Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 9




Đám người Vương Bạch cũng nhanh chóng nhìn thấy Dương Tuấn Vũ, trên mặt liền lập tức vui vẻ. Cũng không phải tự nhiên bọn họ nhìn thấy hắn mà là vì hôm nay là ngày tập hợp nhân lực, phân chia tổ đội và bắt đầu nhận nhiệm vụ đầu tiên. Nếu hôm nay bất cứ ai không tới đều sẽ bị trục xuất khỏi Quân Đoàn, đồng thời còn chịu án phạt nặng, thậm chí có thể tước hết chức quyền cũng không phải không thể. Vì thế ngay từ sáng sớm tới đây họ đã liên tục nhìn tới nhìn lui tìm kiếm hình bóng của Dương Tuấn Vũ.

Vương Bạch, Cao Tiến, Nguyễn Trung Dũng, Trần Đức Hà đều nhanh chóng tiến tới vui mừng, Vương Bạch cầm đầu nói:

- Đội trưởng, rốt cuộc cậu đã tới. Tình hình ở nhà ổn thỏa rồi chứ?

Dương Tuấn Vũ gật đầu cảm kích:

- Mọi việc đã ổn. Cảm ơn, nếu không phải có sự giúp đỡ của mọi người tôi đã không dễ dàng rời đi như thế.

Cao Tiến cười hiền lành:

- Giúp được đội trưởng là chúng tôi vui rồi, anh em với nhau còn nói gì câu cảm ơn. Em dâu khỏe chứ?

- Rất tốt. Được rồi, tình hình hiện tại thế nào? Mấy ngày tôi rời khỏi có chuyện gì xảy ra không?

Trần Đức Hà gật đầu:

- Mấy hôm đội trưởng rời đi, đích thực là có một chút rắc rối. Cậu biết rồi đó, trong quân doanh ngày nào không kiểm tra quân số, hơn nữa một ngày còn kiểm tra mấy lần. Việc cậu rời đi mới đầu đã dẫn tới không ít dị nghị, suýt nữa bên trên còn định ra mệnh lệnh truy nã đòi bắt cậu đi. Nhưng khi đó Doãn đại tướng quân đã đứng ra nói cậu cần hoàn thành thêm một số nhiệm vụ do ngài ấy giao cho nên tạm thời yên ổn. Nếu như hôm nay đội trưởng không tới nữa thì rất có thể chẳng còn lý do nào để họ không truy nã cậu cả.

Dương Tuấn Vũ nghe thấy thế thì thầm đổ mồ hôi lạnh, cũng may hắn cứng rắn rời nhà đi, nếu không chỉ sợ ngay ngày mai thôi hắn đã bị người ta bắt. Kỷ luật quân đội chính là kỷ luật thép. Dù hắn có là ai đi nữa, một khi đã phạm tội thì sẽ bị xử lý.

Mọi người còn chưa kịp nói thêm gì nữa thì tiếng trống tập hợp đã dồn dập vang lên, tất cả chẳng cần biết ai với ai đều cứ người sau theo người trước tập hợp chỉnh tề.

10 vị trí thành viên chính thức xếp thành một hàng, Dương Tuấn Vũ đứng đầu hàng, thứ tự được mọi người tự thống nhất xếp theo thành tích thi đấu tuyển chọn lúc trước.

Bên cạnh là 10 người của đội dự bị. 

Ngoài một số kẻ đặc thù có người thân quen ở đây tỏ thái độ thờ ơ, thì những người còn lại đều cảm thấy hứng thú bừng bừng, họ quả thực không biết cái gì đang chờ đợi mình sau khi gia nhập Quân Đoàn. 

Ở ngoài doanh trại, quân khu ngày trước, cứ mỗi khi được các lãnh đạo kể về một số chiến tích hào hùng của người đặc vụ Quân Đoàn thì ai cũng hào khí ngút trời, và chẳng biết từ lúc nào, những kẻ ưu tú ở mỗi đơn vị đều cố gắng luyện tập điên cuồng để hi vọng có một ngày được tuyển chọn vào đó, được các siêu cao thủ dạy dỗ, và họ sẽ trở thành một cao thủ đại danh đỉnh đỉnh, chuyên giải quyết các nhiệm vụ cực khó. 

Một số người cũng vì địa vị và tiền tài của đặc vụ Quân Đoàn mà gia nhập, tuy lòng yêu nước không biết có bao nhiêu phân lượng ở trong lòng họ nhưng cứ có tiền và quyền là họ sẵn sàng dám liều cả tính mạng.

Đối với những kẻ này không ai có quá nhiều chỉ trích, bởi vì đây là thực tế, ai mà không ham mê: tiền, quyền, sắc? Đấy đều là những dục vọng từ sâu trong bản chất của con người rồi, chẳng qua họ có thể kìm hãm được bao lâu, kìm hãm được tới mức nào mà thôi.

Đứng trên đài cao hôm nay là bảy người, vị đứng ở giữa vẫn là Doãn Trung San, hai bên hắn lần lượt là có ba người. 

Nhìn cái đội hình này Dương Tuấn Vũ tự dưng có liên tưởng tới bảy ngọn núi kia, trong đầu thoáng có chút cân nhắc.

Và cũng chẳng cần hắn đoán già đón non, sau mấy câu giới thiệu đơn giản để chào mừng mọi người, Doãn Trung San cùng mấy vị còn lại đều lùi về sau ngồi lên vị trí của mình đã được sắp xếp sẵn.

Nhưng có điều kỳ quái, chiếc ghế ở chính giữa là không có ai dám ngồi, ngay cả Doãn Trung San cũng chỉ là đứng bên cạnh, còn bảy người kia tuy được ngồi nhưng rõ ràng lại cảm giác có địa vị thấp hơn không ít.

Một màn này tất nhiên không thoát khỏi sự hiếu kỳ của mọi người, nếu không phải kỷ luật của Quân Đoàn cực kỳ nghiêm khắc thì giờ phút này bên dưới đã là một mảnh ầm ĩ rồi.

Đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người thì Doãn Trung San và sáu vị còn lại đều mảy may không có ý tứ giải thích. Doãn Trung San tiếp tục nhàn nhạt lên tiếng:

- Một màn thi đấu của các chiến sĩ đã được chúng tôi quan sát và phân tích kỹ, ở đây có sáu vị thủ lĩnh của sáu ngọn núi, bọn họ ưng ý ai sẽ chọn người đó. Còn nếu không ứng ý ai thì chỉ có thể ở khu ngoài luyện tập tới khi nào tài năng được bộc lộ khiến các vị thủ lĩnh cảm thấy hài lòng thì thôi. Riêng vị trí quán quân của cuộc thi sẽ được tự do lựa chọn. 

Nghe lời Doãn đại tướng quân nói xong, bên dưới mọi người đều ngơ ngẩn, sau đấy lập tức toàn thân hồi hộp lo lắng, nếu dựa theo quy củ này, việc các vị thủ lĩnh ở trên có vừa mắt ai không còn là rất khó.

Dương Tuấn Vũ cũng nhíu mày, mọi năm có ba người được chọn, người quán quân được tự do chọn lựa, thì chỉ còn hai người, xác suất được 6 vị thủ lĩnh chọn rất cao. Còn giờ đây bọn họ có 10 người, ừm, còn bên dự bị nữa, trong số họ cũng có không ít mầm non tốt, chẳng qua thực lực chưa đủ nên mới phải xếp thứ hạng sau mà thôi, nếu để thêm vài năm nữa còn chưa biết ai thắng ai thua.

Doãn Trung San ánh mắt như có như không nhìn về phía Dương Tuấn Vũ. Cảm nhận được ánh mắt sắc bén, nhưng khi hắn nhìn lại thì ánh mắt kia đã thu hồi, ngay cả nửa phần giải thích hay gợi ý cho hắn chọn ngọn núi nào cũng không rõ. Nhưng Dương Tuấn Vũ ngược lại trong lòng cũng bình thản, ngay cả khi Doãn Trung San gợi ý thì chưa chắc hắn đã nghe theo, mà như vậy thành ra lại khiến cấp trên bất bình, sau này nói chuyện cũng có chút khó khăn hơn, cứ như thế này có khi lại tốt.

Phần lựa chọn của các vị thủ lĩnh liền nhanh chóng bắt đầu.

Nếu nói về chiến lực, ngoài ngọn Núi Quỷ kia thần thần bí bí không lộ ra ngoài thì ngọn núi hình thanh kiếm và chiếc khiên số 1 (Đội số 1: Thanh Long) sẽ là ngọn núi có chiến lực mạnh nhất, sau đấy giảm dần tới số 2 (Đội số 2: Bạch Hổ), số 3 (Chu Tước).

Còn lại hai ngọn núi tình báo và sản xuất vũ khí là những ngày đặc thù. Sức mạnh không cần quá ưu việt nhưng năng khiếu về phương diện kia lại đặc biệt quan trọng. Tuy chiến lực không quá lớn nhưng chức năng, vai trò của họ ở trong Quân Đoàn là thiết yếu không thể thay thế. 

Đúng lúc Dương Tuấn Vũ đang nghĩ ngẩn ngơ thì một nam nhân nhìn dáng dấp cũng khá trẻ, gương mặt cũng được coi là tuấn tú, mái tóc và ngay cả ria mép cũng được cắt tỉa gọn gàng, thân hình tuy không tới mức cường tráng cơ bắp cuồn cuộn nhưng bản thân lại khiến người ta khi nhìn vào đều lạnh sống lưng. 

Ánh mắt hắn híp híp lại, đảo quả một lượt 20 người dưới đài rồi chỉ vào kẻ đứng phía sau Dương Tuấn Vũ:

- Cậu. Đúng. Âu Chí Quốc phải không? Cậu sẽ vào đội Thanh Long của ta.

Âu Chí Quốc sắc mặt khẽ bình thản, sau đó làm bộ dạng kích động cúi gập người nói:

- Cảm ơn thủ lĩnh đã tín nhiệm.

- Tốt. Xong, tôi chỉ vừa mắt một người. Những người khác tùy ý mọi người chọn.

Các vị thủ lĩnh khác cũng là rất bất đắc dĩ, trong lòng thầm đem 18 đời tổ tông của hắn hỏi thăm một lượt: “Ngươi chọn kẻ tốt nhất còn nói chỉ chọn một người?”

Đối với các vị thủ lĩnh nghĩ thế nào bọn họ không biết nhưng dường như đang có gì đó sai sai, các binh sĩ khác đều biết người quán quân là chàng thanh niên trẻ mặt Dương Tuấn Vũ kia. Nhưng đáng lẽ hợp lý thì đội Thanh Long phải chọn hắn mới đúng. 

Họ tuy vào đây chưa bao lâu nhưng cũng lân la được một số tin tức từ các thành viên trong Quân Đoàn, và tất nhiên nguồn tin bát quái này tới từ đám người dự bị, không được các vị thủ lĩnh chọn nên chỉ có thể “ở khu ngoài” làm kẻ gác cửa. Vì thế ngoài Dương Tuấn Vũ ra không ai không biết cài từ ở khu ngoài kia thực sự là nói cho đỡ ngượng mồm mà thôi. 

Đây chính xác mà nói những người không được chọn chỉ là mấy kẻ quét dọn quanh năm suốt tháng, thi thoảng cũng được tới nghe mấy bài giảng lý thuyết cùng một vài chiêu thức thuận tay của mấy vị thủ lĩnh mà thôi, và tất nhiên địa vị và tiền bạc không giảm đi đã là may mắn, chứ đừng nói gì tới chuyện được thăng chức, tăng lương thưởng.

Dương Tuấn Vũ bề mặt ngoài bình thản nhưng trong lòng lại có không ít nghi ngờ, và tới khi hắn nhìn được ánh mắt âm hiểm cùng cười nhạo của Âu Chí Quốc thì trong lòng dường như có chút suy nghĩ. 

Nhìn lên bục, ngoài Doãn Trung San ra, 4 vị còn lại chính là lướt qua mặt hắn một cái cũng không có nhìn qua, để hắn hơi sửng sốt. Nhưng khi kết hợp với ánh mắt của Âu Chí Quốc thì việc này có vẻ như không phải tự nhiên mà thế.

Tuy Dương Tuấn Vũ tới sau nhưng hắn cũng biết một quán quân sẽ không thể có chuyện kỳ lạ này, nếu như những lần khác còn không bị cả đám thủ lĩnh thi nhau tranh đoạt, thậm chí bùng nổ mâu thuẫn vì ai cũng muốn giành được kẻ quán quân. Vì thế mọi người đều sẽ tự nói tốt về mình, giới thiệu đủ kiểu, kèm theo hứa hẹn hấp dẫn để thu hút nhân tài quy nạp dưới trướng. 

Duy chỉ có một kẻ tử xưa tới nay hình như rất phiền phức và rất không nguyện ý xuất hiện ở đây- thủ lĩnh ngọn núi không có biểu tượng – Núi Quỷ (Quỷ Sơn) là một lời cũng lười nói, hắn vừa ngồi lên ghế đã lập tức ngủ mất từ lúc nào. Đây cũng không phải là hắn khinh rẻ ai, mà là vì hắn thấy cái trò chọn lựa nhân tài mình thích này quá mức vô dụng. 

Tài năng chỉ thực sự bộc lộ ra khi đặt trong một hoàn cảnh chiến đấu cụ thể, còn dựa vào mấy cái võ mèo cào ở trên đấu trường căn bản là không đáng một xu. Trong thực tế, chỉ có người chết ta sống, quy củ? quang minh chính đại? âm hiểm tàn độc? tất cả đều không quan trọng, quan trọng là kẻ nào có bản lĩnh sinh tồn cao, kẻ sống sót tới cuối cùng mới là kẻ chiến thắng. 

Nếu cảm thấy không đánh thắng thì việc gì phải vì danh dự mà liều mạng? Quân tử trả thù chính là 10 năm chưa muộn. Cứ tìm được đường sống thì sợ gì ngày sau không giết được kẻ kia? Còn sống còn cơ hội, đã hết tất nhiên hết cơ hội. Đạo lý đơn giản như vậy nhưng mấy kẻ còn lại đều là cùng một bộ dạng thanh cao thoát tục, phong kinh vân đạm, kẻ nào cũng không công nhận. Chết cũng phải có cốt khí.

Chính vì thế ngày trước còn trẻ hắn thực sự cũng nóng máu tranh cãi một chút, nhưng sau này bị những ngọn núi còn lại coi như kẻ điên thì hắn cũng lười nói thêm cái gì. Đối với hắn, hoàn thành nhiệm vụ phải sử dụng mọi cách, còn nếu cảm thấy không thể làm thì cứ liều mạng mà chạy. Ít nhất nếu chạy thoát sẽ có một chút thông tin hữu ích cho mọi người, còn nếu nóng đầu mà lao vào liều mình thì chỉ là cái chết vô nghĩa mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.