Nữ Nhị Đại Tác Chiến

Chương 2: Thiết kế sẵn bẫy, đợi cô nhảy vào!




Mấy tháng trôi qua rất nhanh, các phương diện của Thường Hồng phát triển rất nhanh. Sắp đến mùa đông, Thường Hồng không bởi vì nguyên nhân thời tiết mà loạn, tất cả đều vận chuyển bình thường. Vì đảm bảo người dân có thể có nhà trước mùa đông, Vương Trạch Vinh đã đưa ra chỉ tiêu đối với các đơn vị nhận xây dựng, yêu cầu tiến độ làm xong trước mùa đông. Điều này làm đám người Hầu Dã phải liều mạng tăng cường xây dựng.

Nhìn một loạt người vào tiểu khu, Vương Trạch Vinh vẫn có chút lo lắng, vẫn còn có không ít người sống ở lều vải.

Trận động đất này có tính hủy diệt, Thường Hồng căn bản phải xây dựng lại hết. Mặc dù Trung ương đã ủng hộ rất lớn nhưng chính thức làm thì thật sự quá khó khăn.

Nhìn Hồng Quân, Vương Trạch Vinh vội vàng đi lên.

Chủ tịch tỉnh Hồng Quân lần này đến kiểm tra việc bố trí nhà ở cho nhân dân Thường Hồng. Theo mùa đông tới, Trung ương và tỉnh đều rất quan tâm đến sự phát triển của Thường Hồng, Lãnh đạo trung ương đã gọi tới hỏi về vấn đề nhà ở cho nhân dân Thường Hồng. Hồng Quân không quá tin tưởng nên dẫn người đặc biệt tới Thường Hồng.

Sau khi Vương Trạch Vinh cùng Hồng Quân đi kiểm tra các nơi. Là chủ tịch tỉnh, Hồng Quân rất hài lòng với Thường Hồng có thể làm được nhiều công việc như vậy trong thời gian ngắn. Chỉ cần người trong lều vải hoàn toàn chuyển vào nhà ở, đó là thành tích rất lớn.

Hồng Quân đã chăm chú quan sát từng nơi ở Thường Hồng, trước khi đến mặc dù đã nghe báo cáo nhưng y thực lòng không quá yên tâm với Vương Trạch Vinh. Bây giờ thấy những thứ mình đã xem, y coi như yên tâm, mình cũng có thể báo cáo lại với Trung ương.

Thấy Thường Hồng làm tốt như vậy, đặc biệt là sau khi xem mấy tiểu khu thì thấy xây dựng rất tốt, ngay cả hoàn cảnh đường xá, trường học đều có, Hồng Quân cũng thầm khẳng định với công tác của Vương Trạch Vinh.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, công tác của Thị ủy Thường Hồng đã đạt được thành tích. Tôi vẫn còn suy nghĩ mùa đông sẽ có rất nhiều người phải ở trong lều, bây giờ sau khi xem tôi coi như yên tâm.

Vương Trạch Vinh chỉ vào một loạt nhà ở tạm thời mà nói:

- Chủ tịch, công tác của chúng tôi vẫn chưa làm tốt, vẫn còn nhiều phòng như vậy, mùa đông này bọn họ không thể vào nhà mới.

Đưa mắt nhìn, Hồng Quân thấy rất nhiều phòng do các đội cứu nạn trước đây xây ở tạm. Rất nhiều quần chúng nhân dân đang ở trong đó.

Hồng Quân gật đầu nói:

- Đúng thế, công tác cứu nạn của chúng ta còn rất nặng nề. Thành phố Thường Hồng nhất định phải coi đây là trách nhiệm quan trọng nhất.

Trưởng ban Tuyên giáo Lục Bích Tuyết nói:

- Đây là chuyện không có biện pháp. Chúng tôi đã xem qua việc xây dựng mấy nơi động đất khác, có rất nhiều người ở các nơi tạm thời này, ở lều vải còn nhiều hơn. Các đồng chí trong chưa đầy một năm có thể nhanh chóng khôi phục như vậy, mùa đông này không còn người phải ở trong lều đã là rất tốt. Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đang dự định học tập kinh nghiệm, tốc độ xây dựng này có thể đẩy mạnh trong toàn quốc.

Lục Bích Tuyết là người Uông hệ, thấy Thường Hồng do Vương Trạch Vinh lãnh đạo đạt được thành tích lớn như vậy nên cô rất vui vẻ. Lãnh đạo trung ương quan tâm đến Thường Hồng như vậy, bây giờ sau khi biết tình hình của Thường Hồng, cô rất hài lòng. Tuyên tuyền Thường Hồng cũng là tuyên truyền tỉnh Giang Sơn.

Hồng Quân nghe Lục Bích Tuyết nói như vậy cũng đồng ý:

- Đúng là như vậy, công tác xây dựng Thường Hồng vẫn nghiêm khắc dựa theo quy hoạch của Trung ương mà làm, kinh tế khôi phục rất nhanh, tốc độ xây dựng nhà cho người dân vượt xa bình thường, điều này nói rõ bộ máy Thường Hồng đã chú tâm trong công việc.

Thường Hồng phát triển nhanh như vậy, Hồng Quân cũng rất vui vể. Nghe Lục Bích Tuyết nói như vậy, y càng thêm vui vẻ. Thường Hồng phát triển thì y là chủ tịch tỉnh thì cũng có lợi.

Nghe hai người khen, Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ mấy người Ngô Uy Hoa lần này giúp mình quá nhiều. Nhìn hoàn cảnh xung quanh từng tiểu khu mà thì thấy rất tốt. Tin rằng khi thành phố khôi phục thì một Thường Hồng đẹp sẽ xuất hiện trước mặt mọi người.

Thị trưởng Phùng Triêu Lâm ở bên nói:

- Chủ tịch, chúng tôi đảm bảo khi mùa xuân đến thì người dân ở khu tạm thời này đều sẽ được vào các tiểu khu xây mới.

Hồng Quân vui vẻ nói:

- Đồng chí Phùng Triêu Lâm, mùa xuân năm sau tôi nhất định đến xem. Nếu thật sự như vậy thì tôi sẽ xin Tỉnh ủy khen thưởng mọi người.

Phùng Triêu Lâm kích động nói:

- Xin Chủ tịch yên tâm, Ủy ban thành phố nhất định sẽ coi đây là chuyện quan trọng nhất.

Vương Trạch Vinh nghe như vậy không khỏi nhìn Phùng Triêu Lâm. Phùng Triêu Lâm này xem ra không chịu ngồi yên rồi. Bởi vì có suy nghĩ này nên Vương Trạch Vinh cảm thấy nên đề phòng đối phương.

Vừa cất bước đám người Hồng Quân thì Vương Trạch Vinh nhận được điện của Hạng Định.

- Vương ca, thằng em đến Thường Hồng rồi.

- Cô đã nói rồi, bảo chú đến phụ trách việc xây dựng ở Thường Hồng. Sao giờ chú mới tới?

Hạng Định thở dài nói:

- anh nghĩ em không muốn đến sao? Trong nhà đẩy em đến một công ty làm nhân viên bình thường, bây giờ mới thoát khỏi bể khổ.

Vương Trạch Vinh nghe thấy liền cười cười. Hạng gia cũng khá thú vị, xem ra là sợ Hạng Định làm chuyện không được nên mới bảo y đi rèn luyện.

- Chú ở đâu đó, anh đi dón.

Vương Trạch Vinh quan hệ khá tốt với Hạng Định, nghe y nói như vậy liền vội vàng nói.

Hạng Định vội vàng nói:

- Được rồi, anh cứ làm việc đi. Bố vợ anh đã nói em không được ảnh hưởng nhiều đến anh. Em đã được ngồi bố trí chỗ ở rồi. Em chỉ thông báo với anh mà thôi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chú ở đâu, anh lập tức đến.

Đi cùng Hạng Định đến còn có một cô gái xinh đẹp. Thấy hai người thân thiết như vậy, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu.

- Ra ngoài chờ chút, anh nói chuyện với Vương ca.

Hạng Định vỗ mông cô gái kia.

Thấy Hạng Định như đổi thành người khác, Vương Trạch Vinh nói:

- Có bạn gái sao?

Hạng Định cười nói:

- Bạn gái gì chứ, cô ta chưa được đến mức đó.

- Chú đó, cẩn thận bị ăn đón đấy.

Hạng Định nói:

- Vương ca, anh không biết đâu. Trước kia em vẫn hôm mộ cuộc sống đám Ngô thiếu gia, đáng tiếc phải làm quan nên ra vẻ liêm khiết. Bây giờ thì hay rồi, em muốn làm gì thì làm.

Vương Trạch Vinh nói:

- Phải chú ý ảnh hưởng, nếu có cô gái tốt thì thì chú lấy đi.

Hạng Định thay đổi nhiều như vậy, Vương Trạch Vinh phát hiện đám thiếu gia muốn hưởng thụ.

- Một cô gái mới ra đời mà thôi. Bên dưới Hạng gia có một công ty giải trí, cô ta muốn phát triển, em cần cơ thể cô ta.

Hạng Định nói chuyện khá tùy tiện.

Vương Trạch Vinh biết ở việc này mình không thể nói cho Hạng Định hiểu, suy nghĩ khác nhau nên hành vi sẽ khác nhau.

Hạng Định nói chuyện với Vương Trạch Vinh một lúc rồi đi tới đóng cửa lại.

Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:

- Chú làm gì thế?

- Trước khi đến mấy lão gia tử bảo em nói một chuyện với anh.

Vương Trạch Vinh liền lập tức coi trọng.

Hạng Định nói:

- Vương ca, nói vậy anh cũng biết lần này bố vợ anh đang cạnh tranh chức phó Thủ tướng.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Anh biết. Bố Hàm Yên nói anh không nên xen vào, nói thật anh muốn tham gia cũng không được. Không biết bây giờ như thế nào?

Nói không nghĩ đến tình hình Hạng Nam là giả, Vương Trạch Vinh mặc dù không xen vào nhưng vẫn rất chú ý.

Hạng Định nói:

- Đối thủ lớn nhất của bác bây giờ là ông già Hoàng gia, tình hình hai người tương đương nhau, thế lực sau lưng cũng thế. Nhưng gần đây khá bất lợi với bác. Con cháu Hoàng gia ở mấy địa phương đều muốn thể hiện một chút.

Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:

- Việc này người bên dưới làm gì chắc không có ảnh hưởng mấy mà?

Hạng Định nói:

- Em cũng nghĩ như vậy nhưng kết quả lại khác. Khi lực lượng hai bên tương đương thì con cháu lại có tác dụng lớn. Bây giờ Hạng gia và Hoàng gia đang đấu về đời sau. Hạng Đào và Hạng Quang rõ ràng yếu hơn người Hoàng gia, may mà còn có anh. Tổng bí thư có ấn tượng tốt đối với anh, Uông gia lại coi trọng anh, đây là sức ảnh hưởng rất lớn. Ý của lão gia tử là anh nhất định phải ổn định ở đây, vào lúc này quyết không xảy ra chuyện. Nếu anh mà xảy ra chuyện thì sẽ ảnh hưởng lớn đối với việc bác làm phó Thủ tướng.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Anh không có ảnh hưởng lớn như vậy chứ?

Hạng Định nói:

- Anh không biết sao? Bởi vì anh nên bác có được sự trợ giúp lớn, cẩn thận không bao giờ sai. Anh nếu có thể đạt được thành tích lớn hơn nữa thì sẽ có tác dụng lớn đối với Hạng gia. Em nghe nói tên Hoàng gia kia gần đây toàn chống đối anh, anh không thể đề phòng. Lão gia tử dặn anh không cần có công, chỉ cần ổn định, như vậy là ủng hộ rất lớn đối với bác.

Nghe Hạng Định nói như vậy, Vương Trạch Vinh mặc dù không tin việc mình làm sẽ ảnh hưởng lớn như vậy với Hạng Nam, nhưng hắn biết một việc nếu mình xảy ra chuyện thì nhất định ảnh hưởng đến kế hoạch của Hạng gia.

Nếu là như vậy Vương Trạch Vinh liền suy nghĩ, mình nên thay đổi hành vi bị động phòng ngự một chút. Nếu có thể chơi Hoàng Ân Bình một vố thì không biết có ảnh hưởng đến kế hoạch của Hoàng gia không? Có lẽ có.

- Hạng Đào gần đấy thế nào rồi?

Vương Trạch Vinh nghĩ vào lúc này Hạng Đào và Hạng Quang phải có thể hiện chứ?

Hạng Định thở dài một tiếng rồi nói:

- Vương ca, nói vậy anh cũng nhìn ra, hai người bọn họ không có bao hy vọng, có thể bảo vệ lợi ích bây giờ là tốt rồi. Hy vọng bọn họ giúp Hạng gia tăng điểm là không thể.

Vương Trạch Vinh cũng không định nhắc đến việc này. Tình hình quá rõ, hành động của mình phải nhanh lên. Nếu Hạng Nam có thể thành phó Thủ tướng thì sẽ rất có tác dụng với mình.

- Chú đã đến thì tốt rồi. Bây giờ Thường Hồng cần chính là tốc độ, anh hy vọng chú có thể làm nhanh các công trình mà Hạng gia đã nhận, dù không kiếm tiền cũng phải làm tốt.

Hạng Định cười nói:

- Vương ca yên tâm, mấy lão gia tử đã dặn Thường Hồng là cơ sở quan trọng của Hạng gia, dù như thế nào cũng phải giữ, dù lỗ vốn đến đâu thì nơi này cũng không thể xảy ra chuyện. Anh yên tâm, em sẽ làm tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.