.” Bành Đại Hải vốn đã muốn đi,  lại vội vội vàng vàng quay lại, đoạt lại chiếc áo khoác của mình, bởi vì… những thứ này là Hà Thu mua riêng cho anh.

“Khi nào thì ông có kiểu bạn bè này vậy? Sao lại không nói với tôi một tiếng?”

“Tôi không còn thời gian rồi, hôm nào sẽ nói cho ông biết sau, tôi đi trước đây.” Ngay cả câu tạm biệt Bành Đại Hải cũng không thèm nói, nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc Phong Tiêu Tiêu.

Vuốt mái tóc rối bời, Phong Tiêu Tiêu chỉ có thể nhìn bóng lưng của bạn tốt, ghen tỵ với vận khí của bạn tốt. Tại sao trạch nam không bước ra khỏi nhà như Bành Đại Hải mà cũng có hẹn hò cơ chứ?

Ánh mắt lần lại lần nữa nhìn vào Blog của Thiên Thu trên màn hình máy tính, cậu ta quyết định giúp Thiên Thu một chút, trạch nam không có khó khăn như thế đâu, nhất định phải đánh trúng nhược điểm mới được.

Lưu loát liệt kê ra một loạt nhược điểm của trạch nam, cậu ta không chỉ giúp Thiên Thu, coi như cậu ta cũng giúp chính mình nữa, thật hy vọng một ngày nào đó cũng xuất hiện một cô gái như Thiên Thu tới theo đuổi mình, cậu nhất định sẽ giang rộng hai tay, nhiệt liệt hoan nghênh.

“Thât xin lỗi, tôi tới trễ!” Bành Đại Hải thở hổn hển nói lời xin lỗi, nhìn thấy trong mắt Hà Thu tràn đầy ý tứ trách mắng

“Quên đi.”  Cô thở ra một hơi, giống như là đem hết oán khí phải chờ đợi một giờ thải ra ngoài, nhưng vẻ mặt cũng không giống bình thường, không có nụ cười.

Bành Đại Hải vô cùng bối rối: “Thế này đi! Cô muốn ăn gì cũng được, tôi mời!”

“Trừ lần đầu tiên gặp mặt, là do tôi mời đột ngột, thì sau này mỗi lần chúng ta ra ngoài ăn đều là anh mời, chỉ là lấy tiền từ chỗ của tôi đi thanh toán mà thôi.”

“Ặc!” Anh cũng là không có để ý tới, gãi gãi đầu cười hì hì: “Tôi đã quên!”

Hai người đi qua một cửa hàng hoa nhỏ, Hà Thu đột nhiên dừng bước quay đầu lại nhìn hắn: “Anh không phải là đã quên, mà là căn bản anh không có chú ý tới những điều nhỏ nhặt này, chẳng qua là để cho một cô gái phải đứng ở ven đường đợi anh cả một tiếng đồng hồ, thật sự là rất bất lịch sự, anh có biết không hả?”

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên.” Hơn nữa Hà Thu được coi như là nhân vật nổi tiếng, để cho cô đứng ngây ngốc ở ven đường… Trên đường chạy tới, Bành Đại Hải trong mắt đều là áy náy.

“Vậy anh mua một bó hoa tặng tôi đi.”

“Hoa?” Bành Đại Hải sửng sốt một chút.

“Đúng thế! Chúng ta đang đứng ở cửa một hàng hoa, anh chọn một bó hoa mua tặng tôi đi!” Hà Thu chỉ chỉ chủ quán đang ở một bên.

Anh nhìn một chút, quả thật bọn họ đang đứng ở trước cửa cửa hàng hoa, chỉ là một bó hoa thôi mà, anh thoải mái gật đầu.

“Được! Cô nhìn xem thích hoa gì thì chọn đi, lát nữa tôi thanh toán là được!”

“Không phải như vậy!” Hà Thu giống như là làm nũng với anh: “Anh muốn tặng tôi thì phải tự mình chọn, tự mình trả tiền, không phải là để cho tôi chọn, việc đó không có chút thành ý nào cả.”

“Cô muốn tôi đi vào đó mua? Việc này… Chúng ta không phải là muốn đi ăn cơm sao? Hình như đã trễ rồi thì phải? Không phải là cô đã đặt bàn rồi sao?”

“Cũng đã trễ một tiếng rồi, tôi đã sớm gọi điện hủy bàn rồi, hơn nữa đây là chuyện anh cần lo lắng lúc này sao? Anh không cảm thấy nhiệm vụ thiết yếu của anh lúc này là cần phải làm cho tôi nguôi giận à?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, chẳng biết từ lúc nào tay cô đã quàng vào khủy tay anh, nhẹ nhàng lay lay anh, lại giậm chân một lần nữa: “Đại Hải, tôi muốn một bó hoa!”

Giống như là bị thôi miên, Bành Đại Hải gật đầu đi vào tiệm hoa.

Chủ quán hỏi hắn muốn mua hoa gì, hắn lại không nói ra được.

“Muốn tặng cho bạn gái sao?”

“A.. Cái này…” Hà Thu được coi như là bạn gái của anh không? Chắc là không phải! Bành Đại Hải không biết phải trả lời thế nào.

Nhìn bộ dạng không biết làm sao của anh, chủ quán đã từng gặp vô số người như thế, cho là anh vẫn đang theo đuổi bạn gái, cười nói: “Chắc là đang theo đuổi chứ gì? Để tôi chọn giúp cậu một bó nhé!”

“Chúng tôi còn muốn đi ăn cơm, có thể chọn một bó không quá lớn được không? Có thể gọn gàng một chút không? Nếu không cầm ở trên tay rất phiền.” Anh sợ rằng nếu Hà Thu cầm một bó hoa to đi trên đường sẽ có rất nhiều người nhìn vào.

“Không thành vấn đề, tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị một bó đặc biệt một chút là được.”

Chủ quán quả nhiên là có ánh mắt siêu phàm, để cho Bành Đại Hải cầm một chiếc hộp giống như hộp bánh ngọt đi ra ngoài, Hà Thu còn nhíu mày, nhưng khi mở hộp ra, nhìn thấy ở bên trong có thêm một bó hoa buộc bằng dải lụa được xếp thành hình trái tim, cô không nhịn được mà bật rười.

“Rất đẹp đấy! Ở bên trong hộp còn có một chú gấu bông thật đáng yêu…” Hà Thu chỉ mong đợi ở tên này một bó hoa hồng thôi, nếu không thì cùng lắm là một bó cúc hay bó lay ơn, chưa từng nghĩ tới tên này lại tặng cô một hộp hoa tinh xảo như vậy.

“Nếu cầm ở trên tay, sợ rằng lát nữa đi ăn cơm có chút kỳ quái,, tôi đã nói với chủ quán cố gắng làm sao cho gọn gàng một chút, tránh cho cô bị người ta chỉ trỏ.” Bành Đại Hải giải thích với cô tại sao lại là một hộp hoa, mặc dù như vậy cũng rất đẹp, rất khác biệt, nhưng vẫn lo lắng cô sẽ có suy nghĩ sai lệch.

“Không sao, rất đẹp! Tôi rất thích!” Hà Thu vui vẻ không thôi, đem cái hộp đậy lại.

Tên này lại còn quan tâm đầy đủ như vậy, thân phận của cô quả thật có hơi biệt một chút, chẳng lẽ điều này cũng là một nguyên nhân khiến cho tên này giữ khoảng cách với cô?

“Tôi thì không sao, còn anh thì sao? Tôi đi trên đường về vốn đã luôn bị người ta chỉ trỏ rồi, anh thường xuyên cùng tôi đi ăn cơm, chắc cũng biết.”

“Tôi biết, nhưng nếu trên tay cô có thêm một bó hoa, đề tài không phải là nhiều hơn à? Hay là cố gắng đừng rêu rao như vậy là tốt rồi.”

“Vậy khi tôi ra cửa luôn làm người ta chú ý, chắc đây là nguyên nhân khiến cho không có người đàn ông nào dám theo đuổi tôi nhỉ?” Cô hỏi dò.

Bành Đại Hải gật đầu: “Chắc là vậy!”

“Cho dù tôi là Hà Thu thì thế nào? Tôi không trộm không cướp, tôi và anh nam chưa cưới, nữ chưa gả, đi ra ngoài ăn một bữa cơm, cho dù bị chỉ trỏ thì thế nào? Cho dù tôi đã từng là minh tinh, nhưng cũng không cần phải vì vậy mà cảm thấy nhục nhã! Làm người là phải thấy thoải mái, tôi đứng đắn đàng hoàng, chẳng sợ người ta nhìn ra sao!” Hà Thu cố gắng bày tỏ lập trường, cố gắng tẩy não cho tên này, để cho anh hiểu được, ở chung một chỗ là phải đối mặt với những vấn đề này, mà cô rất quang minh chính đại nhìn nhận chúng, cũng không lùi bước.

“Đó là cô, tôi đã làm minh tinh bao giờ đâu. Còn chưa nói, tôi và cô đứng cùng một chỗ, tôi bị người ta nói khó nghe xong thì thôi không sao cả, tôi chỉ sợ phiền đến cô.” Dù sao anh cũng là một trạch nam, không hiểu về thời trang, cũng không phải là loại có thể phô bày ra khoe được, anh biết rất rõ điều này.

“Ai nói? Sao lại liên lụy tới  tôi được chứ?” Cô chưa từng nghĩ rằng, thì ra ở trong lòng anh, anh cảm thấy không xứng với cô sao?

Cô chỉ vươn tay ôm lấy cánh tay anh, bộ dạng bằng bất cứ giá nào cũng phải lôi bằng được tới tấm kính phía trước của quán, không phải là vì muốn xem sản phẩm ở bên trong, mà là muốn cho anh thấy hình ảnh hai người được phản chiếu trên tấm kính.

“Anh nghĩ vì sao tôi lại muốn bỏ hết quần áo cũ của anh?”

“Bởi vì quần áo của tôi thật sự quá cũ!” Nói thật, anh chưa từng chú ý tới mấy cái lỗ trên quần áo của mình, chỉ vì anh luôn ở trong nhà, nếu không phải là rách đến độ không còn cách nào để mặc được nữa thì anh vẫn cứ mặc thôi.

“Trừ mấy bộ thật sự phải bỏ đi, mấy cái đó không phù hợp với anh! Anh có thân hình rất đẹp, mặc dù bình thường không có thói quen tập thể hình, lại còn ngồi cả ngày, nhưng may mắn thay anh không có béo bụng.”

“Đó là bởi vì trước kia tôi thường xuyên đói bụng…” Bành Đại Hải bổ sung lý do.

“Anh cũng đã nhắc nhở tôi, gần đây anh ăn ngon hơn rồi, cần phải vận động thôi.” Hà Thu giống như là nhớ ra cái gì đó, dặn dò nói: “Nói tóm lại, anh cao ráo, thân hình cũng rất tốt, chỉ cần chú ý kết hợp trang phục, là có thể giống như người mẫu nam rồi. Anh nhìn xem, tôi chọn bộ quần áo này giúp anh, ngay cả áo thun và quần jean, không đồng bộ, trông anh hoàn cũng hoàn toàn khác lúc trước.”

Bành Đại Hải rất ít khi nhìn mình trong gương, nghe qua lời cô nói, quả nhiên chỉ đổi một chiếc áo vừa người, một thắt lưng bản to, một chiếc quần jean ống đứng, quả thật anh đã khác trước đây.

“Có vẻ như có chút khác biệt.”

“Đương nhiên, anh không cảm thấy, những cô bé đi trên đường đều quay đầu lại nhìn anh mấy lần sao?” Hai người cảm giác được sự chú ý của mấy cô bé trên đường đều do sự thay đổi của anh gây ra.

“Mấy cô đó đang nhìn cô thôi! Bởi vì tôi đứng cạnh cô nên mới được chiếu cố thôi!”

“Không phải thế!” Hà Thu lắc đầu, tâm tư của phụ nữ rất nhạy cảm, cô có thể đọc được những thông điệp nhắn nhủ trong mắt các cô bé đó.

“Chàng trai à, chúng ta đi ăn cơm thôi, anh có biết là ở đây có bao nhiêu đàn ông muốn có cơ hội này không?” Cô cố ý nháy mắt với anh.

Nhìn bộ dáng hoạt bát nhí nhảnh của cô, cộng thêm câu hài hước: ‘Chàng trai à’ khiến cho lòng Bành Đại Hải cũng thấy ngọt ngào.

“Tôi cảm thấy bó hoa này tôi mua là chuẩn rồi, may là chuyện tôi đi trễ không còn khiến cô tức giận nữa!”

“Anh rất sợ tôi tức giận à?”

“Nói thật, lúc cô cười nhìn rất đẹp, tôi rất thích khi cô cười!” Anh thẳng thắn nói.

Chính là câu này… Cho dù không phải là lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng lại đánh sâu vào trái tim của Hà Thu, ít nhất anh thích nụ cười của cô.

Nụ cười của cô càng sâu hơn, lôi kéo tay anh, không có ý định buông ra nữa.

“Đi thôi! Tôi biết anh đói bụng rồi, tôi dẫn anh đi ăn đồ ngon nhé!”

“May quá, tôi đói tới dính hết cả ruột rồi, hôm nay bận rộn cả ngày, cả một cốc nước cũng chưa kịp uống.”

“Thật? Sao anh không nói với tôi? Để tôi mang một chút đồ ăn qua cho anh ăn.”

“Nhưng nếu cô mang tới cho tôi ăn, những người khác thấy cũng sẽ muốn ăn. Còn chưa nói, hễ cô xuất hiện là khiến cho người ta dễ dàng nhìn chăm chú.”

“Tôi không ngại những chuyện này.”

Nhưng tôi để ý! Trong lòng Bành Đại Hải trả lời.

Không biết suy nghĩ này đến từ nơi nào ở trong đầu, có lẽ anh có thể giống như Hà Thu nói, cứ thoải mái mà trả lời, nhưng anh có một ý nghĩ không muốn chia sẻ cô với những người khác, thậm chí còn muốn đem cô giấu ở bên cạnh mình, thật hy vọng bọn họ có thể cứ ở cùng nhau như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.