Nụ Hôn Dâu Tây

Chương 41: 41: Sống Lại




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Trung Thu, từ xưa đến nay đều là một ngày lễ nhã nhặn.

Dâng nén hương lên bàn thờ trong viện, phía trên bày chút trái cây, bánh ngọt, các loại bánh Trung Thu, ba chén rượu nhạt, hai đĩa thức nhắm, người nhà tụ tập cùng nhau, nâng chén đối nguyệt.

Nhưng bất kỳ không khí nhã nhặn nào đến địa phương có người không nhã nhặn, chung quy sẽ bị phá hư không thừa chút nào, cho dù Trung Thu lịch sự tao nhã cũng sẽ biến tục không chịu được.

Sắc trời chưa tối, trên mảnh đất trống trước cửa nhà Lão Phương đã dựng lên một cái lều to, bên trong, một nồi lớn đang ừng ực bốc hơi nóng, Lão Phương đứng bên cạnh, trong tay cầm cái mui to lớn, đang ra sức khuấy động.

Trong nồi nấu là miếng thịt heo hôm nay mới xuống núi mua và một ít xương sườn, thịt mùi thơm khắp nơi, đứng xa cũng có thể ngửi được.

Vốn dự định mua nguyên một đầu heo nhưng sau khi hỏi giá, bọn người Lão Phương bàn bạc một hồi, thì mấy người hợp lại mua một miếng to.

Mới vừa thoát khỏi bần cùng chạy theo khá giả, có thể tiết kiệm vẫn nên tận lực tiết tiết kiệm một chút.

Vài hài tử tới lui bên ngoài lều, hai mắt chăm chú nhìn vào trong, không ngừng nuốt nước bọt.

Trong rạp, mấy hán tử vây quanh bàn, trên bàn bày mấy đĩa thức nhắm mới xào, bưng chén rượu đục ngầu lên, uống một hơi cạn sạch, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười vô cùng hào sảng.

- Lão Phương, thịt cứ để Phương thị làm, tới đây uống rượu!

Hán tử tinh tráng để chén rượu xuống, nhìn qua Lão Phương bên kia, lớn tiếng nói.

- Các ngươi uống trước, ta lập tức sẽ tới!

Lão Phương đáp lại một tiếng, nhưng cũng không buông cái mui trong tay ra.

Trên mặt hán tử kia hiện ra một tia nghi hoặc, tự nhủ:

- Gia hỏa lão Phương hôm nay sao thế, bình thường nói đến uống rượu thì còn chạy nhanh hơn ai khác, hôm nay thế mà không dính giọt rượu!

Chỗ nồi thịt, Lão Phương lau mồ hôi trên trán, thầm quyết định, đêm nay chết cũng không thể uống.

Lần trước uống một chén rượu cô gia đưa để hắn nằm ròng rã một ngày mới tỉnh, mà lại sau khi tỉnh lại, đầu đau như muốn nổ tung, nhớ tới cảm giác khi đó, dù Lão Phương là hán tử đỉnh thiên lập địa, trong nội tâm cũng không khỏi có chút sợ hãi, trong thời gian ngắn, chắc sẽ không uống rượu.

Sau một lát, thấy thịt trong nồi đã nấu không sai biệt lắm, Lão Phương phất tay gọi mọi người tới, cho mỗi người một chén thịt, quay đầu nhìn thấy mấy tiểu tử tới lui bên ngoài, quát một tiếng, ngoắc bọn chúng vào, chia cho mỗi đưa một bát.

Tuy những hài tử này đều là trực hệ Liễu thị, nhưng ân oán giữa người lớn không có quan hệ gì với hài tử, điểm này, Lão Phương vẫn phân rõ.

Mấy đứa nhóc được cho thịt, không kịp cám ơn đã bưng lên bát chạy qua một bên, canh thịt nóng hổi để bọn chúng chảy nước miếng ướt người thẳng, đưa bàn tay vô cùng bẩn vào chén lấy ra một cục xương đã được nấu xốp giòn, gặm hết thịt phía trên, sau đó nhai luôn cả xương rồi cắn nát nuốt vào bụng.

Đầu năm nay, hoàn cảnh không tốt nhà chính là Liễu thị trực hệ, không phải muốn ăn thịt thì có thể ăn vào.

Bây giờ bên trong trại, cũng chỉ có Lý Dịch và bọn người Lão Phương mới có thể trải qua thời gian thoải mái như thế.

Sinh ý băng đường hồ lô đã sớm ổn định, mỗi ngày đều thu không ít tiền, tuy bình thường đám Lão Phương cũng sẽ không ăn xa xỉ nhưng hôm nay là ngày lễ, nếu cũng không tự khao mình thì cũng thật keo kiệt.

Liễu Diệp Trại nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không quá lớn, trong cái lều vừa rộng vừa thoáng, một nồi thịt lớn như vậy, hương thơm sớm đã tràn ngập toàn bộ trại.

Một số người đứng trước cửa nhà mình, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn qua bên này, ngửi được mùi thịt, cổ họng không tự chủ mà run run...

Trong những người này, không thiếu Liễu thị trực hệ.

- Ngươi nói xem chúng ta có nên nói lời xin lỗi với Như Nghi các nàng hay không?

Mắt thấy bên kia náo nhiệt giống như ăn tết, một vị trung niên nam tử quay đầu nhìn qua một nam tử khác bên cạnh, có chút do dự lên tiếng.

- Xin lỗi cái gì?

Nam tử kia sững sờ hỏi lại.

- Chúng ta trước đó có chút quá phận với các nàng.

Sắc mặt trung niên nam tử phức tạp nói.

- Đều là thúc thúc bá bá, ngươi kéo xuống gương mặt này, nhưng ta không kéo xuống được!

Nam tử kia biến sắc, lập tức nói.

- Mặt mũi tính toán là cái gì, ngươi xem bọn người họ Phương hiện tại một chút, có thịt ăn, có rượu uống, sinh hoạt tốt hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần!

Trung niên nam tử lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nói tiếp:

- Ta có nghe bóng gió, sinh ý băng đường hồ lô của họ mỗi ngày đều thu được một xâu tiền, một xâu tiền đó, ta muốn chúng ta cũng có thể bán băng đường hồ lô kia...

Mấy ngày gần đây, việc khó chịu nhất đối với người chi thứ Liễu thị là phát hiện những người bọn họ trước đây chưa bao giờ nhìn vào mắt lại có cuộc sống tốt hơn bọn hắn rất rất nhiều, người ta có thể uống chén rượu lớn, ngoạm miếng thịt lớn, mà bọn họ, ngay cả canh cũng không có uống.

Về phần so với Liễu Như Nghi các nàng, những người này bây giờ không dám nghĩ tới.

Nghe Ngô Thị nói, cô gia thư sinh kia mỗi lần quay lại, trên người đều mang theo mấy trăm lạng bạc, mà mỗi nén bạc có to bằng nắm đấm...

- Ngươi cũng không phải không biết, bí phương băng đường hồ lô trong tay bọn họ, mà lại bên trong Phủ Thành hiện tại, khách hàng chỉ nhận băng đường hồ lô của họ, chúng ta căn bản không chen vào lọt, trừ phi bọn họ có thể đồng ý...

- Nếu Như Nghi đồng ý, sự tình có thể dễ nói...

- Có cầu thì ngươi đi cầu nàng, ta không đi!

Nam tử nói xong câu đó phẩy tay áo bỏ đi, trung niên nam tử đứng tại chỗ, thở dài một hơi, trong miệng thì thào một câu.

- Xác thực không kéo xuống được mặt mũi, không bằng trước tìm nhị thúc công, Như Nghi hẳn nghe lời nhị thúc công nói...

Đứng tại chỗ kinh ngạc hồi lâu đang định quay người về nhà, bỗng nhiên nhìn thấy nam nhân vừa rồi từ trong nhà ra, trong ngực cất thứ gì, vội vã đi về phía trước.

- Ngươi đi đâu?

Trung niên nam tử thuận miệng hỏi.

- Hai tỷ muội Như Nghi nhiều năm như vậy không dễ dàng, trong nhà còn thừa mấy quả trứng gà, ta qua đưa cho các nàng bồi bổ thân thể...

Trong đêm truyền đến âm thanh, thân ảnh dần dần đi xa, lưu lại trung niên nam tử đang lộ vẻ ngạc nhiên đứng tại chỗ.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần-

Trong tiểu viện, Lý Dịch đang giải thích cho Tiểu Hoàn và tỷ muội Liễu Như Nghi trên mặt trăng không có Hằng Nga, không có Quế Thụ, không có Ngô Cương, đương nhiên cũng không có Thỏ Ngọc... Khoảng cách giữa mấy người đến mặt trăng có mấy chục vạn dặm... Tự mặt trăng cũng không phát ánh sáng, ánh trăng bọn họ thấy bây giờ thực ra là ánh sáng mặt trời?

Tiểu nha hoàn xưa nay đều không hoài nghi lời Lý Dịch nói, sau khi nghe xong, đối với việc trên mặt trăng thế mà không có Hằng Nga cùng Thỏ Ngọc, rõ ràng có chút thương tâm.

Liễu Như Ý vẫn luôn không tin trên mặt trăng có Hằng Nga, Thỏ Ngọc, chỉ có tiểu cô nương mới tin, nhưng nàng nghe Lý Dịch nói mặt trăng không thể phát sáng, tia sáng các nàng bây giờ thấy thực ra là ánh sáng mặt trời, quả thật rất hoài nghi.

Cũng không phải hoàn toàn không tin, tuy nhiên, chuyện này nghe có chút không thể tưởng tượng, nhưng so sánh cùng điều này, Liễu Như Ý cảm thấy hai cục đá lớn nhỏ không đều rơi từ cùng một độ cao xuống, thế mà lại đồng thời rơi xuống đất, chuyện này càng thêm không thể tưởng tượng, chuyện này đều có thể phát sinh, còn có cái gì không thể chứ?

Về phần Liễu Như Nghi, chỉ yên tĩnh lắng nghe, tuy trong lòng rất nghi hoặc nhưng không có hỏi ra, kiên nhẫn chờ Lý Dịch giải thích.

Lý Dịch đang định giảng cho các nàng nguyên lý về việc mặt trăng phản xạ ánh sáng mặt trời, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.

- Mới vừa rồi đưa trứng gà, đưa Bánh Trung Thu, lần này lại đưa cái gì đây?"

Trên mặt hắn hiện ra vẻ nghi hoặc, trong lòng rất kinh ngạc, chẳng lẽ tết Trung Thu thế giới này có truyền thống tặng quà ấm áp như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.