Nữ Hộ

Chương 13: Huyền khí chi hải (2)




Edit: Thiên Kết

Điện thoại di động vô lực từ trong tay rơi xuống, Lâm Duệ bỗng có cảm giác muốn ngất xỉu, phải dựa vào cạnh bồn rửa mặt, mới có thể giữ vững thân thể đứng yên tư thế.

Trong khoảnh khắc đó, anh ta cảm thấy rất sợ. Anh ta không chỉ sợ kim cương không cánh mà bay, càng sợ tín ngưỡng nhiều năm của mình cũng sắp sụp đổ.

Nếu như…. Nếu như nhà họ Trương cũng đang lừa gạt anh ta, lợi dụng anh ta……..

Lâm Duệ nhắm chặt mắt lại, không dám nghĩ thêm.

Điện thoại di động rung lên một lần nữa, trên màn hình xuất hiện tên Ellen. Anh ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vài giây, dùng hết sức hít một hơi, ngồi xổm xuống, cầm điện thoại lên.

“Này, Lori, cậu mở máy tính lên ngay đi. Sáng nay vừa mở cửa, A.E đã rớt 0.5 điểm. Ha ha, chúc mừng……..”

Ở đầu bên kia Ellen khoan khoái cất tiếng cười, nhưng đối với Lâm Duệ vào giờ phút này chính là sự châm chọc lớn nhất.

“Ellen.” Anh ta nhẹ giọng cắt đứt lời nói của đối phương, giọng nói bình tĩnh đến dọa người: “Trái tim của Chloe………mất rồi.”

“Cái gì?” Ellen sợ đến mức thiếu chút nữa đã đánh rơi điện thoại xuống bồn cầu: “Cậu…cậu, cậu nói rõ xem. Làm sao lại mất? Không phải viên kim cương nằm trong tay Trương Tử Nam sao?”

Cũng không trách tại sao anh ta lại khẩn trương như vậy, phải biết, giá trị của viên kim cương kia cũng đủ để cho Lâm thị ngập trong nợ nần, giá trị cổ phiếu rớt xuống bằng không.

Nếu như chỉ là hiểu lầm thì cũng còn may, nhưng nếu thật sự mất, bọn họ tiếp nhận cái công ty A.E rách nát này, cũng không có chút ý nghĩa nào.

Mồ hôi lạnh của Ellen cũng tuôn ra, anh ta dùng sức lau một cái: “Trước tiên cậu đừng có gấp, hiện tại tôi sẽ gọi điện cho lão Lục, anh ấy có nhiều tai mắt như vậy, nhất định sẽ biết chút ít gì đó.”

Đúng vậy nha, tai mắt anh ta nhiều như vậy, nhất định sẽ biết rất nhiều việc. Lâm Duệ cười: “Không cần, để tự tôi hỏi anh ấy.”

Điện thoại kết nối vô cùng nhanh, Lâm Duệ cũng không nói vòng vo, trực tiếp nói ngay vào trọng tâm: “Trái tim Chloe mất rồi, thật sự bị mất.”

“Ừ.” Lục Minh Viễn nhàn nhạt đáp một tiếng, giống như không có chút kinh ngạc nào.

“Anh không có cái gì muốn nói sao?”

“Cậu muốn tôi nói cái gì?” Lục Minh Viễn thay đổi tư thế, nhàn nhã tựa vào ghế salon, giọng nói hẳn là cực kỳ ôn hòa.

“Nhà họ Trương vẫn muốn để cho cậu quên sự thật cậu là người họ ‘Lâm’, nhưng chính bản thân cậu không nên quên. Nếu tin sai người, chọn sai đường, sẽ phải tự gánh lấy hậu quả.”

“Chọn sai đường……..” Lâm Duệ cười ảm đạm: “Cho tới nay, trước mặt tôi đều chỉ có một con đường, tôi còn có lựa chọn khác sao?”

Nghe ra giọng nói Lâm Duệ có oán giận, Lục Minh Viễn đáp: “Những thứ này đều là do mẹ cậu tạo ra, không liên quan đến cậu.”

“Mẹ tôi?” Lâm Duệ sửng sốt. Mẹ anh ta tới bây giờ vẫn ở trong hoàn cảnh người bị hại, bà có thể làm sai cái gì?

Lục Minh Viễn dường như có thể tưởng tượng đến vẻ mặt không thể tin hiện tại của Lâm Duệ.

Anh đỡ trán một cách bất đắc dĩ: “Người đối tốt với cậu không nhất định sẽ nói thật với cậu. Đạo lý này chẳng lẽ hôm nay cậu mới hiểu?”

Im lặng ngắn ngủi trôi qua, tức giận xông lên trong người Lâm Duệ, giọng nói anh ta khàn khàn, gầm nhẹ nói: “Nhà họ Trương rốt cuộc đã lừa tôi bao nhiêu? Anh biết từ lúc nào? Tại sao…….Tại sao không nói sớm cho tôi biết?”

Lục Minh Viễn vốn vẫn im lặng, nghe được vấn đề cuối của Lâm Duệ thì đột nhiên bật cười.

Chính giọng cười này, khiến cho đầu óc Lâm Duệ đột nhiên tỉnh táo.

Đúng như vậy nha, anh ta làm sao lại phải nói với mình? Anh ta ước gì mình

Với Tô San cãi nhau long trời lở đất, sau đó sẽ làm ngư ông đắc lợi.

Vậy hiện tại vì sao anh ta lại nói?

Bởi vì chính mình đã hoài nghi nhà họ Trương, coi như nếu anh ta không nói ra mình cũng đi điều tra, cho nên anh ta mới mượn nước đẩy thuyền.

Đây chính là Lục Minh Viễn, bộ mặt thật của một con buôn.

Lâm Duệ cảm thấy có chút rét run, anh ta cúp điện thoại, trở về phòng khách ngồi xuống, đem thân thể cuốn vào trong cái mềm len màu đỏ chót.

Cái mềm này là Tô San đưa cho anh ta, trước kia rõ ràng là rất ấm áp, nhưng hôm nay tại sao anh ta cảm thấy càng lúc càng lạnh cơ chứ?

Lâm Duệ từ từ nhắm nghiền hai mắt, linh hồn giống như đang thoát ra khỏi thân thể, dừng lại trên không trung, cười nhạo chính mình.

Nhìn điện thoại trong tay, sắc mặt Lục Minh Viễn có chút phức tạp. Chỉ là, anh không có nhiều thời gian lãng phí lúc này.

Ngẩng đầu nhìn bên ngoài một chút, đã đến lúc anh hẹn hò với Tô San.

Khi đến nhà hàng, ở xa xa đẫ nhìn thấy bóng dáng Tô San, cô đang quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng giống như đang chờ đợi ai đó.

Trong chớp mắt Lục Minh Viễn không tự chủ hiện lên chút nụ cười. Anh chậm rãi đi tới, vừa muốn chào hỏi, khi nhìn thấy người ở bên cạnh Tô San thì lông mày ngọn núi hung hăng nhíu lại, mọt tiếng ‘đến sớm vậy’ cũng kẹt cứng trong cổ họng.

Nhất là khi Wayne lại đứng lên đối diện với anh khéo léo vuốt cằm nói: “Chú Lục.” Quả thật khiến Lục Minh Viễn hoài nghi, có phải hôm nay mặt trời mọc ở phía Nam.

“A, anh tới rồi?” Tô San cũng nhìn thấy Lục Minh Viễn, vội vàng chào hỏi: “Ngồi đi, đứng làm gì?”

Nhân viên phục vụ vội vàng kéo ghế cho Lục Minh Viễn, anh nhìn Wayne, sắc mặt lạnh nhạt ngồi xuống.

“Điện hạ Wayne tại sao ngài lại ở chỗ này?”

Trên mặt Tô San hiện lên vẻ lúng túng: “Sáng nay em dậy muộn, không kịp cho cậu ấy ăn trưa, cho nên dẫn đi chung.”

Tay Lục Minh Viễn đang mở khắn ăn bỗng dừng lại, chợt ngẩng mặt lên, con mắt tối sầm.

“Lời này có ý gì? Tối qua cậu ta ở nhà em sao?”

Lần này Tô San còn chưa kịp trả lời, Wayne đã nhanh chân đáp trước: “Đúng như vậy, phòng chị San San thật ấm áp, sáng sớm nay tôi cũng không muốn dậy.”

Cậu nhóc khẽ cười, khuôn mặt tràn đầy vẻ hiền lanh.

“Không phải, em……” Tô San cảm thấy lời nói này nghe có điểm khác thường, nhưng cũng không biết giải thích như thế nào.

Lục Minh Viễn đưa tay ngăn cản lời nói của cô…, đưa ra một cái chìa khóa, mỉm cười nói: “San San, anh để quên điện thoại trong xe rồi, em có thể giúp anh lấy lên đây không?”

Tô San do dự nhận lấy chìa khóa, trước khi đi, còn vô cùng lo lắng nhìn lại.

Lục Minh Viễn vui vẻ gật đầu với cô một cái, ý bảo cô yên tâm. Cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng của Tô San, anh mới quay đầu lại, thân thể dựa vào thành ghế, hai tay thảnh thơi đặt lên bàn, nói với Wayne: “Được rồi, Tô San đã đi, cậu có thể ngừng giả bộ tươi cười được rồi.”

Wayne vẫn chớp chớp đôi mắt trong veo như cũ: “Chú Lục, tôi không hiểu rõ ý của chú.”

“Đủ rồi, cậu đừng diễn trò với tôi nữa.” Lục Minh Viễn vươn tay đốt lên một điếu thuốc, rồi hướng về phía đối diện chậm rãi nhả ra một vòng khói. Trong khói thuốc, khuôn mặt người đàn ông có chút mông lung.

Ở trong mắt tôi, ngày hôm qua cậu là con sói nhỏ, hôm nay cậu chính là con sói chết bầm đội lốt cừu. Nhưng đối với tôi mà nói……….”

Anh dừng một chút, cười thật trầm: “Không có gì khác nhau cả.” Trong lời này ý tứ khinh miệt thể hiện rõ ràng.

Ánh mắt Wayne âm trầm giống như lưỡi đao, cậu ta nhìn Lục Minh Viễn chằm chằm, gằn từng chữ: “Lâu lắm rồi không người nào dám nói như vậy với tôi.”

Lục Minh Viễn bắn điếu thuốc ra, không thèm để ý mà nói: “Tiều tử, đây là Trung Quốc.”

Nếu muốn tỏ rõ uy phong của mình thì nên trở về Anh của cậu đi.

“Chú.” Wayne giận dữ, vỗ bàn, trong mắt chợt lóe lên, sắc mặt giận giữ như thủy triều biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là đôi mắt ngấn nước.

“Đúng, đúng, không…”

Không đợi cậu ta khom người xuống, Lục Minh Viễn đã nhanh chân đứng lên trước cậu ta, bàn tay như kìm sắt gắt gao nắm lấy bờ vai cậu ta. Thậm chí, còn tranh thủ đụng rơi chai rượu đỏ trên bàn.

“Chỉ là một chai rượu thôi, Điện hạ cần gì phải chú ý như vậy?”

Bàn tay như muốn bóp vỡ xương bả vai cảu Wayne khác hẳn với giọng nói ấm áp giống như bậc cha chú hiền hậu của anh.

Mà dường như lúc đó, Lục Minh Viễn nghe được giọng nói của Tô San ở phía sau: “Các người đang làm gì vậy?”

Lục Minh Viễn cười, đôi môi giật giật, không tiếng động lên tiếng nhất thời làm cho mặt Wayne tối sầm.

Anh nói là---thằng nhãi, cậu còn non lắm.

Lục Minh Viễn vòng qua bàn, cười với Tô San, nói: “Không có gì, chỉ là vừa nãy điện hà không cẩn thận đụng vỡ chai rượu.”

Tô San hoài nghi nhìn về phía Wayne: “Là vậy phải không?”

Wayne gắng nặn ra một nụ cười. Xương khớp đều bởi vì bị bóp mà đau đớn kịch liệt, làm cho khóe miệng cậu không ngừng khẽ run.

“Đúng vậy……..” Cậu cắn răng khạc ra hai chữ, sau đó liền phản lại một chiêu vào khuỷu tay Lục Minh Viễn.

“Wayne, cậu làm gì vậy?” Tô San kinh ngạc bước tới: “Mau buông anh Lục ra.” Cô vừa nói, vừa cẩn thận quan sát nét mặt Lục Minh Viễn, chỉ sợ anh tức giận. Mặc dù Wayne là hoàng tộc, nhưng dù sao đây cũng là Trung Quốc. Rồng mạnh mẽ đâu cũng khó thắng nổi rắn đất, nếu như Lục Minh Viễn quyết tâm muốn so đo với một đứa nhoc, chỉ sợ Wayne cũng không được tốt.

“Không có việc gì, không có việc gì.” Hôm nay Lục Minh Viễn lại cực kỳ bao dung, còn an ủi ngược lại Tô San: “Trẻ con mười mấy tuổi có lúc nghịch ngợm, em đừng la mắng nó.”

“Tôi đi nhà vệ sinh.” Wayne cũng không chịu được vẻ mặt Lục Minh Viễn cố gắng tỏ vẻ, đành nghiến răng quăng xuống một câu, rồi hất tay của anh ra nhanh chóng rời đi.

Tô San vội chạy tới xem xét cánh tay Lục Minh Viễn: “Sao rồi? Rất đau sao?”

Ánh mắt Lục Minh Viễn ý vị sâu xa nhìn bóng lưng phẫn nộ mà rời đi của Wayne, từ từ hoạt động khuỷu tay hơi tê dại, chậm rãi nói: “Một chút mà thôi.”

Tô San dỡ Lục Minh Viễn ngồi xuống, do dự một chút nói: “Anh Lục, tính khí của Wayne có một chút kỳ quái, chỉ là đừng trách thằng bé, thật ra thì nó rất đáng thương.”

Lục Minh Viễn quay mặt sang, chau chau mày, ý nói Tô San tiếp tục.

Tô San cúi đầu, cô biết ở sau lưng bàn luận chuyện riêng của người ta là không tốt, chỉ là hoàng thất thì làm gì có chuyện riêng, âm mưu phản nghịc lớn như vậy, chỉ cần hỏi thăm một chút liền biết thôi.

Cô thở dài nói: “Ba năm trước, anh trai của Wayne tranh giành vương vị, vô tình dẫn tới một trận nổ lớn. Người thân của thằng bé đều vô tình ngoài ý muốn chết hay bị thương trong lần đó.

Một mình thằng bé ở lại trong cung, bên cạnh không có ai quan tâm, bên ngoài bị chèn ép, khổ cực không chỗ nương tựa, cả ngày đều thấy ác mộng, rõ là…….ai.”

Nhìn vẻ mặt khổ sở của Tô San, trong lòng Lục Minh Viễn cười lạnh mấy tiếng. Thì ra thằng nhóc kia dùng bài thương hại.

Anh cũng làm ra vẻ mặt đáng tiếc, cầm tay Tô San an ủi: “Thân thế đứa bé này cũng thật thê thảm, chỉ là em cũng đừng quá khổ sở. Chúng ta có thể đền bù cho nó một phần thời gian tuổi thơ vui vẻ.”

“Thời gian………..Tuổi thơ?”

“Đúng vậy.” Lục Minh Viễn gật đầu: “Ví dụ như dẫn nó đi ăn McDonald, mua cho nó Transformer, người máy….., nó nhất định sẽ thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.