Nữ Phụ Bỏ Chồng

Quyển 2 - Chương 26




Đột nhiên tôi nhớ đến Tôn Hưng, anh ta nói ông chủ trước của chỗ này họ Kiều, cả đời không có con cái, sau khi chết thì truyền nơi này cho chú họ anh ta, cũng là ông chủ hiện nay ở đây - ông2chủ Tôn.

Vừa rồi nghe giọng điệu của ông chủ Tôn, thù hằn giữa họ chắc là từ rất lâu rồi, còn từ trước khi xây khu vườn này. Vậy thì người có thù với Trang Hà phải là ông chủ Kiều kia mới đúng! Nhưng nếu5thực sự là lão Kiểu và Trang Hà có thù hận, vậy vì sao họ Tôn kia lại bán mạng báo thù Trang Hà cho một kẻ vô thân vô có như vậy? Bây giờ đã là thời đại nào rồi, có lẽ không còn kiểu6báo thù sư môn ngu đần gì đó nữa, trừ phi...

Một giả thiết khác xuất hiện trong đầu khiến tôi vô cùng kinh hãi, chẳng lẽ bọn họ là cùng một người? Hay nên nói lão Kiều và ông chủ Tôn này cũng giống chú họ5tôi, trùng sinh vào người khác?!

Tôn Hưng đúng là đồ đầu đất! Anh ta còn định chờ ông chủ Tôn chết để kế thừa sản nghiệp này, cũng không biết chú anh ta mơ ước thân thể trẻ trung của anh ta bao nhiêu...

“Ông là lão3Kiều? Trước đó còn là ai nữa? Nhiều năm như vậy mà vẫn ở đây chờ Trang Hà xuất hiện, chắc không dễ chịu gì? Tôi lạnh lùng nói.

Ông chủ Tôn nhún vai nói: “Quen rồi là được, thương hải tang điền còn chờ được, mấy chục năm này tính là gì đâu?”

Tôi nghe giọng điệu của ông ta thấy cũng khá là lâu rồi? Còn thương hải tang điền? Lần này thì xong rồi, không biết lão già này đã sống bao nhiêu năm, bây giờ Trang Hà chỉ là con hồ ly yếu đuối, có tính cả tôi và Đinh Nhất cũng không đấu lại ông ta! Thừa dịp bây giờ còn chưa động thủ, tôi đang tự tính làm thế nào mới khiến ông ta nghe chúng tôi nói lý?

Thế là tối giở giọng hòa hoãn: “Nghe ý cũng không biết ông hơn chúng tôi bao nhiêu tuổi, tôi vẫn nên gọi ông một tiếng tiền bối. Tôi không biết ông và Trang Hà có quan hệ gì, có thể khiến ông hao phí tâm huyết nhiều năm như thế ở đây chờ anh ta?”

Ông chủ Tôn nghe tôi hỏi vậy, cũng nghiêm túc nói: “Tôi và Trang Hà cũng không có oán thù gì...”

Tôi nghĩ thầm, vậy ông ăn nhiều rảnh việc à! Có năng lực như thế đủ để tu thành tiền rồi? Nhưng ngoài miệng vẫn khách khí nói: “Đã không thì không oán, tiền bối cần gì phải cố chấp như vậy? Nếu không bây giờ thả chúng tôi đi trước đi.”

Nhưng ông chủ Tôn lại lắc đầu nói: “Mặc dù tôi không có ân oán với con hồ ly đó, nhưng chủ nhân của tôi và hắn thì có.... Tôi là một tinh phách của chủ nhân biến thành, chỉ để chấm dứt một đoạn nghiệt duyên trong quá khứ”

Tôi nhìn về phía Trang Hà: “Đến cùng là trước đây anh đã làm chuyện thất đức gì thế, để người ta phải đuổi theo đến mấy nghìn năm không chịu buông?”

Trang Hà mơ hồ nhìn tôi, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, nhưng với trí lực hiện tại, trí nhớ bị hạn chế... chắc không nhớ ngay lại được.

Tôi ngẩng đầu nói với ông chủ Tôn: “Tiền bối, ông xem Trang Hà đã thành dạng này, ông bây giờ có tính sổ với anh ta cũng chẳng được gì! Không bằng ông để thần trí của anh ta khôi phục lại một chút, để anh ta có thể hiểu được mình đã làm sai gì?”

Ông chủ Tôn nhấc mí mắt: “Không cần, chỉ cần lột da rút gân hắn là được.”

Nghe là biết lão già này khó chơi đây, một sợi tinh khách biến thành đúng là đầu óc cứng nhắc, nhưng tôi cũng không thể cứ mù mờ để mặc ông ta biến Trang Hà thành cổ áo choàng được?

Tôi cố gắng nhẫn nại nói: “Tiền bối, ông xem lại một chút, tôi và hồ ly tinh này có chút giao tình, trước đây anh ta đã cứu tôi mấy lần, cho nên tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh ta chết mà không rõ nguyên nhân! Ngài xem, ngài có thể nói cho tôi biết một chút, con hồ ly già này đã đắc tội chủ nhân ngài như thế nào không?”

Không ngờ sắc mặt ông chủ Tôn nặng nề: “Cái này không liên quan đến các người, bây giờ tôi cho các người hai lựa chọn, một là lập tức rời khỏi đây, tôi có thể coi như không gặp các người, hai là các người ở lại cũng được, nhưng nếu thế thì cùng chết với hắn”

Tôi nghe xong vội nói: “À! Sao ngài lại nói thế được, chúng tôi với ngài không thì không oán, tùy tiện giết người không sợ đến lúc xuống địa phủ báo danh sẽ có người tính toán với ngài à?”

Ông chủ Tôn tỏ ra không quan trọng nói: “Tôi chỉ là một sợi tinh phách biến ra, sau khi hoàn thành tâm nguyện của chủ nhân sẽ tự động hóa thành bụi phấn, nào có âm tào địa phủ nào chờ tôi để định tội?”

Nghe ông ta nói thế, tôi đột nhiên nghĩ được một cách có thể cứu nguy tình huống này, chỉ là biện pháp này hơi thất đức. Thế nên tôi thử thăm dò: “Cũng đúng! Mạng của hai chúng tôi thì tính là gì? Những năm này ông vì trùng sinh mà không biết đã chiếm thân thể của bao nhiêu người? Hai chúng tôi có khi còn chỉ là số lẻ thôi! Nhưng sao không có oan hồn nào đến địa phủ kiện ống chứ?!”

Tôi vừa dứt lời, khóe miệng ông ta giật giật, xem ra bị tôi nói trúng chỗ hiểm, sợ rằng hồn phách của những người kia sớm đã bị ông ta đánh cho hồn phi phách tán rồi, làm sao đến được địa phủ mà kêu oan đây?

Xem ra ông chủ Tôn bị tối nói đúng chỗ đau, hơi mất kiên nhẫn nói: “Đừng ở đây kéo dài thời gian nữa, hôm nay Trang Hà phải chết, hoặc là hai người rời đi bây giờ, hoặc ở lại cùng chết với hắn...”

Tôi thở dài: “Vậy được rồi, chúng tôi chọn ở lại cùng anh ta, làm người phải có đạo đức, vứt anh ta chết ở đây thì tôi không làm được. Thế nhưng chúng tôi muốn chết được rõ ràng? Đến cùng thì Trang Hà đã làm chuyện gì trái với lương tâm? Nếu anh ta thực sự làm chuyện gì đó thương thiên hại lý, chúng tôi sẽ không cùng chết với anh ta! Ông nói đúng không?”

Ông chủ Tôn không trả lời ngay, mà âm trầm nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu sau mới xa xôi nói: “Từ thủa thiên địa sơ khai, chủ nhân tôi và cảm nhận được Hồng Mông Tử Khí đắc đạo thành tiền, sau đó được phong làm Thủy thần trấn thủ một phương. Lúc Đại Vũ trị thủy, hắn phái con hồ ly kia dùng gian kế trộm Thủy Thần Châu của chủ nhân tôi, khiến ngài bị thiên địa trách oan, rút đi tiến căn. Tôi chính là một sợi tinh phách do ngài ấy biến thành trước khi chết, tôi trốn vào phàm trần, tìm tên hồ ly vong ân bội nghĩa kia, chính vì muốn lột da rút gân hắn, báo thù này!”

Tôi nghe ông chủ Tôn nói đơn giản, nhưng trong đó chắc chắn còn nhiều chi tiết mà chúng tôi không cách nào biết rõ. Dù tôi biết Trang Hà rất thần bí, tính cách cực kỳ tự phụ nhưng cũng không giống loại người thất đức làm mấy chuyện “Hai người lại mình”

Ông chủ Tôn đã dùng từ “Vong ân phụ nghĩa”, chứng tỏ năm đó Trang Hà và chủ nhân của ông cũng có giao tình sâu... Nếu không thế nào là ân, thế nào là nghĩa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.