Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 12




Bàng Huyền Linh lại nói:

-Điện hạ, kỳ thực ý của thần là, để tân binh canh giữ ở thành Trường An, thay cho binh lính ở thành Trường An. Binh lính ở thành Trường An dù sao cũng đã được huấn luyện qua, điều ba mươi nghìn quân tới phòng ngự ở Đại Tán Quan, hai mươi nghìn quân ở Đồng Quan, như vậy, các tuyến phòng ngự sẽ hoàn chỉnh.

Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi vài bước, lòng đầy căm giận, phụ hoàn đã giao binh quyền cho mình, nhưng đến phút chót, lại thu hồi binh quyền ở thành Trường An, đúng vào thời khắc quan trọng này, lại muốn chơi trò cân bằng quyền lực. Đúng là bốn mươi nghìn quân đội thành Trường An không phải do y chỉ huy, mới khiến toàn bộ hệ thống bất thường.

Lại còn Lý Nguyên Cát, trốn về Trường An, để La Nghệ đầu hàng quân Tùy, lại chối bỏ mọi trách nhiệm. Tuy nhiên theo tình báo của y, sự thật không phải như vậy, là do phụ hoàng ngầm ra lệnh cho Tề vương thu lại binh quyền, dẫn đến nội chiến, quân Tùy không tốn một giọt máu mà chiến được Hán Trung, nói cho cùng thì trách nhiệm thuộc về phụ hoàng.

Còn việc Tề Vương xử lý La Nghệ là điều cực ngu ngốc, lẽ ra nên ngay lập tức giải La Nghệ về thành Trường An thì y lại không làm như vậy, không hiểu là do lòng dạ đàn bà hay là do không cẩn thận, cuối cùng bị quân Tùy tóm được khe hở, dùng kế phản gián. Thế nhưng trách nhiệm trong chuyện này phải xử lý thế nào lại khiến người ta thấy hồ đồ. Không làm rõ trách nhiệm được, thưởng phạt không phân minh, cứ như vậy thì quân Đường làm sao mà không bại trận chứ?

Tuy rằng vô cùng phẫn nộ, nhưng Lý Thế Dân cũng không còn cách nào khác, binh quyền thành Trường An không nằm trong tay y, đành ngậm ngùi. Lý Thế Dân lập tức trở về vị trí của mình, nhanh chóng viết một bức thư, lập tức ra lệnh:

-Yêu cầu Vũ Văn Sĩ Cập đến gặp ta!

Trong chốc lát, Vũ Văn Sĩ Cập vội vàng vào đại trướng, khom người hành lễ,

-Tham kiến điện hạ!

Vũ Văn Sĩ Cập hiện đảm nhiệm chức Thượng tướng phủ Ký Thất Tham Quân, là người được Lý Thế Dân rất tin tưởng. Lý Thế Dân đưa thư cho y, và dặn dò:

-Ngươi đưa bức thư này cho thái tử và nói rõ tình hình hiện tại cho y, để y hiểu được mức độ nghiêm trọng, và phải thỉnh cầu y làm theo lời ý của ta đã viết trong thư.

-Bỉ chức hiểu, sẽ trở về Trường An!

Vũ Văn Sĩ Cập nhận lấy bức thư, hành lễ vội vàng rời khỏi trướng. Lý Thế Dân nhìn bóng y khuất xa, lại lo lắng nói:

-Không biết có kịp không nữa.

-Có lẽ là kịp.

Phòng Huyền Linh cười nói:

-Quân Tùy không thể tới nhanh như vậy được, bọn họ cũng cần bố trí binh lực, sắp xếp hậu cần, nhưng hiện tại cần tăng cường tình báo, cố gắp hết sức tăng cường tin tình báo.

Lý Thế Dân gật đầu, y hiểu rõ tầm quan trọng của tin tình báo.

...

Huyện Hoàng Quan ở cao nguyên Hoàng thổ là mảnh đất bình nguyên của Quan Trung. Nơi này đồi núi gập ghềnh, sông ngòi chằng chịt, núi liền núi sông liền sông, tít tận chân trời.

Trền đồi còn có những vực thẳm dài và hẹp, phần lớn là phân bố về hướng đông tây. Vực sâu dài và nhỏ khoảng hai dặm, vực lớn khoảng hàng chục dặm, ruộng bậc thang, thành trì hẹp và dài giống như ẩn trong vực sâu.

Đại đa số những vực sâu này đều phân bố theo hướng đông tây, vì thế giao thông hướng về phía nam vô cùng khó khăn, cần vượt qua đồi núi, nhưng một số dòng chảy cũng có thể tạo ra dòng chảy lưu thông bắc nam. Những dòng sông này trở thành con đường lưu thông bắc nam chính.

Đường Đồng Quan là do những con sông lớn nhỏ hợp thành. Đây là do không có Lạc Thủy ở phía đông và sông lớn ở Kính Thủy phía tây, không hình thành được một lòng chảo hoàn chỉnh, vì thế mười dòng sông nhỏ không thể thông suốt được, chỉ có thể trèo qua sườn núi để đi. Ngựa và la có thể cùng người vượt núi, nhưng xe quân lương không có cách nào vượt qua được.

Ở địa đầu phía bắc Đồng Quan đạo có một quan ải, gọi là Kim Tỏa Quan, được xâu dựng từ triều Hán, thời Nam Bắc triều lại được tu sửa, nhưng do địa hình Đồng Quan không quá hiểm yếu, mà đồi núi san sát, nên Kim Tỏa quan không hiểm yếu như Đồng Quan và Đại Tán quan, tác dụng quân sự không lớn, lúc đầu là xây dựng để tránh thương lái trốn thuế.

Chiều ngày hôm đó, từ rừng cây cách Kim Tỏa Quan khoảng mười dặm về phía bắc, xuất hiện một đội quân Tùy, khoảng hơn một trăm kỵ binh, dẫn đầu là Tiêu Diên Niên, bên cạnh y là Tần Hoài Ngọc con trai của Tần Quỳnh.

Hai người ở quận Diên An suất cả mùa đông, nghe nói chiến tranh ở miền nam mạnh mẽ khiến hai người rất hâm mộ, khiến hai người nóng lòng muốn thử sức, cuối cùng cũng đợi đến đại chiến Tùy Đường, hai người đều muốn thử sức, hi vọng lập công lớn.

-Tiêu đại ca, huynh nói cánh quân chủ lực của quân Tùy có qua Đồng Quan đạo không?

Tần Hoài Ngọc đã mười sau tuổi, rất khôi ngô tuấn tú, võ nghệ cao cường, là vị tướng quân thiếu niên xuất chúng, còn Tiêu Diên Niên năm nay mười tám tuổi, đã trở thành một thủ lĩnh trinh sát, dựa vào kinh nghiệm mà y tích lũy được, chỉ cần lập thêm một ít chiến công là có thể thăng làm Lang tướng được rồi.

Tiêu Diên Niên nhìn về phía biên ải xa xăm, cười nhạt nói:

-Nghe nói điện hạ đích thân chỉ thị cho người thăm dò tình hình Đồng Quan, ta nghĩ khả năng đi qua Đồng Quan là rất lớn, nhưng có phải là chủ lực hay không thì ta không biết.

Tần Hoài Ngọc còn muốn hỏi nữa, Tiêu Diên Niên lại xoay người xuống ngựa, cười nói:

- Đi! Lên trên sườn núi xem thử.

Y quay đầu lại hô với các binh lính nói:

- Mọi người ở trong rừng cây chờ ta, ta sẽ quay lại!

Y bước nhanh lên núi, Tần Hoài Ngọc cũng xoay người xuống ngựa:

- Giáo Úy, chờ thuộc hạ một chút!

Hai người một trước một sau chạy lên sườn núi. Cao nguyên Hoàng Thổ thời Tùy Đường vẫn không có chặt đốn quá độ, chỗ này cũng có thể thấy từng đám rừng cây rậm rạp. Trên sườn núi bọn họ định đi cũng mọc một rừng cây cối xanh um rậm rạp. Trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ tình hình Kim Tỏa Quan.

Tiêu Diên Niên chăm chú nhìn một lát, quay đầu cười nói với Tần Hoài Ngọc:

- Đệ phái hiện gì rồi?

Tần Hoài Ngọc nhướn mày:

- Hình như quan ải không lớn?

- Quan ải quả thật không lớn, nhiều nhất cũng chỉ có thể dung nạp ba ngàn người, nhưng vấn đề không phải ở đây.

Tiêu Diên Niên chỉ dãy núi gấp khúc như rắn gần sát Kim Tỏa quan nói:

- Ngọn đồi này cũng cao mười mấy trượng, nếu chiếm lĩnh nó bắn tên xuống, hoặc là dùng tảng đá lớn mạnh mẽ đập xuống, đốt dầu hỏa, đệ nói tòa Kim Tỏa Quan nay còn giữ được không?

Tần Hoài Ngọc nhìn một lát, y phát hiện trên dãy núi cũng có tháp gỗ, liền nói:

- Hình như đỉnh núi đã có người trú đóng rồi.

- Đây chỉ là tháp canh mà thôi, không phải trú binh thật sự.

Tiêu Diên Niên lo lắng là một khi bọn họ trở về bẩm báo, quân Đường lại tăng thêm trú binh lên sơn lĩnh làm tình báo của y ngược lại có sai lầm, y nghĩ ngợi nói:

- Giữ hai huynh đệ ở đây trông coi, chúng ta phân làm hai đường, một đường đi về bẩm báo, một đường vượt qua sơn lĩnh, tiếp tục thăm dò tình báo phía nam.

Nói tới đây, Tiêu Diên Niên vỗ vỗ vai Tần Hoài Ngọc:

- Đệ dẫn hai người trở về bẩm báo, ta dẫn các huynh đệ tiếp tục thám thính tình báo phía nam.

Tần Hoài Ngọc cắn răng một cái:

- Đệ đi cùng Tiêu đại ca, bảo người khác trở về báo tin.

Tiêu Diên Niên lắc đầu:

- Dù sao đệ phải độc lập làm việc, không thể mãi theo ta. Trở về báo tin, sau đó lấy lệnh Điện hạ, xem Điện hạ có thể cho đệ nhiệm vụ gì.

- Đệ hiểu rồi, vậy thì trở về ngay.

Tần Hoài Ngọc khom người thi lễ, chạy xuống núi. Tiêu Diên Niên nhìn Tần Hoài Ngọc xoay người lên ngựa, dẫn mấy người đi, Tiêu Diên Niên trong lòng luôn có một chút cảm xúc phức tạp. Tần Hoài Ngọc có cha quan cao có thể dựa dẫm, tiền đồ vô lượng, còn mình lại chỉ có thể dựa vào phấn đấu, không có chút dựa dẫm. Ây! Nam nhi tự cố gắng thôi!

Tiêu Diên Niên phấn chấn tinh thần, nhìn về phía nam xa xôi, không biết mình có thể xâm nhập vào tới nội địa Quan Trung không...

Lúc này một trăm năm mươi ngàn chủ lực quân Tùy đã từ huyện Phu Thi quận Diên An dời về nam tới huyện Lạc Giao quận Thượng. Đội quân bố trí ở trong vùng quê mười dặm phía nam huyện Lạc Giao, thuộc bờ tây Lạc Thủy. Ở đây địa thế trống trải, tháp canh gác quân Tùy có thể nhìn tới ngoài hai mươi dặm, cộng thêm nguồn nước dồi dào, vô cùng thích hợp hạ trại.

Chiến lược quân Tùy chọn dùng chính là thận trọng từng bước, cũng chính là mỗi một đoạn lộ trình nam hạ, thì phải chính thức dựng doanh, dùng kết cấu hình thức tường ốp gỗ, cấu trúc một tòa đại doanh phải như tường đồng vách sắt, một trăm năm mươi ngàn đại quân chiếm khoảng bốn mươi dặm, đại doanh khí thế hùng mạnh, nhìn qua không thấy giới hạn.

Dương Nguyên Khánh ba ngày trước đuổi tới đại doanh Quan Nội đạo. Dựa theo bố trí của hắn, hắn đảm nhiệm chủ soái quyết chiến lần này, toàn diện chỉ huy bốn phía tiến công Quan Trung. Đồng thời hắn cũng là thống soái quân chủ lực tuyến Bắc, Tần Quỳnh và La Sĩ Tín làm Tả hữu phó tướng.

Lúc này trong doanh chủ quân Tùy đã chuyển đến một trăm hai mươi thạch lương thực và năm trăm ngàn con dê, lương thực đã dần dần sung túc. Nhưng làm sao đánh Quan Trung, còn cần bố trí thống nhất của Dương Nguyên Khánh.

Trong đại doanh trung quân cũng đang bày một cái sa bàn cực lớn rộng hai trượng, dài ba trượng. Mấy vị tham sự đã dựa theo tình báo của các khu vực thám báo đưa tới, cắm cờ trắng đánh dấu số lượng quân Đường lên sa bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.