Nữ Hoàng Ai Cập

Chương 49: Mỗi người một toan tính




Ngoài cửa sổ ánh trăng trong vắt yên tĩnh, người lính trẻ tuổi nín thở, trầm ngâm đứng dưới bậc thang, trong lòng buồn bã nghĩ thầm đây có lẽ là lần cuối mình nhìn thấy cảnh đêm ở đế đô.

Lãnh thổ của con người, ở phía Bắc là Thái Bình Dương mênh mông. Ở phía Tây, lấy chiến tuyến Khâu Lăng làm ranh giới, loài người và Zombie mỗi bên chiếm cứ một phương. Sau dãy núi dài tại khu vực phía Nam là thành phố của Thú tộc.

Đế đô nằm trong địa phận của con người, có những vách núi cao chót vót, dốc đứng bảo vệ xung quanh.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

Phủ Nguyên Soái nằm ở phía Đông của đế đô, được canh phòng nghiêm ngặt, không thể xâm nhập. Kiến trúc bằng đá xám cao lớn mang đến một bầu không khí trang nghiêm, dưới nền trời xanh biếc càng tôn lên vẻ thanh tịnh.

Những binh lính cấp thấp, cả đời cũng khó có cơ hội tận mắt nhìn thấy vị Nguyên soái uy danh hiển hách kia. Anh lính chưa từng nghĩ đến lần đầu tiên được trông thấy Cố Nguyên soái, lại trong thân phận tù binh thấp hèn được Thú quân thả ra đòi tiền chuộc.

Quan Duy Lăng đã nói dối Hứa Mộ Triều. Anh không thuộc Bộ tư pháp, mà là tâm phúc của Cố Nguyên soái. Anh sợ Hứa Mộ Triều biết sẽ gây ra hậu họa khôn lường, nên không dám để lộ thân phận.

Nhưng anh không biết trong lòng Hứa Mộ Triều, bộ tư pháp quan liêu xảo trá nhất định rất giàu có sung túc, cũng không quá mạo hiểm nên căn bản không cho anh cơ hội trả giá. Nếu như cô biết lần đánh cướp này lại động đến Cố nguyên soái — kẻ thống trị tối cao của loài người, thì có lẽ ngay cả tiền chuộc cũng không dám đòi, mượn cớ mỗi người nhường một bước để thả bọn họ trở về.

Người lính run giọng báo cáo rõ ràng những chuyện xảy ra trên đường xong, vẫn cung kính cúi đầu như cũ. Trong khoảnh khắc Nguyên soái bước vào phòng khách, anh ta theo bản năng nhìn lên, mơ hồ nhìn thấy bộ quân phục màu xanh, khuôn mặt Nguyên soái hờ hững, trắng hơn cả bao tay của sỹ quan. Anh hoảng hốt nghĩ, thì ra Nguyên soái vẫn còn trẻ tuổi đến vậy.

“Là một phụ nữ loài người sao?” Giọng nói Nguyên soái đặc biệt trầm thấp, nhưng không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.

“Vâng” người lính kể lại chuyện xảy ra đêm đó, giọng nói bừng bừng tức giận, “Là do người phụ nữ đã kềm chân thiếu tá trước. Nếu không, thiếu tá đã có đủ thời gian giết chết phạm nhân, không để đến nỗi rơi vào tay Thú quân.”

” Không có chút đặc tính của người thú nào ư?” Nguyên soái ngắt lời anh ta.

“Không có. . . . . .” Người lính nghi ngờ, thận trọng nói: “Cô ta mang vóc dáng của con người, chúng tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, sao người thú lại để cho một phụ nữ loài người làm đội trưởng? Nghe nói, những phụ nữ trước kia rơi vào trong tay bọn chúng đều chết rất thảm.”

Người lính lui ra ngoài. Nguyên soái trầm mặc hồi lâu mới quay đầu nói với sỹ quan trợ lý bên cạnh: “Chuẩn bị tiền chuộc theo lời của cô ta. Về phần tiền chuộc phạm nhân, nói cho cô ta biết, tôi cần phải suy nghĩ một chút.”

Sỹ quan trợ lý đứng bên cạnh dè dặt hỏi: “Nguyên soái, ‘hắn’ ở trong tay người thú, chỉ sợ sẽ xảy ra biến cố, có lẽ nên nhanh chóng chuộc về. . . . . .”

Nguyên soái cười lạnh: “Nếu hắn đã muốn thoát thân, anh cho rằng người Thú có thể ngăn được hắn sao? Liệu chúng ta có thể bắt hắn lại lần thứ hai không?”

Trợ lý vội vàng gật đầu: “Còn cô gái đó nên xử lý như thế nào?”

Nguyên soái khẽ cau mày: “Đợi qua giai đoạn bận rộn này, cho người bắt cô ta về. Để phòng thí nghiệm kiểm tra xem cô ta rốt cuộc thuộc giống gì.”

___________________________________

Ở lãnh địa của người thú, thú cái là sinh vật cực quý kỳ hiếm.

Cả đội Hứa Mộ Triều từ trên xuống dưới tổng cộng chỉ có hai mươi thú cái, mỗi con cái đều có quyền chọn lựa một lúc nhiều người thú anh tuấn cường tráng để bầu bạn. Lúc Hứa Mộ Triều mới tới đây, bọn họ cũng không mấy thân thiện với cô. Sau này cô lập khá nhiều chiến công, họ mới miễn cưỡng chấp nhận cô.

Hiện tại, mặc dù uy danh của Hứa Mộ Triều rất cao, nhưng cô vẫn phải thể hiện sự tôn trọng với nhóm thú cái. Bởi vì bọn họ đều là bảo vật trong lòng đám thú binh đực.

Cho nên, chạng vạng ngày hôm nay, khi Hứa Mộ Triều nhìn thấy có hai ả người rắn, và một người bán thú ba mắt đồng thời xuất hiện trước cửa phòng mình, thì không khỏi cảm thấy hơi bất ngờ.

Vừa nhìn thấy cô, mấy ả đứng trước cửa tươi cười rạng rỡ, chạy đến trước mặt cô. Một ả người rắn thậm chí còn trườn lên người cô, khiến cô cảm thấy choáng váng. Trước giờ Hứa Mộ Triều không có cảm tình đối với người rắn, cô cảm thấy họ là những kẻ xảo trá, lươn lẹo. Bình thường, bọn họ cũng không thân thiết với cô. Nhưng hiện tại, ả rắn kia lại đang nhìn cô lấy lòng: “Đội trưởng, ngài thật là xấu đó nha!”

Hứa Mộ Triều: “. . . . . .”

Nữ bán thú có tính cách dịu dàng hơn chỉ ngại ngùng cười cười. Một ả người rắn khác mở to đôi mắt hình mắt tam giác sáng long lanh, vội vàng nói: “Đội trưởng, ngài bắt một gã đàn ông loài người siêu đẹp trai, cũng không nên hưởng thụ một mình chứ!”

Đàn ông loài người? Bọn họ nói tới Quan Duy Lăng đang bị nhốt ở tầng một sao? Dáng dấp anh ta cũng không tệ, nhưng cũng đâu đến mức siêu đẹp trai. Hứa Mộ Triều ngẫm lại thì thấy cũng đúng, so với những tên thú đực dữ tợn, con trai loài người chắc chắn là đẹp hơn rất nhiều.

Cô cười: “Không được, Quan Duy Lăng là thiếu tá quân đội loài người, dùng để đổi tiền chuộc, không thể động tới đâu.”

Ả người rắn nhìn cô: “Đội trưởng, đừng giả bộ nữa mà! Mấy người ở tầng một chỉ là lũ tầm thường …. chúng tôi đang muốn nói tới tên đàn ông trong phòng cô.”

Hứa Mộ Triều giật mình …. trong phòng cô chẳng phải chỉ có tên tư lệnh râu ria xồm xoàm, bẩn thỉu dơ dáy kia sao.

Ngày hôm qua cô lỡ miệng nói xem trọng anh ta, kết quả nhóm thú binh lại mang anh lên phòng của cô để cô “hưởng dụng” . Nghĩ đến thương tích nghiêm trọng trên người anh, lại thêm thân phận đặc biệt, cô cũng không ngăn cản.

Nhưng anh ta không phải là mẫu đàn ông đẹp trai siêu cấp trong lòng Hứa Mộ Triều. Lúc này nghĩ tới anh, điều đầu tiên hiện ra trong đầu cô, là thân thể đầy những vết thương bẩn thỉu, còn có bộ râu quai nón bù xù.

Chỉ là, đám thú cái lại thích cái kiểu lôi thôi lếch thếch như vậy.

“Hắn ta á?” Hứa Mộ Triều cười cười. “Được rồi, đợi vết thương của hắn khá lên, chỉ cần hắn đồng ý, các cô có thể tự do cùng hắn. . . . . .”

Đám thú cái vui mừng hớn hở rời đi. Trong đầu Hứa Mộ Triều hiện lên hình ảnh anh ta triền miên cùng đám thú cái, cô lắc đầu cười.

Vừa mở cửa đi vào, đã thấy ông lão Quân y bán thú tốt bụng bước ra khỏi phòng khách, nghiêm túc báo cáo với cô.

“Đội trưởng, vết thương của cậu ta đã được xử lý xong, tuy nặng nhưng không phải là vết thương trí mạng, nghỉ ngơi vài ngày sẽ hồi phục lại thôi.” Ông lão quân y suy nghĩ một chút, còn nói thêm, “Cơ thể cũng được tắm rửa sạch sẽ rồi. . . . . . Chỉ là vẫn còn rất yếu, đội trưởng, cô, cô. . . . . .”

“Tôi? Tôi làm sao?” Hứa Mộ Triều không hiểu, nhìn ông lão Quân y.

Nhưng ông lão Quân y từ lâu đã nghe thấy lời đồn đãi, cho rằng đội trưởng đã nín nhịn rất nhiều rồi, liền tự trách mình nhiều chuyện! Ông thầm thở dài, vội vàng vâng vâng dạ dạ rời khỏi gian phòng.

Trong tòa nhà màu cà phê tinh xảo từng là biệt thự của tên quý tộc loài người nào đó, chỉ có những mảng bụi đen bám bên ngoài cho thấy vết tích của chiến tranh. Hứa Mộ Triều ở trong căn phòng lớn trên tầng ba. Cửa phòng khách mở ra, cô liền trông thấy ánh nắng mặt trời nhàn nhạt phủ lên giường lớn, người nọ đang đắp một chiếc chăn bông trắng như tuyết, nằm im không nhúc nhích.

Cô tự nhận thấy mình cũng tử tế hơn đám giặc cướp bình thường lắm rồi. Không những cứu anh ra ngoài, còn giúp anh chữa thương. Trong lòng cô vẫn coi con người là đồng loại nên không khỏi sinh lòng thương hại. Cho dù anh ta chỉ là một tù nhân.

Cả người cô nồng nặc mùi mồ hôi, cô đi vào phòng tắm, tắm rửa khoan khoái sạch sẽ. Nhanh chóng thay áo ngủ, ngồi xuống ghế sô pha mở TV lên xem tin tức.

Kênh của người thú vẫn là chương trình hướng dẫn làm thế nào để nâng cao xác suất thụ thai trong giao phối, cô chuyển sang kênh đế đô của loài người – Khó khăn lắm lính kỹ thuật của cô mới dò được tín hiệu. Dù sao giữa người và thú sớm đã cắt đứt mọi thông tin liên lạc để phòng ngừa lẫn nhau.

Nữ phóng viên xinh đẹp đang vui sướng đưa tin về tiền tuyến phía Tây, loài người đại phá quân đoàn Zombie, giết chết Thống soái Zombie. Con người đang trên đà thắng lợi, chiến tuyến đã được đẩy lui năm mươi cây số về phía Tây.

Hứa Mộ Triều kinh ngạc, gần đây Zombie chiến đấu kiểu gì vậy?

Nhưng mà cô cũng mong đợi kết quả như vậy. Dù cho sau khi con người toàn thắng, sẽ toàn lực đối phó với người thú. Nhưng nghĩ đến tình cảnh năm đó Zombie khiến cả thành phố chìm ngập trong tiếng oán than thì cô vẫn mong con người chiến thắng.

“Loài người lại thắng trận?” Một giọng nam trầm vang lên, khàn khàn trong đêm tối, lại có mấy phần quyến rũ động lòng người.

Cô đi vào phòng khách, thuận tay bật đèn, đáp: “Chỉ là thắng lợi nhỏ mà thôi.”

Mặt anh ta vốn chôn trong gối, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào Hứa Mộ Triều. Có vẻ đăm chiêu hỏi: “Cô hy vọng bên nào thắng?”

Giây phút Hứa Mộ Triều nhìn thấy rõ khuôn mặt anh, chợt ngẩn ra.

Người trước mắt, thật sự là tên tù binh râu ria lỗ mãng đó sao?

Đây rõ ràng là một thanh niên vô cùng anh tuấn, cùng lắm chỉ mới hai lăm, hai sáu tuổi. Ánh đèn nhu hòa hắt lên khuôn mặt anh ta, khiến Hứa Mộ Triều càng thấy rõ những đường cong rắn chắc của thân hình và khuôn mặt anh tuấn hơn người kia. Đôi mắt đen sâu thẳm, tựa như một con dao sắc giấu trong màn đêm, trầm tĩnh mà lạnh lẽo.

Rõ ràng là một thanh niên tuấn tú như thế, nào có vẻ thô lỗ thảm thương của kẻ tù tội?

Đối mặt với dung mạo xuất sắc đến vậy, lại vô cùng hợp khẩu vị của mình, Hứa Mộ Triều còn chưa nghĩ được gì, dục vọng trong cơ thể đã ùn ùn kéo tới.

Sắc mặt cô nhất thời trầm xuống.

Anh ta cũng đang chăm chú nhìn cô.

Đối với chuyện nam nữ, lúc ở trung học, Hứa Mộ Triều từng thầm mến một người, nhưng đến khi học đại học lại không gặp được người con trai nào khiến cô rung động thật sự. Cho nên kinh nghiệm ít đến thảm thương. Vì vậy, cô rất buồn phiền về dục vọng bộc phát trong thân thể mình. Nên không để ý thấy người con trai kia cũng đang nhìn chằm chằm vào phần da thịt trắng nõn lộ ra sau lớp áo ngủ của cô.

“Anh nghỉ ngơi đi.” Hứa Mộ Triều cúi thấp đầu, xoay người rời đi. Anh ta là tù nhân của cô, cô đã từng mất thể diện ở trước mặt anh. Điều này khiến cô cảm thấy bị sỉ nhục, kiên quyết không để xảy ra lần thứ hai.

Nhưng Hứa Mộ Triều lại nghe thấy giọng nói của anh ta vang lên sau lưng mình, giống như đang lẩm bẩm: “Thân là một bán thú, chắc cô đè nén rất khổ sở?”

Có lẽ vẫn còn yếu nên giọng nói của anh hơi uể oải, càng thêm phần trầm ấm đầy mê hoặc: “Khuất phục gien và bản năng, có gì đáng xấu hổ? Tôi cũng có ham muốn đối với cô. Có lẽ. . . . . . Chúng ta có thể thử một lần?”

Hứa Mộ Triều quay đầu lại nhìn anh.

Anh nói gì? Anh cũng có ham muốn, có thể thử một lần?

Trong lòng Hứa Mộ Triều mãnh liệt dậy sóng. Đối với đề nghị của anh, phản ứng đầu tiên của cô là kiên quyết cự tuyệt. Nhưng lúc nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh sâu thăm thẳm kia, cô lại chần chừ.

Ham muốn càng ngày càng mãnh liệt. Hai ngày nay tiếp xúc với đàn ông loài người, cảm giác dày vò này cũng ngày càng sâu sắc, thậm chí thỉnh thoảng đầu óc cô như choáng váng mơ hồ đi. Cảm giác này vô cùng nguy hiểm.

Nhưng bên cạnh cô đều là người thú, nếu có một ngày, cô không thể khống chế ham muốn, chẳng lẽ cô lại cùng đám người thú đó…? Người đàn ông trước mắt mặc dù không rõ lai lịch, chủ động mời chào cô “Thử một lần” nhất định có mưu đồ gì khác. Nhưng ít ra anh ta cũng là con người, lại ở trong sự khống chế của cô. Hơn nữa, anh ta nói rất có lý – ham muốn của cô là do gien và bản năng thôi thúc, có lẽ nên thỏa mãn hơn là kìm nén nó.

Cô có thật sự muốn thử một lần không?

Hoàng hôn buông xuống ngoài cửa sổ, nền trời nhuộm màu tím sẫm vô biên vô hạn. Thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hú dài, khiến thế giới người thú càng có vẻ trống trải thê lương.

Vậy mà, lúc này, Hứa Mộ Triều lại không nghe được gì, cũng không nhìn thấy gì nữa.

Chăn đã bị quăng thành một đống dưới đất từ lâu. Ông lão quân y đã vệ sinh cẩn thân cho anh, cơ thể thanh niên không có gì che đậy hoàn toàn hiện ra trước mắt cô. Cho dù trước ngực, trước bụng và tay chân đều băng bó dày đặc nhưng vẫn không che lấp được những đường cong hoàn mỹ rắn rỏi.

Hai mắt Hứa Mộ Triều tối lại, khẽ nói với anh: “Có lẽ anh sẽ hối hận vì đề nghị của mình. . . . . .”

Khẽ chạm, nắn bóp, ve vuốt. . . . . .

Khẽ chạm, nắn bóp, ve vuốt. . . . . .

Khẽ chạm, nắn bóp, ve vuốt. . . . . .

Hứa Mộ Triều dạng chân ngồi trên người anh, những ngón tay không ngừng chạm vào từng tấc da thịt trên thân thể anh. Đầu ngón tay nóng bỏng như lửa. Cảm giác nóng rực, bức bối quen thuộc cũng dần dần lan tỏa. Đồng thời, cô cũng cảm thấy, có một bộ phận nào đó của anh dưới đùi cô, đang từ từ sưng to lên. Điều này khiến cô hơi hoảng sợ.

Mà anh mặc dù không động đậy được, chỉ nằm im chờ cô dò xét nhưng ước chừng hơn mười phút sau, anh cũng không nhịn được nữa, cất giọng khàn khàn hỏi: “Cô. . . . . . Chẳng lẽ cô không có kinh nghiệm gì sao?”

Khuôn mặt Hứa Mộ Triều đỏ bừng, không lên tiếng. Cô không biết phải làm sao. Cho dù cô sắp điên lên mất, cô cũng không thể dùng tay nâng vật kia của anh, nhét vào trong cơ thể mình được.

Bỗng nhiên anh cúi đầu nở nụ cười. Hứa Mộ Triều bối rối, mơ hồ cảm thấy nụ cười của anh có mấy phần chế nhạo.

Không đợi cô được nữa, anh thấp giọng nói: “Eo, đè xuống dưới. Mặt với ngực, áp sát vào tôi.”

“Ai nói tôi không biết?” Hứa Mộ Triều mạnh miệng, hành động cũng không được tự nhiên. Cô run rẩy hạ thấp người, làm theo chỉ dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.