Nữ Hoàng Ai Cập

Chương 47: Mang thai (2)




Chỉ có nơi này thích hợp, cô chịu khó ở tạm đây một đêm vậy.”Thiếu tá nhỏ giọng nói, đồng thời liếc mắt về phía sau, dặn dò, “Đây là phạm nhân của chúng tôi, cô không cần để ý đến, cũng cấm tiếp xúc với hắn, hiểu chưa?

Hứa Mộ Triều gật đầu: “Tôi sẽ không nhiều chuyện.”

Thiếu tá đưa tay kéo thấp vành nón, nhảy xuống xe.

Đây là chiếc xe đi giữa đoàn. Thiếu tá trói chặt hai tay Hứa Mộ Triều nhét vào trong xe. Điều này rất hợp ý cô. Lúc cô mai phục gần đó, đã cảm thấy chiếc xe này có gì đó bí ẩn.

Khi cô vừa xuất hiện, có ít nhất mười binh lính lập tức chạy đến vây quanh chiếc xe này mà không phải chiếc xe của thiếu tá. Tất nhiên chiếc xe này có điều kỳ lạ.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

Vừa bước vào trong, tất cả đều sáng tỏ. Trong xe có một người đàn ông bị nhốt, Phạm nhân” theo lời thiếu tá chính là một người đàn ông vô cùng đặc biệt.

Hai cánh tay anh ta bị khóa trên vách thùng xe.

Anh ta chính là nguyên nhân mà quân đội loài người mạo hiểm xâm nhập vào địa bàn của thú tộc sao? Trong ánh sáng màu da cam dìu dịu, trước bức tường màu trắng bạc, người đàn ông này thoạt nhìn rất ấn tượng.

Thân thể anh ta bị xích thành hình chữ Đại (大) trên vách tường. Vai rộng, eo nhỏ, từng đường cong rắn chắc mạnh mẽ. Vô số sợi xích đen bằng kim loại giống những con rắn tham ăn, xuyên qua lòng bàn tay, bàn chân loang lổ vết máu của anh ta, tàn nhẫn đóng anh ta dính vào tường.

Anh ta mặc một chiếc quần tơi tả màu xám trắng. Trên thân hình vạm vỡ màu lúa mạch rải đầy những vết thương. Thoạt nhìn, khiến anh ta còn mạnh mẽ, đầy dã tính hơn cả mấy thuộc hạ Người báo của Hứa Mộ Triều.

Râu ria lộn xộn rối bù, che gần một nửa khuôn mặt anh, trông thật lôi thôi, nhếch nhác.

Chỉ có hàng lông mày đen như mực hơi xếch lên, trông hết sức tuấn tú là trái ngược với dáng vẻ cuồng dã tang thương của anh ta lúc này. Hứa Mộ Triều cảm thấy, khuôn mặt này rõ ràng phải thuộc về một chàng trai tao nhã lịch sự, chứ không phải là ông chú hoang dã khốn khổ trước mắt.

Bộ dạng này có vẻ hơi đáng thương. Con người luôn nghĩ ra những biện pháp tàn bạo nhất để tra tấn đồng loại của mình. Cô đứng cách anh ta hơn một mét hỏi: “Này, vì sao anh lại bị giam ở đây?”

Xiềng xích hơi rung lên, người đàn ông chậm rãi mở mắt. Dưới ánh đèn, đôi mắt anh ta giống như đáy hồ sâu thẳm, trong trẻo bức người.

“Không liên quan tới cô.” Anh ta nói, giọng rất trầm khàn.

Hứa Mộ Triều khua khua chiếc xích trên cổ thay: “Kẻ thù của kẻ thù là bạn bè… có lẽ chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Người đàn ông không thèm để ý tới cô, nhắm mắt lại. Một lát sau, hình như anh ta cảm nhận được điều gì đó, lại mở mắt ra, trông thấy đôi mắt sáng ngời của Hứa Mộ Triều đang quan sát mình. Sắc mặt anh ta càng lạnh lùng hơn: “Tôi không cần bất kỳ ai giúp đỡ, đặc biệt là phụ nữ.” Anh ta nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện với cô nữa.

Hứa Mộ Triều cảm thấy người này thật là đặc biệt.

Trong lòng cô, hầu hết con người trên thế giới này đều biết khuất phục cúi đầu để sinh tồn, ngay cả đám người thú dưới quyền cô, khi bị bắt giữ đều biết phải ăn nói khép nép để đổi lấy tính mạng. Nhưng người đàn ông này, rõ ràng đang ở trong hoàn cảnh khốn khổ như thế, lại không hề mở miệng cầu xin, từ chối sự giúp đỡ của cô. Nên nói rằng anh ta rất ngông nghênh hay là quá cứng nhắc đây?

Hứa Mộ Triều đang định thăm dò thêm vài câu nữa bỗng nhiên há miệng thở dốc, cứng đờ ra vì cơ thể cô đột nhiên truyền đến một luồng hơi nóng đầy kích thích.

Không thể nào? Chẳng lẽ lại vì kẻ đầu tóc lôi thôi, máu me đầy người này? Anh ta rõ ràng là loại người cô ghét nhất, nhưng cô lại cảm thấy kích thích mãnh liệt hơn rất nhiều.

Cô ngẩng đầu nhìn anh ta một chút, ngay tức khắc hiểu ra nguyên nhân. Dù bộ dạng anh ta rất lôi thôi nhếch nhác nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới cơ thể đầy nam tính hoàn mỹ kia – lại là một thân hình tráng kiện, bị trói buộc và hoàn toàn không có sức phản kháng.

Hứa Mộ Triều lùi lại mấy bước, cúi đầu tựa vào vách tường, im lặng không nói gì nữa. Cánh tay cô trườn xuống, cấu vào đùi mình thật mạnh, để sự đau đớn hòa tan khắp cơ thể, giúp cô kiềm chế cảm giác rạo rực này.

Thật buồn cười làm sao! Ở trong lòng địch lại có phản ứng sinh lý?

Cô nhắm chặt hai mắt lại bắt đầu hồi tưởng. nhớ lại cả thành phố tràn ngập Zombie, nhớ lại vì muốn sống sót cô đã dẫm lên máu thịt của bao nhiêu người. Hồi tưởng lại mấy năm gần đây, cô cùng với các thú binh thô bạo nhưng ngay thẳng cùng nhau trải qua khoảng thời gian gian nan mà vui vẻ, đầy nhiệt huyết.

Dần dần, cả nội tâm lẫn thân thể cô đều bình tĩnh lại. Trong xe khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng động cơ ô tô rầm rĩ.

Hứa Mộ Triều chỉ mơ màng trong chốc lát, bống nhiên bừng tỉnh.

Xe ô tô vẫn chạy êm ru, vững vàng như cũ. Theo bản năng cô ngẩng đầu lên, liếc mắt liền nhìn thấy thân thể khiêu gợi của người đàn ông kia, từ đường cong rắn chắc trên bả vai xuống ngực, tiếp tục chạy xuống dưới thắt lưng. Có lẽ trong đêm khuya, dục vọng của con người cũng trở nên mãnh liệt hơn. Tự dưng cô lại cảm thấy làn da màu lúa mạch kia hấp dẫn đến không ngờ.

Bỗng nhiên cô không muốn kiềm nén nữa, ý chí kiên cường bỗng chốc sụp đổ ngay giờ phút này. Cô thầm nghĩ, không biết thử phóng túng một lần sẽ có cảm giác như thế nào?

Dù gì cô cũng là một đại tướng tay nắm trọng binh của thú tộc, cho dù có cùng kẻ tù tội này làm những chuyện không nên làm đi chăng nữa thì quyền lực và thực lực của cô cũng đủ để đối phương phải khuất phục.

Người đàn ông kia vẫn cúi đầu nhắm mắt như cũ, nên không nhìn thấy được sự biến hóa trong tâm tình của cô. Hứa Mộ Triều lại bị dáng vẻ trầm tĩnh của anh ta mê hoặc, rốt cuộc cũng xông tới, cắn vào bả vai của anh ta… mùi vị của đàn ông, thật sự rất tuyệt.

Anh ta mở to mắt kinh ngạc nhìn cô. Đôi mắt trước kia sắc bén là thế, vào lúc này lại có vẻ hơi đờ đẫn.

Hứa Mộ Triều nói: “Tôi không muốn như vậy, nhưng không thể kiềm chế được bản thân… tôi sẽ bồi thường cho anh.”

Anh ta vẫn không nói một lời. Tuy Hứa Mộ Triều ghét nhất là mấy người râu ria xồm xoàm. Nhưng đôi mắt anh ta trong suốt lại đen láy, thật sự rất đẹp. Cô nhẹ nhàng hôn lên mắt anh ta, vươn tay xé rách quần anh.

Đôi chân dài rắn chắc như trong tưởng tượng, vật nam tính to lớn nhô lên giữa khu rừng rậm rạp màu đen, hiện ra trước mắt cô. Đầu Hứa Mộ Triều nóng lên, cô nhịn không được nhẹ nhàng gặm cắn, dọc theo ngực xuống dưới thắt lưng, xuống đến dục vọng đang dâng trào dưới đùi… Để lại dấu vết trên từng tấc da thịt.

Vật nam tính của anh ta căng lên, ướt át. Hứa Mộ Triều tay chân luống cuống, nhanh chóng tự cởi quần đùi của mình,cầm vật đàn ông nhét vào trong cơ thể. Cảm giác khi hai thân thể hợp lại thành một thật xa lạ, cô dùng sức đong đưa cơ thể, cảm giác tê dại, tê dại, dần dần đưa cô lên đỉnh…

Trong nháy mắt, giống như trong đêm đông lạnh buốt, tuyết đọng trên núi cao bỗng chốc bị hòa tan thành nước, tạo thành một dòng thác khổng lồ ầm ầm ập xuống!

Cảm giác run rẩy tột cùng, kéo dài lâu thật lâu mới từ từ lắng xuống. Hứa Mộ Triều buông người đàn ông ra, nhắm mắt lại, thở dài thoả mãn : “A aiiiiii…”

Bỗng nhiên cô có cảm giác không ổn.

Cô mở choàng mắt ra, luồng sáng bất ngờ rọi vào, đặc biệt chói mắt. Hứa Mộ Triều giật mình cúi đầu nhìn, quần áo trên người vẫn còn nguyên. Lại nhìn sang người đàn ông, quần dài vẫn còn nguyên vẹn trên người anh ta.

Hứa Mộ Triều ngước mắt lên.

Đôi mắt sắc bén của người đàn ông đang trợn to nhìn cô, ánh mắt hơi kỳ lạ rất khó diễn tả bằng lời.

Thì ra lại là một giấc mơ … Mặt Hứa Mộ Triều nóng bừng. Đây là lần đầu tiên cô phát sinh quan hệ với một người đàn ông cụ thể trong giấc mơ. Mà người đàn ông này lại đang cách cô có vài mét. Tuy cô vốn không sợ trời không sợ đất, lúc này vẫn vô cùng xấu hổ đến mức muốn kiếm cái lỗ mà chui vào.

Bỗng nhiên, một tiếng động rất khẽ truyền đến, ánh mắt hai người lập tức cảnh giác nhìn về phía cửa hông toa xe. Một sĩ quan cao lớn đẩy cửa bước vào, còn thuận tay khóa trái cửa lại.

“Lính đánh thuê.” Người sỹ quan xa lạ trắng trẻo đẹp trai, chỉ là đôi mắt nhỏ dài có vẻ nham hiểm. Hắn ta nhìn Hứa Mộ Triều chằm chằm, “ Tôi là thiếu uý Tống Huyên, cô có hứng thú theo tôi không?”

Hứa Mộ Triều đứng thẳng người lên, lạnh lùng nói: “Không có hứng thú.”

Tống thiếu uý nhìn cô cười cười, bắt đầu xoay người cởi quần.

Hứa Mộ Triều theo dõi hắn ta, trong lòng hơi tức giận, tên này đang nghĩ cái quái gì đây? Đúng là tức chết mà. Nhưng đoàn xe còn chưa tiến vào vòng mai phục của thú binh, nếu lúc này cô làm ầm ĩ lên thì hình như chưa thích hợp lắm.

Gã thiếu uý thấy cô không động đậy, liền nhanh chóng cởi quần, trần truồng cười tủm tỉm bước tới gần cô.

“Anh mà dám chạm vào tôi, tôi sẽ giết anh ngay!” Hứa Mộ Triều thản nhiên nói. Lúc này nếu Đại Vũ có mặt ở đây, cậu ta sẽ hiểu rõ trọng lượng của lời uy hiếp này.

Nhưng Tống thiếu uý lại không biết.

Hắn ta vốn xuất thân quý tộc, lúc này đây hắn chỉ nhìn thấy toàn thân người thiếu nữ trước mặt đang run nhè nhè, làn da trắng nõn mềm mại lộ ra bên ngoài, hồng hào mềm mại. Trong mắt Tống thiếu uý, Hứa Mộ Triều uy hiếp như vậy chẳng qua là đang ấm ức tủi thân, không có khả năng chống trả.

Đương nhiên trong mắt những người khác, cũng có cảm giác giống vậy.

“Dừng tay.” Giọng nói lạnh lùng khàn khàn vang lên từ người thứ ba bị lãng quên trong toa xe.

Tống thiếu uý ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên: “Một tên kẻ tử tù như mày lại dám xen vào chuyện của tao?” Lần này hắn bị phái tới đây áp giải tên tử từ không rõ lai lịch này, trong lòng vốn đã không thoải mái rồi.

Nhân cơ hội đó, Hứa Mộ Triều lùi sang một bên. Trong mắt hai người đàn ông, đó là bị hoảng sợ trốn tránh lui về phía sau, nhưng trên thực thế, cô đang suy nghĩ lát nữa lột sạch sẽ Tống thiếu uý ném cho đám thú cái.

“Lính đánh thuê, cô có thể lớn tiếng kêu cứu.” Người đàn ông bị xích khinh miệt nhìn Tống thiếu uý. “Để cho những đồng nghiệp của vị thiếu úy này đến xem, hắn đã vi phạm kỷ luật quân đội của loài người, ngang nhiên cưỡng ép nữ chiến sĩ.”

“Mày…” Tống thiếu uý oán hận nhìn người đàn ông kia, lại nhìn Hứa Mộ Triều đang ngồi dưới sàn xe.

Hứa Mộ Triều lạnh lùng nhìn hắn: “Thiếu uý, anh sẽ hối hận vì hành động vừa rồi.”

Dường như cũng sợ những binh lính khác biết được, Tống thiếu uý tức tối nhìn hai người một lúc rồi nhặt quần lên, nhảy khỏi xe.

Hứa Mộ Triều không nghĩ rằng người đàn ông này lại giúp mình, xem ra tuy tính tình hắn cao ngạo lạnh lùng nhưng cũng là một người tốt. Cô nói: “Cám ơn anh.”

Anh ta im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Cô đã có dục vọng, sao lại cự tuyệt tên đó?”

“…” Trong lòng Hứa Mộ Triều run lên nhưng giọng nói vẫn cố tỏ ra trấn định: “Anh nói cái gì?”

Anh ta ít lời nhưng nhiều ý: “Tiếng kêu của cô rất lớn”

Hứa Mộ Triều mới vỡ lẽ.

Chắc chắn lúc nãy nằm mơ đã nói ra tiếng rồi. Tuy cô ở cùng đám người thú lâu ngày, cũng không kiêng kỵ mấy tiết mục tiếu lâm mặn trong quân. Nhưng đối với việc nam nữ hoan ái thực tế lại chẳng có chút kinh nghiệm gì. Lúc này bị một người đàn ông xa lạ phát hiện, khiến cho cô không khỏi xấu hổ.

Nhưng chỉ lát sau, Hứa Mộ Triều đã trấn định nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào người đàn ông, không hề yếu thế: “Có dục vọng cũng không phải là xấu, khuất phục dục vọng mới đáng xấu hổ. Anh nên cảm tạ ý chí của tôi, nếu không hiện tại… người kêu có khi lại là anh.”

Người đàn ông ngẩn ra, đôi mắt đen láy nhìn khuôn mặt tự tin của cô, một lúc sau đột nhiên nở nụ cười: “Thú vị lắm.”

Hứa Mộ Triều sửng sốt.

Hóa ra anh ta là một quân nhân, dù lúc này vẫn bị đóng đinh trên vách xe một cách tàn nhẫn, vốn là một hình ảnh máu me ghê rợn. Nhưng khi anh ta mỉm cười vẫn toát lên vẻ kiên nghị của quân nhân. Bộ râu quai nón lôi thôi kia cũng không còn chướng mắt nữa, lại có phần khôi ngô, tuấn tú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.