Nữ Nhị Đại Tác Chiến

Chương 27: Không thể phản bác




Không ai ngờ Vương Trạch Vinh bắt cả con trai chủ tịch tỉnh vào đồn, đây đâu phải chuyện bình thường. Tình hình của Hồng Khâm không phải tỉnh Giang Sơn này không ai biết, không phải không ai muốn động hắn, quan trọng bố Hồng Khâm là chủ tịch tỉnh, một vài việc nhỏ có thể làm gì hắn. Bây giờ Vương Trạch Vinh ra tay điều này có nghĩa là gì?

Chuyện của khu nghỉ dưỡng rất nhanh truyền khắp tỉnh, đây là chuyện làm người ta phải suy nghĩ. Một Bí thư thị ủy có chỗ dựa mạnh, một là con trai chủ tịch tỉnh, việc này có điều gì?

Rất nhanh mọi người đã thấy một chút việc, Uông Hồng chẳng lẽ sẽ đấu với nhau?

Chẳng qua cũng có lời đồn bất lợi đối với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh vì một tình nhân mà tranh với con trai Chủ tịch tỉnh Hồng.

Đây là quan điểm được đồn đại nhiều nhất.

Rất nhiều người hỏi thăm về Điền Lệ Thủy. Theo tin tức tăng lên thì việc này càng đồn mạnh hơn, Vương Trạch Vinh có thể quan hệ với cả hai chị em này không? Nếu không sao lại tranh chấp với con trai chủ tịch tỉnh.

Hồng Quân rất nhanh nhận được tin con mình bị bắt ở Thường Hồng. Nghe thấy tin này y rất hoảng sợ, vào lúc này sao xảy ra chuyện như vậy.

Hồng Quân rất nhanh phân tích ý đồ của Vương Trạch Vinh, không lâu sau y đã hiểu rõ. Đây là Vương Trạch Vinh và Uông Nhật Thần đang muốn làm lớn chuyện, đây đâu phải việc bình thường. Nó liên quan đến việc mình lên chức hay không? Đối mặt với việc này dù là Hồng Quân cũng không thể ngồi yên. Chuyện của Hồng Khâm thì Hồng Quân biết đôi chút, chẳng may từ trên người Hồng Khâm tìm ra điểm bất lợi cho mình thì quá nguy hiểm.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, Hồng Khâm là như thế nào?

Hồng Quân gọi điện cho Vương Trạch Vinh. Y không quanh co mà trực tiếp hỏi.

Vương Trạch Vinh đương nhiên biết Hồng Quân hỏi gì nên nói:

- Chủ tịch tỉnh Hồng, cơ quan công an đang điều tra. Tình hình lúc đó là Hồng Khâm có quan hệ với Khương Đại Nha, nói vậy vấn đề không lớn, tra xét rõ sẽ không có vấn đề gì.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tất cả đều cần chứng cứ mới được. Đồng chí là một Bí thư thị ủy.

Hồng Quân dập máy. Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu ý của đối phương, đây là nhắc nhở Vương Trạch Vinh nếu không có chứng cứ thì cứ liệu.

Sau khi xem tài liệu của Hà Quốc Duy, Vương Trạch Vinh không coi trọng Hồng Quân nữa. Lần này Uông Nhật Thần hoạt động tốt thì Hồng Quân đâu thể lên chức. Từ tài liệu thì bản thân Hồng Quân không sao, nhưng con y lại lợi dụng quyền lực của y làm nhiều chuyện xấu. Hồng Quân không thể không có trách nhiệm.

Vương Trạch Vinh vừa dập máy thì Lữ Hàm Yên gọi tới. Cô nghe thấy Vương Trạch Vinh vì hai người phụ nữ mà tranh chấp với con trai chủ tịch tỉnh, cô rất lo lắng.

- Trạch Vinh, Điền Lệ Thủy có đẹp không?

Vương Trạch Vinh biết Hàm Yên nghĩ gì nên cười nói:

- Cô ấy đẹp hay không thì quan hệ gì với anh?

- Chuyện đã truyền tới tận Bắc Kinh, có người nói anh bắt cả hai chị em nhà người ta.

Vương Trạch Vinh không nghe thấy việc này nên khó hiểu hỏi:

- Ai lại truyền loạn như vậy. Em yên tâm, việc không phải như em nghĩ.

- Trạch Vinh, không được thì em đến đó với anh, nếu không anh lại ra ngoài..

Vương Trạch Vinh nghe thấy liền cau mày. Lữ Hàm Yên nghĩ gì thế hả. Chẳng qua hắn vẫn nói:

- Điều kiện Thường Hồng cũng tốt hơn nhiều rồi, em muốn đến thì đến.

Thấy Vương Trạch Vinh đồng ý việc mình tới Thường Hồng, Lữ Hàm Yên vui vẻ nói:

- Được, em sẽ nhanh điều đến Thường Hồng.

Lữ Hàm Yên mặc dù không nói gì thêm ở việc này, Vương Trạch Vinh vẫn có thể nghe thấy cô có suy nghĩ. Vương Trạch Vinh không nghĩ lại gặp phải việc này, xem ra có kẻ muốn phá mình. Chuyện không có căn cứ này thì Vương Trạch Vinh không quan tâm mấy, quan trọng là xem Uông Nhật Thần xử lý như thế nào.

Vương Trạch Vinh không tin Uông Nhật Thần bỏ qua việc này. Nếu Hồng Quân không lên chức được thì rất có lợi cho người Uông hệ ở tỉnh Giang Sơn.

Vào lúc này Vương Trạch Vinh cũng không suy nghĩ nhiều. Hà Quốc Duy đã về Phượng Hải, bây giờ chắc đang gặp Bí thư Uông. Hà Quốc Duy trong tay đúng là nắm nhiều tài liệu về Hồng Khâm.

Đừng nhìn Hồng Quân chỉ gọi một cuộc điện thoại không yêu cầu thả Hồng Khâm ra, nhưng nếu việc này không có chứng cứ thì y sẽ phản công rất mạnh.

Khương Tắc Xương lặng lẽ gọi điện cho Vương Trạch Vinh. Y bây giờ là Chánh văn phòng Ủy ban nên biết một vài tình hình.

- Bí thư Vương, Thị trưởng Phùng đang hỏi việc của Hồng Khâm, Phó thị trưởng Tào còn tự mình đến đồn công an hỏi tình hình.

- Đã biết.

Vương Trạch Vinh biết Phùng Triêu Lâm nhất định sẽ hành động nhưng không ngờ lại trực tiếp như vậy. Tào Tín Xuân đến cục Công an hiểu tình hình, đây là gây áp lực.

Vương Trạch Vinh ngồi trong văn phòng xem tài liệu, hắn đang thầm nghĩ Bí thư Uông sẽ hành động như thế nào. Nhốt con của Hồng Quân trong đồn, áp lực rất lớn. Lô Ba đã gọi tới mấy lần. Từ tình hình có thể thấy miệng Khương Đại Nha rất rắn, nếu cứ như vậy không thả Hồng Khâm thì không được. Trong tay Bí thư Uông có tài liệu về Hồng Khâm nhưng Vương Trạch Vinh không biết ông ta sẽ sử dụng như thế nào.

Dựa vào người khác là không được, mình phải chủ động. Đến nước này không hạ được Hồng Quân thì mình sẽ phiền phức.

Vương Trạch Vinh đang nghĩ làm việc gì thì Hạng Nam gọi tới.

Hạng Nam hiểu rõ nguyên nhân câu chuyện nên nói:

- Trạch Vinh, con làm việc khá lỗ mãng, con chẳng lẽ không nghĩ đến việc tại sao Hồng Quân có thể thay thế vị trí của Uông Nhật Thần sao? Phía sau Hồng Quân chẳng lẽ không người ư? Con bây giờ lao lên trước tiên thì đã không còn đường lui rồi.

- Bố, việc này con đã nghĩ tới. Con nghĩ chính là vào lúc này dù con lùi hay tiến thì sau khi Hồng Quân lên làm Bí thư tỉnh ủy cũng sẽ rất bất lợi cho con.

Hạng Nam cũng biết việc này nên thở dài nói:

- Bây giờ tình hình rất phức tạp, Hạng gia lần này dù như thế nào cũng phải hành động theo Uông gia.

Vương Trạch Vinh làm như vậy, Hạng gia cho dù không ngồi lên xe người kia thì ai cũng coi Hạng gia là người của người kia.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bố, con biết suy nghĩ của mọi người, hy vọng chính là vững vàng lên chức. Nhưng đến lúc này bố còn sự lựa chọn nào sao?

Hạng Nam nói:

- Trạch Vinh, bây giờ đừng nói gì cả, chúng ta không đi cũng không được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cần đánh cuộc thì phải làm ạ.

Vương Trạch Vinh bây giờ có một suy nghĩ, thông gia của Uông gia muốn lên đỉnh thành công thì cần nhiều quan khí của người đi theo. Hạng gia cũng là quan to, bên dưới cũng có nhiều quan chức, chỉ cần Hạng gia dựa vào thì sẽ có tác dụng lớn với người kia.

Vương Trạch Vinh còn có một suy nghĩ là Hạng Nam vẫn chưa hạ quyết tâm. Nếu bây giờ ông hạ quyết tâm thì có phải sẽ có cơ hội lên chức không?

Hạng Nam nói:

- Chủ yếu phải xem Trung ương nhìn việc này như thế nào. Con nếu đã làm như vậy thì bố cũng nên liên lạc với người kia.

Ông rốt cuộc đã hạ quyết tâm.

Thấy Hạng Nam đã quyết định, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ, cứ như vậy Hạng gia coi như hoàn toàn đứng về phía người kia. Đừng nhìn bây giờ Hạng gia mới quyết định nhưng vào lúc này sẽ có giúp đỡ lớn đối với người kia, như vậy Hạng gia cũng được lợi lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.