Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ

Chương 17: Đi chơi (1)




Thật sự là không lễ phép! Kỉ Vân Khởi ở trong lòng hạ xuống một nhận định, không phải bởi vì đối phương khen hắn ở trước mặt Lâm Mạt Nhiên, mà bởi vì đối phương cùng phần đông mọi người suy nghĩ giống nhau, trực tiếp nhận định hắn là: Nữ.

Lâm Mạt Nhiên vốn đang có chút không vui, cảm thấy Chu Hi này sao lại không có quan niệm thời gian như vậy, sau đó lại nghe thấy hắn gọi Kỉ Vân Khởi là "cô", không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy cực kì sung sướng. Dường nhưbức bối nhiều ngày nay do bị cái tên này lượn quanh người, thoáng cái đều được xả ra ngoài. Đồng thời cũng ở trong lòng cũng thay Chu Hi đổ một phen mồ hôi lạnh, đắc tội Kỉ Vân Khởi, người này sợ rằng dữ nhiều lành ít.

Chu Hi hình như đã quên mình tới là để xem mắt cùng Lâm Mạt Nhiên. Trong nháy mắt nhìn thấy Kỉ Vân Khởi, anh ta cảm thấy linh hồn như muốn thoát ra, cả người lâng lâng, gần như muốn bay lên. Nếu không cố kỵ nơi đây đông người, anh ta sợ mình sẽ chảy nước miếng ngay tại đây luôn.

Đàn ông thấy phụ nữ đẹp, quá nửa sẽ có phản ứng giống anh ta. Chu Hi chẳng mảy may cảm thấy không thích hợp, cặp mắt dán chặt trên người Kỉ Vân Khởi mà đánh giá qua lại, không tự giác mà cười, niềm nở tự giới thiệu: "Chào cô, tôi là Chu Hi, là…là bạn của cô Lâm".

Thật là một tên giảo hoạt ! Trong khoảng thời gian ngắn lại có thể phản ứng nhanh như vậy, cứ như thế mà cho mình một nhận định. Vẻ mặt Kỉ Vân Khởi cười hiền lành, như một đứa nhỏ đơn thuần, trong lòng lại đang không ngừng đánh giá Chu Hi về mọi mặt.

Lâm Mạt Nhiên rõ ràng phản ứng chậm nửa nhịp, mãi đến khi Chu Hi không khách khí mà ngồi xuống, cô mới kịp phản ứng, cái tên giảo hoạt này nói những lời kia là có ý tứ gì ? Xem ra, anh ta đã quyết định ném mình, ngược lại lại hướng về phía Kỉ Vân Khởi mà xum xoe.

Thật buồn cười ! Vậy mà vừa rồi mình còn lo lắng nếu để Kỉ Vân Khởi ở lại đây chơi trò kiểm tra, sợ rằng sẽ tạo thành áp lực không nhỏ cho đối tượng xem mắt. Ai biết được rằng chỉ chớp mắt sau mới hiểu, tên Kỉ Vân Khởi này, có đôi khi là thiên địch của đàn ông, cũng có thể trở thành đối thủ của phụ nữ. Hắn lớn lên thực sự rất giống con gái, tuy rằng tóc ngắn, nhưng dáng người thon dài, khuôn mặt có đường cong nhu hòa, ngũ quan lại tươi đẹp, hơn nữa hắn hiện giờ lại ngồi xuống nên không nhìn thấy vóc người cao, xui xẻo bị Chu Hi nhận lầm thành phụ nữ thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

Bản thân cô là phụ nữ mà lần đầu nhìn thấy hắn còn gọi hắn là "mỹ nữ" đây, sau đó liền bị hắn trả miếng, lần đầu tiên trong cuộc đời đụng đến cái kia của đàn ông. Nghĩ đến đây, cả người Lâm Mạt Nhiên giống như phát sốt, cái xúc cảm ngày đó hình như vẫn còn vương lại nơi tay, thỉnh thoảng sẽ khiến người ta nhớ tới.

Chu Hi ngồi đó, hai mắt dán chặt vào người Kỉ Vân Khởi, chờ hắn giới thiệu. Nhưng "mỹ nữ" lại vô cùng dè dặt, nở nụ cười vui tai vui mắt nhưng lại chậm chạp không chịu mở miệng, khiến anh ta có chút khẩn trương. Rõ ràng trời không nóng, nhưng anh ta lại cảm thấy mồ hôi đang thấm dần ra.

Đổ mồ hôi !

Ánh mắt mỹ nữ nhìn như nhu hòa nhưng thực ra lại khiến người ta cảm thấy hồi hộp. Chu Hi kiên nhẫn đợi một lúc lâu, sau vẫn không nhịn được mà hướng Lâm Mạt Nhiên cười nói: "Cô Lâm, thật ngại quá, để cô và bạn đợi lâu. Đúng rồi, có thể giới thiệu mỹ nữ này một chút không ?"

Lâm Mạt Nhiên nhịn không được mà bắt đầu thay Chu Hi mặc niệm, đây đã là lần thứ hai anh ta gọi Kỉ Vân Khởi là "mỹ nữ" rồi, anh ta gọi như thế càng nhiều, một chốc sẽ chết càng thảm. Thậm chí Lâm Mạt Nhiên còn cảm thấy, Kỉ Vân Khởi trưng khuôn mặt không cảm xúc kia ra đã khiến người ta có cảm giác lạnh toát. Có lẽ vài giây tiếp theo sẽ đột nhiên đổi sắc mặt, làm người ta cực kỳ sợ hãi.

Không biết vì sao, Lâm Mạt Nhiên có chút chán ghét bộ dáng này của Chu Hi, một dạng háo sắc, hận không thể đè Kỉ Vân Khởi xuống ngay lập tức. Cô cảm thấy Chu Hi như thế này khiến người ta ghê tởm, đang định mở miệng làm sáng tỏ hiểu lầm này, để tránh Kỉ Vân Khởi cũng bị buồn nôn theo: "Đây là bạn tôi, Kỉ Vân Khởi, có điều anh ấy không phải là mỹ nữ, anh ấy là…"

"À, chào cô Kỉ, rất vui được gặp cô." Lâm Mạt Nhiên còn chưa nói xong, Chu Hi liền xen mồm vào, chủ động muốn bắt tay Kỉ Vân Khởi, tính ăn đậu hũ của "mỹ nữ".

Lâm Mạt Nhiên tức đến không nói ra lời, sao lại có người như vậy, công khai bỏ qua đối tượng xem mắt, ngược lại đi vuốt mông người khác, cho dù cô là người có tính tình tốt cũng không chịu nổi.

Càng làm cô khó hiểu là Kỉ Vân Khởi chẳng những không tức giận hoặc bỏ qua cái tay kia, mà ngược lại còn rất tự nhiên mà vươn tay, thoải mái bắt tay cùng Chu Hi, đồng thời cười hữu hảo. Chẳng qua là ở thời điểm bắt tay, không tiếng động mà tăng thêm lực, cho Chu Hi một cảnh cáo nho nhỏ.

Đáng tiếc, tên đàn ông kia bị sắc đẹp mê muội, không nhận ra ý tứ cảnh cáo này. Chu Hi chỉ cảm thấy đời người thật đẹp, không ngờ hạnh phúc lại có thể đến nhanh như vậy. Anh ta vốn còn nghĩ rằng người xem mắt này không quá phù hợp với mình, nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì Lâm Mạt Nhiên quá mức đầy đặn, cho dù ngũ quan thanh tú nhưng ấn tượng ban đầu cũng giảm rồi.

Nếu không bị ba mẹ lớn tuổi bắt ép, anh ta có lẽ sẽ một hơi cự tuyệt. Không nghĩ tới, đi xem mắt lại cho anh ta một kinh hỷ ngoài ý muốn như thế. Tuy rằng đối tượng xem mắt diện mạo xấu xí, nhưng bạn cô ta lại khiến mắt người khác tỏa sáng, khiến người ta như thấy có gió mát thổi qua, cho dù không làm gì mà chỉ nhìn ngắm khuôn mặt kia cũng sẽ khiến anh ta khoan khoái.

Vì vậy, nửa giờ kế tiếp, bởi Chu Hi tâm tình quá mức vui sướng mà gần như toàn bộ thời gian anh ta bắt đầu lải nhải cùng Kỉ Vân Khởi. Phần lớn thời gian đều là anh ta tự giới thiệu chính mình, từ nơi làm việc cho đến sở thích, từ nhân sinh đời người cho đến tính nết tính tình, thậm chí ngay cả tiền lương đều có ý vô ý mà nói ra, hy vọng có thể đả động tâm mỹ nữ.

Lâm Mạt Nhiên ở bên cạnh thỉnh thoảng chêm vào một hai câu đối phó qua loa. Sau đó liền ngồi đó làm nền, coi Chu Hi ra sức lấy lòng Kỉ Vân Khởi. Loại việc này Lâm Mạt Nhiên thường xuyên làm, trước đây lúc còn đi học, cô luôn làm quân sư cho các bạn, giúp các cô ấy tạo cơ hộ gặp mặt với bạn học nam, thấy các cô ấy cùng bạn nam hợp rồi lại tan.

Số mệnh thế này, theo tuổi càng lúc càng lớn, một đám bạn cũ giống như cát bụi mà trôi đi, không nghĩ tới, hôm nay cô lại có thể theo nghề cũ, nhìn một tên đàn ông theo đuổi một tên đàn ông khác, còn phải giúp đỡ hắn hòa giải.

Mỗi lần Chu Hi có ý vô tình dùng lời nói mà chiếm tiện nghi của Kỉ Vân Khởi, Lâm Mạt Nhiên luôn phải giúp chuyển hướng đề tài. Cô vài lần muốn vạch trần sự thật Kỉ Vân Khởi là một tên đàn ông, nhưng mỗi khi cô định mở miệng thì lại nhận được một ánh mắt cảnh cáo của Kỉ Vân Khởi. Xem ra tên này còn chưa chơi đủ, một bộ dáng hưởng thụ, giống như một khán giả ngồi xem Chu Hi tự mua dây buộc mình, cuối cùng sẽ tự mình buồn bực đến chết.

Chu Hi nói nửa ngày nước miếng bay tứ tung, lại thấy "mỹ nữ" lúc nào cũng hướng mình cười dịu dàng, nhưng lại không chịu mở miệng nói chuyện, có chút không ổn lắm, lại nhìn Lâm Mạt Nhiên ở bên cạnh - là đối tượng xem mắt của mình, không khỏi xấu hổ. Hắn có ý đồ muốn xin số điện thoại của Kỉ Vân Khởi lại ngại xin trực tiếp, liền bắt đầu đánh chủ ý lên Lâm Mạt Nhiên. Đầu tiên là cùng cô nói chuyện vài câu thấy không phản đối gì thì liền bắt đầu xin số điện thoại của cô. Theo ý của Chu Hi, dù sao thì Lâm Mạt Nhiên cũng là bạn của Kỉ Vân Khởi, chỉ cần có cách liên lạc với Lâm Mạt Nhiên thì sẽ tìm được Kỷ Vân Khởi, nói không chừng sau này còn có thể dựa vào cô em béo này để tạo quan hệ với người đẹp.

Lâm Mạt Nhiên vừa nghe anh ta muốn xin số điện thoại của mình trong lòng lập tức liền phản ứng lại. Tên Chu Hi này, rõ ràng hắn là một kẻ qua sông đoạn cầu. Ngoài miệng nói thật dễ nghe, cái gì mà ấn tượng đối với cô rất tốt, hy vọng về sau có thể thường xuyên liên lạc. Nếu một ngày anh ta lấy được cách liên lạc của Kỉ Vân Khởi nhất định sẽ lập tức không chút lưu luyến mà đá văng cô.

Đến lúc này, Lâm Mạt Nhiên cảm thấy nếu còn không nói ra sự thật sẽ rất kỳ cục. Cô bắt đầu không ngừng hướng Kỷ Vân Khởi nháy mắt, thậm chí mạo hiểm có thể đá nhầm người mà ở dưới gầm bàn đá về cái chân đối diện, hy vọng có thể đá trúng Kỷ Vân Khởi, nhắc hắn lập tức khai ra, chấm dứt trò đùa quái ác này.

Kỉ Vân Khởi nhận ra Lâm Mạt Nhiên bất mãn, cũng bị Chu Hi làm phiền đến có chút không nhịn nổi, vì thế liền chủ động mở miệng: "Anh Chu có muốn đi xem phim cùng cô Lâm không ? Hôm nay trời rất đẹp, gần đây còn có một rạp chiếu phim, đi bộ qua xem phim còn có thể tiêu thực."

Thực sự rất săn sóc. Lâm Mạt Nhiên ở trong lòng cười khổ. Tên Kỉ Vân Khởi này lúc nào cũng vậy, một bên làm người biết hiểu ý có dáng vẻ tỉ mỉ, biết quan tâm săn sóc, trăm phần trăm là một người đàn ông tốt, nếu như không biết bản tính thật của hắn, Lâm Mạt Nhiên sớm đã bị hắn làm cảm động chết.

Chu hy nghe thấy "mỹ nữ" mở miệng, không nhịn được mở cờ trong bụng. Trong lòng nghĩ nếu cùng anh ta đi xem phim không phải là Lâm Mạt Nhiên mà là Kỷ Vân Khởi thì tốt biết bao. Anh ta quá mức phấn khích thế cho nên đầu óc tựa hồ bị trì trệ, chút xíu cũng không ý thức được giọng của Kỉ Vân Khởi là giọng nói của đàn ông trưởng thành, lại còn liên tục gật đầu phụ họa: "Đúng thế đúng thế, xem phim rất tốt, có rạp chiếu phim gần đây làm giảm không ít phiền, cô Kỷ thích xem loại phim nào, có muốn đi cùng hay không ?"

Lâm Mạt Nhiên thực sự không nhìn được, hai tên này, một tên khôn khéo đến cực điểm, một kẻ lại ngu xuẩn đến cực hạn, đấu cùng nhau căn bản không cùng ở một cấp bậc, thực sự khiến người ta không đành lòng chứng kiến. Trước kia mọi người đều thích nói mỹ nữ ngốc nghếch, bây giờ coi đi, mỹ mạo cùng trí tuệ không hẳn là phát triển trái ngược.Ngay cả người có mặt mũi đẹp như Kỉ Vân Khởi cũng là nhân tinh. Mà diện mạo bình thường như Chu Hi lại không thấy thông minh chỗ nào.

Kỉ Vân Khởi nghe xong đề nghị của Chu Hi, không nói hai lời liền đứng dậy, một bên sửa lại cổ tay áo, một bên từ trên cao nhìn xuống cười nói: "Thôi đi, tôi còn chưa muốn loại náo nhiệt này. Ba người chúng ta cùng ra ngoài lại mất công người khác hiểu nhầm tôi mới là bạn trai của cô Lâm, mà anh thì là lái xe của chúng tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.