(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 7




Editor: Lovonoo1510

“Ôn Noãn, là anh.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp trong đêm nghe có vẻ kỳ dị.

Ôn Noãn ngừng giãy giụa, nghiêng đầu sang chỗ khác, là Đường Tử Khoáng đã lâu rồi chưa gặp, không nhìn rõ vẻ mặt của anh trong bóng tối, không khí xung quạnh lại thoang thoảng mùi rượu, “Anh uống say rồi à?”

“Không uống say.” Đường Tử Khoáng chôn trên vai cô lắc đầu, “Hoàn toàn tỉnh táo, dạ dày có chút khó chịu thôi, cho anh một ly sữa tươi………….”

Ôn Noãn nhặt chìa khoá từ trên đất lên mở cửa, đỡ Đường Tử Khoáng đi vào, mở đèn, để túi mua hàng cùng túi xách xuống, nhìn nghiêng thân thể nằm trên ghế salon với khuôn mặt tiều tuỵ không chịu nổi, hình dáng xương cốt tiêu tàn, cô nhíu chặt lông mày.

Đưa sữa tươi cho anh uống xong, cô ngồi xuống ghế salon bên cạnh, một thời gian không thấy anh, sao anh đã thành cái bộ dáng này rồi?

Đường Tử Khoáng chỉ hơi say một chút, sau khi uống sữa tươi, đã tỉnh táo như thường, nhưng rất mệt mỏi, anh mở mắt nhìn trần nhà, ánh mắt vô hồn xám xịt, thật lâu mới mệt mỏi mở miệng: “Ôn Noãn, chúng ta, thật sự, không còn khả năng sao?”

Ôn Noãn nhìn anh, suy nghĩ bách chuyển thiên hồi.

Cho tới nay, cô từng cùng Đường Tử Khoáng trải qua cuộc hôn nhân mờ nhạt ngắn ngủi đầy tiếc nuối, cô đã từng cho rằng mình mang thai đứa bé của anh mà nghĩ tới quay đầu lại, thật sự tin tưởng, cô sẽ nhanh chóng xoá bỏ những suy nghĩ này, trừ việc ban đầu không thể vượt qua được việc anh từng phản bội, thì còn bởi vì sự tồn tại của một người khác.

Cô tham luyến sự ấm áp yên lặng đến bình thản của người kia, tham luyến cái ôm ấm áp trong ngực của anh, tham luyến nhiệt độ ấm áp từ nụ hôn trên trán của anh………..

Nhưng, như vậy thì đổi lấy cái gì? Thật vất vả mới có thể yêu lại một lần nữa, nhưng cô lại bị đụng đến bể đầu chảy máu!

Nếu như vậy, Đường Tử Khoáng sẽ còn hy vọng hợp lại với cô, vốn cô không thế dễ dàng tha thứ sự phản bội của anh nhưng cũng chỉ là giả dối không có thật, quay lại đoạn thời gian bình thản kia một lần nữa, hôn nhân không sóng gió, thì ít nhất cô cũng có thể an ổn bình tĩnh vượt qua cả đời!

Nghĩ đến lời nói lạnh nhạt vô tình của Cố Dạ Thâm, cùng với khuôn mặt lạnh lẽo xa lạ, lời nói “Vậy thì tái hôn” gần như muốn bật thốt lên, chẳng qua, lời nói đến cổ họng, lại hoàn toàn biến thành từ ngữ khác.

Cô nói: “Đường Tử Khoáng, sau này xoay người lại mới biết là yêu, không bằng, để phần tình yêu này mất đi cùng tiếc nuối mãi mãi. Chúng ta, chỉ là không nên gặp nhau, ở cùng nhau đều không thể xoá đi được đau đớn trong lòng.”

Nói xong, trong lòng cô không khỏi tràn qua một tia đau đớn.

Sau này xoay người lại mới biết là yêu, cô có cảm giác như mình không đúng?

Đường Tử Khoáng tuyệt vọng nhắm mắt lại, cả người như không còn hơi sức, bao phủ xung quanh là một loại cảm giác tâm như tro tàn, một hồi lâu sau, anh lại nhỏ giọng lẩm bẩm hỏi: “Nếu như sau khi ly hôn, em không gặp Cố Dạ Thâm, chúng ta có còn cơ hội tái hôn không?”

Ôn Noãn không muốn trả lời vấn đề này nữa, bởi vì, trênthế giới này không có nếu như, cũng không có sức mạnh nào có thể quay ngược trở lại, ai cũng không thể kháng cự được số mệnh đã an bài.

Nếu như không gặp Cố Dạ Thâm………. Đúng vậy, nếu như không gặp anh, có lẽ……

Mới vừa nói ra nửa câu, lại bị nghẹn trở lại.

Trầm mặc hồi lâu, cô đứng dây rót thêm cho anh một ly sữa bò, “Đã muộn rồi, đi taxi đến, hay là tự mình lái xe?”

Đường Tử Khoáng chợt mở mắt, ánh mắt ủ dột nhìn cô hồi lâu, khoé môi bỗng dâng lên một nụ cười tự giễu, đầy đau thương và tuyệt vọng: “Nhanh như vậy đã muốn đuổi anh đi? Để cho anh ngồi một chút nữa đi, có lẽ, từ nay về sau, anh sẽ không còn cơ hội, ngồi cùng em một chỗ như vậy nữa.”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của anh thật thấp, lại có mùi vị cầu khẩn.

Ôn Noãn nghi ngờ, “Đường Tử Khoáng, có phải anh đã xảy ra chuyện gì hay không? Công ty kinh doanh có nguy cơ giải thể sao?”

“Giải thể, nhà Bắc Đường, cũng không thể không có công lao.” Đường Tử Khoáng hoàn toàn thê lương, đồng thời lộ ra một nụ cười lạnh lẽo thậm chí là quỷ dị.

“Mạt Mạt? Còn có Bắc Đường Tịch?” Ôn Noãn nhớ tới hôn lễ của Khang Khang và Bắc Đường Tịch, quả thực Bắc Đường Mạt đã trở lại, nhưng cô chưa từng nghe thấy tin tức cô ấy trở về Hằng Phong.

Đường Tử Khoáng từ chối cho ý kiến, không muốn nói về đề tài mình cảm thấy uất ức, anh đứng lên, từ từ đi về phía Ôn Noãn, khoá cô lại giữa anh và ghế salon, cúi đầu xuống cách cô trong gang tấc: “Ôn Noãn, anh hỏi em một vấn đề cuối cùng, bất luận như thế nào, đều phải trả lời anh.”

Hơi thở ấm áp của anh phun tới, cô theo bản năng lùi về phía sau một cái, “Anh hỏi đi.”

Đường Tử Khoáng mong mỏi nhìn sâu vào mắt cô, sau khi trong con ngươi trải qua gió nổi mây phun đầy biến hoá, bình tĩnh che dấu đi sự thâm thuý, anh từ từ hỏi: “Ôn Noãn, nếu như anh không hoảng hốt chọn bừa ly hôn, chúng ta, có phải có thể sống cả một đời?”

Nếu như không ly hôn……….

Theo bản năng Ôn Noãn suy nghĩ một chút, có lẽ, có thể, dù sao, mặc kệ như thế nào, trừ việc phản bội và bạo lực, thì hôn nhân có lạnh lẽo hơn nữa, cô cũng không thoát khỏi cuộc hôn nhân đó, huống chi, ở chung cùng Đường Tử Khoáng hai năm, mặc dù sóng gió chẳng xao, nhưng cũng từng có chút ấm áp.

Nhưng, chuyện đến tột cùng phát triển như thế nào, ai có thể đoán được?

Có lẽ Đường Tử Khoáng phát hiện ra mình yêu cô, thì cô lại không thể đáp lại, sau đó bắt đầu gây gổ, rốt cuộc anh cũng không chịu nổi, sẽ giống như ly hôn chứ?

Mặc kệ như thế nào, việc đời ngàn vạn biến hoá, cả đời người, lựa chọn lại chỉ có một khả năng.

Không thể trở lại được nữa, không phải sao?

“Ôn Noãn, van cầu em, trả lời anh, dù là qua loa, dù là lừa gạt, cũng có thể……..” Thật lâu không thấy cô trả lời, anh cầu khẩn lắc vai cô, cúi thấp đầu, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu.

Ôn Noãn nhất thời mềm lòng, nói ra ý nghĩ chân thực trong lòng: “Nếu như anh không phản bội, không đề cập tới ly hôn, chúng ta, có lẽ, là được.”

Nói câu này, đồng thời trong lòng cô cũng dâng lên một cỗ bi phẫn, nếu như không có ly hôn, cô và Cố Dạ Thâm cũng sẽ không qua lại, hôm nay, cũng sẽ không rơi vào kết quả lại một lần bị ném bỏ!

Nói cho cùng, đối với việc Đường Tử Khoáng qua loa ly hôn, cũng không phải là không có một tia oán hận, vừa mới bắt đầu là không oán, nhưng bây giờ, cô oán!

Vậy mà, cô lại không biết vì câu này, trong mấy năm về sau, đối với Đường Tử Khoáng như một chiếc roi quất vào cuộc hôn nhân của anh và Bắc Đường Mạt, biến ảo thành lạnh lùng như thế nào.

Sau khi Đường Tử Khoáng nghe xong, toàn thân như bị rút đi toàn bộ hơi sức, chản nản dựa vào người Ôn Noãn, đầu gối lên vai cô, cảm giác thấy anh đang run rẩy, giống như đang ẩn nhẫn đè nén gì đó.

Cô nhất thời ngẩn người, không dám đẩy anh, cũng không dám lên tiếng gọi.

Hồi lâu, rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu lên, chợt hôn môi của cô, không có trằn trọc mút thoả thích, chỉ dùng lực dán vào.

Ôn Noãn trợn to mắt, muốn đưa tay ra đẩy anh, không ngờ lại phát hiện, anh nhắm mắt lại, khoé mắt có hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra, tràn qua khoé miệng, kéo dài đến bờ môi cô.

Rốt cuộc, anh buông cô ra, giọng nói đè nén nghẹn ngào: “Ôn Noãn, đời này kiếp này, lần cuối cùng hôn em như vậy, từ nay về sau, Đường Tử Khoáng sẽ không bao giờ là Đường Tử Khoáng nữa………”

Hôm sau, Ôn Noãn trở về nhà cha mẹ, sáng sớm cha đã ra cửa, mẹ ở phòng bếp xử lý đồ ăn tất niên, cô cố gắng che giấu cảm xúc đau đớn khổ sở, giúp đỡ mẹ bận rộn ở trong bếp.

Trước bữa cơm trưa, cha cô Ôn Tranh Vanh từ bên ngoài trở lại, cô ở phòng bếp mơ hồ nghe thấy cha và mẹ nói: “Tôi hôm nay ra cửa gặp lão Đường, cùng đi uống trà, ngày mai Tử Khoảng kết hôn rồi.”

“Kết hôn? Không phải nó hối hận vì ly hôn cùng Ôn Noãn nhà chúng ta, một mực nghĩ biện pháp đền bù sao?” Triệu Tình Nguyên có chút bất mãn, “Nói một đằng lằm một nẻo, lúc đó nó tới sám hối, nhờ chúng ta giúp tạo cơ hội, nói muốn kết hôn như thế nào rồi đột nhiên lại kết hôn!”

“Bà biết cái gì!” Ôn Tranh Vanh khẽ quát, “Đứa nhỏ Ôn Noãn này vẫn không chịu tái hôn, nó có thể làm gì? Liều chết dây dưa sao? Trước không phải bà muốn Ôn Noãn thái độ, để con bé kéo lâu một chút!”

“Đó là vì nó có lỗi với Ôn Noãn nhà ta, nó không kém, có thể hợp lại tôi cũng vui vẻ tác thành, nhưng không thể không có chút dạy dỗ!” Triệu Tình Nguyên cảm thấy mình không sai.

“Được rồi được rồi, không giày vò bà nữa.” Ôn Tranh Vanh lười cùng bà so đo cây kim cọng cỏ.

“Vậy nó cưới con gái nhà nào?” Triệu Tình Nguyên cũng không bỏ qua đề tài này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.