Nữ Phụ Bỏ Chồng

Quyển 3 - Chương 52




Một buổi sáng lại bắt đầu ở thành phố Shiraz- Ba Tư, ánh dương được bao trùm khắp mọi nơi, đoàn người thương buôn cũng đã xuất phát, lần này họ lại phải vượt qua hàng trăm cây số để tới được đế chế Assyria.

Nó là một đất nước tuy nhanh chóng suy tàn theo thời gian nhưng thời cực thịnh thì lại vô cùng hùng mạnh cũng như lãnh thổ rất rộng lớn, phía bắc của Assyria giáp với Hittite, phía đông nam thì giáp với Babylon và phía tây nam lại giác với Ai Cập, đây là một đất nước có nền thương mại rất lớn bởi biên giới đều giáp với rất nhiều cường quốc trong khu vực, nếu có thể Tịch Dao nàng rất muốn được xây dựng mối giao hảo tốt với Assyria, bởi nàng biết rằng Hittite không có lòng tốt gì cả, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra đại chiến, việc bắt tay với nước láng giềng, một là để thúc đẩy giao thương của hai nước, hai là đề phòng Assyria liên minh cùng Hittite.

Tuy nói là dễ dàng như thế nhưng cũng vẫn rất là khó, bởi các bậc đế vương ai nấy cũng sẽ có âm mưu riêng của mình, nàng tính sau khi về Ai Cập sẽ cho người đi sứ Assyria, nhất định phải giành lấy kèo này trước Hittite.

Theo trên đường từ Ba Tư tới Assyria tốn gần 5 ngày, nàng lại suy nghĩ rất nhiều nên không nhận ra được là mình đã tới cửa khẩu biên giới giữa Ba Tư và Assyria, cửa khẩu này cũng có một cái làng nhỏ buôn bán nhưng lại không được to và thịnh vượng như những cửa khẩu mà nàng đã từng đi qua, lúc đi qua trạm kiểm tra hàng hóa cũng dễ dàng hơn, tuy khi tới đây chỉ mới khoảng tầm 2 giờ chiều nhưng A Đại lại cho đoàn thương buôn dừng chân ở đây, nàng khó hiểu liền hỏi rõ lý do bởi nàng muốn đi càng sớm càng tốt.

"Tại sao chúng ta không tiếp tục đi, mà lại qua đêm nơi này?"

A Đại vừa cho lạc đà uống nước vừa đáp.

"À tại công tử không biết đó thôi, đi qua cửa này tầm 2 dặm nữa là sẽ gặp một đoạn sa mạc rộng lớn, cho nên ta mới cho mọi người nghỉ lấy sức để ngày mai lên đường, ngày mai phải dậy sớm đi nhanh để có thể vượt qua đoạn sa mạc ấy ngay trong ngày, bởi buổi tối ở sa mạc xuất hiện một hiện tượng lạnh quá thể, khiến cho chúng ta những kẻ đã bị bào mòn bởi cái nóng và nắng buổi sáng sẽ bị sốc nhiệt dẫn đến tử vong là rất cao."

Tịch Dao nàng đương nhiên là biết về hiện tượng sốc nhiệt nhưng nàng không thể ngờ nàng sắp phải băng qua sa mạc, nghe A Đại nói là đi hết trong ngày thì nàng biết có lẽ nó chỉ là một đoạn nhỏ, từ khi đi trên con đường tơ lụa này nàng cũng đã từng đi qua khá nhiều vùng hoang mạc nhưng sa mạc thì vẫn chưa, A Đại nói rất đúng mọi người cần phải được nghỉ ngơi cho chuyến hành trình nóng bức vào ngày mai.

- ---------------

Trên sa mạc lúc này khoảng 9 giờ sáng, ánh nắng đã chiếu cực gắt ở trên đỉnh đầu, dù đã xuất phát từ khoảng 4 giờ sáng nhưng cuối cùng vẫn phải chịu đựng cái nóng khủng khiếp ấy, lần này đoàn người của nàng không đi một mình nữa, mà những thương nhân khác cũng đi chung với nhau, tính tổng cộng lại cũng tầm 20 người.

Ở trong đoàn người cũng có phụ nữ, họ là vợ của những thương nhân nên cũng đi chung, vì thế độ sôi nổi cũng được tăng thêm, nơi này quả thật là một sa mạc thật sự, ngoài cát và cát ra thì chỉ còn cái nắng cực gắt ở trên đỉnh đầu và thấp thoáng những cây xương rồng xanh sống trơ trọi một mình trên sa mạc rộng lớn.

Đoàn người dần dần mệt mỏi, tầm khoảng 11 giờ trưa thì cả đám không cố được nữa mà nghỉ ngơi, họ nhanh chóng tranh nhau nước uống và chỗ nghỉ, còn nàng thì tiện tay lấy nước đá trong không gian ra mà uống nhưng khi nước tới miệng thì đã trở thành nước lọc như bình thường thậm chí có phần nóng hổi.

Tới khi 12 giờ trưa, ánh nắng lúc này phải nói là cực kỳ gắt, không còn bóng để nghỉ ngơi đoàn người quyết định đi tiếp, cứ như vậy họ tiếp tục đi, mỗi người đều mặc y phục kín cả tay chân và che mặt lại tuy nóng nhưng sẽ bảo đảm cho việc sẽ không thành khỉ quay hay ít nhất là không cháy nắng.

Đoàn người tiếp tục đi, họ uống nhiều hơn là ăn, cứ như thế tới khoảng 4 giờ chiều tuy vậy khí hậu vẫn rất nóng ức bỗng một vị đại thúc tầm 35-40 tuổi đang ngắm nhìn gì đó từ phía xa, ông ấy quay lại với mọi người và nói lớn trong sự mừng rỡ.

"Thấy rồi, chúng ta đã vượt được sa mạc rồi, tôi đã nhìn thấy quốc kỳ của Assyria treo trên tòa tháp* quen thuộc đó.

*Sở dĩ phải treo quốc kỳ như vậy, để làm điểm đánh dấu cho những người vượt qua sa mạc có thể nhìn thấy và để thể hiện chủ quyền.

Những người thương buôn còn lại nghe vậy liền vui mừng hết mức, họ rất vui vì có thể vượt được sa mạc sớm hơn dự tính, Tịch Dao cũng rất vui mừng vì nàng sắp được nhìn thấy kinh thành Assur vĩ đại trong lịch sử, những tòa thành và di tích đã bị thời gian hàng nghìn năm che khuất ấy.

Vì đã nhìn thấy hy vọng nên ai nấy cũng hứng khởi mà nhanh chóng tới được ngoại thành, trước mắt nàng là một dãy tường đá cao và dày và tất nhiên sẽ có một cổng thành to và vững chắc, theo như nàng biết thì đây là ngoại thành của thủ đô Assur, nếu muốn vào thủ đô phải vượt thêm một bức tường vững chắc khác, còn muốn đi vào hoàng cung cũng sẽ phải vượt thêm một bức tường cuối cùng nữa, 3 bức tường thành vững chắc này là những tấm khiên bảo vệ kinh thành và hoàng cung Assyria tuyệt đối, quả là một cường quốc quân sự a.

Đoàn thương nhân như thường lệ vẫn là bị binh sĩ kiểm tra giấy tờ và hành lý sau đó được cho vào bên trong, khi vào được tới bên trong ngoại thành nàng đã liền bị một thứ làm cho vô cùng kinh ngạc, trên bức thành thứ 2 để vào trong kinh thành được khắc kèm theo đó là hình ảnh quái vật mình bò có cánh, đầu người đó chính là biểu tượng bảo vệ cho quốc vương của người Assyria, con quái thú ấy được khắc lên trên bức tường giống như vẽ lên trên đó vậy, khuôn khổ vừa đủ không to quá tay cũng không quá nhỏ, đủ để thân thể gồm đầu và đuôi của con quái vật ấy có thể ôm gọn một vòng đúng của bức tường thành, quả là một kỳ quan vĩ đại.

Lưu ý nhỏ: Những gì được miêu tả ở trên đều là tác phẩm tưởng tượng của tác giả, ngoại trừ việc người Assyria cổ có tôn thờ con quái thú kia như một biểu tượng cho quân đội của họ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.