Nụ Hôn Đầu Tiên Của Em Đã Được Định Sẵn Là Dành Cho Anh Rồi

Chương 1




Địch Ấp Chấn dừng xe ở quán bowling, Đề Lê tự mình mở cửa xuống xe. Nhìn thấy anh thì khom người làm vội cái gì đó.

“Đề Lê, em đang làm cái gì?” Anh nhìn thấy động tác của cô khiến cái váy bị kéo lên cao, liền nhanh chóng đứng chạy tới sau lưng cô che lại.

“Lấy đồ ăn a!” Cô hoàn toàn không phát hiện anh nói chuyện có chút nghiến răng nghiến lợi. “Anh xem, sáng nay em làm sushi, còn có trà Nhật Bản.” Cô đắc ý mang ra một hộp đồ ăn.

Lại là đồ ăn?

Địch Ấp Chấn sắc mặt có chút xanh. Thời gian này anh thật sự bị sự nhiệt tình nấu nướng của cô chỉnh sắp chết. Cô cả ngày học món mới, làm anh cũng giống như chuột bạch rất đáng thương, ngon hay không ngon đều phải nuốt . Hiện tại, anh đang cố gắng thuyết phục cô trở về cuộc sống đi ăn ở ngoài trước đây.

“Đây là trận đấu bowling hữu nghị, không phải buổi dã ngoại ăn cơm.” Anh phi thường nghiêm túc nói cho cô.

“Em biết a! Đây là hoạt động công ty của anh nha, đôi thắng cuối cùng có thể có vé đi suối nước nóng ở Nhật Bản. Em đã nghiên cứu qua quy tắc thi đấu, nếu anh muốn thắng thì phải theo em a!” Cô rất tích cực tham gia các hoạt động của công ty anh.

Hôm nay tuy rằng trang điểm theo phong cách vận động, nhưng cô cũng rất tốn công a. Mái tóc buộc đuôi ngựa khiến cằm cô hơi nhọn, nhìn càng đẹp mắt. Áo màu trắng tương xứng với váy ngắn thể thao kết hợp với đôi giày màu trắng, nhìn cô tràn đầy sức sống và như trẻ hơn vài tuổi.

Vì muốn tất cả phụ nữ trong công ty hết ảo tưởng với anh, cô quyết định tham gia hoạt động của công ty, xác nhận CEO đã kết hôn trước mắt mọi người. Không nghĩ tới làm bà xã người ta cũng mệt như vậy, thời gian này cô không đi làm nhưng cũng rất bận rộn nha!

“Vậy em muốn mang đồ ăn là cho đối thủ của chúng ta ăn sao?” Anh nâng cằm, chỉ vào túi đồ ăn trong tay cô.

“Đương nhiên là muốn cho anh ăn, thân ái.” Cô cười meomeo nói, còn kiễng mũi chân hôn một cái vào má anh.

Anh thối mặt kéo cô qua, một tay đón lấy hộp thức ăn. “Anh còn nghĩ muốn thắng thì phải mời đối thủ ăn, sau đó bị tiêu chay ảnh hưởng trận đâu…”

Đương nhiên câu sau anh nói rất nhỏ không dám để bà xã đại nhân nghe thấy, tránh việc cô dùng ánh mắt thương tâm nhìn anh.

Hai người đi đến hội trường, khung cảnh náo nhiệt nhất thời im lặng, mọi người đều mang lực chú ý dồn vào anh và cô. Có người đến chào hỏi, cũng có người từ xa nhìn lén, không quên thảo luận nho nhỏ.

Đề Lê rất hào phóng tươi cười cùng mọi người, kết quả là không khí hội trường cũng tốt hơn.

Trận đấu bowling này anh bị cấp trên ủy thác chuẩn bị chỗ nghỉ cùng sân đấu. Tuy là trận đấu nhưng chủ yếu là quan hệ hữu nghĩ nên mọi người tham gia có vẻ đông.

“Các vị đồng nghiệp, mời mọi người im lặng, trận đấu bowling hôm nay có phần thưởng rất hấp dẫn, là chuyến du lịch 5 ngày tại suối nước nóng ở Nhật Bản, mọi người không cần giữ lại thực lực, hãy chơi hết mình.” Người chủ trì tuyên bố. “Rút thăm phân tổ đã hoàn tất, công bố trên bảng ở vách tường phòng nghỉ, mời mọi người hãy đi tìm thành viên của tổ mình, trận bóng sau 15 phút nữa sẽ bắt đầu.”

Đề Lê lôi kéo Địch Ấp Chấn. “Anh đi xem nhanh đi, xem cùng tổ với ai.”

“Xem? Em cũng muốn tham gia trận đấu?” Anh trả lời.

“Trận đấu? Em là người nhà nha, đến giúp vui đâu có muốn tham gia.” Cô kinh ngạc nói.

“Người nhà cũng có thể tham gia, anh giúp em báo danh, em không phải hứng thú với suối nước nóng củ Nhật Bản sao? Anh cười hỏi.

“Giúp em báo danh? Được rồi, vậy anh xem xem em cùng tổ với ai, dù sao ai em cũng không biết. Còn có anh thi đấu xong có thể ăn.” Cô đưa anh hộp thức ăn.

Địch Ấp Chấn vụng trộm trợn trừng mắt, sau đó bước đi đến áp phích bên kia xem. Không đến vài phút sau, anh đã trở lại, sắc mặt xem ra có chút quỷ dị.

“Làm sao vậy? Em với ai một tổ? Anh phải dẫn em đi gặp họ nha! Hay anh cũng không biết họ?” Đề Lê hỏi. Anh là cán bộ cao cấp, nhân viên cấp dưới không biết cũng là bình thường.

“Anh biết.” Sắc mặt của anh có chút khó xem. “Em thực sự muốn tham gia sao?”

“Anh vì sao như vậy hỏi? Không phải anh giúp em báo danh sao?”

“Anh không nghĩ tới em cùng tổ với các cô ấy.” Anh thật sự có chút buồn rầu.

“Ai?” Cô thật sự rất hiếu kì…Chẳng lẽ là…

“CEO hảo.”

“Địch tiên sinh, xin chào.”

Vài tiếng ân cần thăm hỏi đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người, Đề Lê quay người liền thấy hai cô gái đã sẵng giọng khi với cô khi lần đầu cô đến công ty anh.

Cô bừng tỉnh.

“Ông xã, giúp bọn em giới thiệu một chút!” Cô đẩy đẩyĐịch Ấp Chấn bên cạnh.

Địch Ấp Chấn nhìn nhìn cô, thế này mới mở miệng. “Đây là quản lý phòng PR Triệu Mĩ Hoa, đây là thư kí hành chính tổng hợp Lí Khởi Anh, về Thẩm thư kí…Chắc mọi người cũng biết nhau.”

Thẩm thư ký đứng ở sau Triệu Mĩ Hoa cùng Lí Khởi Anh, bị giới thiệu đến cũng gật cái đầu.

Nhất thời không khí có chút cứng ngắc, vài người đứng ở nơi đó, bỗng nhiên không biết mở miệng thế nào.

“Xin chào mọi người tôi là Phương Đề Lê.” Đề Lê đánh vỡ cục diện bế tắc. “Có biết chúng ta ở dãy bóng nào nào?”

“Dãy hai mươi ba, thận tiện nói cho cô biết, CEO ở dãy hai mươi sáu.” Triệu Mĩ Hoa mau mồm, lập tức trả lời.

“Cám ơn cô.” Đề Lê nói xong xoay người nhìn Địch Ấp Chấn. “Một chút gặp lại, xem chúng ta ai may mắn hơn, có thể vào chung kết.”

Địch Ấp Chấn có chút lo lắng xem cô, nhưng cô không một chút để ý theo ba người kia đi đến dãy bóng của tổ.

Bốn người không ai nói gì, chọn giày rồi đổi giày, không khí có điểm quỷ dị. Đề Lê thấy các cô trao đổi ánh mắt, nhịn không được mở miệng.

“Tôi không biết các cô thế nào, nhưng tôi rất muốn đi suối nước nóng Nhật Bản, cho nên tôi sẽ cố gắng thi đấu, hi vọng được các cô chỉ bảo nhiều hơn.”

Ba cô gái đồng thời nhìn cô, rốt cuộc Lí Khởi Anh cũng mở miệng.

“Chúng ta sao lại khéo vậy, bị xếp cùng một tổ?” Lí Khởi Anh hoài nghi hỏi.

“Cũng thật khéo.” Đề Lê gật gật đầu, sau đó sửng sốt. “Đợi chút, cô sẽ không nghĩ là tôi động tay động chân đi? Đây là công ty các cô nha, tôi chỉ là người nhà đến giúp vui, không thế làm chuyện này được.”

“Chúng tôi trước đây đối với cô không lễ phép, chắc cô vẫn ghi hận trong lòng? Chẳng lẽ cô không nói qua với CEO những gì chúng tôi đã nói với cô?” Triệu Mĩ Hoa hỏi. Lúc trước khi nghe Thẩm thư kí nói cô không phải tình nhân mà là vợ của CEO, cằm các đều muốn rớt xuống.

“Tôi có nói với anh ấy bị lầm là tình nhân, nhưng cũng không nói các cô…Bất quá, có khả năng anh ấy đã biết, ngày đó anh ấy cũng thấy các cô vây quanh tôi nói chuyện a! Chẳng lẽ cô cho là anh ấy sắp xếp chúng ta cùng tổ sao? Không có khả năng, lúc nãy anh ấy còn có vẻ không muốn tôi thi đấu nha.”

“Cô...... Không tức giận?” Triệu Mĩ Hoa lại hỏi.

“Tức giận cái gì?” Đề Lê hỏi lại. “Đương nhiên rồi, Địch Ấp Chấn ở công ty được hoan nghênh như thế, làm vợ tất nhiên tôi sẽ không thoải mái, nhưng anh ấy đã kết hôn, có bản lĩnh có thể đến đoạt a! Tôi sẽ giữ anh ấy thật tốt. Tôi còn muốn cảm ơn các cô đã đánh giá tôi cao như vậy, tình nhân? Diện mạo này của tôi….Thật sự là quá khen rồi.”

Ba cô gái nghe xong mặc dù không tình nguyên nhưng khóe miệng vẫn gợn lên độ cong khả nghi, vụng trộm cười.

“Dù sao cũng đã thế này, chúng ta cùng nhau thi đấu đi!” Đề Lê cao giọng nói, chuẩn bị chém giết.

Bốn mươi phút sau, tổ Đề Lê hoàn thành vòng đấu loại, nhìn sau dãy bóng hai mươi sáu vẫn chưa xong, cô tự động chạy sang xem.

“Oa phun, người này thật là Địch Ấp Chấn?” Đề Lê nhìn anh chơi bóng, ánh mắt mở thật to.

Mọi người đứng bên cạnh xem cuộc chiến cũng ngạc nhiên không kém, Địch Ấp Chấn nằm trong đội ở thế hạ phong, mà con sâu làm rầu nồi canh trong đội này lại chính là CEO mọi người sùng bái.

Khi Đề Lê nhìn thấy anh lần thứ hai ngã chỉ vì một quả bóng bình thường thì không khỏi rên rỉ. Xem ra muốn đi Nhật Bản chuyến này chỉ có thể dựa vào cô.

“Đúng vậy, không nghĩ tới CEO như vậy......” Triệu Mĩ Hoa ở bên cạnh đi theo nói chuyện phiếm.

“Thất vọng sao?” Đề Lê cười quay đầu hỏi, mấy người phụ nữ xung quanh khóe miệng nhịn ý cười, cuối cùng không nhịn được mà che miệng cười nhanh.

Địch Ấp Chấn chơi xong ngồi bên cạnh cô, anh trừng mắt liếc một cái, “Chơi xong rồi sao? Thua?”

“Thắng.” Đề Lê nhìn mấy cô gái bên cạnh, mọi người nhìn nhau cười, sau đó tản ra để hai người bồi dưỡng tình cảm. “Nhưng là tổ của anh có vẻ không vui nha!”

Địch Ấp Chấn thấy cô ở cùng với mọi người không tệ nên cũng yên tâm.

“Còn chưa có kết thúc, cái gì cũng khó nói.” Anh có chết cũng không thừa nhận bản thân mình chơi kém.

Hai người hàn huyên vài câu, tiếp theo lại đến Địch Ấp Chân thi đấu. Đề Lê giữ chặt anh, thì thầm bên tai, “Nếu lần này thắng, em sẽ mặc tạp dề cho anh xem.”

Chỉ thấy Địch Ấp Chấn đứng thẳng, trên mặt đỏ ửng. Anh thẳng một đường tiến lên phía trước, cầm bóng, ra tay….

Tiếng thở dài lên bốn phía.

CEO vĩ đại CEO trượt ngã.

Anh quay đầu hung hăng trừng mắt với cô, trách cô quấy nhiễu anh chơi bóng.

Đề Lê nhún nhún vai, cười đến thực vô tội.

Cuối cùng kết quả thi đấu lại là tổ của Đề Lê thắng, không chỉ mọi người bất ngờ mà ngay cả Địch Ấp Chấn cũng không thể tin

Bất quá làm mọi người ngoài ý muốn là, hôm đó trận đấu sau khi kết thúc, đoạt được cuối cùng giải thưởng lớn dĩ nhiên là Đề Lê này tổ, không chỉ có mọi người ngoài ý muốn, ngay cả Địch Ấp Chấn đều hô to bất khả tư nghị.

Xem ra Phương Đề Lê cũng mặt giỏi hơn Địch Ấp Chấn, chỉ là cô không biết mà thôi.

***

Chín giờ đêm, Địch Ấp Chấn cùng Phương Đề Lê ở trong thư phòng.

Địch Ấp Chấn ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hai tay cố gắng gõ bàn phím, đang cố gắng giải quyết công việc. Công tác nửa ngày, thừa dịp rảnh rỗi một chút mà nhu nhu gáy, vừa vặn lại thấy Phương Đề Lê cũng ngồi bên cạnh với chiếc máy tính khác.

“Em đang xem gì vậy?” Anh đứng dậy, đi đến bên người cô, thấy cô đang mở vài trang web về suối nước nóng ở Nhật. Bên cạnh máy tính còn cuốn sổ nhỏ, ghi lại những nơi đồ ăn ngon, phong cảnh đẹp, mua sắm giá rẻ, tư liệu tỉ mỉ rõ ràng, so với báo cáo khi đi học còn nghiêm túc hơn.

“Không có, anh không cần em giúp anh nên em sẽ đi một mình a!” Cô đem cuốn sổ cất đi không cho anh nhìn nữa.

“Em thật sự muốn bỏ lại anh cùng các cô ấy đi Nhật Bản?” Anh nheo lại mắt hỏi.

“Hắc hắc, cái kia......” Cô cười gượng hai tiếng. “Ai bảo tổ các anh thua, em rất nghiêm túc cổ vũ nha.” Cô nhỏ giọng nói.

“Cố lên?” Anh nhớ đến chuyện tốt ngày đó cô làm. “Đều là em làm hại, còn dám nói? Hiện tại lại muốn bỏ anh lại mà chạy đi Nhật. Là ai nói nếu anh tăng ca về nhà làm thêm sẽ giúp anh, làm thư kí của anh.”

“Em có làm việc với anh, về việc thư kí là do anh chán ghét em đánh chữ quá chậm làm thấp hiệu suất làm việc của anh a! Thẩm thư kí có thể làm việc với anh, nên trao cho cô ấy một cái cúp nha.”

“Em nói lại lần nữa xem?” Anh tới càng gần.

“Được rồi, anh muốn thế nào bỏ qua? Em cũng không muốn bỏ anh lại đi Nhật Bản, nhưng các cô ấy nói có anh đi sẽ không tự nhiên nha.”

“Nhưng như thế cũng rất quá đáng, em phải bồi thường anh.”.

“Uy, ngưng ngay cái ánh mắt mê đắm này.” Cô nhảy xuống ghế dựa, nhanh chóng cách xa anh một chút. “Tôi sẽ không phối hợp những ý tưởng kì quái của anh.”

“Đây không phải là ý tưởng của anh, không phải là của em sao. Ngày đó không phải chính em đề xuất sao? Cô gái này dám dùng chiêu kia với anh, hại anh mất mặt trước bao nhiêu nhân viên.

“Mặc kệ mặc kệ, đem hình ảnh trong đầu anh xóa đi.” Cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh lui về cửa. “Anh chắc là mệt mỏi rồi? Em giúp anh nấu ly trà.” Nói xong chạy nhanh như chớp.

Nhìn dán cô chạy trốn, anh không khỏi lắc đầu cười.

Địch Ấp Chấn trở lại ghế tiếp tục làm việc, hi vọng có thể dư ra một ngày cùng cô đi nghỉ. Không thể đi Nhật với cô cũng có thể đi Châu Âu. Thừa dịp cô còn chưa đi làm, anh nhất định phải cùng xuất ngoại với cô một chuyến.

Không nghĩ tới nửa giờ sau cũng không thấy cô. Anh cau mày, “Cô gái này, pha trà hay ngủ a?”

Đang lo lắng muốn đi tìm cô thì cửa thư phòng bật mở.

Đề Lê hai tay bưng một cái khay thức ăn.

Nhưng làm anh trừng mắt lớn không phải là trên khay có gì mà là cách ăn mặc khiến người ta phun máu mũi của cô.

Nhìn theo góc độ của anh chỉ thấy phía trước cô tạp dề bao phủ, hai tay trơn mịn, đùi cũng trống rỗng, chỉ nhìn được đến nửa đùi vì bị tạp dề che khuất.

Mau trong người nhanh chóng đổ ra, anh nhìn thật lâu cũng không chớp mắt.

Thấy phản ứng của anh, cô hé miệng cười, đem khay tới trước mặt anh. “Muốn trà huân y thảo? Tước gia? Hay muốn loại khác?”

“Lại đây.” Anh hướng cô vươn tay.

Cô lắc lắc đầu nhìn anh, bắt đầu lui về sai, nói gì cũng không chịu để lộ mông ra. “Anh có 5 phút nghỉ ngơi, muốn em mặc tạp dề cho anh xem, những cái khác không có nói.”,

“Cho em năm giây, bằng không anh sẽ ra tay.” Anh uy hiếp. Nào có ai đưa con mồi đến trước mặt lại không cho cắn nuốt? Điểm này cũng thật không nhân đạo.

“Em mới không cần.” Cô hướng anh thè lưỡi, bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau.

Kết quả chưa kịp đến cửa đã bị ôm cổ.

“A, ha ha ha, anh bị lừa.” Cô toàn thân bị anh ôm lại cười ha ha. “Anh nghĩ em sẽ không mặc gì phía trong đúng không? Anh là sắc lang, sắc lang! Cô cười vui vẻ lộ ra quần sóoc đáng yêu ở dưới. Thật ra cô có mặc quần áo ở trong, chính là cố ý tạo ảo giác thôi.

“Em thật sự rất không hiểu đàn ông.” Anh kiềm chế cô, đem cô áp ở trên tường.

“Có ý tứ gì?” Cô ngừng cười bất an nhìn ánh mắt đầy dục hỏa của anh.

“Tưởng tượng chính là xuân dược tốt nhất.” Nói xong anh cúi đầu hôn cô, dùng thân mình chặt chẽ đem nàng áp ở trên tường.

Cảm giác được cứng rắn của anh nổi lên, cô đỏ mặt.

Cô chỉ có thể rên rỉ đáp lại anh càn hôn, đầu óc bắt đầu không rõ ràng. Tay cô nâng lên ôm cổ anh, mọi giác quan nhanh chóng chỉ còn có anh.

“Địch Ấp Chấn......”

“Ân?”

“Lần sau đổi lại anh mặc tạp dề cho em xem được không?” Cô hai mắt mờ sương, nghiêm túc hỏi.

Phản ứng của anh là nhăn mi hỏi lại, “Em nghĩ thế nào?”

“Mặc kệ mặc kệ, người ta muốn xem, người ta muốn xem!” Cô bắt đầu nháo anh.

Anh một tay giơ lên liền gọn gàng giữ lấy cô, “Em…nói nhiều quá.”

“Ô......” Cô kêu rên.

Ngay sau đó một trận bão táp khiến cô mất đi năng lực suy nghĩ. Cô âm thầm thề nhất định có một ngày bắt anh mặc tạp dề.

Về phần Địch Ấp Chấn cuối cùng có hay không bị bà xã dụ lợi cùng uy hiếp mà làm ra việc tổn hại tôn nghiêm của đàn ông?

Việc này chỉ có vợ chồng họ mới biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.