Nữ Ngụ Trù Trọng Sinh

Chương 15: Linh Hải




Ánh mắt vô hồn nhìn thẳng vào Otis, anh cũng thế anh mong đợi, tại sao bộ dạng hiện giờ của nó trông thế này? Tất cả là vì trả thù sao? Anh trong chờ câu trả lời từ nó. Cả hai cứ nhìn nhau như thế cho đến khi vẻ mặt nhợt nhạt lười nhát lên tiếng, giọng nói nhẹ tênh yếu ớt nhưng mang nét thờ ơ lạnh nhạt.

- Vì những thứ ấy,vốn thuộc về anh. Ngay từ đầu chúng đã không phải là của tôi, tôi nói đúng không SITO."Đùng" toàn thân Otis được một phen chấn động, anh sững người không chút biểu cảm khi nghe những gì nó nói, đôi tay đang đặt trên đôi vai của nó cũng từ từ buông xuống. Anh biết nó bị sock chịu nhiều cú sock tâm lí, trong người lại mang mối thù sâu nặng cớ sao nó lại đủ lý trí nhắc đến chuey65n này. Nói một cách chính xác là nó đã biết anh là SITO khi nào?

- Em....em.. biết từ khi nào??- Otis không còn đủ bình tĩnh lạnh lùng với nó lúc này, anh hoàn toàn ngạc nhiên.

- Chuyện tôi biết không chỉ có thế, những gì tôi có thể làm tôi đã làm, chỉ hy vọng rằng anh không vì hận thù mà tự huỷ đi những thứ mà chính ba ruột của mình Triệu Chấn Nam đã gầy dựng. -Một câu nói dài nhất từ lúc anh trò chuyện với nó, đầy đủ ý nghĩa, nó bỏ đi áo khoác cũng để lại ghế đá tự lúc nào trong khi anh vẫn còn thất thần suy nghĩ về những gì nó nói. "Em ấy đã biết được sự thật, lẽ nào là ông ta..." Otis vừa suy nghĩ đôi tay đã vô thức nắm chặt lại thành nắm đấm.

........................................

Hai ngày sau đó, diễn ra buổi xét xử Phó Lâm với đầy đủ bằng chứng tội trạng cũng được chứng thực rõ ràng, chỉ có điều hôm ấy có đủ tất cả mọi người, ngay cả gia đình Mạc Danh cũng tranh thủ đến xem tình hình thế nào chỉ thiếu mỗi nó nhưng nó đã lấy lại thân phận Diệp Minh Vy của mình và Eva đã giúp nó uỷ thác mọi quyền cho Aran. Buổi xét xử kết thúc với vẻ thất thần của hắn và hoảng sợ tột độ của dư luận, tất cả sự thật đều bị phơi bày, những thủ đoạn dơ bẩn, những tội ác đã chất chồng qua mười mấy năm bây giờ được cô con gái út cũng là "con dâu" của Phó Lâm khai quật lại. Cent, Aran, Jiro cùng Eva đều nhìn Phó Lâm với ánh mắt căm phẫn, lướt qua hắn bằng ánh mắt hả hê, song mỗi người lại có những suy nghĩ khác nhau.

Eva: "Tử An, cuối cùng em ấy cũng làm được...thế nhưng....trả thù thành công đồng nghĩa với việc em đã tự chôn vùi tình yên của mình, Tử An, mong em hãy mạnh mẽ vượt qua lần này..."

Cennt: " Đến bây giờ anh đã hiểu vì sao trước đó em đã làm thế với anh, Minh Vy anh hai thật vô dụng, nhưng cảm ơn em, em đã trả được mối thù của gia tộc...đã đến lúc gã ta phải trả giá cho những gì gã đã làm..."

Aran: " Minh Vy, thù đã trả nhưng em vui không? Tại sao em lại làm vậy? " - Aran anh là người hiểu rõ nhất em gái anh là người thế nào, nhưng từ lúc nhận lại người em gái này thì anh chợt nhận ra nó đã thay đổi chẳng còn là một cô bé vui tươi hồn nhiên theo anh nữa. Ngược lại lại lạnh nhạt phủ nhận tất cả để rồi lặng thầm làm tất cả, không mặc nguy hiểm để rồi phải đánh đổi việc trả thù bằng chính sinh mạng của con mình, không một ai biết rằng giây phút nó gặp nguy hiểm tim anh đau thắt lại như ngừng đập, anh hiểu ý nghĩa của biểu hiện này là gì, nó thà hi sinh chính mình cũng chẳng muốn một ai tham gia vào việc trả thù này.

Tất cả mọi ngườu đều rời khỏi phòng. chỉ còn lại hắn, hắn thất thần ngồi một mình trên dãy ghế gỗ, từng câu từng chữ hắn đều nhớ rõ, cả tiếng gọi mà Phó Lâm gọi hắn hắn cũng bỏ ngoài tai, tại sao người ba mà hắn tôn kính hắn yêu thương, không ngờ ba hắn lại làm ra những tội ác như vậy nhưng trớ trêu nhất nạn nhân lại là cả một gia tộc của nó, người hắn yêu thương.

"Ryan, sẽ có một ngày anh sẽ bị tổn thương bởi những người ở cạnh anh. Riêng em, em sẽ trân trọng những khoảnh khắc chúng ta bên nhau...." nhớ lại những gì mà nó vô thức nói ra lúc nó ôm lấy hắn và nói, hắn còn nói nó ngốc không ngờ nó đã sớm biết có ngày hôm nay.

- Tử An - Minh Vy, anh biết gia đình anh đã nợ cả gia tộc em, có chết cũng chẳng đền hết tội....nhưng tại sao em lại nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu của tôi như vậy?? - hắn bất lực, hắn muốn yên tĩnh đôi tay đập mạnh lên ghế gỗ, hắn cảm thấy tim mình như ngừng đập bởi có quá nhiều nhát dao đâm vào đó, một người là ba ruột hắn, còn một người lại là vợ hắn, ba hắn là người đã ép nó phá thai là người đã hãm hại vợ hắn làm hại con hắn. Tất cả mọi thứ như cái vòng lẩn quẩn do Phó Lâm và nó vẽ ra chỉ có một kẻ khờ ngu ngốc ở giữa hai người họ chẳng biết gì, nhưng sự thật vỡ lẽ kẻ khở đó lại chính là người phải hứng chịu những tàn dư đau đớn nhất.

......................

Hắn lang thang về nhà mặc cho những cơn mưa, sấm chớp đùng đùng, cả người ướt sũng, dáng người liêu xiêu tay còn cầm chai rượu, cũng may hắn vẫn còn nhớ đường về nhà.

- Kìa, Ryan....nhanh nhanh vào nhà. - Lucas và Mike có lẽ đã phải chờ rất lâu, chở cả buổi chiều từ lúc hắn nói hắn muốn yên tĩnh sau phiên toà kết thúc, thế là cả 2 anh quyết định về nhà hắn đợi hắn, kết quả là đến khuya mới thấy hắn về với bộ dạng từ đó đến giờ anh mới thấy, một con ma mem đúng nghĩa.

- Bỏ tôi ra.....tránh ra...giả dối tất cả các người đều gạt tôi....tôi là thằng ngốc....thằng ngốc...- cả người hắn đổ xuống dựa vào góc tường, Lucas và Mike nhìn nhau thở dài, mỗi người kéo hắn dậy nhưng không.

- Ryan, cậu say rồi....lên phòng nghĩ đi. - Mike nói..

- Tôi không có say....tại sao....tại sao cô ấy lại đối xử với tôi như vậy, Triệu Tử An cô ấy không có trái tim, cô ấy đã sắp xếp tất cả, ngay cả việc cô ấy ký giấy ly hôn tôi cũng không hề hay biết. Cô ẫy....cô ẫy nhẫn tâm lắm...độc ác lắm...- Hắn cho tay vào túi lấy ra chiếc nhẫn cưới mà nó đã để lại trong phòng của hắn từ lúc nào, cả đơn ly hôn nó cũng chuẩn bị sẵn...và...trên đó có cả chữ ký của nó. Những điều này càng chứng minh cho hắn thấy hắn chỉ là công cụ mà nó lợi dụng để trả thù Phó Lâm.

Lucas và Mike cảm thấy ngạc nhiên và cũng cảm thấy nó tàn nhẫn với hắn như vậy, hắn yêu nó thật lòng thế nhưng nó lại lợi dụng tình cảm của hắn. Lucas đã hứa với Ann sẽ không can thiệp vào chuyện của hắn và nó, anh và Ann giao hẹn sẽ đứng ngoài cuộc nhưng riêng Mike anh lại nghĩ khác, anh cảm thấy đau lòng cảm thông cho nó nhưng lại không đồng cảm với những gì mà nó đã làm với hắn. Rõ ràng bạn anh một lòng yêu nó và không làm sai bất cứ điều thế như lại có kết quả thế này? Thử hỏi có xứng đáng và công bằng chỗ nào không????

.............................................................

Một tuần sau đó, khi tất thảy mọi chuyện đều vào quỹ đạo của nó, bằng một cách nào đó gia đình Mạc gia đã thành công trong việc thu ua VIVIAN, cũng cố vị thế của Mạc gia trong xã hội, Otis cũng đã quay về Mỹ quản lý Lucky sau đêm hôm đó. San Chi cùng Eva tạm thời sống trong căn nhà của nó, hắng ngày cả 2 người cùng đến thăm nó, tôn trọng quyết định của nó muốn một mình vào buổi tối. Cent và Aran cũng hay đến nó nhưng đáp lại hai anh chỉ là vẻ mặt hờ hững vô hồn, hay nói khác hơn từ lúc ở VIVIAN về căn bệnh trầm cảm của nó ngày một trở nặng. Sau khi lấy lại bình tĩnh đối mặt với mọi thứ, hắn cũng âm thầm đến bệnh viện xem tình trạng của nó hiện giờ, nó chẳng khác gì nhốt mình vào một căn phòng tối một không gian riêng không lối thoát.

- Chào cô, DIỆP MINH VY...lúc trước cô là Triệu Tử An cũng câm, bây giờ cô là Diệp Minh Vy cũng câm.... ái chà chà..... chắc số phận cô phải gắn liền với kiếp câm này nhỉ.. - Đêm tối, bỗng nhiên Tử Anh xuất hiện trong bộ trang phục chiếc váy cut out bó sát người, mái tóc vàng hực.

- Cô đến đây làm gì - nó đang tựa người vào tường nhìn ra ngoài cửa sổ thì Tử Anh bước vào, nó buông lời lạnh nhạt chẳng quay sang nhìn Tử Anh một cái.

- Tao đến đây để nói cho mày biết, chính mày đã khiến cho Ryan mất tất cả, nhà tan cửa nát, mất cả người cha mà Ryan yêu quý,.....- Tử Anh lớn tiếng hét lên, bề ngoài nhìn Tử Anh như đang bức xúc thay cho Ryan nhưng thực chất ý đồ của cô ta không phải thế, cô ta biết chính lúc này là lúc con người nó có nhiều yếu điểm nhất dễ bị tấn công nhất, vì thế cô ta đã cất công đế đây nhằm mục đích kích động nó.

- Mày trả thù là xem như đòi lại công bằng sao? Cuối cùng thì sao, như ý mày muốn chưa? Hạng người lấy tình yêu của người khác đạp dưới chân, lợi dụng người khác đạt được mục đích của mình thì chẳng có kết cục khá khẩm hơn Phó Lâm......

- Aida......Ryan và mọi người cuối cùng cũng thấy được bộ mặt thật của mày....bộ mặt giả tạo, mọi người đều xa lánh mày tách biệt mày, hạng người như mày dù cho đạt được ý mày muốn nhưng mày sẽ phải cô độc cho tới chết.....haha....- Tử Anh nói từng câu từng câu ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy nó nhưng đáng tiếc nó vẫn bất động, một ánh nhìn cũng chẳng dành cho cô ta.

- Nhưng gì tao nói tao nói hết rồi.....à mà quên...*Tử Anh dừng lại"

- Tôi khuyên chân thành, nếu tôi mà là cô á hả....tôi thà CHẾT còn hơn sống thế này....bái bai....- Nghe tiếng cửa đóng lại nó mới xoay người qua... Duy trì vẻ mặt lạnh lùng thế đủ rồi, dù sao nó cũng là bệnh nhân cũng chẳng thể kiểm soát được bản thân. Phải nói công bằng mà nói những gì mà Tử Anh nghĩ đã vô cùng chính xác, hôm nay cô ta đến đây là một quyết định chính xác, những lời của cô ta đã tác động đến nó, như một lực hấp dẫn, một lực hút khiến nó phải buộc đưa ra những hành động mà chính bản thân cô cũng không biết mình đang làm gì.

- Mọi người đều gạt mình.....mọi người không cần mình, mình phải rời khỏi đây....phải rời khỏi đây...- ngay chính lcu1 này, nó vừa lẩm bẩm vừa chạy ra khỏi phòng, trên người chỉ là bộ đồng phục của bệnh viện, chân mang dép lê, mái tóc buông xoã, nó vừa chạy thật nhanh miệng không ngừng lẩm bẩm, nó không muốn trở thành gánh nặng của tất cả mọi người...

Cuộc tẩu thoát rất thành công, khi nó len lén thoát khỏi bệnh viện, bên ngoài là đường lớn nếu theo bình thường nó sẽ biết đây là đâu nơi nào, nhưng hiện tại với tinh thần hiện giờ, nó không thể phân biệt rõ ràng, công với việc sức khoẻ của nó rất yêu và đã dùng toàn bộ sức lực để chạy vì nó cảm thấy trước mắt nó cảnh vật mờ mờ ảo ảo, tiếng còi xe từ đâu vang đến, ánh đèn chiếu thẳng vào người nó, nó bất động không kịp phản ứng đứng yên tại chỗ khi thấy chiếc ô tô đang hướng về mình.

"KÉT......." tiếng phanh xe vang lên chói tai, có một thân người ngã xuống.

- Có chuyện gì vậy? - người con trai ngồi phía sau xe đang nhắm mắt lên tiếng.

- Tổng giám đốc, không...không phải do tôi...tôi đã bóp còi nhưng cô ấy không tránh, nên tôi đã phanh gấp. - tài xế run rẩy nói với chất giọng khẩn thiết như sợ trách mắng, chàng trai phía sau nghe thế bước xuống xe. Âu phục phẳng phiu, cúi người đỡ nó dậy, nhưng nó đã bất tỉnh.

- Không phải cô ta chết rồi đấy chứ.....rõ ràng tôi đã phanh kịp thời mà do cô ta tự ngã....

- Về dinh thự. - "Là cô ấy..." chàng trai bế nó vào trong xe, nhẹ nhàng đặt nó ngồi kế bên anh, nhìn bộ đồng phục bệnh nhân, nhìn vẻ mặt trắng bệch cả người lạnh ngắt khiến anh lo lắng, cởi áo khoác của mình khoác lên người nó. "Không ngờ ngày tôi vừa trở về, lại được gặp Triệu Tử An cô sớm đến vậy, lại trong tình trạng này......."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.