Nữ Phụ Bỏ Chồng

Quyển 2 - Chương 32




Tôi trợn mắt mắng Trang Hà: “Anh là đồ đầu đất! Năm đó bà ấy ôm tất cả tội lỗi về mình là vì cái gì chứ? Không phải là không muốn nhìn thấy anh chịu khổ à?! Nếu kết quả cuối cùng lại để anh hao tổn hết tu vi

cả đời rồi chết đi, những chuyện trước đây bà ấy làm còn có ý nghĩa gì nữa? Còn không bằng để một tia sét đánh chết anh đi? Nghe tôi, từ bỏ đi...”

Trang Hà cứng đờ, nửa ngày không nói lên lời, cuối cùng anh2ta chậm rãi bê đĩa Hải Điểu nói: “Ăn lần cuối, tôi cũng sắp quên mất mùi vị từng ghi vào xương cốt kia”

Đó là tướng ăn đáng sợ nhất tôi từng thấy trong đời, thực sự là ăn đến xương cốt cũng không còn, quả thực là không kém gì Kim Bảo nhà chúng tôi, có lẽ nếu tôi không ngăn lại, đến đĩa anh ta cũng ăn luôn.

Lúc đầu tôi còn lo lắng Trang Hà có khi nào sẽ muốn sống muốn chết không? Kết quả sau khi ăn đĩa Hải Điểu kia, anh5ta nằm trong nhà trọ ngủ mấy ngày mấy đêm liền!

Chờ đến khi anh ta tỉnh lại, lại là Trang Hà trước đây. Chỉ là từ nay về sau, chuyện liên quan đến Tịch Mộng Dao, chỉ cần anh ta không đề cập đến... chúng tôi cũng vĩnh viễn không nhắc lại chuyện này. Bởi vì dù nhìn anh ta bây giờ thì bình thường như thế, nhưng tôi có thể nhận ra, đây chẳng qua là vui vẻ bề ngoài mà thôi! Mặc dù anh ta luôn ngụy trang rất tốt...

Tôi cũng từng đề nghị6anh ta chuyển về sống với chúng tôi, nhưng anh ta đã từ chối, anh ta nói mình sẽ tiếp tục sống thật tốt, mặc dù rất cô đơn, nhưng đây là sự trừng phạt cho sai lầm mà anh ta đã phạm phải, anh ta phải chịu.

Sau khi tạm biệt Trang Hà, chúng tôi nhanh chóng về nhà, vì mấy ngày nay chúng tôi cố gắng liên hệ với chú Lê mà không thể liên lạc được, di động của chú ấy lúc nào cũng tắt máy.

Chuyện này quả là khác thường, khiến chúng tôi5rất lo lắng. Nhưng lúc chúng tôi lo lắng quay về lại thấy của nhà chú Lê đang khóa chặt, lão già này không nói không rằng đi đâu thế không biết?

Trong lúc hai chúng tôi đang đứng vững trước cửa nhà chú Lê, suy đoán xem chú ấy có thể đi đâu mà tắt điện thoại, thì nghe được tiếng mèo kêu...

“Tiểu Hắc: Tiểu Hắc!” Tôi gọi vọng vào trong nhà.

Chỉ thấy một khối đen nhảy lên đầu tường, chúng tôi nhìn kỹ mới ra Tiểu Hắc. Có điều trong miệng nó ngậm cái gì3vậy? Tôi nhìn kỹ, là một chùm chìa khóa.

Định Nhất lập tức cầm chìa, sau đó mở cửa đi vào sân, tôi không khỏi giật mình hỏi Định Nhất: “Tiểu Hắc nhà anh thành tinh rồi à!”

Đinh Nhất cười nói: “Trước kia tôi quên mang chìa khóa, nó đều vào nhà lấy cho tôi.”

Sau khi vào nhà, Đinh Nhất sờ tay lên lớp bụi trên bàn, xem ra đã mấy ngày rồi chú Lê không về nhà. Lại nhìn Tiểu Hắc, sau khi chúng tôi về nhà vẫn réo lên meo meo không ngừng.

Đinh Nhất nghe xong đi vào trong tủ lấy ra bát đồ ăn cho mèo để dưới đất, con vật nhỏ ăn như hổ đói, không biết đã đói bao nhiêu ngày rồi. Tôi lại gọi cho chú Lê, nhưng vẫn là trạng thái tắt máy như cũ.

“Gần đây sao thế? Chuyện gì cũng không thuận! Năm trước năm sau không có chuyện gì tốt! Vừa xử lý xong chuyện của Trang Hà, chú Lê đã lại không thấy đâu!” Tôi phàn nàn.

Đinh Nhất đi vào phòng chú Lê kiểm tra, phát hiện lịch bàn của chú ấy không được lật từ năm ngày trước, với thói quen của chú ấy, chắc chú ấy đã đi khỏi nhà được năm hôm rồi. Mà nhìn nhà cửa, lúc đi chắc chú ấy tự khóa cửa...

Nhưng nhìn tướng ăn của Tiểu Hắc, chắc nó đã nhịn năm ngày rồi. Điều này chứng minh có chuyện gì đó đột ngột xảy ra, khiến chú Lê không thể quay về nhà, nếu không chú ấy đã chuẩn bị tốt cho Tiểu Hắc.

Vừa nghĩ thế, chúng tôi lại lo lắng hơn, cuối cùng lão già này chạy đi đâu? Đột nhiên, tôi nhớ đến cuộc điện thoại trước đó chúng tôi nói chuyện với chú Lê, tôi vỗ đùi nói: “Đúng rồi, trước khi chúng ta đi chú ấy từng nói qua điện thoại là chú ấy đi xem phong thủy cho một tòa nhà! Có khi nào đã xảy ra chuyện ở đó không?”

Đinh Nhất nghe xong nhướng mày nói: “Cũng có thể!” Nói xong anh ta đi xem lịch bàn của chú Lê, thỉnh thoảng chú ấy sẽ ghi lại lịch công việc của mình trên đó.

Tìm nửa ngày, thấy trong một tờ có hàng chữ nhỏ “Khai trương khu chung cư cao cấp hồ Nhật Nguyệt”. Tôi lập tức lên mạng tìm kiếm khu chung cư hồ Nhật Nguyệt, trên mạng thấy ghi tin tức, nói mấy ngày trước, khi khu chung cư cao cấp hồ Nhật Nguyệt chưa khai trương đã xảy ra một vụ án mạng, kẻ tình nghi đã bị bắt!

Tôi và Đinh Nhất nhìn nhau, mặc dù ảnh của kẻ tình nghi đã bị làm mờ, nhưng chúng tôi vẫn có thể nhận ra, không phải đó là chú Lê à!?

Lúc này điện thoại của tôi vang lên, là Triệu Tinh Vũ. Thằng nhóc này vừa nối máy đã nói: “Cậu Trương, sao mấy hôm nay điện thoại của cậu không gọi được vậy?”

Tôi bất đắc dĩ nói: “Tôi có chuyện phải đi Cát Lâm một chuyến, ở đó không có tín hiệu điện thoại.”

“Cậu biết Lệ Chấn Hải không?” Triệu Tinh Vũ đột nhiên hỏi.

Tôi sững sờ, mất một lúc mới nhớ ra đây là tên chú Lê, mấy năm nay toàn nghe người ta gọi chú ấy là Lê đại sư, Lê đại sư, chút nữa thì quên cả tên chú ấy. Thế là tôi vội nói: “Có quen, chú ấy thế nào?”

Triệu Tinh Vũ hơi ngừng lại, sau đó lại nói: “Ông ấy thực sự là người quen của cậu à?!”

Tôi hơi bực: “Biết! Mau, nói xem chú ấy làm sao?”

Triệu Tinh Vũ nghe xong thở dài nói: “Hiện giờ ông ấy đang dính đến vụ mưu sát một chủ biệt thự đến tìm chủ đầu tư trả nhà”

“Cái gì?! Không thể nào! Chú Lê chỉ là thầy phong thủy, chú ấy với ông chủ kia không thì không oán, giết người ta làm gì?” Tôi khiếp sợ nói.

Lúc chúng tôi đến đồn công an, Triệu Tinh Vũ đã chờ ở cửa, nhưng anh ta nói, bây giờ chúng tôi không được vào thăm chú Lê, vì bản án vẫn đang điều tra.

Tôi vội vàng nói: “Được! Tôi không thăm chú ấy, vậy anh nói xem chuyện gì đã xảy ra? Hoặc cảnh sát các anh dựa vào chứng cứ nào để xác định chú ấy là hung thủ?”

Triệu Tinh Vũ nghe xong khó khăn nhìn tôi: “Bây giờ tôi cũng không nói được, chúng tôi có nguyên tắc”

Tôi tức giận, nhưng lý trí nói cho tôi biết, Triệu Tinh Vũ nói đúng, nếu thực sự muốn đi cửa sau tìm hiểu rõ tình tiết vụ án thì cũng không thể quang minh chính đại đứng ở ngoài sân như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.