Nữ Hộ

Chương 30: Đùa nghịch món đồ chơi?




Phong Phi Vân không cho là đúng nói:

- Không lẽ tu vi của bọn họ mạnh hơn Tiêu Thiên Duyệt?

- Ngươi cảm thấy cho rằng tu vi của mình mạnh hơn Tiêu Thiên Duyệt?

Lưu Tô Tử nói:

- Tuy ta chưa đánh nhau với Tiêu Thiên Duyệt, không rõ tu vi của hắn mạnh cỡ nào, nhưng hắn đã được gọi là sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam thì chắc chắn tu vi của ngươi bây giờ không giết hắn được.

- Ta không biết ngươi dùng cách gì giết Tiêu Thiên Duyệt, nhưng ngươi nên biết Cửu Tiêu tiên thành phái ra thiên kiêu không yếu hơn Tiêu Thiên Duyệt, ngươi có mấy phần nắm chắc ngay mặt giết cường giả đẳng cấp cỡ Tiêu Thiên Duyệt thì trong lòng ngươi tự hiểu.

Lưu Tô Tử không uổng là nữ nhân thông minh tuệt đỉnh, nàng nhìn chính xác mọi chuyện.

Lưu Tô Tử nói đúng, Phong Phi Vân giết được Tiêu Thiên Duyệt vì ba lý do. Một, khi ấy trong Bất Tử điện giam cầm linh khí, chỉ có thể dựa vào lực lượng thân thể. Hai, Tiêu Thiên Duyệt bị thương nặng. Ba, lúc đó Tiêu Thiên Duyệt bị nước lạnh màu đỏ đóng băng.

Có thể nói Phong Phi Vân giết được Tiêu Thiên Duyệt toàn nhờ vào may mắn, hơn nữa các loại thiên thời địa lợi đứng về phía hắn.

Đương nhiên bây giờ Phong Phi Vân đã đến đỉnh Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, lại tu luyện năm tòa vực, dù đối diện Tiêu Thiên Duyệt thời kỳ đỉnh cao cũng không sợ.

Mới rồi đấu với Lưu Tô Tử Phong Phi Vân chỉ dùng ba phần lực lượng.

Hồng Diệp Tinh là trung tâm nguyên Diệp Hồng cảnh, có tổng cộng tám khối đại lục.

Đại doanh Bán Yêu Minh nằm ở đại lục huyền bí, khu vực nghèo nàn nhất trong tám khối đại lục.

Phong Phi Vân nói muốn đi chợ Băng Hà bán yêu thi đổi linh thạch, Lưu Tô Tử cản lại.

- Ngươi bán yêu thi mà đi chợ tiên nhỏ như chợ Băng Hà sẽ bán lỗ, trực tiếp đến Thiên Thu thần thành đi. Nơi đó có ngàn vạn cửa hàng tiên, chợ tiên, có chợ lớn hơn hẳn toàn Trung Ương vương triều thứ sáu. Đồ vật trong đó nhiều còn hơn những gì ngươi đã thấy cả đời này.

Lưu Tô Tử cảm thấy Phong Phi Vân là nhà quê lên tỉnh, chưa thấy qua tiên thị, thần thànthhật sự.

Lưu Tô Tử suy tư giây lát:

- Vừa lúc bản công tử hôm nay rảnh, mang nhà quê như ngươi đi kiến thức thần thành phồn hao của Hồng Diệp Tinh.

- Không dám làm phiền Tử công tử . . .

Phong Phi Vân thấy Lưu Tô Tử là lạ, trước kia nàng xem thường hắn, đứng gần một chút cũng đã hạ thâp thân phận. Hôm nay Lưu Tô Tử chủ động đòi dẫn hắn đi kiến thức thần thành của Hồng Diệp Tinh.

Phong Phi Vân thầm nghĩ:

- Có lẽ vì nàng công nhận tu vi của ta, hơn nữa ta giết Tiêu Thiên Duyệt nên nàng có hảo cảm, mới xem trọng ta.

Lưu Tô Tử bừng bội lườm Phong Phi Vân:

- Nói nhảm nhiều quá vậy? Ngươi nghĩ không có bản công tử dẫn đi thì một bán yêu có thể vào thần thành sao?

Phong Phi Vân cười nói:

- Thế thì kính nhờ Tử công tử dẫn đường, chờ bán được linh thạch chắc chắn sẽ mời công tử uống rượu ăn thịt.

- Vậy phải xem ngươi có đuổi kịp ta không.

Lưu Tô Tử thi triển thân pháp biến thành đường cong màu tím xinh đẹp, vượt qua một ngọn núi bay nhanh ra thiên ngoại.

Lưu Tô Tử muốn thăm dò tu vi của Phong Phi Vân.

Hồng Diệp Tinh áp chế lực lượng, linh khí của tu sĩ nhưng đến đẳng cấp cỡ Lưu Tô Tử, Phong Phi Vân vẫn có thể thi triển thân pháp cực độ,bộc phát tốc độ không tầm thường.

Phong Phi Vân cười cười, thi triển luân hồi tật tốc biến thành một chuỗi cái bóng đuổi theo Lưu Tô Tử. Rất nhanh Phong Phi Vân bắt kịp Lưu Tô Tử, đi song song với nàng.

Phong Phi Vân cười hỏi:

- Tật tốc của Tử công tử là gì? Có vẻ không tầm thường.

Lưu Tô Tử như chim én, người phát ra luồng sáng nhanh đến khó thấy rõ thân hình.

Lưu Tô Tử khá là giật mình vì Phong Phi Vân đuổi kịp mình, nhưng mặt ngoài không lộ vẻ gì.

Lưu Tô Tử lạnh lùng cười:

- Thần tốc trong gia tộc, lưu ly phi điện. Còn bán yêu nhà ngươi tu luyện tật tốc gì mà có thể đuổi kịp lưu ly phi điện?

- Nếu Tử công tử đuổi kịp thì ta sẽ nói cho!

Phong Phi Vân nhếch mép, tốc độ tăng nhanh gấp đôi, tóc dựng đứng sau gáy.

Lưu Tô Tử nhe răng trắng, khép quạt lại, người phát ra tia điện, tốc độ tăng vọt biến thành tia chớp đuổi theo Phong Phi Vân.

Một canh giờ sau, Phong Phi Vân đến Thương Thiên Tế Cốt Kiếm Đạo nằm ở phía tây đại lục huyền bí trước Lưu Tô Tử. Phong Phi Vân đứng ở phía xa nhìn. Tường thành cao ngất đâm mây, như có con rồng to nằm ngang chặt đứt đường đi, không khí trang nghiêm mà cổ kính.

- Đây là một tòa thần thành có lịch sử mấy ngàn vạn năm.

Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn thần thành phương xa, thấy khí tượng tập hợp bên trên có "Tiên hải Thanh Liên", "Bạch long quán nhật", "Cửu thiên quân vương", đủ mọi khí tượng tụ thành biển.

Nơi này tuyệt đối là thánh địa trong thánh địa tu luyện.

Thần thành Hồng Diệp Tinh tụ tập đại thế lực, đại nhân vật thật sự. Có một phủ đệ trong thần thành toàn là có lai lịch lớn, người bình thường không dám trêu vào.

Tổ trạch của mấy Trung cổ thế gia đa số đặt trong cá thần thành, từ thượng cổ truyền thừa đến bây giờ.

Có thể nói ngươi trêu vào dân chúng trong thần thánh rất có thể Sau lưng kẻ đó có bối cảnh siêu khủng.

Lưu Tô Tử chạy đến bên ngoài Thiên Thu thần thành, tốc độ kém xa Phong Phi Vân:

- Phong bán yêu, rốt cuộc ngươi tu luyện loại tật tốc gì? Tại sao hơn xa lưu ly phi điện?

Phong Phi Vân cười nói:

- Tử công tử không đuổi kịp ta thì tại sao ta phải nói?

- Hãy bán tật tốc của ngươi cho ta, khai giá bao nhiêu đều được.

Lưu Tô Tử không phải loại người dám chơi không dám chịu, nàng quan tâm tật tộc trong tay Phong Phi Vân hơn. Không có nhiều thứ vượt qua tốc độ lưu ly phi điện trong Diệp Hồng cảnh này.

Phong Phi Vân dứt khoát:

- Không bán!

Lưu Tô Tử biết rõ tính cách Phong Phi Vân nên không nài ép mua, nàng dẫn nàng vào Thiên Thu thần thành.

Bốn thân phận bán yêu như Phong Phi Vân không có tư cách vào thần thành, nhưng có Lưu Tô Tử dẫn đường lại khác.

Lưu Tô Tử lấy ra lệnh bài cảnh chủ phủ, hai lão nhân trông cửa Thiên Thu thần thành sợ hãi quỳ xuống đất.

Thiên Thu thần thành đúng là rất phồn hoa, tụ tập một đám nhân vật trên đỉnh cao nhất. Tùy thời thấy một số cường giả lướt qua bên cạnh, Khí thế khổng lồ khiếp hồn người.

Những tu sĩ có thể điuè khiển xe, linh thú trong thần toàn thì lai lịch không nhỏ, toàn là Trung cổ thế gia, tiên thành, thánh phủ. Mọi người nhường đường cho bọn họ.

Con đường cổ xưa trải luyện thần thạch, bị giẫm mấy trăm vạn năm cũng sẽ không vỡ.

Kiến trúc cổ xưa hai bên đường toát ra ánh sáng bảo khí thần tính, như kiến trúc trên thiên cung rơi xuống trần gian.

Cổ thụ trồng bên đường thô to như tiên thụ, lá cây che rợp trời, có giao long ở trên cây.

Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử đi qua một tòa cung khuyết phồn hoa hơn cả hoàng cung, tinh thạch trải đường, cột điêu bằng linh mộc vạn năm. Một số linh lộ lơ lửng trên cung khuyết, một số nữ nhân xinh đẹp quyến rũ lướt qua tinh lộ, có ôm tỳ bà, có tay cầm địch bước vào cung khuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.