Nữ Nhị Đại Tác Chiến

Chương 11: Có thể ngủ cùng nhau không?




Mùa đông Thường Hồng rất lạnh. Vương Trạch Vinh ngồi trong văn phòng cảm thấy lạnh run lên. Buổi sáng đến một tiểu khu xem người dân chuyển vào, Vương Trạch Vinh thấy rất nhiều người dân được bố trí chỗ ở nên cũng yên tâm.

- Bí thư Vương, Thị trưởng Phùng đã chuyển vào nhà ở vĩnh cửu, ngài bao giờ thì chuyển đến?

Thư ký Tô Hành Chỉ đi vào hỏi.

Vương Trạch Vinh đưa tay sưởi ấm một chút rồi nói:

- Chờ mọi người chuyển hết rồi tôi chuyển.

Nhìn Tô Hành Chỉ đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh châm một điếu thuốc lá hút. Bây giờ Hạng gia và Hoàng gia đang dùng dư luận đấu nhau. Mặc dù chỉ là dùng truyền thông đối phó đối phương, nhưng Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy mình trong cuộc đấu này.

Không đến vị trí nhất định thì không biết sự khó khăn của quan trường, hầu hết thời gian đều dành để đấu với người, Vương Trạch Vinh không khỏi cảm thấy mệt mỏi.

Vẫn là đám người Hạng Định thoải mái.

Tô Hành Chỉ nói đến chuyện vào phòng vĩnh cửu, Vương Trạch Vinh cũng không phải không nghĩ đến. Nhưng mỗi khi thấy còn nhiều người dân chưa có chỗ ở cố định, hắn hạ quyết tâm phải giải quyết cho tất cả mọi người rồi mình mới vào.

Vương Trạch Vinh làm như vậy cũng không phải muốn được ai khen ngợi. Hắn chỉ cảm thấy một mình mình ở Thường Hồng, ở đâu chẳng được.

Hoàn cảnh Thường Hồng bây giờ không cho phép Vương Trạch Vinh đưa người nhà đến đây. Hắn cũng không thích ăn chơi vui đùa, chiều sau khi làm về liền về nhà. Một năm nay cuộc sống của hắn như nhà sư vậy.

Vương Trạch Vinh cũng không biết mình làm như vậy lại tránh chút phiền phức. Phùng Triêu Lâm thầm phái người theo dõi Vương Trạch Vinh, hy vọng tìm được nhược điểm của hắn. Nhưng mãi không được gì làm Phùng Triêu Lâm rất buồn bực.

Phùng Triêu Lâm cũng hy vọng tìm được nhược điểm của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh có vấn đề lớn nhất là kéo mấy người đến xây dựng tiểu khu. Mặc dù đều qua Cục Công Bình cạnh tranh nhưng Phùng Triêu Lâm cảm thấy những người này có quan hệ rất thân mật với Vương Trạch Vinh. Y không tin Vương Trạch Vinh không có quan hệ tiền tài với bọn họ.

Phùng Triêu Lâm quan sát rất chặt việc tiền tài, kết quả y không phát hiện được gì. Sau đó Phùng Triêu Lâm còn mơ hồ biết những người này là đám thiếu gia Bắc Kinh, y không khỏi lạnh buốt sống lưng.

- Vương ca, sao anh chưa chuyển chỗ?

Hạng Định gõ cửa đi vào thấy Vương Trạch Vinh đang hơ tay liền cười nói.

- Chú mau ngồi đi.

Thấy Hạng Định đến, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ. Vương Trạch Vinh rất tôn trọng Hạng Định. Hạng Định cũng nói nhiều việc ở tầm cao với Vương Trạch Vinh.

Hạng Định ngồi xuống cạnh lò sưởi làm ấm mình một chút rồi nói:

- Mùa đông Thường Hồng năm nay lạnh thật, cũng may điện đủ để cung cấp. Nếu không anh là Bí thư thị ủy chắc khó làm rồi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tiểu khu các chú đến đâu rồi?

Thấy Hạng Định đến, Vương Trạch Vinh liền hỏi ngay chuyện xây dựng tiểu khu. Nếu có thể sớm một ngày xây xong tiểu khu sẽ có nhiều người vào, áp lực đối với hắn sẽ giảm đi.

- Còn một tuần nữa là xong, cũng may bên ngoài về cơ bản đã xong, bây giờ chỉ là hoàn thiện.

Nghe Hạng Định nói như vậy, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm. Chỉ cần các tiểu khu của Hạng Định, Diệp Ba làm xong thì những người ở tạm về cơ bản sẽ xong.

Hạng Định thở dài nói:

- Vương ca, anh mỗi ngày dục gấp như vậy, bọn em đúng là không chịu được đó. Nói thật, chuyện bỏ sức mà không kiếm được tiền cũng chỉ có bọn em mới làm được. Tiểu khu của em xây xong còn lỗ mấy trăm ngàn.

Vương Trạch Vinh đương nhiên biết việc này, đám người Ngô Uy Hoa cũng lỗ vốn, nhân tình này thì Vương Trạch Vinh nhớ. Mọi người là người làm ăn, bây giờ lỗ vốn, Vương Trạch Vinh dự định tiếp theo sẽ bồi thường cho bọn họ một chút.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Vương Trạch Vinh không nói ra:

- Đây là cơ hội rèn luyện cho mấy chú.

Hạng Định chỉ nói như vậy mà thôi. Trong việc xây dựng Thường Hồng, Hạng gia quyết định dù lỗ bao tiền cũng phải làm tốt.

Hạng Định hỏi:

- Vương ca, sau khi bọn em xây xong nhà công cộng thì có phải được làm nhà kinh doanh không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Tình hình Thường Hồng khá đặc biệt, Trung ương quyết định xây dựng xong nhà ở cho dân gặp nạn. Bây giờ sau khi xong thì sẽ chuyển sang kinh doanh.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hạng Định cẩn thận nói:

- Vương ca, anh xem em có thể làm không? Lão gia tử nói chuyện ở Thường Hồng quyết không ảnh hưởng đến anh.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Anh thấy như vậy, đầu tư địa ốc thì chú đừng tham gia vào, chuyện này ảnh hưởng quá lớn, bị chỉ trích không ít. Chú có thể đầu tư vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật.

Hạng Định nói:

- Cô cũng nói như vậy.

- Hạng Đào sao rồi?

Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến chuyện Hạng Đào.

- Còn như thế nào nữa chứ, dùng tiền đồ của bố anh ta để điều về Bắc Kinh, coi như không còn hy vọng.

Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Định rồi nói:

- Xem ra chú không quan tam mấy chuyện của Hạng Đào.

Hạng Định rót cốc trà cho mình rồi nói:

- Vương ca, nói thật với anh nhé. Mấy anh em bọn em cũng không hòa thuận gì, trước mặt mấy lão gia tử đều giả vờ. Sau khi ra khỏi cửa đều tự đi chơi. Trước kia khi Hạng Đào làm Thị trưởng thì coi thường em, bây giờ thì hay rồi, ông ta cũng có ngày hôm nay.

Vương Trạch Vinh liền hỏi:

- Tình huống của anh chú thế nào?

Anh ruột Hạng Định là Hạng Quang, bây giờ cũng đã là Phó thị trưởng.

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi đến anh trai mình, Hạng Định lắc đầu nói:

- Vương ca, anh không biết đâu. Hạng Quang bây giờ rất không tốt. Anh ta mặc dù là Phó thị trưởng, đã vào thường vụ nhưng trong tay không có bao quyền.

Nghe thấy thế Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu mà nói:

- Bố chú không phải là Phó bí thư Tỉnh ủy sao? Hạng Quang ở đó thì người bên dưới không cho mặt mũi ư?

Hạng Định uống ngụm nước rồi nói:

- Bố em mặc dù là Phó bí thư Tỉnh ủy Hải Châu nhưng ông không có mấy quyền lên tiếng.

Mặc dù Hạng Định không nói rõ nhưng Vương Trạch Vinh hiểu tình hình của Hạng Kiền. Xem ra ông ta không có bao quyền lực trong Tỉnh ủy. Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh liền nghĩ đến Chương Kiều Cương ở tỉnh Sơn Nam, tình hình hai người có lẽ giống nhau. Hạng Kiền có thể đưa Hạng Quang làm Phó thị trưởng là cố gắng hết mức.

Sau khi hiểu rõ tình hình Hạng gia, Vương Trạch Vinh coi như cảm thấy Hạng gia đang đi xuống. Trước kia mình vẫn cho rằng thế lực Hạng gia rất lớn, không ngờ sau khi lão gia tử Hạng gia chết lại thành như vậy. Nếu lão thái thái mà mất nữa thì ai chống đỡ Hạng gia?

Hạng Định thấy vẻ mặt nặng nề của Vương Trạch Vinh liền thở dài nói:

- Anh bây giờ biết vấn đề của Hạng gia rồi chứ?

Vương Trạch Vinh nói:

- Lần này bố Hàm Yên coi như không có cơ hội lên chức, đáng tiếc.

Hạng Định cũng thở dài nói:

- Nếu bác có thể lên chức thì đối với Hạng gia mà nói là chuyện rất tốt. Ít nhất thế lực Hạng gia có thời gian để giảm sóc. Hạng Đào xảy ra chuyện khiến con đường này đã bị chặt đứt.

Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ, Hạng Nam lui, Hạng Thành lui, có lẽ Hạng Kiền cũng lui. Ba trụ cột đã xuống, Hạng gia qua được không?

Vương Trạch Vinh một lần nữa đánh giá mình. Hắn cảm thấy mình phải suy nghĩ kỹ mới được. Là con rể Hạng gia, Hạng gia không được thì mình sẽ như thế nào? Đây là một vấn đề rất lớn, Vương Trạch Vinh đương nhiên biết tình hình của mình. Từ trước đến giờ hắn vẫn dựa vào Hạng gia mà lên chức. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, mình còn có thể dựa vào Hạng gia không?

Hạng Định một lúc sau nói:

- Vương ca, bây giờ Hạng gia chỉ có thể dựa vào anh mà thôi.

Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, mình vượt qua cơ hội này như thế nào thì sao có thể chống đỡ Hạng gia?

- Em nghe lão gia tử nói lần này không thể không đấu với Hoàng gia đó là vì những người còn trên quan trường như anh.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Anh hiểu.

Việc này Vương Trạch Vinh đã sớm thấy rõ. Hai lão gia tử Hạng Hoàng tranh nhau đã liên quan đến lợi ích của cả gia tộc. Nói cách khác hai nhà vì vậy mà thành đối thủ. Dù nhà nào lên thì cũng là tai nạn của nhà kia. Cho nên Vương Trạch Vinh mới thầm bố trí.

- Vương ca, Hạng gia bây giờ đã quyết định toàn lực đỡ anh. Chỉ cần anh có thể chống đỡ thì Hạng gia sẽ không ngã.

Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Định một chút, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.

Vương Trạch Vinh đưa cho Hạng Định một điếu thuốc lá rồi châm cho mình. Vương Trạch Vinh ngồi đó phân tích ưu thế của mình.

Bây giờ Tổng bí thư đã biết mình, đáng tiếc khóa sau Tổng bí thư nhất định lui, đường này căn bản không thể dùng. Phó thủ tướng Lục có cảm tình với mình, nhưng mình cũng không đạt đến mức được ông ta giúp. Hơn nữa theo tin mà Hạng Nam nói thì khóa sau Phó thủ tướng Lục cũng sẽ về hưu.

Nghĩ đến Bí thư tỉnh ủy Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh cũng bực mình. Uông Nhật Thần cũng đã đến tuổi và về hưu, mình mất đi chỗ dựa lớn nhất.

Vấn đề khá nghiêm trọng.

Thông gia của Uông gia là con đường duy nhất của mình.

Sau khi Vương Trạch Vinh phân tích thì thấy mình có một con đường là thông gia của Uông gia. Theo tin mình biết thì thông gia của Uông gia không có nhiều điều phải lo lắng, không bất ngờ gì thì nhất định sẽ lên đỉnh.

Phải mau chóng tạo quan hệ với người đó mới được.

Bắt đầu từ bây giờ Vương Trạch Vinh phát hiện mình không thể dựa vào Hạng gia nữa. Hạng gia đã không còn năng lực giúp mình, tất cả phải dựa vào chính hắn.

- Đã đến lúc phải ra tay.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ.

Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất là không cho người kia của Hoàng gia lên chức. Dù như thế nào cũng phải kéo ông ta lại, nếu không đợi Hạng Nam về hưu thì Hoàng gia sẽ phản kích và mình không thể ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.