Nữ Hoàng Không Dễ Làm

Chương 3: Da




Tuy Nguyễn Chấn Nhạc bây giờ không còn là người phát triển mạnh mẽ và có tương lai tươi sáng như năm xưa, thế nhưng vẫn là nhân vật tân sinh của Nguyễn gia, có được sự chú ý của nhiều người. Nếu như Nguyễn Chấn Nhạc không tìm đến mình, hắn có thể tùy ý người này, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc đã bày tỏ thái độ, néu như hắn là chủ tịch mà không giúp đỡ một chút, chỉ sợ sẽ là người bị chỉ trích.

Dù sao thì con người cũng thường đồng tình với kẻ yếu thế.

- Chủ tịch, tôi cảm thấy chủ tịch Tần Hoài Chung của thành phố Thanh Chuyên rất không tồi, anh ấy có năng lực công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh, hơn nữa lại là người đáng tin. Trương Tề Bảo đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ lên tiếng đề nghị.

Tần Hoài Chung để lại cảm giác không tệ cho Vương Tử Quân, hắn nhìn Trương Tề Bảo, cũng không nói gì.

- Hoài Chung là người có năng lực mạnh, tâm tư tiến lên cũng mạnh, hơn nữa có thể nhìn rõ ràng đi thế nào là bất lợi cho mình. Trương Tề Bảo đã nhắc đến Tần Hoài Chung thì không thể không tiếp tục giải thích.

- Hoài Chung rất tốt, cho anh ấy tiến lên cũng không có gì là không đúng, tôi vốn để cho chủ tịch Hà tự đề cử, thế nhưng anh ấy lại có vài phần cố kỵ. Tề Bảo anh chuẩn bị một chút, lát nữa tổ chức họp thì anh đẩy Tần Hoài Chung tiến lên. Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên bàn rồi nói với Trương Tề Bảo.

Sử dụng Tần Hoài Chung thật sự có nhiều chỗ tốt, Trương Tề Bảo không nói thế nhưng lại biết rất rõ ràng. Thư ký trưởng của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh tất nhiên là người theo sát chủ tịch tỉnh, tuy Tần Hoài Chung là đối tượng được Hà Kiến Chương coi trọng, thế nhưng trong mắt người ngoài thì Hà Kiến Chương không phải là người của chủ tịch Vương sao?

Hơn nữa tuổi thọ của Hà Kiến Chương đã là quá lớn, chỉ có thể tiếp tục duy trì công tác được vài năm thì phải lui xuống. Vương Tử Quân còn quá trẻ, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cả Tần Hoài Chung, chỉ cần là người có đầu óc thì cũng biết theo sát một vị lãnh đạo như chủ tịch Vương sẽ có tương lai vô hạn.

Bao dung mới có tương lai phát triển được.

- Vâng. Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân thuận theo ý kiến của mình thì cảm thấy rất vui mừng. Hắn có thể dùng hai năm để từ vị trí phó thư ký trưởng tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh, thật sự là niềm mơ ước của không biết bao nhiêu người, người giúp đỡ hắn vượt qua không gian kia chính là chủ tịch Vương.

Trước kia khi còn là thư ký trưởng thì Trương Tề Bảo chỉ nghĩ mình tiên lên một bước nữa sẽ về hưu, thế nhưng bây giờ ý nghĩ của hắn đã càng thêm phong phú. Hắn biết rõ con đường của mình đã liên hệ rất chặt với chủ tịch Vương, chỉ cần chủ tịch Vương tiếp tục tiến lên thì tương lai của mình càng thêm rộng lớn.

Vì vậy Trương Tề Bảo bây giờ tuy không còn là thư ký trưởng, thế nhưng hắn lại càng toàn tâm toàn ý suy xét cho Vương Tử Quân.

Nếu để cho Tần Hoài Chung làm thư ký trưởng, như vậy vị trí chủ tịch thành phố Thanh Chuyên sẽ bị bỏ trống. Vương Tử Quân suy xét giây lát rồi nói sang chuyện khác: - Tề Bảo, tối hôm nay có nhiệm vụ tiếp đãi, anh đi thay tôi một chút, vì hôm nay nhà tôi có khách.

- Vâng, chủ tịch. Trương Tề Bảo có chút sững sốt, chủ tịch Vương sao lại nói với mình như vậy, có phải là có ý gì khác?

Khi Trương Tề Bảo đang do dự thì Vương Tử Quân đã nói: - Vốn chuẩn bị cho anh tiếp khách, thế nhưng có quá nhiều người cũng không hay. À, vợ của Nguyễn Chấn Nhạc là bạn học cũ của Tiểu Bắc nhà tôi, người ta đã đến Mật Đông, tôi dù thế nào cũng phải mời người ta một bữa cơm.

Trương Tề Bảo nhìn nụ cười như nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân, hắn không khỏi lóe lên nhiều ý nghĩ, thế nhưng cuối cùng vẫn cười nói: - Điều này là đương nhiên.

Nguyễn Chấn Nhạc cũng không tính là rảnh rỗi, dù sao hắn là chủ tịch thành phố Rừng Mật, có nhiều chuyện cần nghe báo cáo. Thế nhưng hắn cảm thấy rất khó hiểu vì người đến báo cáo căn bản không quá nhiệt tình với chỉ thị của hắn.

Nếu nói đám người kia đến xin chỉ thị, không bằng nói rằng bọn họ đang đến thông báo tin tức. Ví dụ như trưởng phòng Mã phòng nông nghiệp đến cung kính báo cáo công tác, Nguyễn Chấn Nhạc có vài phần kinh nghiệm ở phương diện nông nghiệp, thế nên cho ra vài chỉ thị.

Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy sự việc này rất bình thường, nhưng một sự việc bình thường lại không bình thường, vì sau khi nghe xong chỉ thị thì vị cục trưởng Mã kia có nói một câu: - Chủ tịch Trần cũng cho ra chỉ thị ở phương diện này.

Lãnh đạo đứng đầu nói một không hai, lãnh đạo thứ hai lấy phục tùng lãnh đạo làm thiên chức, đây hầu như là câu nói cửa miệng trong quan trường. Nguyễn Chấn Nhạc thấy chủ tịch Trần kia là phó chủ tịch chủ quản nông nghiệp, thế nhưng chính và phó một khi có sự khác nhau, khi đó người làm cấp phó phải phục tùng chỉ thị, không có gì để nói thêm. Nhưng vị chủ tịch chủ quản nông nghiệp kia không tuân theo quy củ, biết rõ mình có chỉ thị mà vẫn còn lộ ra quan điểm, không phải là có vấn đề sao?

Nhìn từ căn bản thì chủ tịch Trần cho ra chỉ thị cũng không cao minh hơn Nguyễn Chấn Nhạc, vị phó chủ tịch kia được phân công nông nghiệp, cũng không phải là hoàn toàn không biết gì. Người kia có thể nói như vậy, Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên thấy rõ những gì cất giấu bên trong.

Nói cho cùng thì không phải người ta cảm thấy độ nặng lời nói của chủ tịch Trần còn nặng hơn mình sao?

Nguyễn Chấn Nhạc là một người cường thế, hắn đối mặt với chuyện này thì trầm ngâm giây lát, sau đó cũng rộng lượng nói một câu tôi còn chưa quen thuộc tình huống, trước tiên cứ dựa theo chỉ thị của chủ tịch Trần là được.

Nếu Nguyễn Chấn Nhạc là chủ tịch Hải Bác, như vậy lời nói như thế này căn bản là có ý chí rộng lớn, sảng khoái với cấp dưới. Nhưng bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc còn chưa đứng vững bàn chân, không, phải nói là vị trí của hắn rất đáng xấu hổ, cứ cưỡng ép thì trở thành trò cười.

Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không có lựa chọn nào khác, dù hắn có kiên trì ý kiến của mình, chỉ sợ cũng không có gì hay, thậm chí còn bị người ta nhân cơ hội để châm ngòi này nọ.

Năm xưa Vương Tử Quân làm chủ tịch thành phố thì có tình cảnh thế nào? Nguyễn Chấn Nhạc gãi gãi đầu, nghĩ đến tình cảnh năm xưa mình đến hái quả và đẩy Vương Tử Quân đến La Nam, khi đó thế cục của Vương Tử Quân cũng là không tốt hơn mình, thế nhưng Vương Tử Quân lại làm rất tốt.

Chính mình đến Mật Đông có phải là nhầm đường rồi không? Bây giờ hắn không còn trợ lực gì ở thủ đô, bên dưới càng không có căn cơ, hơn nữa Kim Chính Thiện lại căn bản là một người không có thiện cảm gì, điều này làm cho hắn cảm thấy triển khai mở rộng công tác là cực kỳ khó khăn.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc cầm điện thoại bấm nút nghe, chợt thấy vợ dùng giọng kích động nói: - Vừa rồi Mạc Tiểu Bắc có gọi điện thoại đến, nói là vợ chồng bọn họ chuẩn bị mời chúng ta dùng cơm tối, nói là hoan nghênh chúng ta đến Mật Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.